Đại Tụng Sư

Chương 85


Q1 – CHƯƠNG 85: MÙI VỊ CỦA TIỀN


Editor: Luna Wong

Đỗ Cửu Ngôn biết cưỡi ngựa, nhưng chạy đường dài vẫn là lần đầu tiên.


“Nếu là không thạo, chúng ta đi chậm một chút, ngươi tập cho quen trước.” Thái Trác Như phóng người lên ngựa, lại dắt một con ngựa, thấy Đỗ Cửu Ngôn đã ngồi vững, hắn không khỏi thiêu mi, “Còn có cái gì ngươi không biết?”


Đỗ Cửu Ngôn kẹp bụng ngựa, thúc ngựa đi chậm rãi, “Thứ không biết rất nhiều, tỉ như. . .phóng ngựa.”


Lời này, nghe quái dị như vậy, Thái Trác Như ho khan một tiếng,” Chờ ra ngoài thành, ta dạy cho ngươi!”


“Không cần, ta thử là biết.” Đỗ Cửu Ngôn như trước chậm rãi đi tới, Thái Trác Như cười, nói: “Được!”


Về nhà đón Ngân Thủ, ba người ra khỏi thành lên quan đạo.


Đỗ Cửu Ngôn chạy chậm hai vòng, lại ghìm cương, lại chạy lại ngừng, chờ lần lần thứ tư nàng mò đúng tính nết của con ngựa này, vung đoản tiên, hô: “Thái công tử, đi!”


“Thực sự thông minh a.” Như một trận gió, Đỗ Cửu Ngôn đã đi rất xa, Thái Trác Như khẽ cười đuổi theo.


Ngân Thủ đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, Cửu ca ta thông minh, thiên hạ vô địch.”


Thái Trác Như đã lĩnh giáo qua, Ngân Thủ và mấy hài tử Hoa Tử sùng bái Đỗ Cửu Ngôn, thậm chí mấy người Tam Xích đường cũng thế.


Sức cuốn hút của nàng, quả thực không thể khinh thường, chính là hắn, ngắn ngủi tiếp xúc vài lần, cũng đã tín nhiệm vô điều kiện.


Luôn cảm thấy, chỉ cần nàng ở, bất luận trắc trở gì cũng sẽ dễ dàng giải quyết.


Ba người chạy tới chạng vạng, nghỉ ở khách sạn, Đỗ Cửu Ngôn rửa mặt nằm ở trên giường, mới cảm giác toàn thân đau nhức, xoay người đều trắc trở.



Miễn cưỡng ngủ một giấc, ngày thứ hai cảm giác kém hơn, Thái Trác Như thấy sắc mặt nàng không tốt, hỏi: “Có cần hồi phục một ngày không, không cần gấp gáp như vậy.”


“Đến Tân Hóa rồi mới nghĩ cũng không muộn.” Đỗ Cửu Ngôn lên ngựa, Thái Trác Như cười nói: “Đỗ tiên sinh thật đúng là một người quật cường.”


Đỗ Cửu Ngôn không có tiếp lời mà đi ở trước, Ngân Thủ đang muốn khen, Thái Trác Như đã nói: “Ngân Thủ tiểu ca, ta đã biết!”


“Biết là tốt rồi.” Ngân Thủ thúc ngựa hô: “Cửu ca, chúng ta đua ngựa.”


Đã lâu không mưa, trên quan đạo bụi bặm bay đầy, ven đường luôn có thể bách tính xách nhiều đồ đi về phía đông, cũng không như chạy nạn, chỉ là di chuyển đơn thuần.


“Tân Hóa giáp giới Quảng Tây, hoàn cảnh bên kia không tốt, từ hai năm trước, rất nhiều bách tính bởi vì sợ chiến tranh, đã bắt đầu từ từ dọn nhà.” Thái Trác Như thở dài, “Đây hết thảy, đều là Quế vương ban tặng, hoàng tử thật tốt không làm, cứ muốn đến thâm sơn cùng cốc tạo phản.”


“Không phải cùng đường?” Đỗ Cửu Ngôn không hiểu chuyện của Quế vương, chỉ biết là hắn tạo phản.


Thái Trác Như cười khúc khích, lắc đầu nói: “Người tạo phản các đời, vô luận có lý hay vô lý, luôn sẽ có đủ loại lý do bất đắc dĩ, mà Quế vương tạo phản không có nguyên nhân khác, chính là rảnh rỗi.”


“Rảnh rỗi?” Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc nói: “Hắn chiếm đất xưng vương, chiêu binh mãi mã, giằng co không ngừng với triều đình, đều bởi vì rảnh rỗi? Lý do này không tệ!”


Bookwaves.com

Thái Trác Như nhìn càng ngày càng gần Tân Hóa, nghĩ nơi này chính là Quảng Tây, liền ngữ khí phức tạp nói: “Quế vương và đương kim thánh thượng là huynh đệ đồng bào cùng một nguồn sữa, hắn từ nhỏ thông tuệ, biết văn biết võ, dù tay chưa cầm tam quân, nhưng ngũ quân đô đốc phủ lại siết trong tay hắn.”


