Đại Tụng Sư

Chương 107


Q1 – CHƯƠNG 107: NÀNG LÀ THỔ PHỈ


Editor: Luna Wong

Đỗ Cửu Ngôn nháy mắt ra dấu cho Bả Tử đứng ở cửa.


Đáy mắt của Bả Tử có tiếu ý xẹt qua, bất động thanh sắc đi căn phòng cách vách.


Điếu Tẩm rất có nắm chắc, lúc này đây, vô luận như thế nào hắn cũng không thể lại để cho Tam Xích đường thắng Tây Nam, đây không phải là thắng thua của một mình hắn, còn đại biểu cho toàn bộ mặt mũi của Tây Nam.


Cũng tuyệt không cho phép, bị một Tam Xích đường nho nhỏ, bị một tụng sư mới còn non, liên tiếp quét mặt mũi.


“Đại nhân, mới vừa rồi theo như lời Đậu tiên sinh, Mai thị ở trong nhà chiếu cố bà mẫu nữ nhi, làm ruộng trồng trọt, lấy sức một mình, chống sinh kế cả nhà. Nữ tử hiền lành như vậy, Chu Nhất Chính cũng không quý trọng, mấy năm không về, thật sự là để kẻ khác ghê tởm.”


“Việc này, nếu như ta là người đứng xem, cũng không nhịn được tức giận theo. Nhưng là mọi người nghe thanh âm, nhìn vấn đề, lại không thể chỉ nhìn một mặt, chỉ nghe một người nói.” Điếu Tẩm nói: “Chu Nhất Chính ở ngoài làm ăn, quanh năm không trở về nhà, hắn là có nguyên nhân và lý do.”


“Mà một nguyên nhân quan trọng nhất trong đó, chính là Mai thị nàng…” Một câu nói của Điếu Tẩm nói phân nửa, bỗng nhiên chợt nghe sát vách truyền đến một trận kêu sợ hãi, Thu Nha hô: “Nương, người làm sao vậy, người không nên làm ta sợ a.”


Nương, người mau tỉnh lại a. Người đâu mau tới a, mau tìm đại phu.” Thu Nha ở sát vách vỗ cửa sổ.


Phó Thao nói với nha dịch: “Đi sát vách nhìn, xảy ra chuyện gì.”


“Đại nhân, học sinh cũng muốn đi qua nhìn người thỉnh tụng của ta một chút.” Đậu Vinh Hưng nói.


Phó Thao gật đầu, lớn tiếng nói: “Hưu đường, sau này tái nghị.”


Sắc mặt của Điếu Tẩm nhất thời trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn cũng đang nhìn hắn, hơi chắp tay, nói: “Điếu tiên sinh không hỗ là tiên sinh tổ chữ bính, rất tốt a.”


Ai cần ngươi khẳng định, Điếu Tẩm hừ lạnh trong lòng.


“Khen trật rồi, ta trong đám sư huynh đệ, thật sự là không chớp mắt.” Điếu Tẩm nói: “Bằng không, tiên sinh cũng sẽ không phái ta tới nhận án nhỏ như thế.”


Lông mi của Đỗ Cửu Ngôn giơ lên thật cao, “Điếu tiên sinh, lời ấy sai rồi. Án tử không có lớn nhớ, đây là thái độ của người không đúng a.”



“Ân tử không có lớn nhỏ, thế nhưng có khó dễ, án này vừa xem hiểu ngay, tiên sinh liền để ta đi qua luyện tay một chút, tăng một chút kinh nghiệm.” Điếu Tẩm nói: “Đỗ tiên sinh cảm thấy thế nào?”


Đỗ Cửu Ngôn lộ ra biểu tình nguyên lai như vậy, rất tán thưởng nói: “Vậy tiên sinh của ngươi thật rất tốt với ngươi. Vì án tử này, ngươi sẽ tăng trưởng rất nhiều kinh nghiệm nga.”


Điếu Tẩm sửng sốt, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, phảng phất muốn thấu quá ánh mắt của nàng trực tiếp xem trong lòng của nàng.


Nhưng là, thiếu niên này vẻ mặt cười vô lại, căn bản để hắn đoán không ra.


