“Ngày mai anh không đi làm sao? Sao vậy?” Thước Nhạc quay đầu nhìn Khúc Phàm.
“Tháng ba có kỳ kiểm tra, đơn vị cho anh nghỉ.” Khúc Phàm ôm Thước Nhạc nhắm hai mắt lại.
“À, vậy anh nghỉ ngơi đi, quanh năm suốt tháng cũng không có bao nhiêu ngày nghỉ.” Cậu cũng không để tâm.
“Phương Chí Minh bọn họ hẹn hai chúng ta mai gặp, anh nghĩ thể nào cũng phải để bọn họ gặp Kì Kì nhà ta, nếu không mai gọi bọn họ tới nhà mình?”
Thước Nhạc có vẻ mệt mỏi, “Anh đã nghĩ ra nói như thế nào chưa?”
“Hay là nói con riêng của anh. Kì Kì lớn lên rất giống anh, nói là của em, bọn họ khẳng định không định.”
“Kì Kì cũng giống em, anh xem miệng con, còn có hình khuôn mặt, lỗ tai, đều giống em. Chỉ có mắt và mũi là giống anh, giống em nhiều hơn.”
“Thôi đi, ai đầu tiên lại nhìn mắt với tai trẻ con, vả lại hình khuôn mặt còn chưa định hình, sao lại giống em.”
Thước Nhạc giơ nắm tay, “Sao không giống em, con là thịt cắt từ người em ra, chờ con lớn lên khẳng định giống em.”
“Được rồi được rồi, coi như là giống em đi. Mau nằm xuống cẩn thận lạnh.” Khúc Phàm ôm cậu vào lòng.
Trong bóng đêm Thước Nhạc trừng anh “Cái gì là coi như, anh chờ con trưởng thành coi giống ai.”
Cười trộm, “Vậy em nghĩ nói sao, cũng không thể nói là do em sinh đi.”
Nghĩ một chặp cũng không ra cách nào, “Cũng chỉ có thể làm vậy.” Trong lòng có chút không cam lòng, rõ ràng là mình sinh.
Năm người Mập Cao Cường thấy Thước Nhạc ôm một đứa trẻ trong lòng liền trợn mắt há hốc mồm, mới vài ngày không gặp, sao lại toát ra một đứa bé, chuyện này thực quỷ dị, đứa trẻ này là ai? Mấy người nhìn nhau, lại nhìn vẻ mặt Thước Nhạc, việc này không cần nói, mắt mũi như đúc từ Khúc Phàm ra.
Mọi người thầm hiểu không nhắc tới chuyện đứa trẻ. Sợ cả hai xấu hổ. Thước Nhạc Khúc Phàm nhờ vậy đỡ việc, sau này thì Khúc Phàm khẳng định sẽ bị vặn hỏi.
Mẫu thân và phụ thân đi tụ hội, Thước Nhạc và Ngô thẩm chuẩn bị lẩu dọn ở đại sảnh, Kì Kì tỉnh được một lúc lại lên kháng ngủ, giờ mỗi ngày đứa bé ngủ mười tám mười chín tiếng.
“Ta nói Khúc Phàm à, người ta Thước Nhạc không tệ, ngươi không thể làm chuyện có lỗi với cậu ấy. Xã hội bây giờ, chân tình rất khó tìm.” Thôi Dũng vỗ vai Khúc Phàm nói.
Mập buông ly “Đại Dũng nói rất đúng, giờ muốn tìm một lòng với mình rất khó, thật sự, làm bạn ta rất hâm mộ ngươi, phải biết quý trọng.”
Cao Cường chạm cốc với anh không nói gì, ánh mắt lại có vẻ không hài lòng.
Khúc Phàm cười, khá thoải mái.
Thước Nhạc từ phòng bên đi vào, thấy mọi người uống nhiều, mặt đều đỏ lên. Mặt Khúc Phàm cũng đỏ, chẳng qua ánh mắt anh nhìn cậu sao lại ôn nhu vậy.
“Thước Nhạc, đến, hai chúng ta uống một ly.” Mập bưng ly rượu đặt trước mặt Thước Nhạc.
“Được, hai chúng ta uống một ly.” Cậu cũng không từ chối, đều là bạn cả, không cần khách khí.
“Tốt, thống khoái.” Uống cạn một ly, Khúc Phàm vội gắp cho cậu ít đồ ăn.
Bữa ăn này ăn hơn hai tiếng, chờ mọi người đều đi, Thước Nhạc gục lên kháng ngủ. Khúc Phàm nằm bên cạnh cậu, nhìn cậu và con, trong lòng chợt mềm đi.
Nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt cậu, khuôn mặt này dù nhìn bao nhiêu cũng không đủ, vừa mới hai mươi tuổi, là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời, cậu thoạt nhìn lại nhỏ hơn tuổi thật rất nhiều, tay xẹt qua mày, không muốn nơi này lưu lại ưu sầu, hy vọng nó có thể mãi mãi giãn ra. Môi đỏ hồng, khiến không ít lần anh lưu luyến, hượng vị ngọt ngào ở đó chỉ có anh biết. Người này thuộc về anh, thuộc Khúc Phàm, nghĩ vậy, cảm giác thực thỏa mãn. Có phải là vì quá hạnh phúc nên giờ mới gặp phải trở ngại. Nếu…anh nghĩ cũng không dám nghĩ.