“Có thể nói là dưới một người trên vạn người. Huống còn có thái hậu nương nương là thân sinh mẫu thân trông nom, nếu hắn không làm, sống còn tự tại hơn cả thánh thượng.”


“Nhưng ai biết, hai năm trước hắn đột nhiên vứt gánh, mang theo mười mấy tâm phúc, đến Quảng Tây chém tuần phủ Mẫn đại nhân, chiếm Quảng Tây, tự phong Quế vương!”


“Ngươi nói, hắn có phải rảnh rỗi hay không?” Chuyện này, không chỉ hắn không nghĩ ra, sợ rằng người trong thiên hạ đều không nghĩ ra.


Đang tốt đẹp, vương gia chính kinh không làm, chạy đến Quảng Tây làm Quế vương.

Đổi thành người khác, dù là muốn chiếm, cũng phải chiếm một chỗ phồn hoa vạn vật xanh tươi phong phú, coi như là Hồ Quảng cũng tốt hơn Quảng Tây!



“Không rõ!” Thái Trác Như bất đắc dĩ lắc đầu, “Có thể, có nguyên nhân không muốn người biết đi.”


Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy, nếu như nàng là Quế vương, nếu cứ phải chiếm đất xưng vương, nàng cũng chọn Quảng Tây.


Mặc dù ở đây so sánh với Giang Nam cùng kinh thành, quả thực giống thâm sơn cùng cốc. Nhưng ngoài tầm tay với của hoàng đế, lại vô thưởng vô phạt không có tổn thất gì lớn, tự nhiên giết hắn hoặc tính bức bách giành lại cũng sẽ không lớn.


Như thế, có dư giả thời gian cho hắn.


Thí dụ như, hắn chiếm Quảng Tây hai năm, trấn thủ làm trời làm đất, nhưng kinh thành cư nhiên một binh sĩ cũng không có phái tới.


Quế vương rảnh rỗi hay không nàng không biết, thế nhưng người này nhất định là một người rất tinh minh!


Về phần hắn vì sao đột nhiên phản bội… Người tinh minh làm việc, luôn luôn có lý do của người tinh minh.


“Ngoại trừ chiếm đất xưng vương, hắn không có làm chuyện khác?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Thái Trác Như trả lời: “Đó cũng không phải, hai năm qua nhân khẩu của Quảng Tây tăng, bách tính sinh hoạt ổn định, ruộng tốt thu hoạch phong phú, hắn vẫn có bản lĩnh.”


(Luna: Ngửi được mùi ông phản thần này làm nam chủ T_T)


“Không có xuất binh đoạt địa bàn?” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là bởi vì chưa chuẩn bị xong?


Thái Trác Như lắc đầu, “Không có! Chuyện này tất cả mọi người đoán không ra, nếu nói là hắn không đoạt, nhưng từ lúc hắn chiếm đất xưng vương xong, hai mảnh đất loạn không ít, nhưng nếu nói là hắn đoạt, hai năm qua hắn quả thực không có xuất binh.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, cảm thấy hiếu kỳ với Quế vương.


“Cửu ca, phía trước chính là Tân Hóa.” Vẻ mặt Ngân Thủ kích động, “Lại nói, ta cũng thật lâu không đến đây rồi.”



Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.


“Ta hơn mười tuổi , còn ở nơi này ngây ngô qua một đoạn thời gian. Ta có hai huynh đệ, sau khi rửa tay gác kiếm, theo một vị Vương đại ca lăn lộn, ta không gia nhập, muốn đi Thiệu Dương.” Ngân Thủ cười nói: “Lần này trở về, ta phải bớt thời giờ đi gặp bọn hắn một chút.”


“Không sao, tùy thời ngươi đều có thể đi gặp.” Lúc nói chuyện, ba người Đỗ Cửu Ngôn xuống ngựa, “Thái công tử, người của ngươi khi nào đến?”


Thái Trác Như trả lời: “Trong năm ngày là đến, mấy ngày nay ta không sao không có chuyện gì, vừa lúc bồi ngươi.”


Ba người vào thành, tuần kiểm ti binh cửa thành hò hét, Đỗ Cửu Ngôn dắt ngựa, không nhanh không chậm đi tới.


“Làm cái gì, độ điệp đâu?” Một vị ti binh mặc ti binh phục, vóc dáng thấp bé mắt nhỏ răng vàng chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn cầm độ điệp đưa tới, cười híp mắt nói: “Huynh đệ, nhà của Cầu Đại Nhân ở đâu?”


“Ai là của ngươi huynh đệ!” Hoàng mao ti binh ném trả lại độ điệp cho nàng, “Đi, đi, chớ ở chỗ này cản đường.” Hắn vung tay lên, trong lòng bàn tay bỗng nhiên đã được nhét một lượng bạc.


