Sáng, Hokkai ghé qua cửa hàng, nhưng cánh cửa đóng im lìm. Chuyện này không bình thường. Mọi ngày Michi đều dậy rất sớm để chuẩn bị mọi thứ. Hokkai rút điện thoại ra thử gọi. Không ai bắt máy. Cậu thực sự có linh cảm xấu.
Hokkai liền gọi cho Akane thông báo tình hình. Ngay tiết thứ hai, Akane và Tame cúp học chuồn ra ngoài gặp mặt Hokkai.
-Tớ cho là anh trai Michi đã giở trò. -Hokkai suy đoán.
-Nếu Michi bị bắt ép trở về nhà thì chúng ta có thể làm được gì ? – Akane trầm ngâm. -Chúng ta còn chẳng biết gia đình cậu ấy ở đâu.
-Chuyện đó thì không hẳn không có manh mối. -Tame gỡ kính ra, lau lau.
-Có cách sao ?
-Các cậu còn nhớ cái đám chúng ta đánh nhau lần trước chứ ? Bọn chúng đều mặc đồng phục trường trung học SK. Nếu chờ trước cổng trường vào giờ tan học, thể nào chẳng tóm được vài tên nhìn quen mặt.
-Cậu thật là thiên tài trong các thiên tài ! -Akane vỗ vai Tame bồm bộp.
-Nhưng tìm được nhà của Michi rồi thì sao ? Các cậu định làm gì tiếp theo ? -Tame hỏi. -Chúng ta chẳng qua chỉ là bạn bè, lấy quyền gì để đòi người ?
-Cậu cũng nói chúng ta là bạn bè của Michi mà. -Hokkai nghiêm mặt. -Đã là bạn bè thì không thể bỏ rơi cậu ấy vào lúc này.
-Không ngờ đầu đất như cậu cũng nói được mấy câu hay ho như vậy ! – Akane vỗ vai Hokkai. – Được. Chiều nay gặp trước cổng trường SK. Chúng ta sẽ moi ra bằng được đám chuột nhắt đó.
…
Trước cổng trường SK giờ tan học xuất hiện ba kẻ kỳ quái. Một tên con trai cao lớn, mặt mày lạnh lùng, nom như một tên đầu gấu chính hiệu. Tên thứ hai tướng tá thư sinh, cùng cặp mắt kính kéo trễ xuống gần chóp mũi. Tên thứ ba là một đứa con gái mặc áo thun rộng, hai tay thọc vào túi quần thể dục, miệng lại nhóp nhép nhai kẹo cao su.
-Này, có khi nào mấy thằng đó cũng cúp học giống tụi mình không ? – Akane tỏ ý nghi ngờ sau hơn 15 phút banh con mắt theo dõi cổng trường.
-Cũng có thể. -Tame hờ hững trả lời.
-Thế thì công cốc à ! -Akane thở dài.
Đột nhiên, Hokkai chạy vọt về phía cổng trường. Ba tên vừa bước ra, nhìn thấy mặt Hokkai đã hoảng hốt muốn bỏ của chạy lấy người. Tiếc thay cả ba đều bị túm gọn.
Bọn họ kéo chúng đến phía sau trường, tìm cách moi tin. Ba tên đó từng đụng độ với Hokkai hồi trước, khi đến cửa hàng bánh gây rối. “Ký ức đau thương” khiến chúng sợ chết khiếp khi đối diện với gương mặt lạnh băng của Hokkai. Nhưng khi bị chất vất về Kokachi, chúng đều im thin thít. Dù bị ăn mấy quả đấm ra trò nhưng vẫn không hé răng nửa lời.
-Haiz…làm sao đây ? – Tame thở dài. -Bọn này cứng đầu hơn tớ tưởng.
Akane cũng thở dài thườn thượt. -Đành phải dùng đến tuyệt chiêu tra khảo tối thượng vậy.
-Đừng nói là…-Tame ngờ vực.
Ánh mắt Akane quét qua một tia sắc bén, gian tà. -Tame, phụ tớ một tay nào !
Tame lập tức khóa trái một tên xuống đất. Tên này chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra với mình, chỉ thấy Akane tiến lại phía chân hắn với nụ cười vô cùng nguy hiểm.
Akane lột giày và tất của hắn, rồi từ tốn rút trong túi ra chiếc điện thoại. Akane cầm lấy sợi dây móc điện thoại, vốn là một sợi lông gà nhỏ màu nâu nhạt hơi bông bông. Cô nàng quét nhẹ nó vào lòng bàn chân hắn. Mấy ngón chân hắn lập tức co quắp. Đây không phải cảm giác nhột bình thường, mà nó cắn dứt, cấu xé từng tế bào, khiến cơ thể hắn như muốn co rút. Nhưng Tame ghì chặt đến nỗi hắn chẳng tài nào cựa quậy được dù chỉ một li. Mọi dây thần kinh như căng ra chống chọi với cơn nhột. Khuôn mặt hắn biến dạng méo mó, miệng la hét không ngừng, nước mắt cứ thế chảy ra. Akane đột nhiên ngừng tay, nở nụ cười vô cùng tà ác hỏi hắn:
-Bây giờ đã có thể nói ra chỗ ở của tên Kokachi đó chưa ?
