Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 55

Khúc phụ Khúc mẫu ở Bắc Kinh hơn hai mươi ngày, vì Khúc Phàm có án, rất ít khi ở nhà cùng cha mẹ, đa số là Thước Nhạc ở nhà, lúc đầu thái độ của Khúc phụ với Thước Nhạc là làm lơ, nói chung là không thèm nhìn cậu, Khúc mẫu cũng thản nhiên rất ít nở nụ cười, nhưng dưới sự cố gắng không ngừng của Thước Nhạc rốt cục có phần buông lỏng, trước khi lên máy bay Khúc phụ cũng đã nói chuyện, Khúc mẫu cười mời cậu cùng Khúc Phàm tới Thượng Hải chơi.

Có lẽ đối với hai vị phụ mẫu mà nói, hạnh phúc của con mình là quan trọng nhất, tính cách của Thước Nhạc rất tốt, chăm sóc Khúc Phàm tốt lắm, cũng không tức giận trước sự gây khó dễ của hai người, từ miệng con mình biết thói quen thường ngày của hai người, mỗi sáng sớm thức dậy đi chợ mua đồ ăn, làm thức ăn đều là thuộc khẩu vị của họ.

Bọn họ cũng không phải người có ý chí sắt đá, ở chung lâu, trong lòng tự nhiên buông lỏng, vả lại đối với con mình cậu cũng một lòng một dạ, hai người không còn lý do gì để phản đối. Sau khi hàng phòng thủ trong lòng bị công phá, càng xem Thước Nhạc càng thích, Khúc phụ tuy sĩ diện không tỏ vẻ, Khúc mẫu lại rất nhiệt tình, dạy Thước Nhạc không ít bí quyết làm việc nhà, thấy cậu bận đi học, liền nhận công việc trong nhà, mỗi ngày bắt đầu đưa đón Quả Quả đi học v…v…Dần dần đối xử với Thước Nhạc cũng như con mình, về chuyện con mình thường tăng ca, cũng oán giận, lén Thước Nhạc nhắc nhở anh vài lần. Nói trong nói ngoài đều thực vừa lòng Thước Nhạc, so sánh ra thì chính con mình không đủ quan tâm. Nếu không phải cháu trai xảy ra chuyện, hai người thật đúng là không muốn về nhanh như vậy.

Có lẽ là bởi đóa hoa sen thứ hai trên người Thước Nhạc nở, tinh thần lực gia tăng rất nhiều, cậu không có dị năng gì khai thiên động địa, nhưng lực tương tác mạnh rất nhiều, Quả Quả ở bên cậu liền bị ảnh hưởng, cậu bé rất ỷ lại cậu, có rảnh liền dính bên cạnh cậu, tính cách dần dần sáng sủa, khiến Khúc phụ Khúc mẫu rất thích, rất yêu thương. Trước khi rời đi thực luyến tiếc, nếu không phải vì Quả Quả không muốn rời Thước Nhạc, Khúc phụ Khúc mẫu đã đem cậu bé đi Thượng Hải.

Tiễn hai vị phụ mẫu, Thước Nhạc thở nhẹ ra, sau khi tiếp xúc mới thấy Khúc phụ Khúc mẫu đều rất tốt, nhưng vì sự đặc thù của hai người khiến cậu vẫn căng thẳng, cũng may hai mươi ngày này không uổng phí, cuối cùng cũng nhận được sự thừa nhận của họ.

Ngày một tháng năm trường học cho nghỉ ba ngày, hai người mang theo Quả Quả về tứ hợp viện ở, thực vật trong tứ hợp viện sinh trưởng rất tốt, vì Thước Nhạc thường tưới ít nước hồ, tất cả thực vật được trồng đều sống, hải đường ở tiền viện đã nở hoa, một mảng hồng nhạt, tăng thêm phần sáng rọi cho vườn. Cây tử đằng cũng nở hoa, màu tím đậm nhạt khiến viện tăng thêm vẻ nhã hứng. Những thực vật khác tuy không nở hoa, nhưng cành lá đều rất tươi tốt, nhất là hai cây thạch lựu lớn ở hậu viện, lúc trước vì để dễ đem vào viện mà chặt rất nhiều cành, không ngờ qua hai tháng những cành đó đều đã mọc lại, hai cây thạch lựu lớn gần sáu mét, cành lá xum xuê, che đậy nửa sân, tuyệt đối là chỗ tốt để hóng mát vào mùa hè.

