Câu Tiễn đang định đâm thẳng vào bên sườn của Khánh Kỵ, nhìn thấy tình hình này hắn vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu hắn giao chiến với Khánh Kỵ, hai bên giao thủ thì hắn mới biết được đối phương từ lâu được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất dũng sĩ của nước Ngô thật không phải là lời nói suông, chuyện khác không bàn đến, nhìn thấy hắn dũng lực đầy mình, kiếm thuẫn trong tay hắn vài lần đụng chạm với binh khí của hắn, thật miệng hùm cũng phải run sợ, tay hắn không thể giữ vững được binh khí, Phù Khái bị thương, hắn phía đó vẫn còn có cơ hội.
Chỉ một thoáng do dự, Khánh Kỵ lập tức đạp chân quay lại, sử dụng chiêu pháp Hồi Mã Thương, đồng thời lấy đà nhảy vút lên, hướng ngọn mâu thẳng tắp đâm thẳng vào Câu Tiễn, ngọn mâu bay vút không kể góc độ hay tốc độ, thủ pháp hay bộ pháp, đều đâm thẳng đúng vào nơi mong muốn của chủ nhân. Đây chính là chiêu thức mà lúc xưa Khánh Kỵ tại Tất Thành của nước Lỗ đã từng cùng với Nhâm Nhược Tích giao chiến qua.
Câu Tiễn kinh ngạc thất sắc, vội vàng nâng khiên chống đỡ, chỉ nghe thấy một tiếng bổ vào kinh hồn. Khánh Kỵ toàn lực đâm tới, mượn sức của bụng và chân đột nhiên phát động, chiêu này tập trung khí lực toàn thân, chọc xuyên qua chiếc thuẫn của Câu Tiễn.
Câu Tiễn “ A” lên một tiếng đau đớn, xương cổ tay của hắn bị xuyên qua như muốn gãy, hắn vội vứt chiếc thuẫn, toàn thân hắn bỗng ngã nhào về phía sau, trên áo giáp của hắn máu tươi tuôn ra xối xả, hắn rơi xuống phía dưới boong tàu, đầu hắn tông vào phía trên mạn thuyền, cũng may là hắn có đội mũ sắt, mặc dầu cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng rất may là không có máu chảy ra.
Khánh Kỵ mặc dầu không biết thân phận của hắn, nhưng cũng nhìn thấy được con người này có thể là một vị tướng lĩnh có phẩm giá cao tại đại quân nước Việt, Phù Khái vứt mâu, đang ôm lấy khuôn mặt hét lên đau đớn, vội vàng nhấc chân, nhằm chỗ Câu Tiễn đang nằm trên mạng thuyền mà nhảy xuống.
Quân lính của Câu Tiễn cũng vô cùng ngạc nhiên, vội vàng xông đến, nhưng bị Khánh Kỵ một chiêu đã đánh bay hai tên, Khánh Kỵ cũng nhảy đến trước mặt Câu Tiễn, phía sau Linh Cô Phù nhìn thấy đã biết có chuyện không hay, liền không chú ý đến đối thủ trước mặt, mà quay người lại hét lớn: “ Khánh Kỵ nhận một mâu của ta đây!” vừa nói xong, thanh mâu trong tay hắn đã lao vút đến phía sau Khánh Kỵ.
Hai bên tử lực giao chiến, ngay cả một khắc cũng không dám lơ là, huống hồ gì phía sau hắn đã là quân địch, ngọn mâu trong tay Linh Cô Phù vừa bay khỏi tay hắn, thì cũng vừa lúc hắn kêu lên “ A..” một tiếng đau đớn, một nhát rìu đã bổ thẳng vào trước ngực hắn, một dòng máu tươi từ đó mà tuôn ra.
Khánh Kỵ cầm mâu nhằm hướng Câu Tiễn mà đâm tới, lúc này Câu Tiễn cũng lờ mờ hiểu rằng cái cảm giác tuyệt vọng kinh sợ cũng đã hiện ra rõ ràng rồi, nhưng cũng vừa lúc đó, nghe thấy âm thanh thất thường phía sau, Khánh Kỵ không kịp suy nghĩ, thu mâu về quay ngược lại phía sau, rồi xoay một vòng từ dưới lên trên, chỉ nghe thấy tiếng “ Vù” vút qua, thanh trường mâu múa một vòng sáng loáng, rồi hất văng thanh mâu đang hướng về phía mình ra xa.
Câu Tiễn vốn đã nghĩ chắc sắp chết rồi, vừa nhìn thấy cơ hội đến thì lập tức phản ứng lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ hung ác cuồng nộ, hét một tiếng lớn hắn vung thân bật dậy về phía trước, với vẻ nóng lòng, động tác lại càng mãnh liệt, do hắn đang ngồi mà vùng dậy, hai đầu gối của hắn va vào bong thuyền, phát ra một tiếng “ Bịch”.
