Đại Tranh Chi Thế

Chương 301

Kinh Lâm nói: “ Đại vương, Phù Khái chạy về hướng núi Phu Thu, xem ra hắn vẫn muốn liên hệ với Phù Sai trong thành Cô Tô, từ đó mà làm chủ chiến trận trong cuộc quyết chiến giữa hai bên chúng ta. Trong thành Cô Tô, tổng binh lực của Phù Sai so với chúng ta, mặc dầu nói rằng binh lính trong thành đa phần đều chưa có kinh nghiệm chiến đấu, chưa được huấn luyện, nhưng bọn chúng chiếm giữ một tòa hùng thành cao và hiểm trở như vậy, thì cũng giống như một đứa trẻ đứng trên một phiến đá cao ba trượng, chừng đó cũng đủ khiến cho ta đau đầu rồi, huống hồ gì bọn họ cũng là những nam nữ thanh niên sức dài vai rộng. Nếu Phù Khái cứ tiếp tục ở bên ngoài thành quấy rối đại quân ta, thì e rằng lòng dân vừa mới ổn định lại bắt đầu lung lay rồi. Mạc tướng cho rằng, chúng ta nhân cơ hội thừa thắng xông lên, tiêu diệt toàn bộ lực lượng của Phù Khái, đoạn tuyệt nguồn viện trợ từ bên ngoài của thành Cô Tô, đó mới là thượng sách.”

Yểm Dư gật đầu nói: “Những lời của Kinh tướng quân thật có lý, tiêu diệt được Phù Khái, thì bọn tiểu nhân nước Việt kia sẽ không dám ngóc đầu dậy, nếu không như vậy thì bọn chúng cứ chần chừ bên ngoài mà không chịu đi, lúc đó mới thật sự là thảm họa của chúng ta.”

Chúc Dung trầm ngâm nói: “ Hiện nay còn bao nhiêu tên đối địch với chúng ta? Một là Phù Sai phía trong thành Cô Tô, chẳng qua là chúng ta không tấn công vào thành, bọn họ cũng không dám xuất quân, hiện tại có thể cầm cự ở đây, tạm thời không bàn đến; đạo quân thứ hai, chính là Phù Khái, hắn là em ruột Hạp Lư, hắn ở nước Ngô uy vọng chỉ đứng sau Đại vương, từ sau khi Hạp Lư chết, lại trở thành tướng lĩnh có quyền hiệu triệu binh lực cao nhất ở nước Ngô, nếu nói lực lượng có thể uy hiếp chúng ta, thì Phù Khái còn nguy hiểm hơn Phù Sai, còn tên Việt quốc Câu Tiễn, chẳng qua là thấy Phù Khái chưa có thể giao chiến, hắn chỉ mang một ý nghĩ trong đầu, muốn thừa nước đục mà thả câu mà thôi, chỉ cần tiêu diệt được Phù Khái, thì hắn tất phải tìm đường mà tháo chạy thôi.”

“Ý của chư vị đều có lý cả, vậy thì làm theo cách này, tử chiến, truy đuổi đến cùng, ra sức đánh cho hắn sức cùng lực kiệt, không cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi, nếu có thể thì một trận mà tiêu diệt chúng. Chúng ta chỉ còn lại một vấn đề khó khăn thôi, đó là thành Cô Tô.”

Khánh Kỵ vịn vào án đứng dậy nói: “ Chúc Dung vương thúc và Kinh Lâm tướng quân cứ tiếp tục quấy nhiễu thành Cô Tô, quả nhân sẽ đích thân lãnh binh chinh phạt Phù Khái, Yểm Dư vương thúc và Xích Trung tướng quân sẽ phối hợp tác chiến cùng ta.”

Yểm Dư vừa nghe xong, vội khẩn trương đáp lại: “ Không được, đến nay ngài đã là Ngô vương, há gì phải xem nhẹ thân mình mà dấn thân vào nguy hiểm. Hay là cứ để thần lãnh binh chinh phạt Phù Khái, đại vương ở lại chỉ huy trận này được rồi.”