“Đại nhân!” Nha dịch Phó Thao phái đi qua hồi bẩm nói: “Nguyên cáo bởi vì quanh năm mệt nhọc, hơn nữa ngày gần đây bị người ẩu đả, trên người nhiều vết thương, xương sườn thậm chí có dấu hiệu gãy xương, cho nên mới tâm tình kích động rồi té xỉu.”


“Đại phu nói, trong bệnh phải dưỡng, ngoài bị phải trị, không thể chậm trễ nữa.”

Phó Thao ngưng mi, không nói gì.


“Đại nhân, xem xét trạng huống thân thể của người thỉnh ta tụng, ta thỉnh cầu hưu đường mười ngày, chờ thân thể nàng khôi phục một ít, lại khai đường thẩm tra xử lí.” Gương mặt của Đậu Vinh Hưng tức giận, mơ hồ đè cơn tức.


Điếu Tẩm chắp tay tiến lên, nói: : Đại nhân, án tử rõ ràng sáng tỏ, không quan hệ với thân thể nguyên cáo. Còn thỉnh đại nhân tốc tốc kết án.”


“Đúng vậy, đại nhân.” Chu Nhất Chính nói: “Ta là bị cáo ta còn không sợ, nàng là nguyên cáo, kéo cái gì mà kéo, mau kết án là được rồi.”


Việc này, bất kể là hưu đường hay không, cũng đều được, chỉ cần nhìn Phó Thao làm thế nào.


bookwaves.com – Luna: Lúc đầu Tây Nam nói cho sang mồm cái gì mà lời thề với tổ sư gia, nhìn thấy án này xong cảm thấy họ vì thắng, vì mặt mũi mà bất chấp


“Ngươi cẩu tặc kia!” Bỗng nhiên, Chu Nhất Chính vẫn quỳ bị người đã ngã trên mặt đất, bùm bùm bị người mạnh đánh mấy quyền, đạu đến đầu hắn choáng hoa mắt, gào khóc kêu đau.


Chờ nắm tay ngừng, hắn liền thấy Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào hắn, nói: “Ngươi đình thê tái thú đã đủ ghê tởm, lại còn đánh phát thê, ngươi còn có phải là người hay không a?”


Mọi người, phát mộng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, Chu Nhất Chính té trên mặt đất, hoàn toàn thật không ngờ.


Đỗ Cửu Ngôn tức giận không ngớt, chỉ vào Chu Nhất Chính, lại quay đầu lại tìm kiếm đồng minh, nói với bách tính phía ngoài, nói: “Phát thê của hắn tới tìm hắn, hắn cư nhiên đánh phát thê trọng thương, các ngươi người này có phải không bằng súc sinh hay không?”


“Thật đúng là, loại nam nhân này, không xứng làm nam nhân.”



“Phải đó, ghê tởm, đáng trách.”


Chu Nhất Chính tức giận cọ một chút đứng lên, “Ngươi con mẹ nó là ai a, ngươi dựa vào cái gì đánh ta. Ngươi chờ cho ta, ta không để yên cho ngươi đâu.”


Đau, đau chết hắn! Đây là tụng sư sao, đây quả thực là thổ phỉ.


Chu Nhất Chính tức giận xoa chỗ bị đánh đau, tê tê hít hơi.


“Đại nhân.” Điếu Tẩm vội vàng kéo Chu Nhất Chính, tiến lên chắp tay, nói: “Đỗ Cửu Ngôn thân là tụng sư, cư nhiên miệt thị vương pháp, đương đường đánh người. Cầu xin đại nhân y theo luật trừng phạt nghiêm khắc.”


Phó Thao cũng giật mình nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Ta bây giờ không phải là tụng sư, ngươi thấy ta biện tụng sao.” Đỗ Cửu Ngôn liếc Điếu Tẩm một cái, lại nói: “Còn có, hiện tại hưu đường, ngươi quản ta làm cái gì.”


Điếu Tẩm bị nàng làm nghẹn, chỉa về phía nàng cả giận nói: “Ngươi! Ngươi quả thực con mắt không vương pháp không thể nói lý.”


Bên ngoài, bách tính xem náo nhiệt ong ong, chỉ trích Chu Nhất Chính.


“Đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, sợ là sắp xảy ra chuyện, không bằng hưu đường đi.”