Hai đầu gối hắn lúc va vào bong thuyền, khiến hắn đau thấu xương, nhưng ngược lại trong mắt hắn lại rực lên ngọn lửa phấn khởi điên cuồng, Khánh Kỵ múa mâu hộ thân, thân hình nhảy bổ về phía trước hướng về một góc, thuận thế quỳ chân xuống trên bong thuyền, Câu Tiễn vung kiếm chém tới, Khánh Kỵ lúc này đúng vào lúc lực cũ đã cạn kiệt, nhưng lực mới lại chưa sinh ra, nhát kiếm vừa tới, hắn chỉ vội vàng xoay nhẹ người, để tránh nhát kiếm đâm vào ngực, thanh kiếm vút qua một tiếng “ Vù” rồi đâm thẳng vào bụng Khánh Kỵ, lưỡi kiếm sắc lẹm dài một trượng đã đâm thấu bụng hắn xuyên thẳng ra phía sau, phía trước bụng chỉ còn lại chuôi kiếm.
Câu Tiễn vội vàng chồm dậy rút thanh kiếm ra, hai đầu gối lại va đập vào boong thuyền, hai tay hắn khẩn trương đâm thấu vào bụng Khánh Kỵ, thân hình hắn lúc này với tư thế vừa mắc cười vừa kì quái, Khánh Kỵ hét lên một tiếng đau đớn, đưa tay nắm giương cao thanh trường mâu, cán mâu hướng lên trên, hắn nắm chặt lấy thanh mâu chuẩn bị đâm thẳng xuống, nhưng thanh kiếm vẫn còn ở bụng hắn, động tác này khiến hắn vô cùng đau đớn, lại thêm hắn đang quỳ dưới đất, nên di động thanh trường mâu rất khó khăn, động tác trên tay hắn lúc đó vì thế mà rất chậm chạp.
Câu Tiễn thấy vậy, vội vàng bỏ kiếm, vụt qua một bên, lăn lóc giống như quả hồ lô mà chạy đi. Lúc này quân lính của Câu Tiễn cũng vừa đến, A Cừu, Tái Cừu nhìn thấy đại vương bị trúng một kiếm không chịu được hét lên một hồi, khóe mắt bọn họ đều ngấn lệ, hắn điên cuồng vung rìu bổ mấy búa khiến tên tướng lĩnh nước Việt tách đôi, rồi cả hai phi thân hướng về phía đại vương.
Khánh Kỵ chống thanh trường mâu đứng dậy, ra sức vịn vào cái giá bên cạnh, hắn đẩy một tên lính nước Việt ra xa, bản thân hắn cũng lảo đảo thối lui vài bước, tiện thể dựa vào mạn thuyền.
“ Đại vương!” Tái Cừu hét lên một tiếng, phía trước một tên lính nước Việt giương mâu ngăn cản, hắn không ngăn cản không chống đỡ, chỉ xoay người nhẹ một cái, mặc cho thanh trường mâu kia đâm tới, hai chiếc đại rìu trong tay hắn cuồng nộ bổ xuống, khiến cho đôi tay của tên lính nước Việt kia đứt rời rơi xuống, tên lính đau thấu trời xanh, hét lên một tiếng, Tái Cừu tiện đà lấy sức tung một cước khiến hắn bay ra xa.
Nếu có thể giết được Khánh Kỵ, vậy thì ta có được công lao gì? Đó có thể là đại vương nước Ngô! Vài tên lính nước Việt thủ sẵn trường mâu, phấn chấn không nề hà bản thân nhất tề xông về hướng Khánh Kỵ, nhưng tên lính vừa mới mất đi hai cánh tay kia chỉ còn độc nhất thân hình của hắn, bị Tái Cừu tung cho một cước, bay vèo giống như một viên đạn bay qua, hắn kêu gào thảm thiết rơi xuống trên người Khánh Kỵ, khiến cho Khánh Kỵ loạng choạng dịch qua một bên.
Vài tên lính nước Việt vung kiếm chém tới tấp, sau một thoáng bối rối, Tái Cừu giương rìu chống đỡ, thanh trường mâu kia đâm trúng bụng hắn, giống như điên cuồng mà đâm tới, vừa nhìn thấy tình hình này, đến hắn cũng phải lo lắng vô cùng…
Lúc Tôn Vũ đưa quân tới Ô Trình thì trời đã về khuya, sắc trời đen như mực, nhưng ở trên bến thuyền, dưới dòng sông, ngược lại đuốc sáng bừng bừng, nơi nào cũng có người, thuyền lớn thuyền nhỏ các loại nằm tứ tung, có chiếc lật úp, có chiếc nửa trên bờ nửa nằm dưới nước, bên dưới những chiếc thuyền kia, người chạy tán loạn tìm cách vượt lên bờ mà đi.
Tôn Vũ nhanh chóng chạy tới bên bờ sông, ngọn đuốc soi rõ ràng khuôn mặt hắn, sắc mặt hắn bây giờ có vẻ nhợt nhạt: “ Tìm được đại vương chưa?”
Xích Trung trên người hắn lấm lem buồn đất, cũng không biết từ đâu chui ra, hắn lúc này giống như một con thỏ, lúng túng đáp: “ Vẫn chưa tìm được…”
“ Vậy tiếp tục tìm kiếm đi, còn đứng đó làm gì!” Tôn Vũ quát lớn, làm cho Xích Trung hoảng sợ run cầm cập, ngay cả một lời cũng không dám đáp lại, vội vàng quay người hoảng hốt mà chạy, chỉ chạy được hai bước, lại nghe thấy có tiếng bịch bịch, thì ra dưới chân hắn tối đen như mực, khiến hắn không nhìn thấy mà ngã tòm xuống nước.
