Đại Tụng Sư

Chương 150


Q1 – CHƯƠNG 150: HUYỆN LỆNH NHẬN CHỨC


Dịch giả: Luna Wong – bộ này hay lắm mà ta, hay nó không hợp khẩu vị của mọi người hử?


“Còn chưa biết. Bất quá, hắn có thể rời kinh lại bình an trở lại Trấn Viễn phủ, thật đúng là lợi hại.” Chu Tiếu nói.


Trong kinh có thái hậu, có hoàng đế, có nhiều binh mã thủ vệ sâm nghiêm như vậy, hắn cư nhiên một tháng liền trở về.


Bản lãnh này, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ có thể làm được.


“Người rảnh rỗi sẽ luồn cúi bàng môn tả đạo.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống uống trà, tính toán thời gian, nàng ở Trấn Viễn phủ, Quế vương hẳn là vẫn chưa về.


Như vậy nên là mấy ngày này sẽ về đến.


Không biết kế tiếp hắn muốn làm cái gì, nàng phải đề phòng mới được.


“Đỗ tiên sinh ở đây không?” Ngoài cửa, Oa Tử đưa đầu vào, thấy nàng ở liền vào cửa, nói: “Phó đại nhân mời đi nha môn một chuyến.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Có biết đại nhân tìm ta làm cái gì không?”


“Điều lệnh của đại nhân tới, một mực chờ Lưu huyện lệnh đến giao lưu đón tiếp tốt, hiện tại người tới, đại nhân phỏng chừng hai ngày này sẽ khởi hành đi Quảng Đông.” Oa Tử thở dài, vừa đi vừa nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ta thấy, vị Lưu huyện lệnh này không phải hiền lành, nhất định là xương khó gặm.”


“Các ngươi không cần sợ, thay đổi huyện lệnh nào tới, cũng không dám làm gì các ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Ngược lại là chúng ta, nếu như không phải không công chính liêm minh thật, ngày nhất định khó khăn.”


Oa Tử gật đầu, “Cũng phải. Nghe nói vị Lưu huyện lệnh này là cử nhân cùng khoa với một vị vị tiên sinh của Tây Nam. Sau này ngươi phải cẩn thận nhiều hơn.”


“Chỉ có thể cẩn thận rồi.” Đỗ Cửu Ngôn đến căn phòng của Phó Thao, hắn đang đặt sách và bức họa vào trong rương, thấy nàng tới liền ngừng, “Ta cho rằng ngươi còn vài ngày nữa mới về. Sinh ý mỏ của ngươi tốt chứ?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vẫn được. Mời một vị chưởng quỹ Thái gia, trong tay hắn có vài nhân mạch.”


Bổn gia Thái gia ngay Tân Hóa, cho nên chuẩn bị trên dưới, Đỗ Cửu Ngôn vẫn là yên tâm.


“Ngươi bây giờ thoải mái rồi, khắp nơi đều có nhân mạch có thể dùng.” Phó Thao tự mình châm trà cho nàng, hai người ngồi xuống đối diện, Phó Thao nói: “Buổi chiều ngày mai ta khởi hành, đi phủ nha bái biệt các vị quan trên trước, liền đi Quảng Đông nhậm chức.”


“Chẳng lẽ không phải bọn họ đến tiễn người sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người là nhị phẩm.”



Phó Thao ha ha nở nụ cười, lắc đầu nói: “Ở Thiệu Dương sáu năm, đã là đắc tội thiên sang bách khổng, trước khi ta đi kết một thiện duyên, coi như lót đường cho sau này.” Lại nói: “Trên người ngươi ta học được không ít thứ, khéo đưa đẩy hay là ngay thẳng cũng chỉ là phương thức, chỉ cần cuối cùng đạt thành mục đích, như vậy đủ rồi.”


“Đại nhân thăng hoa rồi, chúc mừng chúc mừng.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


Phó Thao bất đắc dĩ lắc đầu, “Nếu ngươi không muốn ở Thiệu Dương nữa, liền đi Quảng Đông tìm ta.”


“Đại nhân, phải chúc tốt, lời này của ngươi ta coi như không nghe thấy được.”


Phó Thao chỉ vào hắn, “Tiểu nhi ngươi, nên có người quản, áp chế một phen mới tốt.”


Đỗ Cửu Ngôn cười, trong lòng cũng thở dài. Phó Thao vừa đi, tiền cảnh của nha môn Thiệu Dương kham ưu a.