Đứa bé rất thích ở tứ hợp viện, vườn là nơi rất tốt để thám hiểm, thảm thực vật ở phía đông vườn rất tươi tốt, núi giả động đá như ẩn như hiện, chòi nghỉ mát sáu cạnh được vẽ họa tiết màu phía trên núi giả, là nơi cậu bé thích nhất.

Ngày một tháng năm đó, một nhà ba người mang theo A Phúc đi chợ thú cưng, A Phúc vì hành động anh dũng cứu chủ, được đãi ngộ rất cao, vả lại A Phúc đã trở thành một con chó trưởng thành, nghĩ tới nó một mình thực cô đơn, định đến chợ thú cưng tìm bạn đời cho nó.

Có lẽ là vào ngày nghỉ, chợ thú cưng rất đông người, Khúc Phàm ôm Quả Quả, Thước Nhạc ôm A Phúc, thời gian này A Phúc thường ở trong không gian, cả cơ thể biến hóa rất lớn, lông mềm mại dầy đậm bóng loáng, vốn A Phúc không phải giống thuần chủng, trong quá trình sinh trưởng lại bị biến hóa, màu lông thuần khiết hơn nhiều, hấp dẫn nhất chính là ánh mắt của nó, đặc biệt đen bóng lanh lợi, chỉ số thông minh của A Phúc cao hơn lúc mới tới, chỉ cần không quá phức tạp đều có thể hiểu, hoàn thành mệnh lệnh rất tốt, hiện tại chính là đồng bọn tốt nhất của Quả Quả. Ngày thường A Phúc lúc nào cũng mười phần tinh thần, không một khắc nào nhàn rỗi, nếu Thước Nhạc không ôm e là đã sớm chạy đi đâu, tuy thế đầu nó lúc này cũng không yên, hết nhìn đông tới nhìn tây, hấp dẫn không ít ánh mắt của người mua chó, ba người đi chưa được mười mét đã có bốn người hỏi giá.

Đến khu chuyên bán chó, ở đây nhiều nhất là chó kích cỡ lớn, tìm được một nhà bán Chihuahua, ông chủ vừa thấy A Phúc liền rất nhiệt tình, giới thiệu mấy con thuần chủng, nhưng A Phúc không có phản ứng gì, Thước Nhạc liền đem A Phúc đặt xuống đất, để nó tự chọn, chân A Phúc vừa đụng đất liền chạy tới bên cạnh một lồng sắt, không ngừng sủa, “Hắc, con chó nhỏ này thật thú vị, chỗ ta hơn mười con Chihuahua thì con này là thuần giống nhất, các ngươi xem màu sắc của hai con thực xứng.”

Đi đến trước nhìn, quả thực rất xứng, chú chó cái nhỏ trong lồng sắt cũng là đen trắng giao nhau, nhưng nhiều màu trắng hơn A Phúc một ít. Con Chihuahua đó thấy A Phúc thì xoay quanh mãi trong lồng, thỉnh thoảng tiến lên ngửi ngửi.

Ông chủ tiến tới mở lồng sắt ra “Con Chihuahua này, sáu tháng tuổi, con của cậu là một tuổi đúng không? Qua bốn năm tháng nữa thì vừa kịp, rất hợp tuổi. Cậu xem lông con này, cái lỗ tai, tuyệt đối thuần giống, không tin cậu có thể tìm khắp chợ này, cũng tìm không ra con nào hơn con của tôi.”

Nghe ông chủ lừa dối, Thước Nhạc cũng không bận tâm, cậu không biết xem chó nhỏ, nhưng con chó này và A Phúc đặt cạnh nhau rất xứng, vả lại thấy sự phấn khích của A Phúc thì xem ra cu cậu thực thích, “Thế nào?” Hỏi Khúc Phàm ở bên cạnh.