Đường đệ của Nhâm Nhược Tích là Nhâm Thành Kiệt, dẫn theo đại quân của Nhâm gia đi theo đường bộ đuổi đến, đi được nửa đường thì gặp phải quân của Tư Môn Sào ngăn cản. Nếu không có đại binh của Tôn Vũ kịp thời tiến đến, thì e rằng đại quân của Nhâm Thành Kiệt bị Tư Môn Sào mai phục đánh cho tan nát rồi, Tôn Vũ một mặt đau đớn cho sự tổn thất thế lực của Nhâm gia, mặt khác lại trách cứ bản thân không kịp thời đến với đại vương được, khiến cho Khánh Kỵ bị quân mai phục nước Việt đánh úp bất ngờ, đến nay sống chết còn không nắm rõ được, hắn bỗng quát lên một tiếng ghê hồn: “ Ta đi giết chết tên cẩu tặc Tư Môn Sào kia, tiêu diệt người của hắn không còn một tên!”
“ Đứng đó!” Yểm Dư nhẹ giọng bảo hắn đứng lại. Quân lính lần lượt tỏa ra hai bên, công tử Yểm Dư khuôn mặt trầm tư bước vào, phía sau hắn vài chục tên thân binh khiêng theo hai thi thể tiếp bước cùng hắn. Thi thể phía trước còn cắm nguyên thanh trường mâu trên người chưa rút ra. Tôn Vũ ngạc nhiên vô cùng, cũng không gấp gấp hành lễ Yểm Dư, hắn vội vàng chộp lấy ngọn đuốc, bước nhanh tới phía trước. Hắn chỉ nhìn thấy thi thể là một thanh niên cường tráng, miệng to mày rậm, một con mắt đã bị đâm thấu, máu từ đó mà chảy ra mơ hồ, còn con mắt kia mở to trừng trừng, để lộ ra con ngươi trắng bệt, đã tắt thở từ lâu rồi, nhìn bộ dạng này, hắn không thể nhận ra là ai.
Tôn Vũ tim đập liên hồi vội vàng soi ngọn đuốc vào thi thể thứ hai, ngược lại nhìn thấy con người này đã được băng bó sơ qua, hơi thở yếu ớt, hắn vẫn chưa chết, nhìn thấy hình dạng này chính là A Cừu. Tôn Vũ cũng không chú ý A Cừu thương tích đầy mình mà chạy đến ôm chặt lấy hắn hét lớn: “ A Cừu. Đại vương đâu? Đại vương đâu?”
A Cừu hơi thở yếu ớt, miệng hắn nhếch lên vài cái, nhưng chưa nói ra được lời nào: “ Tôn tướng quân, đại vương…đại vương bị đâm trọng thương rơi xuống nước rồi, hiện tại vẫn chưa tìm ra.”
A Cừu hơi thở yếu ớt, miệng hắn nhếch lên vài cái, nhưng chưa nói ra được lời nào: “ Tôn tướng quân, đại vương…đại vương bị đâm trọng thương rơi xuống nước rồi, hiện tại vẫn chưa tìm ra.”
Tôn Vũ nghe có tiếng động phía sau bất thình lình quay đầu lại, chỉ nhìn thấy phía sau hai tên thân binh đang cáng một vị đại hán thương tích đầy mình, đó chính là người anh em của A Cừu: Tái Cừu
“Tôn tướng quân hãy bình tĩnh, đừng nên nóng giận mà mất không lúc này.” Yểm Dư bước qua vỗ vỗ vào vai của Tôn Vũ khuyên bảo, rồi Yểm Dư sắc mặt hắc ám đưa tay chỉ về thi thể đang nằm phía trước nói: “ Tên kia…chính là Phù Khái. Trên người hắn còn cắm nguyên ngọn mâu của đại vương. Nhưng dựa vào những gì Tái Cừu nói, lúc đại vương bị trọng thương rơi xuống nước, thì Phù Khái vẫn còn sống…”
Hắn quay người lại, mắt nhìn về khoảng không gian mênh mông trong đêm vắng phía trước, lẩm bẩm nói: “ Một viên đá chết hai con chim, A! Câu Tiễn, ngươi giỏi lắm!”
Tôn Vũ bóp chặt bàn tay lạnh ngắt lại, A Cừu, Tái Cừu hai vị tướng lĩnh đã tìm thấy được, nhưng không tìm được tung tích của đại vương, chỉ sợ lành ít dữ nhiều,nếu đại vương có mệnh hệ gì…, nghĩ đến đây, Tôn Vũ toàn thân ướt đẫm.
“ Tôn tướng quân, tìm được đại vương chưa?”
