Ba bốn ngày sau bốn con vẹt con đã dài lông, bốn con vẹt được ấp ra đều là vẹt đuôi dài, ngược lại bình thường nhất là vẹt Budgerigars thì lại không được ấp, trong bốn con, có hai con là vẹt đuôi dài vàng xanh, vẹt đuôi dài vàng xanh(1) khá dễ ấp, cơ bản về bề ngoài hai con đều giống nhau, trán có màu xanh biếc, từ trán xuống cả thân là màu xanh lam, mắt và hai má không có lông màu trắng, dưới mắt từ miệng tới tai là ba chấm hoa văn đen xếp hàng ngang, cằm và họng là màu đen, ngực bụng là màu vàng kim.
Còn có một con vẹt xanh tía đuôi dài Hyacinth(2), cả bộ lông màu xanh tía tinh khiết, chỉ có dưới mỏ và xung quanh mắt có một ít màu vàng, nó có một đôi mỏ lớn cong như lưỡi câu, mỗi lần cho ăn Thước Nhạc phải tốn rất nhiều thời gian để rút ống hút ra, tuy sinh ra chưa lâu nhưng khí lực đã rất lớn.
Khiến mọi người ngoài ý muốn là, vẹt đỏ Scarlet(3) cũng được ấp trứng, vẹt đỏ Scarlet rất hiếm thấy vì nó là loài có nguy cơ tuyệt chủng, vẻ mặt đầy những đường hoa văn tung hoành giống như trong kinh kịch (hay kinh hí là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Long của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Huy kịch với Hán kịch.), cả thân đỏ tươi mỹ lệ, lông cánh chưa trưởng thành, nhưng đã có thể nhìn thấy vàng tiên diễm, lục sâu thẳm, lam huyền diệu, và cặp chân tối đen.
Bốn tiểu tử lông cánh đều chưa trưởng thành, bất quá đã nhìn ra hình dạng đầu, vì ở trong không gian nên chúng mọc lông rất nhanh, năm sáu ngày đã dài hơn 10cm, thoạt nhìn không còn yếu ớt, dù sao vẹt đuôi dài cũng là vẹt cỡ lớn, vẹt đuôi dài xanh vàng và vẹt đỏ Scarlet có thể dài khoảng 84-94cm, mà vẹt tía đuôi dài Hyacinth là lớn nhất, có thể dài tới 100-107cm, vì không có chim bố mẹ chăm sóc, nên Thước Nhạc chăm sóc càng tỉ mỉ hơn.
Có lẽ là sinh ra trong không gian, bốn tiểu tử này đều thực thông minh, tính cách cũng không giống nhau, bình thường khi loài chim mở mắt ra sẽ coi sinh vật đầu tiên nhìn thấy là cha mẹ, do luôn được Thước Nhạc nuôi nấng, bốn chú vẹt phi thường thân thiết với cậu, tính cách hai con vẹt xanh vàng thực dịu ngoan, ngày thường luôn tựa vào nhau, không bài xích Khúc Phàm và Quả Quả, lớn hơn chút cũng chấp nhận hai người cho ăn. Con vẹt tía đuôi dài Hyacinth là nghịch ngợm nhất, mỗi lần thấy nó thì nó đều đang không ngừng hoạt động. Mà con vẹt đỏ Scarlet thì lại rất ổn trọng, để chăm sóc mấy con vẹt cho tốt Thước Nhạc đã xem sách chuyên dụng nuôi vẹt, trong đó sự đánh giá đối với vẹt đỏ Scarlet (hay vẹt tứ sắc) không quá tốt, bởi sự huyên náo và hiếu chiến khiến vẹt tứ sắc không được mọi người tín nhiệm, song con vẹt tứ sắc này của nhà họ lại thập phần chững chạc, cũng là con nghe lời nhất trong bốn con, có điều hơi đáng tiếc là con vẹt đuôi dài này chỉ ăn đồ ăn do Thước Nhạc cho, không phản ứng với Khúc Phàm và Quả Quả, thậm chí không cho bọn họ đụng chạm.
