Khánh Kỵ có nhiều chuyện không tiện cho Di Tử Hạ biết, vào trong phủ sắp xếp chỗ ở cho hắn xong, vội vàng bước nhanh ra phòng trước, lúc này nhiều thị vệ thân cận nghe nói Khánh Kỵ trở về, đều vui vẻ tranh nhau vào phòng lớn. Khánh Kỵ diện kiến những hảo binh đệ đã từng cùng nhau vào ra sinh tử, trong lòng cảm thấy vui vẻ, vội nói:
- Nào nào nào, các ngươi ngồi xuống đi, không cần phải đa lễ.
Khánh Kỵ đối đãi với thuộc hạ từ trước đến nay hiền lành, nên những cận vệ thân tín đều hiểu rõ bản tính này, vội vàng ngồi xuống ghế, tiếng cười nói rộn ràng khắp nhà, cùng nhau đàm đạo một hồi, sơ lược về sự tình của nước Lỗ, Khánh Kỵ tiện hỏi Kinh Lâm đang ngồi phụ cận:
- Lương Hổ Tử đâu, sao ta không thấy hắn?
Kinh Lâm đáp lại:
- Lương Hổ Tử luyện binh ở Tây Sơn, thủ hạ đã cử người đến đó thông báo hắn quay về rồi.
Khánh Kỵ gật gật đầu, uống một hớp rượu, tiện tay bốc một quả mơ khô chua ngọt bỏ vào miệng, rồi nói tiếp:
- Hôm nay trở về, ta thấy việc cai quản Ngải Thành rất ngăn nắp rõ ràng, trong lòng rất vui. Kinh Lâm, Khánh Kỵ ta nếu khôi phục lại nước Ngô, thì công lao của ngươi rất lớn đó.
Kinh Lâm chắp tay cười đáp:
- Công tử quá khen, việc này giao phó cho Kinh Lâm, thần dốc tận tâm tận lực, dốc hết khả năng của mình ra làm việc.
Khánh Kỵ cười đáp:
- Ngươi tạm thời nói cho ta nghe qua tình hình nước Vệ gần đây, ta đi khỏi lâu như vậy có thay đổi gì không?
Với câu hỏi này, thần tình của Kinh Lâm bỗng nghiêm túc trả lời:
- Công tử, có một chuyện tỳ chức chưa nói cho ngài biết, Lương Hổ Tử cũng có ý như vậy, Công tử ở nước Lỗ vẫn còn nhiều chuyện đại sự cần làm, chúng thần cho rằng, chuyện nhỏ nhặt này không cần để công tử chiếu tâm.
Khánh Kỵ chăm chú hỏi lại
- Chuyện gì, nói ta nghe.
Kinh Lâm bậm môi, mở lời:
- Lương Hổ Tử thế thân cho công tử được A Cừu hai người họ hộ tống quay về nước Vệ, đã gặp phục kích giữa đường, nhìn binh khí, nghe giọng nói của bọn ho, chắc chắn là người nước Ngô.
(Đoạn này xin nhắc lại: Khi Khánh Kỵ tới Phí thành thì Lương Hổ Tử nhận trách nhiệm giả dạng Khánh Kỵ lên đường trở về Vệ quốc)
Khánh Kỵ nhăn mày hỏi:
- Lại đến hành thích sao?
Hắn bỗng chốc giật mình, nói:
- Có thể là người của Úc Bình Nhiên, ài! Hắn đã tan tác như vậy rồi, lại còn muốn hãm hại ta. Các ngươi có bị sao không?
Kinh Lâm đáp:
- Thương vong quá nửa, nhưng bọn họ cũng không dễ dàng đánh được chúng ta. Chúng ta bởi vì giả vờ đang hộ tống công tử, sợ để lộ tin tức, nên đi trên đường rất cẩn thận, bọn họ còn chưa kịp phát động tập kích thì đã bị chúng ta phát hiện, bọn họ cũng đánh trọng thương xấp xỉ một nửa số quân ta. Trước tình hình đó, chúng ta đành phải tuyên bố ra bên ngoài, nói là công tử bị thương, người thay thế công tử do vậy nên không cần công nhiên xuất hiện nữa. Nói ra thì bọn họ cũng giúp đỡ cho ta rất nhiều.
Chỉ là lúc đầu còn tốt. Công tử vài tháng nay chưa lộ diện. Người của chúng ta biết công tử không phải là ít. Thần cũng không dám để kẻ thế thân ngài thường xuyên xuất hiện, là vì trong doanh trại có kẻ tung tin nhảm, đã nghiêm trị trừng phạt vài tên, vì thế không ai dám công khai tung tin nữa, nhưng lòng người thì khó tránh khỏi hoang mang.