Tôn Vũ đang ngẩn người suy nghĩ, Anh Đào tay cầm ngọn đuốc, từ xa chạy lại, mũ nón nghiêng vẹo, toàn thân ướt đẫm. Tôn Vũ bị ngọn đuốc sáng của hắn làm cho thức tỉnh, ánh mắt thất thần nhìn về phương xa, lắc đầu nhẹ vài cái. Anh Đào ngay tức khắc nhảy xuống lòng sông lạnh ngắt không biết độ nông sâu thế nào mà tìm kiếm.
Tôn Vũ từ tốn hạ mệnh lệnh: “Truyền lệnh cho ba quân trên dưới, lục soát mọi con đường, trên sông, trên bờ, trong các bụi cỏ. Mỗi thi thể tìm được đều phải cẩn thận kiểm tra, cẩn thận lục soát không bỏ qua một ngọn cỏ nào, khi nào chưa tìm thấy được đại vương, thì lúc đó chưa dừng tìm kiếm.”
“ Tuận lệnh!” chư vị tướng lĩnh bên cạnh Tôn Vũ lần lượt tuân mệnh.
Lúc này, hắn đã bình tĩnh trở lại, quay người về hướng Tái Cừu hỏi: “Còn mấy tên nước Việt kia đâu?”
Tái Cừu đưa tay gạt một tên lính đang băng bó vết thương cho hắn ra, đáp lại: “ Đại đội binh mã của Yểm Dư công tử vừa tới, bọn họ đã chạy mất rồi, bọn chúng dùng mấy chục chiếc thuyền, mang theo tướng lĩnh và thương binh, những tên còn lại thì men theo bờ sông mà đi, lúc Lương Hổ tướng quân lãnh quân chạy tới, đã lập tức đuổi theo rồi.”
Tôn Vũ lặng lẽ gật đầu, lúc này, ở trên mặt nước gần bờ đang vô cùng nhốn nháo, tất cả mọi người đều như một đám ruồi nhặng đang đi tìm miếng mồi vậy, những vị tướng lĩnh kia hét lớn hạ lệnh, khiến cho nơi này bỗng trở nên nháo nhác hỗn loạn còn hơn một trận ác chiến trên chiến trường nữa.
Tất cả binh mã đều chạy đến, chỉ trừ có Yểm Dư và Tôn Vũ là còn đứng lại trên bờ, cả hai nét mặt đều chăm chú nhìn theo, đương trong lúc tất cả mọi người ra sức không ngừng nghỉ tìm kiếm Khánh Kỵ, hai người đã bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề mà bọn họ không hề muốn nghĩ tới, đó là: “Nếu…tìm thấy thi thể của Khánh Kỵ thì phải làm sao?”.
Đã vào đầu mùa hạ rồi, nước sông vào mùa hạ ở Giang Nam khiến cho mọi người ai nấy đều dễ chịu, trầm ngâm một đêm không ngủ lo lắng ưu tư, trầm mình dưới dòng nước dễ chịu này, ngắm nhìn những ngôi sao chiếu sáng đầy trời, khiến cho người ta bất giác mà tức cảnh sinh thơ.
Nhưng mà với một người vừa mới tỉnh lại như Khánh Kỵ thì ngược lại có cảm giác lạnh thấu xương, hắn cảm thấy ê ẩm khắp người, toàn thân đều có cảm giác ớn lạnh, phía trước mắt hắn là một màu đen kịt, không nhìn thấy gì cả. Một lát sau, hắn mới dần dần tỉnh lại, lúc đó mới nhận biết được là mình đang ở đâu.
Hắn ngã xuống từ trên thuyền, lúc đó khắp nơi đều là chiến trường, nơi nào cũng có người chết, lực lượng hai bên bốn phương tám hướng giao chiến với nhau, bọn họ không hề biết được rằng người vừa mới bị một nhát kiếm rơi từ trên đại chiến thuyền xuống dòng nước kia thân phận quan trọng đến mức nào, bọn họ vì thế cứ ra sức tìm kiếm đối thủ, ra sức chém giết. Lúc này trên thuyền tướng lĩnh binh lính hai bên vẫn còn đang chiến đấu, nhưng sau đó bọn chúng biết được liền tranh giành nhau chạy đến mạn thuyền, miệng ngậm dao tranh nhau nhảy xuống dưới dòng nước truy tìm tung tích của Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ ra sức bơi đi, hắn cố sức bơi đến bên hông một chiếc thuyền lớn, nhưng lúc này máu ra quá nhiều nên cảm giác rằng không còn đủ sức để bơi nữa, hắn không dám thả tay ra khỏi vết thương trên người, sau đó hắn từ trong người rút ra một con dao nhỏ, cố hết sức đâm mạnh vào bên hông thuyền, sau đó mở chiếc thắt lưng trên người ra buộc chặt người vào cán dao kia.
Làm xong, thì lúc này hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, toàn thân không biết gì nữa, mãi đến lúc này, hắn mới từ từ tỉnh dậy.
Thuyền đang chạy, dòng nước phía dưới rẽ ra hai bên tạo nên âm thanh rào rào.
Đây là đâu? Trên thuyền có phải là người của mình không?
Khánh Kỵ định thần một lúc, chú ý lắng nghe phía trên, lúc này hắn nghe được đám người nước Việt ở phía trên thuyền đang lớn tiếng nói chuyện với nhau: “ Nhanh lên, tăng tốc nhanh hơn nữa, đại quân nước Ngô sắp đuổi kịp rồi.!”
