Đại Tụng Sư

Chương 154


Q1 – CHƯƠNG 154: THIẾP THÂN NHỤC BÁC


Dịch giả: Luna Huang – dán sát vật lộn


Trước mắt Đỗ Cửu Ngôn cũng là một mảnh đen kịt, muốn kéo vải xuống, lại bị đối phương kéo sợi dây ra buộc lại, nàng bắt lại đối phương, phanh một quyền đạp lên trên lỗ mũi đối phương.


Chợt nghe kêu lên một tiếng đau đớn.


Một quyền đánh vào bụng của nàng.


Nàng kéo cổ áo của đối phương một cái không động, đơn giản tự áp sát, ôm cổ của đối phương.


Hai người lấy một loại tư thế quỷ dị, ôm cùng một chỗ.


Đỗ Cửu Ngôn hướng mắt, ầm một tiếng, đánh vào trên mặt của đối phương.


Đối phương kêu đau một tiếng, chém ra một quyền, đánh vào bụng của Đỗ Cửu Ngôn.


Tỳ phế của Đỗ Cửu Ngôn giống như dời vị trí, hút miệng lãnh khí, nhấc chân đạp một cái, đối phương ngao một tiếng, muốn lui về phía sau cái cổ lại bị sống chết ôm lấy. Hắn cũng không tỏ ra yếu kém, khuỷu tay khẽ động, cằm của Đỗ Cửu Ngôn bị đánh tới, răng cũng như đang run rẩy trong miệng.


Trong đêm đen, chợt nghe tiếng hút khí xì xụp, kêu rên liên tục truyền tới và tiếng quyền bang bang.


“Có bản lĩnh buông tay, không cho phép ngươi ôm ta.”


“Ai muốn ôm ngươi, ngươi cho rằng ngươi thơm à.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Đối diện tức giận, Đỗ Cửu Ngôn quá lùn, treo trên cổ hắn đau.


“Có đi không?” Trên tường rào, một người bên trái nhìn hai bóng đen ôm cùng một chỗ dán sát vật lộn bên trong nhu ý môn.


“Gia nói hắn muốn tự mình giải quyết, nếu chúng ta lên, nhất định sẽ bị chửi.” Một người bên phải nói.


“Gia bị đánh.” Người bên trái nói.


“Gia cũng đánh người.” Người bên trái nói.


“Hình như gia bị thua thiệt.” Người bên trái nói.



“Đây là gia đang trong tay Đỗ Cửu Ngôn, ăn thua thiệt lần thứ bao nhiêu rồi? Đêm nay cũng sẽ không bị thua thiệt chứ?”


Hai người không hẹn mà cùng gật đầu.


Tiếng bang bang không dứt, hai người ngồi xổm trên tường rào, trước mặt lưới đánh cá ngăn, trong tay nắm tên, trong lúc nhất thời cư nhiên đã quên muốn làm gì, nhìn đến say xưa.


“Không tốt.” Người bên trái nói, “Có phải gia có chút không đúng hay không?”


“Lần trước… Thuốc bột.” Người bên phải nói xong, hai người tháo lưới đánh cá ra nhảy xuống tường vây, đi qua hỗ trợ.


Đỗ Cửu Ngôn một quyền đánh vào hốc mắt của người đối diện, đối phương kêu rên, còn một quyền đập bả vai nàng, một quyền này đi ra bất ổn, lực đạo cũng nhỏ rất nhiều.


Bookwaves.com.vn

Tiếng bước chân của những người khác truyền đến, ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn dâng lên, nhịn một quyền đã trúng xuống, một tay nắm lấy cổ tay của mình, gắt gao vặn một cái, tay quơ quơ của đối phương bị nàng nắm lấy, nàng kéo túi, trở mình, ngăn chặn người đối diện nữa nằm sau lưng hắn, đao đã để ở cổ của đối phương, “Đứng lại, đi lên nữa ta liền giết chết hắn.”


“Đỗ Cửu Ngôn!” Người bị hắn ép cổ chóng mặt không nhịn được, mềm nhũn nói: “Ngươi lại dùng thuốc bột, ngươi có xấu hổ hay không?”