Ngày thứ hai, Phó Thao mang theo hai thường tùy, một chiếc xe lặng yên không một tiếng động đi mất, Đỗ Cửu Ngôn và Tiêu Tam cùng nhau đưa tiễn ở cửa thành, chờ xe đi xa, Tiêu Tam nhìn Đỗ Cửu Ngôn, vỗ vỗ bả vai nàng, nói: “Gặp qua Lưu đại nhân chưa?”


“Chưa, ta đây không phải là chưa rảnh sao, không có cơ hội bái kiến a.” Đỗ Cửu Ngôn đều.


Tiêu Tam lộ ra một bộ biểu tình nhìn có chút hả hê, “Muốn gặp không, ta thay ngươi dẫn tiến một phen?”


“Không nên tận lực như thế, cũng có cơ hội gặp mặt thôi.” Đỗ Cửu Ngôn dứt lời, chỉ thấy một tiểu bộ khoái chạy tới trước mặt, Tiêu Tam hỏi: “Chuyện gì, hoảng thủ hoảng cước, một chút hình người cũng không có.”


Tiểu bộ khoái gãi đầu, hướng về phía Tiêu Tam cười, lại quay đầu nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Đỗ tiên sinh, người bị Trần gia tố cáo.”


“Trần gia? Vì sao cáo ta?” Đỗ Cửu Ngôn mạc danh kỳ diệu.


Tiểu bộ khoái trả lời: “Chính là người nhà của Trần Hưng An, sáu người tỷ tỷ một ca ca của hắn cùng đến nha môn, Lưu đại nhân tự mình tiếp đãi, nói sẽ tỉ mỉ để ý vụ án này, tuyệt không để người vô tội chết oan.”


“Lưu đại nhân này, rất chính trực a.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiêu Tam, trong ánh mắt một điểm tán thưởng cũng không có.


Tiêu Tam nở nụ cười, đập bả vai nàng một cái, “Quản chính trực của người khác, ngươi tốt nhất đi lạt Bồ Tát, chớ để cho Lưu đại nhân thương nhớ ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn thở dài, chắp tay nói: “Còn thỉnh Tam gia thay ta dẫn tiến dẫn tiến, ta muốn đi bái kiến Lưu đại nhân.”


“Đi thôi.” Khó có được thấy Đỗ Cửu Ngôn mặt ủ mày chau, Tiêu Tam cảm giác thần thanh khí sảng, “Cho tiểu tử ngươi suốt ngày hãm hại ta.”



Vẻ mặt Đỗ Cửu Ngôn đau khổ nói: “Tam gia, nói xong rồi cùng nhau phát tài, người đây là uống nước quên người đào giếng a.”


“Phi!” Tiêu Tam gắt một cái, “Ngươi đào giếng, ta thấy ngươi là đào hố!”


Đỗ Cửu Ngôn không qua loa, lắc đầu nói: “Tam gia không phúc hậu.”


“Không cùng ngươi đấu võ mồm, phản chính nói không lại ngươi.” Tiêu Tam nói.


Bookwaves.com.vn

Đến nha môn, thư phòng của Lưu đại nhân ở gian đầu của hậu nha, viện tử lớn hơn Phó Thao không ít, Tiêu Tam nói: “Lúc tới dẫn theo một thư đồng và hai thường tùy, phu nhân tiểu thiếp không mang.”


“Có thể là không có.” Đỗ Cửu Ngôn đứng ở bên ngoài viện, Tiêu Tam nói: “Ta đi trước.”


Tiêu Tam vào thư phòng, Lưu huyện lệnh ngồi ở sau bàn sách cầm hồ sơ đang liếc nhìn, Tiêu Tam nhìn ra, là hồ sơ vụ án giết người của Trần Hưng An.


“Đại nhân, Tam Xích đường Đỗ Cửu Ngôn cầu kiến.” Tiêu Tam nói.


Lưu huyện lệnh ngẩng đầu nhìn Tiêu Tam, cười lạnh một tiếng, nói: “Là nghe nói Trần gia đến cáo, nên tới chỗ của ta chuẩn bị lạy đỉnh núi?” Lúc nói chuyện, ném hồ sơ lên bàn, cả giận nói: “Bổn quan ai cũng không gặp, nếu như hắn thật là thuần khiết vô tội, hà tất đến bái kiến.”