Bookwaves.com

Đỗ Cửu Ngôn cười ha hả nói: “Ta làm việc ở nha môn Thiệu Dương, chúng ta cũng là nửa cùng ngành, làm chút chuyện tiện tay.”


“Ngươi nha môn Thiệu Dương?” Thủ pháp thu bạc của hoàng mao ti binh lão luyện, đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, “Nha môn Thiệu Dương, chạy đến Tân Hóa làm gì, cấp trên có sai sử gì sao?”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hai bên một chút, tròng mắt xoay tròn, như sợ người nghe được, “Thiệu Dương có ngươi cao ti binh các ngươi, đại nhân chúng ta để cho ta tới hỏi một chút tình huống.”


“Cáo chúng ta?” Hoàng mao ti binh hơi biến sắc mặt, theo bản năng nhìn thoáng một đầu lĩnh đang uống trà, “Người nào cáo, cáo cái gì?”


Đỗ Cửu Ngôn quan sát người uống trà một mắt, người này mặc bào phục ti trưởng, người cao mã đại treo đại đao, một cước đặt trên băng ghế dài, vừa chỉ vào người vào thành nộp thuế mắng.


“Ta đây sao có thể nói.” Đỗ Cửu Ngôn thu hồi đường nhìn, trong lòng đã có đáy.


Hoàng mao ti binh suy nghĩ một chút, “Phủ đệ của Cầu Đại Nhân ngay đối diện xéo với nha môn, rất dễ tìm, ngươi đi thì biết.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói tạ ơn, “Đa tạ a huynh đệ, ngày khác mời ngươi uống rượu.” Lúc nói chuyện, nàng mang theo Thái Trác Như và Ngân Thủ ly khai, ba người đều nhìn thoáng qua người uống trà.



Ba người vào thành tìm gian khách.


“Ngươi dự định làm như thế nào trước?” Buổi tối ba người ăn cơm ở dưới lầu, Thái Trác Như nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Trực tiếp đi ngục giam, lấy thân phận tụng sư gặp Vương Mậu Sinh? Hay là tìm hiểu đáy của những người đó trước?”


“Đi gặp biểu ca Vương Mậu Sinh trước.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bọn họ ở Tân Hóa không có người quen, muốn hiểu rõ ràng, biểu ca Vương Mậu Sinh, có lẽ là thí sinh tốt nhất.


“Ngươi quả nhiên…Được, ngày mai chúng ta đi tìm biểu ca Vương Mậu Sinh.” Thái Trác Như ha ha cười, thả đũa, nhìn Ngân Thủ, “Ngày mai ngươi đi tìm huynh đệ ngày xưa của ngươi đi, hay đi với chúng ta?”


Ngân Thủ nhai cơm nước, trả lời: “Ta tới bồi Cửu ca làm việc, chờ Cửu ca xong việc, ta mới tìm cơ hội gặp bọn họ.”


“Vậy cùng nhau. Đêm nay sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta ra khỏi thành, đường bên kia không thể cưỡi ngựa, chúng ta phải để ngựa ở chỗ này.” Thái Trác Như nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


Ba người ăn cơm xong trở về phòng của mình nghỉ ngơi, sáng sớm ngày thứ hai, liền đi bộ qua thành, đi hướng tay ra khỏi thành, ngoài thành là núi liên miên chập trùng, hoa dại hoa và cây cỏ xanh um, có đá lạ lởm chởm, Thái Trác Như nói: “Phía sau, chính là Quảng Tây.”


“Nhưng Diêm sơn này, là báu vật!” Thái Trác Như chỉ vào một đỉnh núi trong đó, thấp giọng nói: “Ca ca Vương Mậu Sinh, ở trong núi đó.”


Diêm sơn tại sao là báu vật, Đỗ Cửu Ngôn đã sớm biết, nhưng chờ nàng ra sau hai đỉnh núi, nàng vẫn là lộ ra vẻ mặt càng thêm kinh ngạc.


“Mùi này!” Nàng ngửi mùi phiêu đãng trong không khí, “Quả nhiên là thiết a, biểu ca Vương Mậu Sinh rất không sai a.”


Thái Trác Như tiện tay nhặt tảng đá dưới chân lên, cân nhắc ở trong tay, “Nếu như ta không nói biểu ca hắn có toàn quặng thiết, ngươi tới hay không?”


“Không đến!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vụ án này không có tính khiêu chiến gì, còn mệt mỏi không được cám ơn. Nhưng lại không có thảm đến để tình đồng tình của ta tràn lan, nên… Vẫn là quặng thiết tốt.”


Thái Trác Như cười ha ha.


—— lời nói ngoài ——

Ân, đây là một tòa mỏ! Mỏ chính là tiễn, ha ha!


Bình Luận (0)
Comment