Lúc Thước Nhạc tỉnh lại đã là bảy giờ sáng, ở trong không gian làm xong dưa muối chua, Thước Nhạc ngủ lại tại trúc lâu, vô tình phát hiện tinh thần thể nghỉ ngơi tại trúc lâu tăng trưởng sẽ rất nhanh, hơn nữa sẽ thực khỏe khoắn, cho nên không có vấn đề gì thì Thước Nhạc đều nghỉ ngơi như vậy.
Quả thực tinh thần thực sảng khoái mở to mắt, bốn giường ngủ trong phòng chật cứng người, hai người kia có lẽ là lên sau, thoạt nhìn đều là sinh viên, đối diện giường Thước Nhạc là một nam sinh, ngồi dựa vào chơi game, dường như cảm giác được ánh nhìn của Thước Nhạc, nam sinh ngẩng đầu vừa lúc đối diện ánh mắt của Thước Nhạc, tối như mực trong suốt, trong suốt như một dòng suối, nam sinh gật đầu bối rối, sau đó lại cúi đầu nhìn di động, bất quá Thước Nhạc nhìn thấy lỗ tai nam sinh nổi lên đỏ ửng.
Thước Nhạc biết mình phạm sai lầm, thân thể trong ba năm này biến hóa rất lớn, nhất là ánh mắt, rất thu hút, tuy nhiên sau khi tinh thần lực gia tăng Thước Nhạc có thể che dấu hào quang trong mắt, làm cho ánh mắt trở nên nhu hòa bình tĩnh, như vậy nhìn qua cậu cũng chỉ là một thiếu niên tuấn tú, sẽ không nổi bật. Đáng tiếc bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, Thước Nhạc không nhớ là mình ở trên tàu lửa, quên che đậy, chỉ mong là nam sinh kia quên thì tốt.
Ngồi dậy, trong phòng có chút ngột ngạt, Thước Nhạc mở cửa đi ra ngoài, ba giờ chiều mới có thể tới Bắc Kinh, trong toa không có ai đi lại, lấy đồ dùng rửa mặt từ không gian ra, nghĩ một chút lại lấy ít nước. Có không gian, Thước Nhạc thấy phi thường thuận tiện, đồ hay dùng ít dùng đều bỏ vào bên trong, mang theo người, lên xe lửa liền thừa dịp không có ai cậu liền đem phần lớn đồ đạc ném vào không gian, chỉ để lại một cái vali và ba lô nhỏ bên ngoài, cũng không có gì nhiều bên trong, chỉ là tạo bộ dáng thôi.
Quay về phòng, nam sinh đối diện đã nằm xuống, Thước Nhạc nghĩ có lẽ là tiểu tử này trốn mình. Như vậy lúc tỉnh còn phải cẩn thận không cho cậu ta thấy mình lấy thứ gì từ không gian. Lấy cà mèn từ không gian, bên trong là cháo làm từ đêm qua, còn có bánh bao, cùng một đĩa điểm tâm, bánh bao đặt ở trên cháo nóng, điểm tâm là cải trắng cùng đậu hủ cuốn. Thước Nhạc là một người thích hưởng thụ, từ khi có không gian, cậu liền thử trồng các loại thực phẩm có thể thu hoạch, đồ vật gì trong không gian trên cơ bản đều không cần cậu quản, chỉ cần gieo xuống là được, trải qua hai năm mò mẫm, rau dưa gạo mì đơn giản đều trồng. Đều rất mỹ vị. Khi không có việc gì Thước Nhạc lại thích nghiên cứu cách chế biến món ăn ngon, cậu cũng dốc lòng vì để cha mẹ có thể ăn được những gì tốt nhất, mỗi lần đều giành đi mua đồ ăn, hơn nữa lúc đi còn để lại hai trăm cân gạo cùng bột mì.
Mùi đồ ăn phiêu tán ra không khí, nam sinh nằm đối diện xoay người lại, “Cùng ăn chút đi” Thước Nhạc cười mời.
Namsinh mặt có chút hồng ngồi dậy “Không…không cần. Sao cậu lại mang cơm?” Có chút kỳ quái, làm gì có người ra ngoài còn mang đầy đủ như vậy. Bụng kêu rột một tiếng, có chút ngại ngùng, ngồi xe lửa nhiều giờ lại thấy đồ ăn nóng hôi hổi, cũng có chút đói bụng.