Vì có một vụ án, thời gian này Khúc Phàm rất bận, tối về nhà càng ngày càng trễ, thậm chí còn ở lại đơn vị hai ngày. Đang bận rộn thì tháng sáu đã tới, Thước Nhạc tham gia cuộc thi cấp bốn. Thi không tệ, không có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn sẽ qua, vụ án của Khúc Phàm cũng phá, vì là vụ trọng án, mọi người đều quá mệt mỏi, trong cục cho họ nghỉ hai ngày. Đương nhiên là luân phiên nghỉ, do Khúc Phàm là tổ trưởng nên bị xếp nghỉ cuối cùng, kết quả chờ lúc anh nghỉ thì vừa ngay lúc Thước Nhạc thi xong, sắp tới kì thi cuối kỳ nên chương trình học đa số cũng đều đã xong, ban ngày dẫn Quả Quả tới vườn bách thú chơi một ngày, buổi tối vì đã lâu không làm nên hai người cũng không tiết chế, lăn qua lăn lại tới nửa đêm mới ngủ.
Thước Nhạc đang ngủ không biết trời trăng thì đột nhiên bị một tiếng thét chói tai bừng tỉnh, mơ màng mở mắt ra nhìn, lão mẹ đang đứng trước giường, ngồi dậy “Mẹ, chào buổi sáng.” Vừa chào xong, bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo như bị nước đá dội lên, “A…” Thước Nhạc vội vàng kéo màn che lại.
Dương Hiểu Uyển chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp tình huống như vầy, đầu tháng sáu bà và Thước Chí Quốc lần lượt làm xong thủ tục nghỉ hưu, nhưng vì Thước phụ còn phải bàn giao công việc nên phải một thời gian sau mới rảnh rỗi, Dương Hiểu Uyển không chờ ông, nhớ con, liền tới Bắc Kinh trước, trước đó bà có ghé Tô Châu, mua không ít sản phẩm thêu, định mang theo cùng những thành phẩm làm theo yêu cầu mà bà đã đặt trước vận tới Bắc Kinh, làm xong tất cả, bà tới Bắc Kinh một mình, không nói cho Thước Nhạc để dành cho cậu sự kinh hỉ.
Sáng sớm gõ cửa tứ hợp viện, không để ý tới khuôn mặt do dự và lo lắng của Lâm thúc, gõ cửa phòng thấy không có động tĩnh, nhẹ nhàng mở cửa ra, trong lòng nghĩ tiểu tử xấu xa này sao không đóng cửa chứ.
Bước vào đông ốc thấy màn che ngăn phòng được thả xuống, vui vẻ đi vào, lại thấy quần áo rơi lung tung trên mặt đất, màn trên giường hạ xuống một nửa, xuyên qua màn có thể thấy mơ hồ tình cảnh trên giường, Dương Hiểu Uyển có dự cảm không tốt, tiến tới phía trước mở màn ra, tình cảnh trước mắt làm cho bà nhịn không được mà hét ầm lên, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, nửa ngực trần, những vết xanh tím trên người đứa con, tất cả đều dẫn tới một đáp án.
Hai người mặc quần áo, có chút hoảng loạn, bình thường hai người sẽ không ngủ say như vậy, tính cảnh giác của Khúc Phàm rất cao, sẽ không để người tới gần mà không biết, nhưng thời gian này không được nghỉ ngơi tốt, hôm qua lại tới công viên chơi một ngày, buổi tối ngủ trễ, hoàn toàn không nghe được tiếng gọi của Khúc mẫu. Vì thời tiết tháng sáu nóng lên, Thước Nhạc mang bọn chó con ra ngoài, dựng một chuồng chó ở phía bắc tây sương phòng, mỗi ngày vừa mở mắt Quả Quả liền chạy tới đó, vài lần hai người đều chưa tỉnh dậy, cuối cùng Thước Nhạc liền không đóng cửa nữa, đỡ phải Quả Quả mở không ra.
