Doanh trại Khánh Kỵ đóng trên mảnh đất rộng ven sông, bên trái là một dòng sông dưới thông Đông Điều Khê, trên nối liền Ngũ Hồ. Trong doanh trại người ngựa qua lại không ngớt, thám mã không ngừng đưa tin từ khắp nơi về, các tướng lĩnh tề tựu trong túp lều lớn đặt tại trung tâm.
“Tôn tướng quân, có phải nên bố phòng ven hồ bên trái, nhỡ khi Cơ Quang trốn chạy vào Ngũ Hồ, thì sẽ vượt sông đến dưới chân thành Cô Tô.”
“Không cần, các tàu thuyền lớn nhỏ trên sông đã bị chúng ta tịch thu hết, trừ khi bọn chúng bị điên, bằng không xông vào Ngũ Hồ, ngoài quay lưng về sông nước quyết chiến một phen ra không còn đường nào khác. Hiện giờ binh mã của chúng ta tuy sĩ khí cao hơn Cơ Quang, nhưng đừng quên Cơ Quang vẫn đang là Ngô vương, hắn còn có viện quân, chúng ta buộc phải tập trung toàn bộ lực lượng…”
Một bức bản đồ lớn dùng than vẽ ghép lên hai mảnh da dê dựa vào tấm bản đồ nhỏ được treo lên bức vách gỗ, các tướng đang bàn bạc kế hoạch tác chiến.
“Chúc Dung giờ thế nào rồi? Hắn đi Vũ Nguyên có tin gì không?”
“Đã phái người đi Vũ Nguyên liên lạc, tin tức chắc cũng mau về tới.”
“Vũ Nguyên nằm ở cánh phải của ta, nếu Chúc Dung có thể chiêu hàng thủ quân Vũ Nguyên, cùng chúng ta tạo thế gọng kiềm, lúc đó Cơ Quang không thể qua sông bằng đường thủy, đường bộ cũng bị cắt đứt.”
Khánh Kỵ nói: “Cũng chưa chắc, đừng quên bên Ngự Nhi thành còn có bảy ngàn quân của Cơ Quang, đó là bảy ngàn quân chưa bị sứt mẻ gì, cánh quân này đổi lại vào lúc khác tác dụng có thể không lớn, nhưng đợi khi quân ta và quân địch đều sức cùng lực kiệt mà kéo đến thì sức chiến đấu của chúng không thể xem thường. Điều quan trọng nhất là nó có tác dụng vực dậy lòng quân đang đi xuống của binh mã Cơ Quang.”
Tôn Vũ nhìn vào các điểm bố trí binh lực quân ta và quân địch trên tấm bản đồ, trầm ngâm: “Mạc tướng cũng thấy lo điểm này, theo sau còn có binh mã của Phù Khái từ Hàn Ấp quay về, Chúc Dung công tử có chiêu hàng được thủ quân Vũ Nguyên hay không còn là một biến số, binh mã của Phù Khái khi nào sẽ tới cũng là một biến số, còn về binh mã ở Ngự Nhi thành… Ta tuy thắng trận nhưng biến số quá nhiều, rất nhiều việc còn không nắm chắc trong tay, nếu muốn không bị các biến số này ảnh hưởng, chúng ta phải dồn tất cả sức lực thừa lúc nó chưa xảy ra tấn công chí mạng vào tàn quân của Cơ Quang đóng ở Đông Điều Khê, ta tin…chúng sẽ không chịu nổi đợt tấn công này đâu.”
“Nếu bây giờ lại phát động tấn công, binh mã ở Ngự Nhi thành hoặc Vũ Nguyên, hoặc của Phù Khái kéo đến kịp thời, tình hình chiến sự sẽ phát triển theo hướng nào?” Khánh Kỵ chớp mắt, chất vấn Tôn Vũ, hắn tuy là hỏi nhưng lại có ý nhắc nhở, ai cũng biết nếu trường hợp đó xảy ra thì thế công thủ thắng bại lập tức bị đảo ngược.
