Đại Tụng Sư

Chương 91


Q1 – CHƯƠNG 91: CỬU CA THƯƠNG RỒI


Editor: Luna Wong


Trong hỗn loạn, Đỗ Cửu Ngôn cột chắc tóc tán loạn.


Ước chừng đợi thời gian uống cạn một chun trà, quát dẹp đường: “Mở to cửa!”


Cửa mở ra, mùi đặc hơn, huân đến mọi người đầu váng mắt hoa, Đỗ Cửu Ngôn bịt miệng mũi, hô: “Một đội người đi dập tắt lửa, một đội người bọc người, tốc độ nhanh!”


Sáng sớm hôm nay, bọn họ đã diễn luyện rồi, nên, tốc độ của từng người cực kỳ nhanh hơn, vọt vào dập tắt lửa, mở cửa sổ, một hai kéo người ta, lưu loát nhuần nhuyễn.


Người trúng độc té xỉu dường như tử thi, bị kéo trên mặt đất xuất hiện dấu, lôi ra, bên ngoài có người tay chân lanh lẹ trói người thành bánh ú.


Lại vào, lại ra, thời gian uống cạn chun trà, ngoại trừ người đã chết kia, những người còn lại đều bị kéo ra, vứt trên mặt đất.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Ngân Thủ, gật đầu. Ngân Thủ bỗng nhiên hướng về phía trong rừng huýt sáo một tiếng, trong rừng an tĩnh, bỗng nhiên bỗng nhiên một thanh âm xôn xao vang lên, ngay sau đó bốn phía đèn đuốc sáng trưng, hỏa quang như ban ngày!


Trên trường mỏ, còn ba mươi mấy Quế binh giữ, đang vây khốn thợ mỏ ngồi chồm hổm dưới đất.


Sau một tiếng huýt sáo này, bỗng nhiên đuốc tứ diện sáng lên.


“Không tốt, có mai phục!” Bọn họ nhoáng lên, hướng về phía lò dã luyện hô: “Sơn tướng quân, có mai phục!”



Bếp lò bên kia bỗng nhiên vang lên một tiếng huýt sáo.


“Tướng quân bảo chúng ta lui lại? !” Bên này người kinh nghi bất định, lại nhịn không được nhìn lại đuốc ở đối diện, cây đuốc không ngừng nhảy nhót, tựa hồ càng ngày càng gần.


Nhiều đuốc như vậy, có ít nhất ba bốn trăm người.


Bọn họ chỉ có hơn một trăm người, căn bản không đủ đánh!


“Nghe quân lệnh, lui!” Có người hét lớn một tiếng, ba mươi mấy người thu đao, cấp tốc chạy lên núi tiến vào trong rừng, những cây đuốc kia như trước đang không ngừng động, tiếng bước chân giống như hạt mưa, bùm bùm đập vào lòng.


Những người đó càng chạy càng nhanh, thoáng qua rút lui lên hơn nửa đỉnh núi, chờ cưỡi ngựa mới phản ứng được, tướng quân của bọn họ vẫn chưa ra.


Ba mươi mấy người do dự bất định, qua một khắc có người nói: “Ra cánh rừng trước, chút nữa tướng quân tới hội hợp với chúng ta.”


Mọi người ra cánh rừng, ở bên ngoài đợi ba ngày, không ai đi ra, lúc này bọn họ mới ý thức tướng quân của bọn họ rất có thể không ra được nữa.


Người đợi không được, chỉ có thể khoái mã trở về báo tin!


Đây đã là chuyện của mấy ngày sau đó, giờ này khắc này Đỗ Cửu Ngôn rất đau đầu, nàng uống một chén sữa dê lớn, mới phát giác được trọc khí tâm khẩu phai nhạt một ít, thở dài nói: “Lần này ta thực sự là cược mạng.”


“Đá này sau khi đốt, sẽ có độc khí?” Thái Trác Như nhìn chằm chằm tảng đá trong tay.

Đỗ Cửu Ngôn xoa trán, nói: “Đây là phương duyên mỏ, tên khoa học lưu hoá duyên(chì- sunfu)! Thái công tử, ngươi phải đọc nhiều sách một chút a, điều này cũng không biết!”


Đầu nàng rất đau, vừa xoa vừa đi tới đi lui, dừng lại nhìn chằm chằm Lưu Đại Toàn, “Người của nha môn còn chưa tới?”



Nàng để người đi nha môn báo, để cho bọn họ buổi tối đi qua lĩnh đầu người của quân địch.


Những tù binh này, bọn họ không cần phải tay dính máu, nha môn sẽ xử lý.


bookwaves.com

“Ta, ta phái người đi xem.” Lưu Đại Toàn nói xong, Trường Trụ chạy trở về, hô: “Cửu ca, Toàn ca, người đều tới.”


Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, nói với Lưu Đại Toàn : “Theo lời ta dạy ngươi, nói cho rõ. Nếu cho ngươi đi chỉ chứng và lĩnh thưởng, ngươi cứ chối từ!”


Chuyện của nha môn do nha môn tự mình giải quyết, Lưu Đại Toàn không thể dính líu vào, vô luận chuyện tốt hay là chuyện xấu, với hắn mà nói cũng không có lợi.


“Được!” Lưu Đại Toàn xác nhận.