Khánh Kỵ cúi xuống thở một hơi lạnh, rồi quay người nhìn hướng lên bờ, lúc này hắn chỉ nhìn thấy một cột khói dài trên phía bờ, đang ngoằn ngoèo uốn lượn bay về chân trời xa xa. Lúc này Khánh Kỵ nhìn lờ mờ nhận ra, phía trên thuyền đang thả ra một đoạn dây thừng, còn đám lính trên bờ đang kéo đoạn dây thừng kia, bọn chúng ra sức kéo thuyền vào bờ.
Cách đó không xa, một chiếc thuyền buồm nhỏ đang ra sức chèo thuyền tới, mái chèo dìm từng sải dài theo dòng nước, tạo ra thứ âm thanh rào rào. Khánh Kỵ vội vàng thu người lại. Kì thật hiện tại hơn nửa người của hắn đã chìm dưới nước rồi, toàn thân được cột chặt vào mạn thuyền, chỉ để nhô lên cái đầu cùng với bờ vai mà thôi, trong lúc trời tối đen mù mịt như thế này, trừ phi có người cố tình tìm kiếm quan sát thì may ra mới có thể tìm thấy được hắn.
“ Chiếc thuyền này đã bị quân Việt cướp đi rồi, bọn họ…hiện tại chèo thuyền quay về nước Việt! Không biết bây giờ đã tới đâu rồi?” Khánh Kỵ không thể nào phán đoán được tình hình, bầu trời bây giờ cũng đang ló rạng vài tia sáng mờ nhạt, lúc này Khánh Kỵ mới biết được rằng thuyền đã đi xa chiến trường đẫm máu tối qua được một đêm rồi, trời bắt đầu chiếu những tia nắng đầu tiên của buổi sáng, nếu đợi đến trời sáng rõ hơn nữa, thì hắn rất dễ bị chiếc thuyền nhỏ đang như con thoi chèo lên phía trước kia phát hiện ra.
“ Phải gấp rút…gất rút thoát ra khỏi nơi đây, tìm cách quay về thôi!”
Dục vọng sinh tồn trong con người hắn trỗi dậy áp đảo mọi giác quan đang muốn nghỉ ngơi của hắn, hắn nỗ lực nhắc nhở bản thân, cố gắng giữ cho mình luôn tỉnh táo. Nếu lúc này mà tiếp tục chìm vào hôn mê, thì chắc chắn rằng hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại được, đương nhiên lúc đó nếu có người phát hiện ra hắn, thì chỉ còn là cái xác không hồn mà thôi.
Khánh Kỵ cắn răng, cố gắng đợi, cố gắng nhẫn nại, cố gắng dồn sức. Phía trước, thuyền lúc này đang hướng đến một khúc sông hẹp, con thuyền lớn này chỉ đi nhanh ở những nơi có mực nước sâu, nên đến khu vực nước cạn này chỉ có thể đi rất chậm, từ từ lái thuyền mà vượt qua. Đây hẳn là cơ hội dành kho Khánh Kỵ, nên hắn vội vàng cắt đứt sợi dây đang cột hắn vào mạn thuyền, rồi cố gắng dồn chút lực tàn ra sức bơi vào bờ.
Tài bơi lội của Khánh Kỵ cũng thuộc hạng thượng thặng, nhưng lúc này hắn bơi còn chậm hơn rùa, thậm chí còn bị những con sóng nhỏ kia cuốn trôi theo dòng nước nữa. Thật không dễ dàng gì mà bơi vào bờ được, hắn lại vừa bám vào được hai bụi cỏ, rồi vội vàng ôm lấy mô đất trên đó, lúc này…hắn tiếp tục rơi vào hôn mê…
Thời gian của lần hôn mê này tương đối ngắn, lúc hắn tỉnh lại, thuyền của bọn nước Việt đã đi xa rồi, đoàn quân tùy tùng của chúng trên bờ cũng đã rời khỏi, bên tai hắn ngoại trừ tiếng sóng vỗ rì rào, thì chỉ có tiếng chim hú, ếch kêu rỉ rả mà thôi. Bầu trời lúc này đã khoáng đãng hẳn lên, mặt trời cũng bắt đầu chiếu những tia nắng đầu tiên vào khoảng không gian mênh mông.
Khánh Kỵ tận lực dùng mười đầu ngón tay, cố gắng bò lên bờ, rồi loạng choạng bước đi, đi được một đoạn thì quá mệt nên hai chân vấp ngã vào một bụi cỏ, hắn mệt mỏi thở hổn hển, quỳ một chân xuống đất, cố chịu đau, nghiến răng rút đoạn kiếm cắm trong bụng hắn ra, rồi rút sợi vải đang quấn trên người hắn ra gấp rút băng bó vết thương lại.
