Đại Tranh Chi Thế

Chương 183

Đại xướng song hoàng (Hai miệng lưỡi thi nhau thuyết phục)

Khánh Kỵ và Dương Hổ chung xe rời khỏi phủ, hướng về phủ đệ của Quý Tôn Ý Như. Tiết trời tháng sáu, nóng nực oi bức, trên đường đi không có cả một cơn gió, hàng liễu hai bên đường ủ rũ, chỉ thỉnh thoảng đung đưa qua lại.

Hai người ngồi trên xe, vén hết thảy màn cửa màn xe lên, dù là vậy cũng khó tránh khỏi cái nóng khó chịu. Đang vào giữa trưa, người đi đường thưa thớt, chỉ lưa thưa vài người bước đi chầm chậm dưới bóng cây. Hai người trên xe bàn về cách làm sao để thuyết phục Quý Tôn Ý Như, Khánh Kỵ đang nói đến suy nghĩ của mình, Dương Hổ chăm chú lắng nghe, chợt ánh mắt lóe lên, đột nhiên hét lớn:

- Ngừng xe!

Xe ngựa lập tức dừng lại, Khánh Kỵ ngạc nhiên hỏi:

- Hổ huynh, có chuyện gì vậy?

Ánh mắt Dương Hổ nhìn xuyên qua vai hắn, hướng về phía ngoài cửa sổ cười lạnh nhạt, mặt lộ vẻ nghiêm nghị:

- Xin công tử cứ ngồi trên xe, không cần ra mặt giúp hắn đâu. Dương Hổ sẽ không làm khó hắn, chỉ muốn hỏi hắn vài câu thôi.

Khánh Kỵ ngạc nhiên:

- Hỏi ai?

Vừa nói vừa quay đầu lại, thấy có một sĩ tử cao lớn từ phía bóng cây liễu ven đường bước tới. Người này mặc chiếc trường bào vải thô, búi tóc, do tiết trời nóng nực, nhìn hắn ta bước đi cũng uể oải, lâu lâu lại đưa vạt áo lên lau mồ hôi trên trán.

Khánh Kỵ nhìn thấy người này, kinh ngạc kêu lên:

- Khổng Khâu!

Lúc này người đó đã đi đến trước mặt, Dương Hổ cúi người né sang một bên, cho Khánh Kỵ nép vào phía trong, để mình ngồi trước cửa sổ, tay vỗ mạnh vào thành cửa, hét to:

- Người kia có phải là Khổng Khâu? Nào lại đây, Dương Hổ nói với ngươi vài câu.

Khổng Khâu đi bộ định đến thăm người bạn Triển Hoạch, chợt nghe có tiếng gọi, Khổng Khâu thấy lạ, ngẩng đầu lên thấy Dương Hổ đang ngồi trong một chiếc xe ngựa, ánh mắt dữ tợn nhìn vào mình, cảm thấy lo lắng trong lòng. Dương Hổ hét lớn như vậy, muốn làm như không nhìn thấy mà tránh đi là không thể nào được, không còn cách nào khác, buộc phải bước tới trước xe hành lễ:

- Khổng Khâu xin chào Dương Hổ đại nhân.

Dương Hổ vẫn ngồi trên xe, tay gõ gõ vào khung cửa sổ, liếc nhìn Khổng Khâu, mở lời:

- Khổng Khâu, nhân sĩ nổi tiếng nước Lỗ, học cao hiểu rộng, tinh thông kim cổ, Dương Hổ đây có vài chuyện nghĩ hoài không ra, hôm nay may mắn gặp được phu tử, không biết có thể chỉ dạy giúp cho?

Khổng Khâu lặng người, biết chắc là người này không có ý tốt gì, thận trọng trả lời:

- Trước mặt Dương Hổ đại nhân, chỉ dạy thật không dám, không biết Dương Hổ đại nhân gặp phải vấn đề gì?