Nói đến đây, hắn bỗng vui vẻ cười lớn đáp:
- Nhưng công tử bây giờ trở về rồi, vậy là tốt rồi. Hai ngày nay chỉ cần tại doanh trại đi lại một lúc, nói là vết thương đã khỏi rồi, tin đồn nhảm kia sẽ không còn nữa, lòng người cũng an tâm hơn.
Khánh Kỵ gật gật đầu, dùng tay ra hiệu, Kinh Lâm giơ tay đưa lên miệng nốc cạn chén rượu rồi nói tiếp:
- Nước Sở hai ngày trước đưa tin đến. Thủ hạ chưa cho người đưa tin cho công tử.
- Tin gì vậy?
- Yểm Dư, Chúc Dung hai vị công tử nói, thành mới của nước Ngô đã xây xong. Cơ Quang và Ngũ Tử Tư đang di chuyển những hộ gia đình giàu toàn quốc tới cư trú tại thành mới. Một là để tạo nên vinh hiển, hai là muốn ràng buộc, khống chế những gia đình giàu có này. Công tử bởi vì bị nước Ngô đánh đuổi khỏi nước Lỗ, sau khi trở về lại khởi bệnh không khỏi, Cơ Quang hiện nay đang khấn trương tấn công nước Sở, hình như không còn xem công tử là mối hoạ lớn nữa.
Nói đến đây, Kinh Lâm dường như thay công tử nhà mình nổi thái độ khinh thường xen lẫn phẫn nộ bất bình.
Khánh Kỵ cười nhẹ đáp:
- Hắn càng xem xem thường ta, thì càng có lợi cho ta. Ai có thể nở nụ cười sau cùng, đó mới là người chiến thắng. Đây là tin tốt, việc Cơ Quang tăng cường khống chế đối với những bậc thế gia nước Ngô thì vấn đề này thật nan giải, chúng ta muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của những gia đình giàu có nhưng bất mãn với Cơ Quang, khó khăn càng thêm khó khăn. Hừm… đây nhất định là chủ ý của Ngũ Tử Tư, ta vốn chưa hiểu tên nô tài này tại sao lại đã rầm rộ xây kinh đô mới ở nơi Cơ Quang vừa cướp được, thì ra là vì chủ ý này. Ngươi tiếp tục nói đi.
- Đúng, vì đã xem nhẹ việc cảnh giác đối với công tử, hiện tại nước Ngô đang tập trung quan tâm đến nước Sở, không ngừng phái binh lính đến tập kích, khẩu hiệu đánh tự nhiên là truy lùng Yểm Dư, Chúc Dung công tử , do đó một vài đại phu của nước Sở xem hai vị công tử là những người gây ra loạn lạc giữa hai nước Sở, Ngô. Hai vị công tử ấy đang rơi vào cảnh ngộ vô cùng khó khăn.
- Cái nhìn ngu xuẩn! Cơ Quang nếu thật sự có dã tâm, việc gì phải chĩa mũi dùi vào Yểm Dư, Chúc Dung? Sở Vương đã cho hai vị Vương thúc Yểm Dư, Chúc Dung ra bá quốc (một nước trực thuộc) ở ngoài nước Sở, ý là muốn để mặc cho hai hổ đấu nhau. Nhưng hai vị Vương thúc làm gì có đủ thực lực để đối phó với Cơ Quang? Nếu theo những gì ta dự liệu không sai, Cơ Quang nếu thật tâm muốn giết bọn họ, thì hai vị Vương thúc kia đã không còn sống đến bây giờ đâu. Cơ Quang cố ý đánh mà không giết, là do mê hoặc cái ngai vàng nước Sở, mục đích chính của hắn không phải là ở Yểm Dư, Chúc Dung, mà là nước Sở!
- Công tử minh giám. Nước Sở mặt dù là nước lớn, nhưng Sở Vương là bậc hôn quân, trong triều lại nhiều nịnh thần, khiến cho những bậc công thần nghĩa sĩ không được trọng dụng, lại thêm diện tích lãnh thổ rộng lớn, nhiều khu vực lớn, vì vậy mặc dù có mười vạn đại quân, nhưng để điều đi đánh trận chiến đấu với nước Ngô thì ngược lại không nhiều, do dó đối với thế tiến công của Cơ Quang như vậy, nhất thời cũng là bó tay chịu trói mà thôi.
Khánh Kỵ cười nhẹ, Cơ Quang là một tên có dã tâm, còn Ngũ Tử Tư thì sao? Người này vì muốn báo thù nên suy nghĩ điên rồ rồi, để báo thù mà không tiếc hai lần phản bội lại chủ, lần lượt mưu hại hai vị quốc quân Trịnh, Ngô đã thu lưu hắn (Chuyên Chư đâm Cơ Liêu chính là do Ngũ Tử Tư bày kế). Hiện tại hắn có đại quyền trong tay, ngọn lửa báo thù rửa nhục đang dâng trào trong người hắn, lại có thêm một tên tâm địa dã man Cơ Quang đối với hắn bảo sao nghe vậy, hai con người này hợp lại với nhau, không gây chuyện rắc rối, thị phi thì mới là lạ.