Đủ loại trùng hợp làm cho hai người bị bắt tại ổ chăn, thật đúng là sự ngả bài tệ hại nhất.
Vào phòng khách thấy mẫu thân ngồi trên ghế bành, sắc mặt tức giận tới trắng bệch, “Mẹ.” Thước Nhạc nhỏ giọng gọi.
“Cô.” Khúc Phàm lớn như vầy còn chưa từng xấu hổ thế này.
Dương Hiểu Uyển trừng mắt hung hăng nhìn hai người, quay đầu qua một bên không nói chuyện, giờ bà không biết phải dùng thái độ gì đối mặt với cả hai.
Thước Nhạc kéo tay áo Khúc Phàm, trao cho anh một ánh mắt, để anh rời đi trước. Lúc này Khúc Phàm không muốn rời đi, nhưng anh biết anh cần lưu lại không gian cho hai mẹ con họ.
Thước Nhạc cẩn thận bước nhẹ tới bên mẫu thân, “Mẹ.” Thấy vai mẫu thân run run, Thước Nhạc bước tới trước mặt thấy mẫu thân rơi lệ đầy mặt, “Mẹ, thực xin lỗi.” Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của mẫu thân tim Thước Nhạc không thể chịu nổi, quỳ xuống, “Mẹ, xin lỗi vì làm người thương tâm.”
Dương Hiểu Uyển nhìn đứa con quỳ gối trước mặt mình, nâng tay đánh một cách vô lực “Con làm cho ta quá thất vọng rồi. Vì sao lại thế này chứ?”
Nước mắt Thước Nhạc cũng chảy xuống, cậu không có cách nào nói với mẫu thân về tình yêu của cậu và Khúc Phàm, cũng không có biện pháp nói tình cảm của cậu đi từng bước đến giờ như thế nào, cậu không thể nói là mình đúng, làm con lại cô phụ sự kỳ vọng của cha mẹ, cậu từng nghĩ làm thế nào để mẫu thân lượng giải cho tình yêu của cậu, thậm chí nghĩ tới phản ứng của mẫu thân, nhưng khi đối mặt với nước mắt của mẫu thân, tất cả thiết tưởng đều trở nên tái nhợt.
Nhìn đứa con khóc Dương Hiểu Uyển lau nước mắt, “Nhạc Nhạc, chia tay đi, bây giờ còn kịp, con còn nhỏ, tương lai còn rất dài.”
Thước Nhạc lắc đầu, cậu sai rồi, cậu sai ở lúc đầu không nên theo đuổi tình cảm của mình, lúc đó Khúc Phàm là người cậu thích, sự nhiệt tình của tuổi trẻ khiến cậu không lo lắng tới hậu quả khi phá tan cấm kỵ, nhưng giờ đã không thể thu hồi tình cảm nữa rồi, lỗi lầm này làm cho cậu không oán không hối, Khúc Phàm đã cắm rễ trong lòng của cậu. Tình cảm thì không có đúng sai.
Nhìn bộ dáng của Thước Nhạc lòng Dương Hiểu Uyển nặng nề, con trai của bà bà hiểu nhất, đứa nhỏ này nặng tình cảm, chưa từng ngỗ ngịch cha mẹ, cho dù lúc trước bà bắt cậu chọn ngành mà cậu không thích cậu cũng không phản đối, nhưng hôm nay là lần đầu tiên đứa nhỏ này lắc đầu với bà, xem ra thật sự là…
Dương Hiểu Uyển lau mặt, “Được rồi, ta không nói với con nữa, ta gọi điện cho ba con, trưa mai ông ấy sẽ tới. Chờ để ba con nói đi.”