“Huyết thống gì đó, anh không biết xem, A Phúc thích là được.”

Thấy A Phúc không ngừng tiến gần tới con chó cái, Thước Nhạc cũng không nói gì nữa.

Bầu bạn của A Phúc đặt tên là A Hỉ, A Hỉ nhìn sơ có vẻ ngại ngùng hơn A Phúc, có chút sợ người lạ, nhưng lúc Thước Nhạc ôm thì rất an ổn. Đối với động vật mà nói, hơi thở của Thước Nhạc thực thoải mái.

Thuận lợi mua được chó, ba người cũng không vội về nhà, tiếp tục đi dạo trong chợ thú cưng.

Đi vào một nhà thú cưng khá lớn xem chó cỡ lớn mà không muốn bước ra, tính ra hai người đều thích chó kích cỡ lớn, “Hay là chúng ta mua thêm hai con?” Thước Nhạc nhìn con chó giống Alaska khỏe mạnh kháu khỉnh trước mặt, luyến tiếc nói với Khúc Phàm.

Gật đầu, “Tốt, anh thấy hai con Husky này không tồi.”

Thước Nhạc nhìn nhìn “Hai con Alaska này cũng rất tốt.” Nhìn trái nhìn phải, không biết chọn cái nào.

Quả Quả kéo tay Thước Nhạc “Ba ba, mua chó đốm đi.” Nói xong dùng tay chỉ phía mấy con chó đốm tụm lại một chỗ.

Đều rất đáng yêu, “Hay là mua hết?”

Khúc Phàm gõ lồng sắt hấp dẫn sự chú ý của con chó Husky bên trong “Chúng ta đâu có thời gian chăm sóc?”

Thước Nhạc tới gần Khúc Phàm nhỏ giọng nói “Bình thường đặt trong không gian, để chúng nó tự chạy nhảy, vì có A Phúc, em đã tra trên mạng, chó loại lớn rất dễ cho ăn, chúng có thể ăn được rất nhiều thứ, trong không gian đều đầy đủ, vậy có phải đã không còn vấn đề sao.”

Khúc Phàm ngẫm lại cũng đúng, có không gian thì động vật nhiều chút cũng không sao, “Vậy chọn đi.” Anh cũng cực kì thích loại chó kích thước lớn.

Cuối cùng chọn một cặp Alaska, một cặp Husky, một cặp chó đốm, một cặp Samoyed và một cặp chó gấu. Chờ làm thủ tục xong đã tới giữa trưa, vì đều là chó con nên không chiếm nhiều không gian, nhờ cửa hàng đưa chó lên xe, ba người về nhà.

Nửa đường Thước Nhạc đưa chó vào không gian. Không có tâm tư ăn cơm, vừa về nhà đã tiến vào không gian, vì Quả Quả đã vào không gian Thước Nhạc cũng không lừa gạt cậu bé, song dặn cậu bé đây là bí mật không thể nói ra. Cậu bé cũng thập phần thông minh, chưa bao giờ bàn về chuyện này trước mặt người ngoài.

Vào không gian, A Phúc sớm đã mang A Hỉ chạy đi, có A Phúc ở cạnh cũng không cần lo lắng, còn lại mười con chó con đặt trong lồng. Linh khí trong không gian tràn đầy, mấy con chó con vừa tiến vào liền có vẻ im lặng, không có sự phiền táo lúc mới mua, mở lồng sắt ra, mấy con chó chạy ra, đi vài bước, vòng vo hai vòng đều chạy lại bên cạnh Thước Nhạc, tỏ vẻ thân thiết với cậu.

“Xem ra em thực có lực hấp dẫn nha, đặt tên đi, cái gì mới tốt đâu?” Khúc Phàm ôm một con Samoyed, cu cậu cả người lông trắng, tròn vo, trừng tròn mắt nhìn Khúc Phàm, há mồm lè lưỡi ra.
Bình Luận (0)
Comment