Nghĩ đến đây, Khánh Kỵ trong lòng xao động nhẹ: “Trong lịch sử Ngũ Tử Tư có hơn mười năm nuôi hận báo thù nước Sở, lấy thi hài của Sở Vương trong mộ phần ra mà quất, nỗi hận trong đầu hắn lớn như vậy, tâm địa báo thù của hắn mãnh liệt như vậy sao? Còn nhớ lúc bị hắn xúi giục, Cơ Quang vài lần giục binh tiến đánh nước Sở, đều bị Tôn Vũ lấy việc chuẩn bị chưa kĩ, thời cơ chưa đến mà khuyên can ngăn cản, tới khi sẵn sàng cho ra trận đánh, phải chuẩn bị gần mười năm mới xuất binh đánh Sở, một trận đánh đã chiếm được kinh đô Sính thành của Sở quốc. Tôn Vũ hiện giờ đang đứng ở dưới trướng của mình, lửa hận thù trong lòng Ngũ Tử Tư đang sục sôi, tâm địa hiểm ác của công tử Quang cũng dâng trào, thiếu đi sự bình tĩnh khuyên bảo của Tôn Vũ, bọn họ liệu có thể xuất binh đánh Sở sớm vậy không. Nếu là như vậy thì….”
Mắt Khánh Kỵ bỗng lóe lên tia sáng. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Sở quốc lại không phải là một con chim giỏi, bây giờ không ngại lửa đổ thêm dầu, gây nên chút rắc rối giữa hai nước Ngô, Sở. Nếu Ngô, Sở xảy ra đại chiến, quân đội ở nước Vệ sẽ trợ chiến nước Sở, thu hút sự chú ý của Cơ Quang. Lúc đó quân mai phục của hắn ở nước Lỗ sẽ….
Một kế hoạch đầy bản lĩnh dần dần hình thành trong đầu Khánh Kỵ. Kinh Lâm nhìn dáng vẻ trầm tư suy ngẫm của Khánh Kỵ, cấm khẩu không nói gì, đồng thời nhẹ nhàng khoát tay, ra hiệu cho những thị vệ thân tín đang ngồi không được quấy nhiễu công tử đang suy nghĩ. Khánh Kỵ lặng lẽ suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Được, ngươi tiếp tục nói, tình hình tập luyện võ thuật thế nào rồi, hiện tại có bao nhiêu binh mã?
Kinh Lâm đáp:
- Binh xe mũ áo giáp, chúng ta đã tích lũy đủ số lượng, binh khí một mặt đã được mua trang bị hoàn thiện,còn lại một số được chế tạo, chỉ khó khăn ở vấn đề chiêu binh.
Khánh Kỵ lập tức chú ý tới
- Khó khăn ở đâu?
Kinh Lâm đáp:
-Vệ hầu không quá quan tâm đến việc của Ngải thành chúng ta, để mặc cho người trong nước tới đầu nhập, cũng mặc cho dũng sĩ của nước khác nghe tin đến đầu nhập, bổ sung quân lính cơ bản là không khó khăn. Nhưng đến nay Vệ phu nhân nắm đại quyền trong tay tại nước Vệ, Vệ phu nhân nói, người nước Ngô chiêu mộ rộng rãi trai tráng nước Vệ vào quân ngũ, làm cho ruộng đồng tại Vệ quốc trở nên hoang vu, giao thương buôn bán suy giảm; binh lính các nước qua lại Vệ quốc, du thủ du thực, thường xuyên gây rắc rối, làm cho lãnh thổ bất an. Chúng ta tại Ngải thành giương một ngọn cờ, giống như là một quốc gia trong một quốc gia, nếu không khống chế, sợ rằng gây nguy hại đến nước Vệ. Do vậy phải thực hiện khống chế. Vệ Hầu đối với ả thì nói gì nghe đó, lại dựa vào chủ ý của ả, nghiêm ngặt hạn chế kết giao giữa dũng sĩ nước Vệ và chư hầu. Do đó, đến nay chúng thần chỉ chiêu mộ được hai vạn ba ngàn binh mã, trong đó tinh binh một vạn rưỡi, bốn trăm chiếc xe binh, ngoài ra còn chiêu mộ được hơn năm trăm phu lái thuyền, đang đóng tại bến thuyền, bình thường thì chở khách sang sông, tương lai chỉ dùng để vận chuyển binh lính.