Khóe miệng Tiêu Tam run lên, cười nói: “Án kiện của Trần Hưng An, trong quá trình làm, tiểu nhân đều có mặt, tất cả chứng cứ đều đã xác định xem qua, không vấn đề chút nào.”


“Đại nhân, Trần gia cáo Đỗ Cửu Ngôn, bất quá là bởi vì không phục phán quyết mà thôi. Người xem, hiện tại hồ sơ phủ nha và nha môn đốc phủ đều phê chỉ thị, lại đưa đi triều đình, nếu như người nhận vụ án này, lại phúc thẩm, sợ là sẽ phải quấy nhiễu rất nhiều người.”


“Bổn quan lấy bổng lộc triều đình, chính là phân ưu cho thánh thượng. Giữ gìn thái bình của bách tính một phương. Hiện nay, có người kêu oan, bổn quan làm sao sợ phiền phức không quản!” Lúc nói chuyện Lưu huyện lệnh bước to bước ra ngoài, đứng ở cửa, nháy mắt nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn đứng ở cửa viện chờ, quát dẹp đường: “Ta cho ngươi biết, nếu ngươi thực sự là thuần khiết, thoải mái trở về ngủ. Nhưng nếu ngươi có vấn đề, dù là táng gia bại sản hối lộ bổn quan, cũng không làm nên chuyện gì.”


Thanh liêm chính trực như thế? Đỗ Cửu Ngôn đánh giá vị Lưu huyện lệnh này. Khóe mắt xếch, râu dê núi, mặc quan phục huyện lệnh, thế nhưng vóc dáng hắn rất cao, cao hơn Tiêu Tam nửa cái đầu, nên quan phục rất không thích hợp mặc trên người của hắn, lộ ra một đoạn chân nhỏ.


Vị Lưu huyện lệnh này, làm quan rất không chân thành a.


“Đại nhân hiểu lầm.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, cười khanh khách nói: “Học sinh hôm nay đến, thuần túy là bái phỏng người. Hoàn toàn không có ý tứ gì khác.”


Lưu huyện lệnh phất tay áo hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta thấy ngươi tặc mi thử nhãn( lấm la lấm lét), không phải là người tốt.”



Nàng tặc mi thử nhãn? Đỗ Cửu Ngôn nhịn, quan sát thần sắc của Lưu huyện lệnh, “Đại nhân là tiền bối, nói học sinh một đôi lời là phải.”


Tiêu Tam đứng ở phía sau Lưu huyện lệnh, đầu lông mày chăm chú nhíu lại.


“Đi!” Lưu huyện lệnh phất tay áo nói: “Ngươi nói nhiều thêm một câu, bổn quan lột quần của ngươi, đánh ngươi tám mươi đại.”


Lúc nói chuyện, trở về phòng.


“Vậy thì đi, vậy thì đi.” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Tiêu Tam nháy mắt ra dấu.


Tiêu Tam cũng chắp tay lui ra, hai người tới cửa, lướt qua thường tùy của Lưu huyện lệnh.


Hai thường tùy cũng là vóc dáng cao vai rộng, tay to khôi ngô.


“Đây đều là luyện gia tử a.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua hai thường tùy, Tiêu Tam lôi kéo nàng ra tiểu viện, thấp giọng nói: “Xem ra có người ở cho ngươi mang hài nhỏ trước mặt Lưu đại nhân rồi.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Không cần sợ.” Tiêu Tam cười lạnh một tiếng, “Một huyện lệnh mà thôi, lão tử muốn cầm hắn, hắn chính là một huyện lệnh. Nếu là hắn dám dương oai ở địa bàn của lão tử, lão tử có biện pháp để hắn ba ngày đều không sống được.”


Đỗ Cửu Ngôn cảm động nhìn Tiêu Tam. Tiêu Tam bị mắt ngập nước của nàng nhìn mao cốt tủng nhiên, đẩy nàng ra nói: “Ngươi mau nghĩ lại, rốt cuộc nên làm sao đi. Một tụng sư bị người tố cáo, ta thấy tụng sư của ngươi cũng không cần làm nữa.”


“Được, ta đây trở về nghĩ biện pháp.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói: “Tam gia, ngươi đối với ta thực sự quá tốt, ta không thể không báo a.”


Cả người Tiêu Tam rét run, vừa xua tay, “Đừng chơi bộ này với ta.” Liền chạy.