Tôn Vũ nói: “Đó chính là lí do Ngũ Tử Tư chọn lui về chỗ này, đi về phía Bắc là không thể vì có chúng ta chặn mất đường tiến quân, với sĩ khí của đám tàn quân dù đụng độ với một vạn quân đang công thành của ta cũng khó giành phần thắng. Dời binh đóng tại Đông Điều Khê, bên phải có Vũ Nguyên, phía sau có Ngự Nhi thành, còn có thể đợi Phù Khái đưa quân đánh sau lưng chúng ta, hắn muốn đi vào tử địa để trùng sinh, mượn tình hình này chuyển bại thành thắng, còn chúng ta…”
Tôn Vũ cười khổ nói tiếp: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chúng ta tuy muốn nắm phần chủ động trong tay, nhưng hiện nay phần lớn phải xem ý trời quyết định biến số thế nào rồi?”
“Báo! Quân tình khẩn cấp. Việt quốc thừa lúc Ngô quốc ta nội loạn vượt biên giới tập kích, đã san bằng Ngự Nhi thành, hiện nay không rõ tung tích.”
“Cái gì?” Các tướng cùng lúc hét lên, tin này vừa đáng mừng vừa đáng lo, quân trấn thủ Ngự Nhi thành bị tiêu diệt, Hạp Lư sẽ mất đi một cánh quân cứu viện, đối với đại quân của Khánh Kỵ là một việc tốt, nhưng người Việt lần này đến đây không mang ý tốt, tuyệt đối không là đến giúp Khánh Kỵ, ai biết con rắn độc này bước tiếp theo sẽ tấn công Cơ Quang hay tấn công Khánh Kỵ?
“Quân Việt có bao nhiêu binh lực? Do ai thống lĩnh?”
Tên tín sứ trả lời: “Cái này…còn chưa biết rõ.”
Tôn Vũ vội ra lệnh: “Thám mã các nơi mau chóng dò la hành tung của quân Việt, một khi có tin lập tức báo về, không được chậm trễ.”
“Tuân lệnh!” Tên tín sứ vội lui ra.
Khánh Kỵ từ từ liếc mắt vào Tôn Vũ: “Trường Khanh khi nào phái ra một đội thám mã vòng qua Cơ Quang, lại đi dò la tin tức bên Ngự Nhi thành vậy? Hình như…hắn sớm biết Ngư Nhi thành sẽ xảy ra tình cảnh này…”, Khánh Kỵ bất chợt nhớ lại lần trước bàn về các cánh quân Ngô có thể cứu viện Cơ Quang, Tôn Vũ không hề nhắc tới quân trấn thủ ở Ngự Nhi thành…
Phù Khái dẫn quân đến Yểm thành, nghỉ ngơi chỉnh đốn xong lệnh cho đại quân tiếp tục lên đường, ba quân vừa định nhổ trại, một con ngựa phi nhanh tới, hai vai của tên lính trên lưng ngựa cắm hai lá cờ nhỏ màu đỏ, chính là tín sứ trong quân. Tên lính phi ngựa như bay tới trước xe ngựa của Phù Khái nhảy vội xuống, bước nhanh về phía trước bám lấy bánh xe Phù Khái, thở hổn hển nói: “Báo! Đại tướng quân, có quân tình khẩn cấp.”
Phù Khái đang ngồi trên xe, lạnh lùng lườm tên lính một cái, dửng dưng nói: “Chuyện gì mà phải hốt hoảng? Đứng lên rồi nói!”