Thước Nhạc nhìn ra suy nghĩ của cậu ta, lấy một cái bát inox từ ba lô ra, dùng thìa múc cháo đẩy tới phía đối diện, “Lại đây, mình ăn cũng không hết. Bởi vì ăn không quen đồ trên xe lửa nên mới mang theo.”
Namsinh nhìn ánh mắt Thước Nhạc không chói chan như buổi sáng, thoạt nhìn rất nhu hòa, làm cho kẻ vừa rời nhà như cậu có chút ấm áp, vô thức cầm thìa ăn một ngụm, cháo thoáng có một chút vị ngọt nhẵn nhụi mềm mại, vào miệng liền tan.
Thước Nhạc thấy nam sinh ăn cháo có chút lang thôn hổ yết (ý bảo ăn một cách ngấu nghiến như lang hổ) , trong lòng hơi cao hứng, nhìn thấy người khác thích ăn thứ mình làm thật đúng là thấy thành tựu.
Hai người vừa ăn xong ngồi bên giường, “Mình tên là Thước Nhạc, cậu cũng đến trường ở Bắc Kinh sao?”
Namsinh có chút thả lỏng “Uh, mình là Trương Hâm Trì, đại học công Bắc Kinh, cậu học trường nào?”
“Mình ở đại học y khoa Hoa Cảnh.” Thước Nhạc xếp mền lại, ngồi tựa lên trên.
Trương Hâm Trì có chút hâm mộ “Cậu thật lợi hại, tỷ lệ cạnh tranh Hoa Cảnh năm nay lại tăng. Tỷ lệ là cao nhất cả nước.”
Thước Nhạc cười cười không nói tiếp, nếu không phải tinh thần lực tăng trưởng, chỉ sợ cậu hiện tại cũng chỉ đậu đại học bình thường, mà với tính cách của cậu e là sẽ lựa chọn học ở trường gần nhà.
Bởi vì còn có hai người đang ngủ nên họ không nói tiếp, Thước Nhạc lấy ra một quyển sách bắt đầu đọc. Trong xe trở nên im ắng.
“Mình nghe nói, ngày mười tháng chín năm nay đại học Hoa Cảnh khai giảng, giờ này không phải là còn sớm nửa tháng” Bốn người thanh niên sau khi nếm qua cơm trưa đều tỉnh lại, người nữ sinh kia gọi là Tạ Ân Kiều ở Học viện quốc tế, nam sinh gọi là Chu Chí Văn, năm hai đại học Tinh Hoa, người trẻ tuổi thì dễ có tiếng nói chung, không lâu liền quen biết nhau.
“Ngày bảy đến ngày chín tháng mười đến báo danh, mình muốn tới Bắc Kinh bàn sự, nên đi trước.” Đi trước hai tuần, đầu tiên là nghĩ muốn nhìn thủ đô một chút, hơn nữa quả thật có rất nhiều việc chờ cậu.
Chu Chí Văn gật đầu “Vậy có chỗ ở chưa? Không có thì ký túc xá của mình có thể dành ra một giường.”
Thước Nhạc cười cười “Cảm ơnChuca, đã sắp xếp tốt rồi.”
Chu Chí Văn không nói gì nữa, học đệ vừa mới nhận thức này, ôn hòa làm cho ngươi khác rất muốn gần gũi, muốn kết bạn, không phải là còn nhiều thời gian sao, hai trường cách gần vậy thể nào cũng có thể gặp được.
“Chuca, nghe nói huấn luyện quân sự cho tân sinh viên rất ác đúng không?” Trương Hâm Trì hỏi.
“Ha hả, cái này thì khó nói, từng trường học cũng không giống nhau, năm ngoái chúng ta đi quân khu huấn luyện trở về đều lột một tầng da, dù sao huấn luyện quân sự hàng năm đều đi mấy nơi đó, may mắn thì còn có thể học bắn súng.”
“Thât sự? Trường chúng ta cũng không biết ra sao.” Trương Hâm Trì mong đợi.
Tạ Ân Kiều bĩu môi, “Mình hy vọng lúc huấn luyện quân sự có thể dễ chút, huấn luyện viên đừng quá nghiêm khắc.”
Chu Chí Văn cười nói “Em không cần lo lắng Học viện quốc tế nhiều nữ sinh, hẳn là không thể quá nghiêm, nhưng phơi nắng đen thì chắc rồi, em vẫn cứ chuẩn bị chút kem chống nắng đi.”
Thước Nhạc đối với cuộc sống đại học tràn ngập chờ mong.