Đỗ Cửu Ngôn lấy lòng, đó chính là cáo chúc tết gà.


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn ra nha môn, cũng không có vội vã ly khai, mà là mua đồ nướng ở tiệm thịt lừa nướng đối diện nha môn, mạn điều tư lý ăn.


Lão bản cửa hàng đồ nướng dâng trà cho nàng, cười ha hả nói: “Đỗ tiên sinh, mấy ngày trước đây người có phải ra ngoài hay không, mấy ngày không gặp được người.”


“Đi thăm người thân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lưu huyện lệnh mới đến, có gặp chưa?”


Lão bản gật đầu, “Lúc đến, ta thấy một bóng lưng, Lưu huyện lệnh năm mươi tuổi, thân thể không chỉ thẳng, hơn nữa vóc dáng còn cao nữa.”


Cao thật. Nàng đoán chừng một chút, vóc dáng của Lưu huyện lệnh, phỏng chừng có một trăm tám mươi mấy cm.



“Nghe nói tính tình không tốt lắm.” Lão bản nói: “Tối hôm qua mang ba thường tùy tới chỗ của ta ăn cơm, còn khiển trách thường tùy của mình một trận. Phản chính không có ôn hòa dễ nói chuyện như Hình đại nhân Phó đại nhân.”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Mắng cái gì?”


“Ta cũng không có lắng nghe, đại khái nói muốn đánh ai, không có nghe tên. Hai thường tùy của hắn đứng ở một bên, động cũng không dám động.”


Lưu huyện lệnh này dù là thu tiền muốn đến chỉnh hắn, cũng không cần vội vả như vậy rống ra tiếng như vậy, một huyện lệnh như hắn không vừa mắt một tụng sư, thời gian phá án xử một cái là được.


Người đọc sách, thô bạo rất đơn giản a.


Hình như không kịp đợi.


Phi thường không chân thành!


Đỗ Cửu Ngôn nhai đồ nướng, không nhanh không chậm nhìn chằm chằm cửa nha môn, như có điều suy nghĩ.


Bên này, Trần Hưng Ba ở trong Tây Nam tụng hành, Vương Đàm Linh tiếp đãi hắn. Án tử của Trần Hưng An từ đầu đến cuối hắn đều rất rõ ràng, nên lúc này nghe Trần Hưng Ba nói, hắn vẫn không nói gì.


“Vương tiên sinh, người nhất định phải mau cứu đệ đệ ta a, hắn từ nhỏ nhát gan, hắn làm sao có thể dám giết người?”


“Đừng nói là giết người, coi như là giết gà cũng không dám.”


“Vụ án này, chính là Miêu Nghĩa cùng Đỗ Cửu Ngôn hại đệ đệ ta. Ta thậm chí hoài nghi, người căn bản là Miêu Nghĩa giết.”


Vương Đàm Linh ho khan một tiếng, nhìn Trần Hưng Ba hỏi: “Ngươi nói Miêu Nghĩa giết người nhà của hắn, hại đệ đệ ngươi, ngươi có chứng cứ không? Hắn lại có động cơ gì để hắn làm như vậy?”


“Chứng cứ? Động cơ?” Trần Hưng Ba sửng sốt, nói: “Vương tiên sinh, ta nếu như biết ta còn tìm các ngươi sao. Việc này không phải là tụng sư các ngươi đi thăm dò sao?”


Vương Đàm Linh và hắn cười cười, nói: “Trần tướng công chờ, Vương mỗ có một số việc, đi một chút sẽ trở lại.” Lúc nói chuyện, hắn trực tiếp đi tìm Lưu Công Tể.


Lưu Công Tể từ bên ngoài trở về, nghe được Trần Hưng Ba muốn cáo Đỗ Cửu Ngôn, đầu lông mày hơi nhướng, “Lưu huyện lệnh đến nhận chức ngày thứ hai hắn đã cáo, nhận rồi?”


“Nhận rồi. Nghe nói Đỗ Cửu Ngôn đi bái phỏng, còn răn dạy hắn.” Vương Đàm Linh nói.

Lưu Công Tể có chút ngoài ý muốn, ” Trần Hưng Ba chuẩn bị cáo cái gì?”


—— lời nói ngoài ——


Treo sừng mắt, sơn dương hồ tử, năm mươi tuổi đại chân dài huyện lệnh, tựu hỏi các ngươi manh không manh!


Bình Luận (0)
Comment