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn hút lãnh khí, cả giận nói: “Nói chuyện mặt mũi với ta, ngươi không với cao nổi.”


Ngươi, ngươi chờ cho ta!”


“Gia!” Hai thường tùy cầm đao không dám đi lên, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Nếu ngươi dám làm gia của chúng ta bị thương, chúng ta sẽ để ngươi phấn thân toái cốt, trọn đời không được siêu sinh.”


Đỗ Cửu Ngôn trừng đối phương một mắt, “Tránh ra, hắn không tìm phiền phức cho ta, ai muốn để ý hắn.” Lúc nói chuyện, nắm bắt mặt bầm tím của Quế vương, “Quế vương gia, ngươi có phải rảnh rỗi, cứ muốn không qua được với ta hay không?”


“Cư nhiên chạy tới đây giả trang tri huyện. Ngươi là đến thêu chỉ số thông minh cuối cùng với ta sao?”


Thần trí của Quế vương mơ hồ, nghe vậy mắng: “Ngươi điêu heo, ngươi chờ ta lột da ngươi.”


Lúc nói chuyện triệt để hôn mê.


“Xem ai chết trước.” Tay của Đỗ Cửu Ngôn nặng, thiếu chút nữa bị hắn đè ngã xuống đất, nàng dùng sức kéo hắn ra ngoài, “Tê! Thực sự là còn nặng hơn lợn chết.”


Con heo này! Đỗ Cửu Ngôn tức giận đạp Quế vương một cước, ngày hôm nay nàng nếu không mang theo thuốc bột phách hoa tử, phỏng chừng thật bị hắn bắt được, trên quyền cước, nàng rốt cuộc vẫn là yếu hơn hắn rất nhiều.


Chợt nghe y phục của Quế vương, ma sát trên mặt đất, một hồi công phu vạch tìm tòi.


Đỗ Cửu Ngôn lại đạp thêm hai chân.


“Ngươi… Ngươi dừng chân! Chúng ta thả ngươi đi, không cho phép ngươi động thủ động cước nữa.” Người bên trái là Cố Thanh Sơn, hắn nhìn mí mắt nhảy, tâm đau không dứt.


Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, “Vậy các ngươi cút ngay, chờ ta đi ra rồi mới nói.”


Cố Thanh Sơn lôi kéo Hàn Đương, lui về sau hai bước.


Đỗ Cửu Ngôn xoa chân của mình, kéo Quế vương ra bên ngoài, vóc dáng hắn rất cao, coi như là không mập cũng là đặc biệt nặng. . .Hai cánh tay của nàng đau, vai đau, chân cũng đau.


Thật vất vả lôi người ra viện tử, không có lưới đánh cá bảo bọc, nàng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu một cái từ trong lòng ngực sờ soạng lấy món đồ ra, mở bọc giấy ra, ném vào trên người Quế vương, nói: “Xem ám khí!”


Lúc nói chuyện, người lấy tốc độ cực nhanh nhảy lên tường vây, đảo mắt tiêu thất bên ngoài viện.


“Gia!” Trong đêm tối, Cố Thanh Sơn liền thấy Đỗ Cửu Ngôn ném hai thứ tròn vo gì đó lên người Quế vương, hắn tưởng hỏa cầu, ba bước hai bước chạy tới, cầm lấy muốn bỏ thì sửng sốt.


Hắn mở ra vừa nhìn, lại là bít tất của tiểu hài tử, cũng không thối, nhưng. . . Đúng là bít tất.


“Mạc danh kỳ diệu.” Cố Thanh Sơn ném bít tất, cùng Hàn Đương đỡ Quế vương đứng lên, “Gia, người mau tỉnh lại.”


Quế vương mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đau rát, hít hơi xì xụp, “Điêu heo, trốn rồi?”


“Vâng!” Cố Thanh Sơn nói: “Gia, người bị thương ở đâu?”


Quế vương ngồi xuống, cả giận nói: “Nhìn không thấy sao, ta chỗ nào cũng bị thương.” Lúc nói chuyện hắn mò thấy thứ gì đó mềm mềm, nhặt lên, “Đây là cái gì?”