Dương Hổ cười nham hiểm:

- Nếu có một người, tự cho là mang trong mình tài năng siêu việt, có chí lớn an bang cứu thế, nhưng thấy đất nước suy tàn, nhân dân thống khổ, có cơ hội làm quan phò nước giúp dân, nhưng lại làm ra vẻ bất cần, tự cho là thanh cao, lấy lí do là không muốn đứng chung hàng ngũ với kẻ tiểu nhân, nhân sĩ kiểu này có xứng với chữ “Nhân” không nhỉ?

Khổng Khâu nghe nói vậy đã biết là hắn vì chuyện mình từ chối hợp tác nên gây hấn, tuy nhiên những lời Dương Hổ nói quá sắc bén, dù giải thích thế nào cũng không thể nói là không đúng, có điều muốn thành việc lớn không câu nệ tiểu tiết, đại nghĩa với tiểu nghĩa, lợi ích của xã tắc với danh tiếng cá nhân, bên nào nặng bên nào nhẹ há chẳng rõ rồi sao?

Khổng Khâu chỉ còn cách chắp tay:

- Dương Hổ đại nhân nói phải, đó là tiểu “Nghĩa”, không phải đại “Nhân”.

Dương Hổ cười ha hả:

- Đã lĩnh giáo.

Nhíu mày hỏi tiếp:

- Nếu một người mang chí lớn trong mình, vốn có rất nhiều cơ hội ra làm quan, thực hiện lí tưởng của mình, thế nhưng lại lúc nào cũng vì để ý một số tiểu tiết, thất bại lần này đến lần khác, người thế này có được coi là hiểu chuyện, là khôn ngoan không?

Khổng Khâu biết hắn đang mỉa mai chuyện mình tức giận từ quan vì chán ghét cảnh Quý Tôn Ý Như xem điệu múa của tám người đẹp, kết quả là đến nước Tề không được trọng dụng, giờ đây Dương Hổ nắm quyền lớn trong tay, Khổng Khâu không thể cự nự, chỉ còn cách nhẫn nhịn:

- Người như vậy không được coi là khôn ngoan.

Dương Hổ cười to:

- Ta hiểu rồi, thì ra người này vừa bất “Nhân” lại bất “Trí”(trí tuệ), học “tử” lễ, đọc “tử” thư, chà, người như thế này, chỉ trốn tránh là giỏi, làm một sĩ tử học nhiều nhưng vô dụng mà thôi.

Khổng Khâu tức giận tái mặt, cắn răng chịu đựng, cơ ngực phập phồng, hai mắt hướng xuống cố kiềm chế cơn giận trong lòng. Dương Hổ vừa cười to vừa vỗ lên thành xe, ra lệnh:

- Đi thôi, đi thôi. Ngày tháng thoi đưa, thời gian không đợi chờ ta đâu, Dương Hổ còn phải đi làm việc lớn, những kẻ ngốc thì chỉ có thể làm chú ve sầu suốt ngày kêu vang bên bóng cây vệ đường thôi, ha ha…

Khánh Kỵ quay đầu nhìn Khổng Khâu, chợt thương tiếc cho con người cô độc trên đường đời này. Dương Hổ vừa sỉ nhục Khổng Khâu hả giận, tâm trạng đương nhiên sảng khoái khoan thai.

Hai người đến phủ Quý Tôn, vì có Dương Hổ đi theo nên không cần bẩm báo trước, cứ thế xuống xe, Dương Hổ đi trước dẫn đường, đi qua sảnh ngoài sân trong tới nhà sau.

Nghe tin vua Lỗ qua đời, đau xót trong lòng, Quý Tôn Ý Như thân mang trọng bệnh lúc này lại đang ôm gái đẹp uống rượu ngon, thưởng thức điệu múa của sáu cô gái ăn mặc sặc sỡ, các cô gái khi xoay người lắc hông đều để lộ làn da trắng mịn, thật là quyến rũ.