Phó Thao vừa lúc khổ nổi không có bậc thang, nhất thời phất tay nói: “Hưu đường, mười ngày sau trở lại!” Lúc nói chuyện, phất tay áo đi.


“Đê tiện.” Điếu Tẩm cả giận nói.


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Có người là tiểu nhân thật, có người là ngụy quân tử. Đối với phong tư ngụy quân tử của Tây Nam, Điếu tiên sinh kế thừa rất tốt.”


Lúc nói chuyện, nàng phất tay áo liền đi.


Chu Nhất Chính tức giận đuổi theo ra, hô: “Ngươi đứng lại đó cho ta, đánh người xong muốn đi sao.” Lúc nói chuyện, nắm quyền xông đến chỗ Đỗ Cửu Ngôn, nhưng nắm tay vừa qua khỏi đầu, đã bị người đột nhiên cầm xé ra sau, đặt ở phía sau lưng.



“Ai, buông tay.” Chu Nhất Chính hô.


Thanh âm trầm trầm của Bả Tử, lạnh lùng thốt: “Hiện tại lao phòng rất trống, ngươi muốn không, hiện tại ta có thể tống ngươi vào đó.”


“Không dám, Bả Tử đại ca, tiểu nhân không dám.” Chu Nhất Chính nghe ra là thanh âm của Bả Tử, lập tức nói lập tức nói.


Bả Tử buông hắn ra, không nhanh không chậm cùng Đậu Vinh Hưng, đỡ Mai thị mềm nhũn ngồi ở trên ghế, lại tìm hai tên tạp dịch mang nàng xuất môn chờ kiệu đến.


“Làm người không nên quá kiêu ngạo.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua Chu Nhất Chính theo cha mẹ già đi ra ngoài, nhị lão theo phía sau nhi tử, ánh mắt phức tạp khổ ha ha trên mặt, chờ thấy Mai thị bị mang ra ngoài, càng đứng không được, muốn đuổi theo nhìn chút, nhưng lại không dám.


“Ta hận các ngươi.” Thu Nha gắt gao nhìn chằm chằm tổ phụ mẫu, gằn từng chữ: “Các ngươi, không thể sống tốt!”


Lúc nói chuyện, đuổi theo nương nàng chạy ra ngoài.


Nhị lão chột dạ, Chu Nhất Chính cũng nổi giận, chỉ vào nữ nhi hách mắng: “Ngươi tiểu tiện phụ này, chờ lão tử thấy ngươi, không xé miệng ngươi thì không được.”


“Ngươi cũng cẩn thận một chút, ” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên, rất phách lối chỉ vào mũi của Chu Nhất Chính, “Vụ án này nếu ta thua, ta không chỉ xé miệng của ngươi, ta còn đánh gãy chân của ngươi!”


Lúc nói chuyện, nàng hất tay áo ra cười khanh khách đi, chào hỏi bách tính phía ngoài.

Chu Nhất Chính sợ hết hồn, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, nói với Điếu Tẩm: “Điếu tiên sinh, đây. . . Người này không phải tụng sư chứ?”


“Phải, cũng không phải.” Điếu Tẩm nhìn về phía Chu Nhất Chính, vừa liếc nhìn cha mẹ già phía sau hắn, “Trước khi tụng án kết thúc, ngươi là một nhi tử hiếu thuận. Nếu khinh xuất, ta cũng không giúp được ngươi.”


Không gặn, Điếu Tẩm hoài nghi Chu Nhất Chính sẽ nhốt phụ mẫu hắn vào sài phòng.

Nếu thật là như vậy, đến lúc đó nói không chừng Tam Xích đường sẽ kéo ra chuyện gì để nói.


“Còn có, người bạn kia của ngươi đã tới chưa, ngươi phái người đi giục thử.” Điếu Tẩm thúc giục.


Chu Nhất Chính gật đầu xác nhận, “Hiện tại hưu đường mười ngày, hắn nhất định có thể đến.” Lúc nói chuyện, đi tới nhiệt tình khéo léo đỡ phụ mẫu, cùng đi.


Không biết, thật tưởng hắn là đại hiếu tử.


bookwaves.com

“Chu Nhất Chính đánh các ngươi? Vì sao lúc trước cũng không có nói?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn một đoạn cánh tay của Mai thị lộ ra ngoài, đầu lông mày khẩn túc, “Ngày ấy các ngươi đi tìm hắn, hắn động thủ đánh?”