“Dạ, dạ!” Tên tín sứ gật đầu lia lịa, nhưng đôi chân hắn khi cưỡi ngựa đã bị tê liệt, bên đùi rướm đầy máu tươi, hắn gắng gượng hai lần cũng chưa đứng lên được, chỉ còn cách quỳ tại chỗ, vội vàng bẩm báo: “Đại tướng quân mới rời khỏi Hàn Ấp có hai ngày, quân Lỗ và người Đông Di phối hợp tấn công Hàn Ấp. Bọn chúng…bọn chúng vốn chỉ giả bộ tấn công, nhưng quân số còn lại ở Hàn Ấp quá ít, kẻ địch nhìn ra khẽ hở, bèn cùng người Lỗ và người Đông Di hợp binh lại công phá Hàn Ấp, hiện giờ liên quân của chúng đã vượt sông đuổi đánh vào Vân Dương. Chúng…chúng giơ cờ hiệu của Yểm Dư công tử.”
“Cái gì?” Phù Khái giật nảy người, hai tay vịn vào thành xe, bật dậy ngay lập tức.
Phía trước vọng đến tiếng bánh xe lăn bánh, tiền quân đã nhổ trại xong, Phù Khái phất tay một cái, hét lớn: “Dừng tiến quân!”
Cờ hiệu lập tức được giơ lên truyền lệnh, chỉ trong giây lát, tiền quân dừng lại không tiến quân nữa. Phù Khái nhảy phốc xuống xe, sắc mặt do dự không biết làm thế nào, đứng đó đăm chiêu suy nghĩ.
“Yểm Dư đã mượn được quân từ Lỗ quốc và người Đông Di? Bọn chúng trong lúc giằng co với Tề còn có binh lực phát động tấn công xuống phía Nam ư? Tin này là thật hay giả? Chúng xuất binh đánh thật hay tung hỏa mù dụ ta? Nếu là thật thì ta dẫn quân đi cứu viện Đông Điều Khê, Yểm Dư đuổi theo đánh thọc sau lưng ta, lúc đó ta bị đánh cả trước mặt sau lưng à?”
Phù Khái đôi mắt sắc lạnh, nhìn xuống ngón chân trầm ngâm suy nghĩ, một ý nghĩ động trời nhen nhóm trong lòng hắn: “Hoàng huynh… e là không cứu được rồi, ta dẫn quân nam hạ giải vây cho huynh ấy, chi bằng tiến về Cô Tô, quét sạch binh mã đang vây thành của Khánh Kỵ, trốn vào Cô Tô thành rồi mưu tính đại nghiệp sau. Phù Sai chỉ là tên nhóc con miệng còn hơi sữa, trong quân đội Ngô quốc, uy danh của ta không kém cạnh so với Khánh Kỵ, đến lúc đó nói không chừng ta có thể thay thế hoàng huynh…”
Hắn lại lắc đầu, từ bỏ tham niệm mới nhen nhóm trong tim: “Không được, nếu hoàng huynh bị tiêu diệt, Khánh Kỵ chắc chắn tiến đánh Cô Tô thành, lại có liên quân người Lỗ và Đông Di của Yểm Dư giúp sức, đến lúc đó ta sao mà chống lại?”
Hắn nhíu mày đăm chiêu, nôn nóng đi vòng quanh chiếc xe ngựa hai vòng, dừng bước: “Người Tề hùng mạnh, vượt xa các nước Tào, Trần, Lỗ, Đông Di, phía Bắc người Lỗ và Đông Di chiến sự gay gắt, quân của chúng nếu không đánh nhanh thắng nhanh thì không thể nán lâu trong Ngô quốc ta, chỉ có việc tiếp tế lương thảo chúng cũng khó lo nổi, nếu viện binh bên ngoài mà lui, chỉ chừa lại cánh quân của Khánh Kỵ, thành Cô Tô kiên cố có thủ trên ba năm cũng không thành vấn đề, hơn nữa lúc đó ta thu nạp luôn quân thủ thành, binh lực có thể công có thể thủ, còn có binh mã ở Vũ Nguyên, Ngự Nhi thành, chỉ cần ta giơ cao cờ hiệu của Ngô vương điều động thì…”