“Bít tất của tiểu hài tử.” Cố Thanh Sơn nói, “Đỗ Cửu Ngôn ném, ném trước khi đi.” Nhưng thật ra là ném trên mặt hắn.


Quế vương lập tức liền nghĩ đến tiểu hài tử sau lưng Đỗ Cửu Ngôn vào buổi sáng, hài tử kia. . . Hắn ném bít tất đứng lên, người lắc lư, nói: “Đi nấu nước cam thảo a, ta trúng độc.”


“Vâng, vâng!” Cố Thanh Sơn để Hàn Đương đi nấu, hắn đỡ Quế vương vào phòng.


Quế vương chầm chập đi tới, Cố Thanh Sơn nói: “Gia, Đỗ Cửu Ngôn biết là người, làm sao bây giờ?” Người của Lưu huyện lệnh da chỉ có một tấm, đêm nay Kiều Mặc mang ra ngoài thành, Quế vương ở nơi này ngồi đợi Đỗ Cửu Ngôn đến.


“Hắn không có chứng cứ, không dám thế nào.” Quế vương nói: “Nếu như ta không có đoán sai, kế tiếp hắn sẽ tìm hạ lạc của Lưu huyện lệnh.”



Chỉ có như vậy, Đỗ Cửu Ngôn mới có thể mang theo Lưu huyện lệnh chân chính chỉ ra và xác nhận hắn giả mạo.


“. . . Giết Lưu huyện lệnh?” Cố Thanh Sơn nói.


Quế vương xua tay, “Không cần, ta có biện pháp.”


Khóe miệng của Cố Thanh Sơn run lên, oán thầm nói: “Người. . .biện pháp của người vô dụng với Đỗ Cửu Ngôn a, đều ăn vài lần thua thiệt.”


Kỳ quái, gia bọn họ lớn như vậy chưa từng thất thủ, tỷ như lần này hồi kinh, thánh thượng và thái hậu nương nương cơ hồ là trọng trọng kiểm soát, tầng tầng vây khốn, nhưng gia của bọn họ cũng mang theo bọn họ vững vàng xuất kinh.


Nhưng. . . Nhưng thế nào đến chỗ Đỗ Cửu Ngôn, thông minh của gia bọn họ liền biến thành rõ ràng như vậy.


“Đau. . .” Quế vương uống một hớp, da mặt đau run lên, “Người hèn hạ này, đánh mặt rõ ràng như thế.”


Cố Thanh Sơn không dám lên tiếng.


“Lại còn ôm gia, không mặt không da!” Quế vương cởi y phục, liền thấy trên bụng đều có máu ứ đọng, hắn cả giận: “Đi pha chút nước thuốc, ta muốn ngâm một chút.”


Cũng không biết ngày nào có thể tiêu sưng, tức chết hắn.


Cố Thanh Sơn đi chuẩn bị nước thuốc, Quế vương cầm cái gương chiếu mặt mình, sưng cả hai mắt, như hai đường may, hắn ba một tiếng lật gương xuống.


“Gia, Tiêu Tam được bọn họ tìm trở về.” Cố Thanh Sơn tiến đến nói: “Kiều Mặc cũng đã trở về.”


Quế vương gật đầu, nói: “Để hắn giả thêm hai ngày đi, gia đi nằm trước.”


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn chạy một con phố, thật sự là chạy hết nổi rồi, chống ở trong ngõ hẻm thở phì phò, nàng sờ sờ khóe miệng, lại xì xụp một tiếng.


“Chờ cho ta.” Đỗ Cửu Ngôn đỡ tường chậm rãi về nhà, đến cửa nhà, củ cải nhỏ nghe được thanh âm mở cửa, thấy Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt một chút, “Cha? Cha!”


Đỗ Cửu Ngôn tiến đến, trừng nhi tử một mắt, “Cứ thảm như vậy? Đến thân nhi tử cũng không nhận ra.”


“Không khó nhận.” Củ cải nhỏ đỡ Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi đau ở đâu a?”