Thu Nha ngồi ở bên giường, lau nước mắt, nói: “Đúng vậy, ngày đó nương ta bị hắn đánh ngất xỉu.”



“Đỗ tiên sinh.” Mai thị vừa rồi không có ngất xỉu, nàng choáng là Bả Tử phân phó, chỉ có như vậy mới có thể tìm được cơ hội hưu đường, “Ta, ta muốn gặp một lần công cha cùng bà mẫu một lần.”


Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống trước mặt nàng, nói: “Không cần mười ngày, bọn họ sẽ tới tìm ngươi.”


Mai thị sửng sốt, “Vi, vì sao?”


“Trên huyết thống, còn có nhân tính! Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, Thu Nha tiếp lời nói: “Dù là bọn họ tới, chúng ta cũng sẽ không để ý bọn họ. Nương ta đối với bọn họ tốt như vậy, coi như là cáo Chu Nhất Chính, cũng là vì trị bệnh cho nàng, bọn hắn bây giờ cư nhiên quật ngược lại, thật sự là tức giận.”


Mai thị cúi đầu, dùng tay áo xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào nói: “Hơn mười năm này, đều là ta chiếu cố bọn họ, giặt quần áo làm cơm xuống ruộng làm việc. Bọn họ cũng cùng ta mắng hắn, ta cho rằng. . . Ta cho là bọn họ nhất định sẽ giúp ta.”


“Là chúng ta sơ sót.” Đỗ Cửu Ngôn phản tỉnh chính mình, ngày đó nàng rõ ràng nghĩ tới mấy vấn đề này, nhưng bởi vì Lý đại nhân đến, triệt để quên mất việc này, “Bất quá, còn có cơ hội vãn hồi.”


Mai thị ngẩng đầu, nhãn tình sáng lên nhìn nàng, “Đỗ tiên sinh, còn có biện pháp không?”


“Ở các ngươi Chu gia thôn, người có quan hệ tốt nhất với Chu Nhất Chính, vô lại nhất ô danh nhất, có không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Mai thị suy nghĩ một chút, vừa nhìn về phía Thu Nha, do dự, Thu Nha nói: “Có! Nhưng không phải là người có quan hệ tốt nhất với hắn, mà là người vô lại nhất ô danh nhất. Hắn bình thường xuất môn, thế nhưng chỉ cần trở lại một cái, sẽ len lén đi theo phía sau nương ta, muốn khi dễ nương ta.”


“Chỉ cần hắn trở về, ta sẽ cầm xiên cá bảo hộ nương ta.” Thu Nha nói.


Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, “Người này, hiện ở Chu gia thôn không?”


“Ta không biết, nhưng lúc chúng ta đi, hắn ở nhà. Lúc lý chính của thôn chúng ta để mọi người ấn vân tay, hắn còn ở một bên ồn ào, để nương ta theo hắn.” Thu Nha nhớ tới người kia liền ác tâm, nên ngữ khí không tốt.


“Được!” Ta đã biết, “Hai ngày này các ngươi ở đối diện dưỡng thương, đơn giản không cần xuất môn. Ăn cơm sẽ có người đưa đến trong phòng cho các ngươi. Mặc kệ ai tới tìm các ngươi, cũng không cần đi ra.”


Chu Nhất Chính, rất có thể sẽ tìm mẫu nữ các nàng.


Mà trong luật lệ Đại Chu, trượng phu đánh thê tử, luật pháp định cực kỳ không rõ.


“Tổ sư gia cũng không được a.” Đỗ Cửu Ngôn châm chọc một câu, Tiền Đạo An vừa lúc trở về, nói: “Là vì trên điều lệ trượng phu đánh thê tử, tổn thương bởi bất công?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Bất quá, khoảng chừng tổ sư gia năm đó lập pháp, nhiều năm như vậy, đám tôn môn bất hiếu của hắn, vì hiện sự tồn tại của mình, mà từng sửa đi.”


—— lời nói ngoài ——

Ân, cửu gia chính nghiệp là thổ phỉ, nghề phụ là tụng sư!


Bình Luận (0)
Comment