Khánh Kỵ cười nói: “ Nguy hiểm từ đâu đến? Việt thái tử Câu Tiễn có thể một mình đơn độc không ngại nguy hiểm, dẫn binh vào nước Ngô chúng ta, Cơ Quang bậc đại vương chi tôn có thể ra chiến trường lãnh binh công nhập Dĩnh Đô, đến nay thiên hạ chư hầu, có kẻ nào ngay tức khắc mà lấy được thiên hạ, giữ được giang sơn không? Phù Khái đối với nước Ngô ta uy phong hiển hách, cũng là nhờ vào uy danh dũng khí thiện chiến của hắn. Quả nhân tự thân lãnh binh chinh phạt, cũng có thể tăng thêm nhuệ khí chiến đấu. Hơn nữa, lúc nãy vừa mới thẩm vấn tù binh, ta được biết rằng đại quân Tôn Vũ không hề hấn gì. Hắn một khi biết rằng bị trúng kế, tất sẽ ngày đêm quay về, ta có viện quân phía sau, vậy thì còn sợ gì nữa chứ? Bên trong thành, tên đại vương Phù Sai kia, vẫn ngày ngày kiên trì phòng thủ bên trong thành, còn bên ngoài tên công tử Phù Khái kia, cũng kiên cường chiến đấu, còn tên Việt thái tử Câu Tiễn kia thì không nói làm gì nữa. Từ trước đến nay, các vị vua lập quốc, không ai là không tự thân dẫn binh chinh chiến sa trường cả. Khánh Kỵ ta há nào lại không thể được như vậy sao?”

Chúng tướng đều cảm thấy những lời của Khánh Kỵ đều có lý, nên không ai xuất lời ngăn cản nữa. Một là, mới cách đây không lâu, Khánh Kỵ vẫn là chủ tướng của tam quân, tất thảy đều tự thân dẫn binh chinh chiến sa trường. Hai là, thân là vua của một nước, tự thân dẫn quân chiến đấu, vào thời Xuân Thu vốn đã là truyền thống, trong quan niệm của chúng tướng lĩnh, đại vương lãnh quân, thì đó cũng là đạo lý hiển nhiên.

Trước đó khoảng hơn một trăm năm. Trịnh Trang Công dẫn binh khiêu chiến Chu Thiên Tử, lúc đó hắn là thiên hạ cung chủ Thiên Hoàn Vương, từ trên xuống dưới đều không ai có thân phận tôn quý bằng hắn, nhưng hắn cũng phải cầm gươm mà dẫn binh ra chiến trận. Từ đó đến nay cũng như vậy, nếu dựa theo sự phát triển của lịch sử, thì chỉ có sai lầm dẫn đến chết người dưới cung tên loạn lạc của Hạp Lư, lúc hắn dẫn quân giao chiến với nước Việt, bị Việt quốc thượng tướng Linh Cô Phù tung một thương, gây trọng thương ngay bàn chân hắn, do đó bị cảm nhiễm mà chết.

Những chư hầu một nước này, ngay cả Chu Thiên Tử cũng cần phải tự thân thượng chiến sát địch, Khánh Kỵ, vị anh hùng dũng sĩ trứ danh này, cũng chiêu mộ nhiều vị anh hùng tướng lĩnh vang danh thiên hạ về dưới trướng mình, lại là vị đại vương vừa mới đăng cơ, địa vị còn chưa ổn định, nếu không ra chiến trường, chỉ sợ rằng khiến cho người người chê trách.

Kế sách đã được thông qua, Khánh Kỵ lập tức phái binh hướng về Ngũ Hồ mà truy đuổi. Chiến thuyền của đại thủy quân tại Ngũ Hồ đã bị Phù Khái cướp đi, Khánh Kỵ dẫn quân men theo bờ của Ngũ Hồ, dọc theo nơi có khoảng cách gần nhất với núi Phu Thu. Dọc đường thu thập được những chiếc thuyền nhỏ của các ngư dân. Những nơi này có những hòn đảo liên thông với nhau, bề rộng của những con sông ở đây cũng có hạn, do đó chỉ cần một vài chiếc thuyền hợp lại tạo thành một chiếc cầu thuyền, thì cũng đủ cho đại quân đi qua.

Đồng thời với lúc này, Khánh Kỵ lệnh cho A Cừu Tái Cừu phi ngựa nhằm hướng Quán Cầu Hồ, Quán Cầu Hồ tương liên với Ngũ Hồ, lúc Khánh Kỵ quay về nước Ngô, tất cả những thuyền bè được dùng lúc trước được cất giấu trong Quán Cầu Hồ, đồng thời cử một toán lính ngày đêm canh phòng tại đây. Đội quân này khi nhận được lệnh của Khánh Kỵ, lập tức giương buồm khởi thuyền, sai lính chèo thuyền, trong nội hai ngày đã đến địa điểm chỉ định để tiếp ứng.