Trần Lãng và Nháo nhi còn có Hoa Tử cũng chạy ra, Trần Lãng bước lên phía trước đỡ nàng, nói: “Động thủ sao, không phải nói Lưu huyện lệnh đi ra rồi sao, ngươi động thủ với ai?”


“Người đi ra không phải hắn. Hắn xếp đặt cục trong huyện nha chờ ta, nếu không phải ta thông minh, đêm nay đã là con ba ba bị bắt trong hủ rồi.”


Trần Lãng đau lòng lại vừa buồn cười, “Nào có người tự nói mình là ba ba.”


“Tiên sinh, bây giờ không phải là thời gian khoác lác, chúng ta phải thực sự cầu thị.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bất quá hắn cũng không khá hơn chút nào, chúng ta đánh nhau.”



Trần Lãng tìm thuốc ngoại thương, bôi cho nàng, Nháo nhi nước lạnh nước lạnh cho nàng đắp, củ cải nhỏ cầm tay nàng dùng khăn tay lành lạnh lau.


“Đừng thương tâm, chờ các ngươi gặp được hình dạng đầu heo của Quế vương các ngươi sẽ nở nụ cười.” Đỗ Cửu Ngôn cười, đau đầu lông mày run lên, “Ta một chút cũng không thiệt.”


Trần Lãng bật cười, lại đi giếng lấy nước, cho ba hài tử nhúng khăn vào nước lạnh, tiếp tục chườm lạnh cho Đỗ Cửu Ngôn.


“Hắn thực sự rất thảm sao?” Củ cải nhỏ hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Phi thường thảm. Ta kéo hắn đi ra, y phục của hắn đều rách, hơn nữa lúc ta đi, còn lấy tất thối của ngươi ném vào mặt hắn.”


“Thực sự a.” Củ cải nhỏ cười khanh khách, nói: “Vậy hắn thực sự thảm hơn ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu đang muốn nói, viện môn bị người phá ra, Bả Tử đi nhanh chạy vào, “Đỗ Cửu Ngôn. . .” Hắn hô xong thấy được Đỗ Cửu Ngôn đang ngồi ở bàn bên cạnh, trên mặt hoàn hảo, khóe miệng rách chút da, nhưng nếu đánh nhau, nhất định là bị thương.


Hắn ngưng mi, mâu quang nặng nề đi tới nhìn nàng cũng không nói.


“Ngươi nghìn vạn lần không nên báo thù cho ta a, ân tình này ta không kham nổi.” Đỗ Cửu Ngôn đề phòng nhìn hắn, “Nếu như ngươi thực sự yêu thương ta, rất khó chịu, đi mua cho ta thịt lừa nướng đi, ta đói bụng.”


Quả đấm của Bả Tử chậm rãi buông ra lại siết, nói: “Điếm đóng cửa rồi!”


“Ngươi quá không đủ nghĩa khí. Ngươi đi nói với lão bản, cứ nói ta muốn ăn, lão bản nhất định làm cho ngươi!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bả Tử bị nàng chọc giận đến cười, bị thương thành như vậy, nàng nói như không có gì, còn nháo muốn ăn cái gì. Hỏi nàng: “Không đau?”


“Có ba vị tiểu tử xinh đẹp chườm lạnh cho ta xong, ta đã hết đau.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bả Tử nói: “Tiếp theo ngươi định làm gì?”


“Báo thù a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trước tìm được Lưu huyện lệnh, sau đó mang binh vây quanh huyện nha, làm cho hắn bán thân bất toại, tiễn về kinh thành.”


Thực sự Lưu huyện lệnh không tìm được, thật đúng là không có biện pháp với Quế vương. Chớ để nàng ở đây nháo khí thế ngất trời chỉ vào hắn nói hắn là giả, vừa quay đầu hắn đã đẩy Lưu huyện lệnh thật ra.


Đến lúc đó, nàng làm trò cười còn phải cõng tội danh vu cáo mệnh quan triều đình.


Bả Tử gật đầu, nói: “Sau khi trời sáng ta phải đi tra, ngươi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.”


“Được.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


—— lời nói ngoài ——


Hôm nay canh ba, ngày mai gặp!


Bình Luận (0)
Comment