Kì Kì quơ quơ đầu, thân thể giật giật, Khúc Phàm cẩn thận ôm cậu bé lên, nhẹ nhàng vỗ, đứa bé lại ngủ, cơ thể bé nhỏ cùng nắm tay nho nhỏ, không có cách nào hình dung lần đầu tiên anh thấy đứa bé, sự cảm động, đến giờ vẫn không thể tin, đây là con của anh và Thước Nhạc, là kỳ tích ông trời ban cho anh. Kỳ thật anh muốn đứa bé giống Thước Nhạc hơn, ít nhất nếu có ngày như vậy, sẽ không làm cậu nhìn con mà nhớ tới anh, dần dần quên đi thì tốt rồi.
Đặt bảo bối bên cạnh Thước Nhạc, cẩn thận xuống kháng, đi ra ngoài, Quả Quả ở nam ốc, lúc Khúc Phàm đi qua, cậu bé đang ngồi bên bàn.
“Con viết gì vậy?”
“Bài tập nghỉ đông. Thầy giáo nói chúng con viết mười ngày nhật ký.”
“À, lớp 1 thì viết nhật ký sao?” Giờ bọn nhỏ học thật nặng.
“Dạ, thầy giáo nói có thể đánh vần hoặc vẽ ra, lão ba xem, con vẽ này.” Quả Quả mở vở mình ra, bên trong có bức tranh, có chữ viết còn có đánh vần.
Hình vẽ trong vở Quả Quả rất tốt, vừa thấy liền biết trong hình là gì. Trong vở đã vẽ năm ngày.
Khúc Phàm sờ đầu Quả Quả, “Uhm, Quả Quả vẽ tranh đẹp lắm, bức tranh của em trai rất giống, nhưng vì sao cằm của ba lại đen vậy?”
Quả Quả mỉm cười, “Ai bảo râu của lão ba cứng như vậy, đâm người. Coi chừng em không cho ba ôm. Ha ha.” Cậu bé cười lớn.
Khúc Phàm sờ râu của mình, hơi cứng “Được rồi, lão ba đi cạo râu, con sửa trang nhật ký này được không?”
Lắc đầu “Thầy giáo bảo chúng ta phải viết sự thật, nhiều nhất thì sau này không vẽ ba có râu nữa.”
Vẻ mặt ai oán nhìn Quả Quả, thở dài “Được rồi, chỉ có thể như vậy.”
Rời khỏi phòng, mặt trời sắp xuống núi, tứ hợp viện một mảnh yên lặng, Khúc Phàm đứng ở hành lang nhìn cây lựu chính giữa sân, đã bắt đầu nảy mầm, dùng nhiều nước hồ tưới khiến sinh lực của cây lựu càng thêm tràn đầy, cây lựu lớn lên tốt đại biểu nhiều con nhiều cháu, có phải nói lên ngày sau anh sẽ có rất nhiều con cháu, Khúc Phàm lắc đầu, ít nhất anh không muốn lại Thước Nhạc lại trải qua sự thống khổ đó, điều này đành phải nhờ Quả Quả và Kì Kì, có điều không biết anh còn có thể gặp lại chúng không.
Cầm di động, nghĩ một hồi liền quay số, điện thoại reo hai tiếng… “Alo”
“Cường, là ta. Việc này ngươi đừng nói với người khác, bọn họ biết chỉ thêm lo, nếu ta có chuyện gì, giúp ta chăm sóc Thước Nhạc và bọn nhỏ.”
“Ngươi có thể không đi.”
“Không cần khuyên ta, ta có lý do phải đi.” Dù thế nào anh cũng không thể để Thước Nhạc và bọn nhỏ bị một chút thương tổn.
Cao Cường trầm mặc, “Vậy thời gian này ngươi phải chuẩn bị cho kĩ. Những thứ trên tài liệu có thể sẽ thay đổi, chỉ có thể tham khảo.”
“Ừ, ta sẽ, nếu ta có chuyện gì, quyền giám hộ của Quả Quả có thể sẽ thay đổi, ngươi nghĩ cách, Nhạc Nhạc không thể xa thằng bé, tình cảm giữa em ấy và Quả Quả rất sâu, không khác gì cha con ruột, nếu có bất trắc, em ấy sẽ chịu không nổi. Kì Kì thì không cần lo, có hai bên gia đình, đứa bé sẽ không có chuyện gì, Nhạc Nhạc thì…thôi quên đi, có thể khuyên thì khuyên.” Chỉ nghĩ tới lòng liền đau, đặt mình vào hoàn cảnh của cậu, anh làm sao có thể quên được. Người còn sống thống khổ hơn người chết rất nhiều, anh lại không có nắm chắc trở về.
Bên kia Cao Cường trầm mặc, một hồi lâu “Nếu không muốn em ấy thống khố, sống trở về.”
“Được.”
Nhìn tài liệu lúc chiều Cao Cường mang tới, Khúc Phàm không thể không an bài như vậy, tài liệu là một người bạn của Cao Cường kiếm được, về cục mật vụ, tuy không nhiều lắm lại có thể cho anh biết nguy hiểm của đợt kiểm tra, trăm chọn một. Hàng năm vì phòng ngừa tử vong ngoài ý muốn kỳ kiểm tra luôn có một tỉ lệ chọn nhất định, ở trong có tư liệu của vài người, về cơ thể hay các mặt khác đều mạnh hơn anh, anh không có phần thắng.
Bỏ tài liệu vào bếp lò tiêu hủy, Khúc Phàm lại cầm điện thoại “Lý Tử chuyện kia thế nào rồi? Ừ, không cần phải thu lưới, động thủ đi, ta chờ không kịp. Ừ, giao cho ngươi.” Trước khi đi anh cần phải dọn sạch chướng ngại.