Quấn băng xong, thì hắn đã vài lần muốn ngất xỉu, hắn giắt cán đao mà Câu Tiễn đâm vào bụng bên lưng, rồi liếc mắt quan sát bốn phía, khắp nơi đều là rừng cây thảm cỏ, tuyệt không có dấu hiệu của con người sinh sống nơi đây, xung quanh hắn vài con suối chảy róc rách đổ ra con sông lớn kia. Khánh Kỵ ngâm mình dưới nước một đêm, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất khát nước, hắn vội hướng về những con suối kia mà đi, muốn tìm nước uống, sau đó tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi. Hắn tin rằng binh lính của hắn sẽ men theo bờ sông mà tìm đến nơi đây nhanh thôi.
Khánh Kỵ bước những bước chân khó nhọc, vừa đi tới bên bờ sông, đột nhiên một chân của hắn bị hỏng bước, rồi một tiếng “Ùm” sau đó phát ra dưới lòng sông, thì ra dưới chân của hắn có một cái vũng nhỏ bị sóng bào mòn tạo thành, phía trên cỏ rác mọc um tùm, nhưng bên dưới thì trống hoắc. Từ trên dòng suối trôi đến một thanh gỗ mục, Khánh Kỵ lúc rơi xuống thì đáp ngay trên thân cây này, rồi trôi theo dòng nước chảy, hắn vội vàng ôm lấy khúc cây, ra sức trèo lên thân cây, những cử động mạnh này gây chấn động đến vết thương trên người hắn khiến hắn đau tới thấu xương, thanh gỗ này đang theo dòng nước chảy trôi ra sông lớn, bị những dòng nước xoáy đánh quay vòng vòng, khiến hắn tiếp tục rơi vào hôn mê sâu.
Trời đã sáng hẳn, lúc này quân lính đang ra sức kéo tất cả những thi thể dưới nước lên bờ, xác người chất cao như núi, nhưng trong đó đều không có thi thể của Khánh Kỵ, nhưng ai có thể dám bảo đảm rằng, mỗi thi thể đều nổi trên mặt nước, hoặc có thể đã bị nước cuốn trôi rồi, nếu tìm thấy được thi thể của Khánh Kỵ, sẽ khiến cho khí thế tam quân giảm sút, nhưng nếu không thể tìm ra, thì sẽ khiến cho mỗi người đều lo lắng. Yểm Dư công tử và Tôn Vũ công tử đối mắt nhìn nhau, từ hai mắt của nhau đều nhìn thấy những lo lắng và sợ hãi.
“ Tôn tướng quân, ta có ý này!”
Công tử Yểm Dư bước tới trước mặt Tôn Vũ, hướng về phía Tôn Vũ đưa tay nghiêm nghị mời đi, hai vị tướng lĩnh mang tâm sự trùng trùng cùng bước về một bên, Anh Đào hồn xiêu phách lạc cũng quay đầu nhìn theo, hắn chỉ nhìn thấy Yểm Dư và Tôn Vũ đứng dưới một cây cổ thụ, một người nói, một người nghe, có lúc gật đầu, có lúc lại lắc đầu, hắn cũng không biết hai người đang bàn bạc chuyện gì.
Anh Đào quay người lại, nhìn thấy dòng sông bây giờ đã yên tĩnh trở lại, hắn không đành lòng nói: “ Tiếp tục tìm kiếm cho ta, hãy dùng lưới bủa, bao vây trong phạm vi vòng tròn mười dặm, tất cả đều tìm kiếm kĩ càng, ta không tin là không tìm được tăm tích của đại vương!”
Hắn nổi giận đùng đùng bước lên thuyền, sai lính tiếp tục chèo thuyền ra giữa dòng sông.
“ Tìm thấy đại vương rồi, tìm thấy đại vương rồi!” phía trên bờ đột nhiên truyền ra một tràng hoan hô, mặc dầu không nghe thấy rõ bọn họ đang la hét việc gì, nhưng những tràng hoan hô đó đã nói rõ được ý nghĩa, Anh Đào đang ở trên sông ra sức tìm kiếm đại vương hơn nửa giờ qua thì ngược lại nghe rất rõ ràng, tinh thần hắn lúc này chấn động, lập tức hét lớn hạ lệnh: “ Nhanh, lập tức vào bờ, lập tức vào bờ!”
Thuyền còn chưa cập bờ, nhưng Anh Đào không kiềm được cảm xúc đã vội vàng nhảy một bước dài lên bờ.
“ Tránh ra, tất cả tránh ra, đại vương đâu? Đại vương có bị sao không?
Anh Đào phi thân vào trong đám đông, chỉ nhìn thấy Yểm Dư, Tôn Vũ, Xích Trung các vị tướng lĩnh đều đứng đó cả, nhưng tuyệt nhiên không thấy đại vương đâu, Anh Đào ngạc nhiên đứng lại, thất thanh hỏi: “ Đại vương đâu?”
Tôn Vũ từ từ quay đầu nhìn hắn, một lúc sau mới đáp lại: “ Đại vương bị thương rơi xuống nước, tính mạng không may đang gặp nguy hiểm, nên cần gấp rút chữa trị tĩnh dưỡng. Anh Đào tướng quân, tướng quân là ái tướng của đại vương, việc này…tướng quân lập tức hộ tống đại vương quay về đại doanh trại ngoài thành Cô Tô, trong thời gian đại vương tịnh dưỡng, bất cứ kẻ nào cũng không được vào gây rối, nếu không thì…tướng quân sẽ lãnh trách nhiệm.”