Đỗ Cửu Ngôn và Thái Trác Như cùng với Ngân Thủ đi ra sau ngọn núi, Đỗ Cửu Ngôn đau đầu, tựa ở đầu vai Ngân Thủ nhắm mắt nghỉ ngơi.


“Cửu Ngôn, có muốn tìm đại phu không?”


“Không sao, trúng chút độc nhỏ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cũng cảm tạ những người này không đọc sách giống như ngươi, bằng không, khó đánh ngã bọn họ.”


Bọn họ không có ý thức, coi như là khoáng thạch dã luyện, bên trong cũng là có độc, hút vào lượng lớn, trong khoảng thời gian ngắn có thể để ý thức của người thất lạc, thậm chí tử vong!


“Là chuyện này quá mức tân kỳ, ” Thái Trác Như bật cười, nhưng lại cảm thấy nàng nói không sai, sách hắn đọc ít, bằng không chuyện nàng biết, sau hắn đến nghe cũng chưa nghe qua.



Dưới chân núi một mảnh ầm ĩ, trên núi cũng cực kỳ an tĩnh, Thái Trác Như đứng dậy đi tới bên kia của Đỗ Cửu Ngôn, đỡ nàng nói với Ngân Thủ: “Ta tới, ngươi nghỉ ngơi một hồi.”


“Không cần!” Ngân Thủ đoạt lấy Đỗ Cửu Ngôn ôm lấy, “Ta, ta ôm nàng nghỉ ngơi là được.”


Lúc nói chuyện, để Đỗ Cửu Ngôn tựa ở trong ngực của hắn, bản thân ưỡn ngực, ngồi thẳng tắp.


Thái Trác Như nhìn tay trống không, sửng sốt một chút, tiện đà bật cười, lắc đầu nói: “Các ngươi. . .thật bảo vệ hắn, thật đúng là. . .” Cường thế bá đạo.


Chỉ là để cho nàng tựa vai, nam nhân và nam nhân, có cái gì đâu, Thái Trác Như nghĩ.

Ngân Thủ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ sau lưng của Đỗ Cửu Ngôn, ra hiệu nàng an tâm.

May là hắn đủ cơ linh, không thôi để tiểu tử họ Thái chiếm tiện nghi.


bookwaves.com

“Cửu ca!” Qua hai canh giờ, Lưu Đại Toàn mang người lên núi, lúc này đã sau nửa đêm, Đỗ Cửu Ngôn vẫn là mê man, hắn nhìn sửng sốt, hỏi: “Cửu ca cũng trúng độc?”


Thái Trác Như gật đầu, “Hắn ở bên trong, tất nhiên sẽ hút khí độc.”


“Vậy, vậy làm sao bây giờ, có cần thỉnh đại phu đến hay không?” Lưu Đại Toàn tín phục Đỗ Cửu Ngôn đến sát đất, bằng lực một người, giải quyết xong vấn đề khó khăn lớn nhất lúc này của bọn họ. Đỗ Cửu Ngôn là ân nhân cứu mạng của tất cả mọi người bọn hắn.


Mạng của ân nhân, chính là mạng của bọn họ!


“Hắn nói nghỉ ngơi một chút sẽ không sao, chờ hắn tỉnh lại mới nói.” Thái Trác Như cảm thấy, nếu Đỗ Cửu Ngôn nói như vậy, nhất định là có nắm chắc, liền nói với Ngân Thủ: “Mang hắn vào trong nằm nghỉ đi.”


Ngân Thủ xác nhận, cự tuyệt người khác hỗ trợ, một mình đỡ Đỗ Cửu Ngôn mê man trên lưng bước cao bước thấp xuống núi.


“Ta, để ta đi.” Lưu Đại Toàn nói: “Đường ở đây ta rõ ràng, ngươi đừng là Cửu ca ngã.”



Ngân Thủ xua tay, “Không cần, Cửu ca ngoại trừ ta, không thích người khác chạm.”


“Nga, nhưng là. . .” Lưu Đại Toàn mang người theo ở phía sau che chở, Ngân Thủ cõng đầy đầu mồ hôi, không chịu buông tay.


Thái Trác Như theo ở phía sau nhìn, mắt lộ ra nghi hoặc.


Hai đêm kinh hồn không có nghỉ ngơi, những thợ đào mỏ đều ngủ ở đủ loại kiểu dáng bên ngoài, trời vừa sáng tất cả mọi người đều tỉnh lại, nhìn xung quanh bên trong phòng nghỉ.


Đỗ Cửu Ngôn nằm như trước, sắc mặt có chút xanh, nhìn qua cũng không tốt.


“Vẫn là thỉnh đại phu đến đây đi.” Lưu Đại Toàn lo lắng, Ngân Thủ kiên trì nói: “Đợi đến buổi trưa nếu như Cửu ca không tỉnh, ta, ta mang nàng ra ngoài, ta sẽ tự mình tìm đại phu.”


Đại phu tới, thân phận của Đỗ Cửu Ngôn sẽ không giấu được nữa.


Thái Trác Như ngồi ở bên giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mở mắt ra nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, lại khép lại.


Bỗng nhiên, Đỗ Cửu Ngôn giật mình, hô: “Ngân Thủ!”


“Cửu ca!”


“Cửu Ngôn!”


Ngân Thủ và Thái Trác Như chạy tới, Lưu Đại Toàn cũng đến bên giường nhìn.

—— lời nói ngoài ——

Thương lượng Cửu ca, bị thương! Ai!


Bình Luận (0)
Comment