Biết Dương Hổ đến xin gặp, Quý Tôn Ý Như không để ý lắm, vẫn ôm lấy gái đẹp, hả hê ngắm nhìn điệu múa của sáu cô gái xinh xắn.

- Dương Hổ vái chào chúa công.

Dương Hổ tiến lên trước chắp tay hành lễ, Khánh Kỵ đứng phía dưới ngóng đợi.

- Ờ, tốt tốt, đứng sang bên đã, ngươi kiếm đâu ra sáu cô gái này, không những xinh xắn như hoa, lại là chị em song sinh nữa, hiếm thấy, thật là hiếm thấy. Lão phu khi cần chúng hầu hạ, trái phải ôm lấy một nàng, xoay đầu qua lại cứ như nhìn vào gương ấy, ha ha, thú vị thật.

Dương Hổ cười đáp:

- Đó là do Dương Hổ tìm các mỹ nữ khắp bốn nước Tống, Trần, Lỗ và Tề, chọn ra ba cặp mỹ nhân song sinh này dâng tặng lên chúa công, để chúa công thử cảm giác mới mẻ ạ.

- Ờ, tốt, tốt lắm! Ha ha, lão phu rất hài lòng, hài lòng lắm.

Quý Tôn Ý Như vuốt râu, cúi đầu uống ngụm rượu của cô gái nâng trong tay dâng lên, mắt chưa hề nhìn về phía Dương Hổ.

Dương Hổ thấy Quý Tôn Ý Như đang vui, bèn đến sau lưng hắn, quì gối xuống bước đi hai bước đến bên tai hắn nói thầm vài câu, Quý Tôn Ý Như chợt giật mình, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa lớn, phảy tay:

- Ngưng, ngưng, lui xuống lui xuống.

Các cô gái vũ nữ và nhạc sư đều ngưng lại, lần lượt lui ra. Quý Tôn Ý Như vỗ vào mông cô gái ôm trong tay:

- Người đẹp, nàng cũng ra ngoài đi, ta có chút chuyện dặn dò Dương Hổ.

- Dạ vâng!

Cô gái liếc xéo Dương Hổ một cái, đứng dậy bước ra. Quý Tôn Ý Như lại phảy tay, hai tì nữ đứng quạt sau lưng cũng vội cầm quạt lui ra.

Đợi mọi người ra ngoài hết, Quý Tôn Ý Như đá vài phát vào cái thau gỗ đựng đá để làm mát bên cạnh, đứng dậy hướng về phía Khánh Kỵ:

- Công tử Khánh Kỵ, sao ngài lại về Khúc Phụ rồi?

Khánh Kỵ bước lên hành lễ, rồi cùng ngồi với hắn, sau đó nói cho Quý Tôn Ý Như nghe mối nghi ngờ về Triển Chích của y. Quý Tôn Ý Như không tin lắm:

- Triển Chích có ý làm phản ư?

Hắn suy ngẫm một lúc, lắc đầu:

- Chuyện này…e là công tử đa nghi thôi. Danh vọng của Triển Thị tại nước Lỗ thua xa Tam hoàn thế gia của ta, cho dù cả họ nhà Triển cùng làm phản, không không gây nên sóng gió gì đâu. Hơn nữa Triển Hoạch là một quân tử chân chính, người này quyết không phản ta, quyết không làm điều gì bất lợi cho nước Lỗ. Còn về Triển Chích, hắn đã rời bỏ họ tộc từ lâu, thành một kẻ cướp mất hết danh dự. Nhà họ Triển ngoài người anh em cùng mẹ Triển Hoạch còn niệm tình với hắn ra, những người khác đã sớm không còn xem hắn là người nhà. Hắn muốn làm phản? Hắn lôi kéo được bao nhiêu người đây? Quân lính đâu mà có? Tiền lấy đâu ra?