Lúc này Khánh Kỵ đã nhằm theo hướng núi Phu Thu mà phát động tiến công được một ngày, do thuyền bè có hạn, lực lượng tiến công của Khánh Kỵ chỉ có thể tập trung trên cầu thuyền, hai bên chia ra đóng quân trên đảo, lấy cầu thuyền làm chiến trường, một ngày thần sát xảy ra, kiếm gãy cát lún, thuyền bè hư hại hết phân nửa, tại khu vực hai bên kịch liệt giao chiến phía trên mặt hồ máu chảy đỏ ngầu hòa lẫn vào dòng nước cứ trôi bập bềnh lờ lững.

Thủy quân chiến thuyền vừa tới, Khánh Kỵ lập tức phân binh lên thuyền, hướng về núi Phu Thu mà phát động tiến công toàn diện. Với thế trận tiến công như thế, đại quân của Phù Khái cuối cùng cũng không thể địch lại được, Khánh Kỵ lại sử dụng kế tâm lý chiến, phất vương kỳ của đại vương mà hướng về phía quân lính Phù Khái kêu gọi đầu hàng, binh mã của Phù Khái dưới sự lạm quyền của chủ tướng mặc dầu trên chiến trường tất thảy đều không có gan công nhiên tạo phản, nhưng sĩ khí lúc này đã giảm sút đáng kể, một góc núi Phu Thu đã bị A Cừu lãnh binh chiếm lĩnh, thần tốc trấn giữ trận địa, sau đó tiếp tục sai quân lính dùng ván thuyền, bắt ngang qua đảo, bắt đầu đưa quân qua tác chiến.

Phù Khái áo khoác ngoài tả tơi, mắt đỏ ngầu đứng trên đỉnh núi, hướng nhìn vương kỳ của Khánh Kỵ từ xa, bất ngờ chộp lấy cung tên từ trong tay của một tên đại vệ, giương cung nhắm về hướng vương kỳ kia, nhưng sau một lát lại chán nản hạ xuống, hắn buông tay ra, cung tên từ tay hắn rơi xuống đất.

“ Đại tướng quân!” Mâu Kỳ Xá toàn thân đầy máu chạy lên núi nói: “ Đại tướng quân! Núi Phu Thu thực tại không giữ được rồi, chúng ta mau chạy thôi.”

“ Chạy ư? Còn biết chạy đi đâu nữa?” Phù Khái mở miệng cười nhưng nụ cười của hắn còn khó nhìn hơn là khóc nữa.

Mâu Kỳ Xá vội nói: “ Đại tướng quân sao lại chán nản như vậy chứ? Núi xanh còn lại, không sợ không có củi đốt! Khánh Kỵ một năm trước giống như con chó mắc tang gia, đến nay không phải hắn lại có thể hô gió gọi mây đó sao? Không nói thiên hạ chư hầu vẫn còn một nửa đứng về phía chúng ta, vẫn ở dưới mắt, vẫn ở trong nước Ngô, chúng ta vẫn còn thành Cô Tô, vẫn còn Tư Môn Sào tướng quân đóng quân tại Cưu Từ, vẫn còn Việt quốc Câu Tiễn, chúng ta không sợ gì không có cơ hội.”

Phù Khái yếu ớt nói: “ Thành Cô Tô tự thân nó khó giữ được, Phù Sai không dám mạo hiểm xuất thành, Tư Môn Sào nước xa khó dập được lửa gần, ngay cả Việt quốc Câu Tiễn…”

Thần kinh của hắn đột nhiên kích động, khuôn mặt uất hận nói: “ Tên tiểu nhân gian xảo hai mặt ba đao này, ta xem hắn cổ rắn đầu chim, mắt chim ưng nhìn như sói, không nên tin hắn là một tên quân tử có thể đồng cam cộng khổ được! Khuyên ta rời bỏ Nam Vũ thành, thoát khỏi sự truy sát của Tôn Vũ, khuyên ta bất ngờ tấn công Khánh Kỵ cũng là hắn, ta bị Khánh Kỵ đánh cho tơi bời, ngay lúc đó đã muốn quay về Hàn Ấp, hắn lại khuyên ta cướp thuyền mà đi đường thủy chạy về núi Phu Thu, hắn nói cái gì mà cùng ta phối hợp bản tướng quân tấn công Khánh Kỵ, trận chiến hôm nay xảy ra tại núi Phu Thu, nhưng ta ở đây tình thế nguy cấp, sống dở chết dở, nhưng người của hắn ở đâu? Binh lính của hắn ở đâu?”
Bình Luận (0)
Comment