Anh Đào một lúc đã hiểu rõ tình hình, hắn nhìn Tôn Vũ, lại nhìn Yểm Dư, Xích Trung, Nhâm Thành Kiệt…, tất cả bị ánh mắt của hắn nhìn chăm chăm không chịu được đều cúi đầu quay đi chỗ khác. Anh Đào khàn giọng đáp: “ Chúng ta đều từ bỏ sao, phải không?”
Tôn Vũ bước tới trước mặt hắn, đặt tay lên vai hắn, nhẹ giọng nói: “ Anh Đào, sự an nguy sinh mạng của đại vương là quan trọng, đại nghiệp của đại vương lại càng không thể từ bỏ, bọn ta sẽ tiếp tục tìm kiếm, sống thì phải thấy người, chết cần thấy thi thể, nhưng tin tức này…”
Anh Đào đưa tay gạt mạnh cánh tay trên vai ra, khuôn mặt đỏ bừng bừng đáp lại: “Một tin tức bị che giấu, chúng ta tìm kiếm tăm tích đại vương đã không thể gióng trống khua chiêng mà thông báo được, hiện tại chúng ta nhiều người như thế này còn tìm không được đại vương, đằng này chỉ phái vài tên trinh thám tìm kiếm, vậy có thể tìm được không chứ?”
Tôn Vũ tức giận quát: “ Im mồm, nếu tin tức đại vương mất tích lộ ra bên ngoài, tam quân tất sẽ đại loạn, đại vương đã vì biết bao nhiêu binh lính mà hi sinh thân mình ngươi biết không? Đến hôm nay giang sơn Ngô quốc còn chưa định được, đại vương lúc này sinh tử ra sao còn chưa biết, tin tức truyền ra bên ngoài, lập tức cục diện sẽ bị sụp đổ, Phù Sai tên đại vương kia, lúc đó sẽ có thể có lý mà ra lệnh hiệu triệu thiên hạ, lúc đó cho dù có tìm được đại vương cũng có ích gì không? Ta sẽ phái người tiếp tục truy tìm tung tích của đại vương, lấy danh nghĩa truy đuổi bọn nước Việt kia, phái xuất đại đội binh mã men theo bờ sông mà tìm kiếm. Nhưng tin tức đại vương mất tích thì vạn lần không thể lộ ra bên ngoài.”
Anh Đào đột nhiên bình tĩnh lại: “ Được! Vậy tướng quốc hạ lệnh cho mạc tướng dẫn một đại đội binh mã, mạc tướng sẽ đích thân truy tìm tung tích của đại vương.”
Tôn Vũ lặng lẽ chăm chú nhìn hắn một lúc, cuối cùng gật đầu: “ Được! ta sẽ hộ tống đại vương quay về, nhiệm vụ truy đuổi bọn nước Việt, giao phó cho tướng quân.”
Anh Đào gật đầu liên tục, quay lại hai bước, hướng về Yểm Dư, Xích Trung cùng chư vị chúng tướng chắp tay hành lễ, sau đó quay người phi thân mà đi.
Lúc Khánh Kỵ tỉnh lại một lần nữa, hắn cảm giác trên mặt, trên người hắn nắng chiếu vào nóng bừng bừng, nếu là bình thường toàn thân ướt đẫm thế này mà nắng chiếu vào thì nhất định rất khó chịu, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Hắn mở mặt, thân hắn từ từ cử động, tai hắn lập tức nghe thấy tiếng ruồi bay vù vù qua.
Trước mắt hắn là một cánh đồng tạp thảo xanh tốt, thân hắn quá nửa đã bị bùn phủ kín, phía sau lưng đã bị ánh mặt trời chiếu vào nóng bừng bừng, phía dưới thân hắn có cảm giác mát mẻ. Trời đã gần về trưa, hắn lúc này không biết bị dòng nước đẩy đến đâu rồi. Phía sau hắn là dòng sông, nhưng hắn không còn sức nữa mà quay đầu nhìn về. Trên đầu là trời, xung quanh hắn hiện tại là cánh đồng cỏ, nằm tại đây thì chỉ có thể nhìn thấy được một góc trời. Người nói rồng khó bơi vũng cạn, Khánh Kỵ lúc này đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Nhãn thần của hắn dần dần khôi phục lại tiêu cự, phía trước hắn là màu đen mềm mại của một bãi sông bị phù sa bồi lấp, nước trên sông cứ thúc vào người hắn từng hồi từng hồi, nước lại dội vào người hắn, nhất thời tràn qua thân một mảng phù sa, phía trên mảng phù sa này lại có rất nhiều hang lỗ nhỏ li ti, phía trên bung lên những hạt bong bóng tinh mịn.