Khánh Kỵ liếc nhìn Dương Hổ, cố tình nói nghiêm trọng:

- Đại nhân, nếu muốn có người, chuyện này rất dễ, hiện nay thiên hạ bất ổn, chốn thôn quê biết bao trai tráng tha hương tìm con đường sống, muốn chiêu binh, chỉ cần có lương thực thì dễ như trở bàn tay.

- Lúc tôi ở trên Tang Hà lĩnh , nhìn thấy nhà cửa san sát, không chỉ tráng đinh, còn có phụ nữ và trẻ nít, ruộng đồng trên núi nhiều vô số kể. Triển Chích bỏ nhà làm kẻ cướp đã gần hai mươi năm, nếu hắn sớm nuôi ý định làm phản, chắc chắn có tính toán. Hai mươi năm tích lũy chuẩn bị, chỉ riêng dãy núi phía sau lĩnh Tang Hà thôi đã không biết tích trữ bao nhiêu binh mã lương thực rồi, hơn nữa hắn đâu phải chỉ có một sào huyệt duy nhất.

- Còn về tiền, Triển Chích tuy không hoạt động nhiều ở nước Lỗ, nhưng các nước Tống Vệ Tề Trần đều bị y cướp bóc nhiều, công thành phá đất đã vơ vét không ít tiền của, ngài nghĩ xem, hắn cướp nhiều tiền của dùng vào việc gì nào?

Quý Tôn Ý Như nghe vậy không khỏi lung lay, Dương Hổ ra vẻ mới biết được tin này:

- Thật đáng chết, hắn đi nơi khác xây doanh trại không được à? Sao cứ phải chọn Phí thành? Đây là phong ấp lâu năm của chúa công tôi, lại là con đường chính thông ra biển Đông, nếu xảy ra chiến loạn thật, không những toàn bộ tiền của ở Phí thành bị hắn cướp đi, muối từ biền Đông cũng không cách nào vận chuyển, thế…thế tổn thất sẽ…

Nghe hắn nói, Quý Tôn Ý Như biến sắc, cảm thấy chuyện này liên quan tới lợi ích cá nhân mình rồi, không cần biết tin này thật giả thế nào, không thể sơ ý được nữa.

Quý Tôn Ý Như lên tiếng:

- Nếu đã vậy, lão phu nhân lúc hắn chưa dấy binh tạo phản, xuất binh tiêu diệt lĩnh Tang Hà trước.

Thấy hắn bắt đầu lo lắng, Khánh Kỵ nói vào:

- Nếu muốn tiêu diệt cũng không dễ gì, Tang Hà lĩnh địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, không có ba đến năm vạn quân không tấn công được, hơn nữa phía sau Tang Hà lĩnh là dãy núi, nếu chống đỡ không nổi chỉ cần trốn trong núi là hết đường đuổi theo. Mặt khác, điều động quân đội, chi phí lớn lao, giờ tuy chúng ta đoán là Triển Chích có ý tạo phản, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ, nếu dấy binh thảo phạt, lấy danh nghĩa vì nước diệt giặc cũng được đi, chỉ là như vậy sẽ hao tổn binh lực của đại nhân, cho hai nhà Thúc, Mạnh ngư ông đắc lợi, điều này cũng không thể được.

Quý Tôn Ý Như rầu rĩ:

- Đánh không được, không đánh cũng không xong, vậy phải thế nào?

Khánh Kỵ làm ra vẻ buồn bã:

- Khánh Kỵ cũng vì hết cách nên mới đến xin Quý Tôn đại nhân định đoạt.

Quý Tôn Ý Như nhíu chặt lông mày, tay nắm lấy râu không nói một lời. Dương Hổ đứng kế bên suy nghĩ hồi lâu, chợt vỗ đùi một phát:

- Chúa công, thuộc hạ có ý này, không biết ý chúa công thế nào?
Bình Luận (0)
Comment