Khánh Kỵ thở một hơi, từ từ đưa tay từ bên hông rút thanh kiếm ra, rồi ra sức, đột ngột đâm xuống, mảng phù sa mềm lụn kia không thể ngăn cản nổi ngọn kiếm đâm xuống, ngọn kiếm kia đâm một nhát tới đáy, nghỉ một lát, Khánh Kỵ rút kiếm ra, thì phía ngọn kiếm dính một vết máu tươi. Khánh Kỵ dùng tay khoét vào chỗ đâm xuống, cuối cùng từ bên trong vết bới đó lộ ra một con lươn lớn, hắn dùng nước rửa sạch, sau đó bỏ vào miệng ăn sống. Ăn thức ăn có máu sống là một loại thức ăn bổ dưỡng, nhưng ăn con lươn sống thế này thì thật chịu không nổi, nhưng Khánh Kỵ không quan tâm đến sự bẩn thỉu nhớp nhúa này quá nhiều, hắn ăn giống như người hoang dã, bây giờ hắn không chấp hắn đang là đại vương nước Ngô, là một vị công tử lịch lãm nữa, hắn hiện tại chỉ là một kẻ bị trọng thương trong cuộc giao chiến trên chiến trường đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết mà thôi.
Hắn ăn một mạch hết ba con lươn sống, lúc đó mới cảm thấy có chút sinh lực, hắn liền bò lên bờ, toàn thân hắn đã bò lên trên thảm cỏ, rồi nằm nghỉ một lát. Lũ ruồi cũng không chịu buông tha cho hắn, cứ bay vù vù trên người, trên tóc hắn, hắn cũng không còn sức đuổi chúng đi, con người đã từng sức mạnh vô cùng như hắn, hiện tại lại phải quý trọng từng tí sức lực, đó cũng là hi vọng sống mong manh của hắn.
“Lan hề, thảo lan dữ, xướng mục huyền trạch dữ, xướng châu châu, trạm châu yên hô, tề tư tư, mạn dữ hô, chiêu Thiền Tần túc du, thẩm tùy hà hồ…” Tiếng ai hát nghe lanh lảnh vui tai lúc xa lúc gần vọng đến, bài hát này có vẻ nghe quen tai, nhưng lúc này Khánh Kỵ trong đầu hắn mọi thứ hỗn độn, nên chưa nghĩ ra bài hát gì. Hắn cố gắng định thần lại để nghe cho rõ, nhưng giọng hát đó lại biến mất vào không trung rồi.
“Có tiếng hát của một cô gái…, gần đây chắc chắn không có quân lính nước Việt.” Khánh Kỵ nghĩ vậy, tinh thần hắn nhẹ chấn động, hắn bây giờ, cần phải có người giúp đỡ mới mong cứu được mạng sống, nếu không thì khó tránh khỏi là một cái xác không hồn tại nơi hoang sơ này, con lươn sống đã trở thành món ăn trong người hắn, hắn lại trở thành thức ăn cho cá tôm dưới dòng nước kia, đó chính là hiện tượng đồng hóa mà thôi.
Nhưng hắn lúc này quả thật là một người muốn làm nhưng thực lực lại không có, muốn cử động cũng không thể cử động được. Cũng vào lúc này, có tiếng bước chân vọng tới, từ thảm cỏ phía trước mắt hắn xuất hiện một đôi chân nhỏ, quần xắn tới cao tới hông, một đôi chân trắng nõn dính đầy bùn đất bước tới.
Khánh Kỵ nhìn thấy đôi chân bước những bước nhanh nhẹn vui tươi đi về phía trước, hắn vội vàng yếu ớt gọi: “ Cứu tôi với!” nói tới đây hắn liền ôm lấy chân của người kia.
“ Á! Có ma!” tiểu cô nương hoảng hốt hét lên, nàng dùng sức đẩy đôi tay đang bám vào chân mình ra xa.
“ Cứu mạng...” Khánh Kỵ còn chưa nói xong, đôi chân nhỏ kia lại hướng về Khánh Kỵ mà đạp tới tấp. Khánh Kỵ hai tay che mặt, nhưng cũng bị đôi chân mang dày cỏ của vị cô nương kia đạp tới tấp không biết bao nhiêu lần, sau đó cô nương kia quay người bỏ chạy.
Khánh Kỵ cuống lên, vội vàng ôm chặt lấy ống quần cô nương kia, mệt mỏi nói: “ Ta không phải là người xấu.”
Chỉ nghe thấy tiếng “ xoạt xoạt”, chiếc quần của cô bé kia vốn dĩ đã rách tả tơi rồi, giờ lại bị kéo xuống rách một mảng lớn, lộ ra một một cái mông và một cái chân trắng nõn.
“ Á!” vị tiểu cô nương kia lại hét lên một tiếng nghe chói tai, gây chấn động mạnh đến tai của Khánh Kỵ, sau đó vị cô nương kia dùng một tay che cái mông lại rồi vừa chạy vừa khóc phát ra âm thanh “ xoành xạch xoành xạch”.
Khánh Kỵ ra sức ngóc đầu dậy, trên mặt hắn vết tích của chiếc giày cỏ vẫn còn dính rõ ràng, hắn cố gắng đưa tay gạt những bụi cỏ um tùm kia mà nhìn theo, chỉ thấy một cô gái tóc trái đào, khoảng 6, 7 tuổi, vừa chạy vừa hoảng hốt, giống như một con nai hoảng sợ chạy trốn...