Hắn lấy hơi thở hổn hển như người từ cõi chết trở về. Hai tên bạn nhìn cảnh hắn quằn quại thì cũng hãi, nhưng vội lớn tiếng nhắc nhở:
-Đừng nói gì cho chúng nó biết !
Akane liếc xéo về phía chúng, khiến hai tên như đóng băng vì sợ.
-Rồi cũng sẽ đến lượt hai đứa, ngoan ngoãn im lặng ngồi chờ đi. -Akane dọa, xong quay sang hắn hỏi lại. -Sao, muốn tiếp tục chứ ?
Hắn cắn răng không trả lời. Akane cười nhẹ, lại rút “vũ khí” ra. Hắn vừa thả lỏng được một chút thì đã bị cơn nhột làm co quắp. Hắn muốn sự bình yên lúc nãy trở lại. Hắn muốn thoát khỏi địa ngục này.
-Tôi…tôi nói…dừng lại đi.
Akane nhoẻn miệng cười, lập tức dừng tay. Tuyệt chiêu này của cô chưa từng thất bại. Dù đối thủ có lỳ đòn đến thế nào thì cũng phải khuất phục dưới sợi lông gà nhỏ bé này.
-Rồi, nói xem.
-Cậu không được nói gì hết ! – Hai tên kia lao nhao phản đối, liền bị Hokkai cho hai quả đấm ngất luôn tại chỗ.
-Tôi không biết nhà đại ca ở đâu.
Akane trừng mắt rút vũ khí ra lần nữa.
-Khoan !!! Tôi có thể gọi điện. Các người nói chuyện với đại ca là được rồi chứ gì ?
Akane trao đổi ánh mắt với Tame và Hokkai, xong cô gật đầu cái rụp. Tên kia liền rút điện thoại nhấp vào một cái tên trong danh bạ.
-Alo. Đại ca.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút mệt mỏi: -Chuyện gì ?
-Có người muốn nói chuyện với anh, đại ca.
-Hử ?
Hokkai lập tức giựt lấy điện thoại từ tay tên kia. Cậu nói lớn vào điện thoại.
-Michi giờ đang ở đâu ?
-Mày là ai ?
-Tôi là bạn của Michi. Anh bắt cậu ấy phải không ?
-Hừ. Bạn à. Vì mày nên thằng bé mới…
Đầu dây bên kia, Hokkai nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện, sau đó, một giọng nam khác nói vào điện thoại.
-Alo. Tôi là Daichi, anh hai của Michi. Vậy cậu là bạn mà Michi đã nhắc đến ?
-Michi đang ở đâu ?
-Cậu tên gì ?
-Hokkai.
-Vậy Hokkai, cậu biết Michi không phải là con gái chứ ?
-Tôi biết.
-Tại sao vẫn muốn giúp đỡ nó.
-Vì chúng tôi là bạn.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
-Tối nay, người của tôi sẽ đến đón cậu và các bạn của cậu. Hãy gặp mặt nói chuyện trực tiếp.
Nói xong anh ta cúp máy.
-Sao rồi ? -Akane sốt ruột hỏi.
-Anh hai của Michi nói tối nay sẽ cho người đến đón chúng ta đi gặp mặt nói chuyện.
-Wa ! – Mắt Akane long lanh -Diễn biến giống như trong mấy phim tình cảm, tiểu thư yêu kẻ lang thang rồi bị gia đình ngăn cấm…
-Akane, thôi đi. -Hokkai nhíu mày.
-Được, được. Không chọc cậu nữa.
-Chúng ta có cần chuẩn bị gì không ? -Tame hỏi lại, giọng ngờ vực -Tớ nghi tên Kokachi sẽ giờ trò.
-Sợ gì chứ ? Chúng ta đến 3 người lận. Mặc hắn âm mưu gì, tớ sẽ đập nát bét hết. -Akane xoa xoa tay.
-Vậy tối gặp lại.
-Được.
…
Buổi tối, một chiếc xe sang trọng màu đen đậu xịch trước cửa nhà Akane. Một người mặc vest đen chỉn chu mở cửa xe cho Akane. Bên trong, Hokkai và Tame đã ngồi sẵn.
-Yo ! -Tame giơ tay chào.
-A, ghê gớm thật ! – Akane ngồi vào, nhìn một lượt nội thất bên trong rồi suýt xoa -Xe xịn quá.
-Vẫn biết Michi là con nhà giàu, nhưng không ngờ giàu đến mức này. -Hokkai lầm bầm.
-Đương nhiên. Gia tộc Kunji được biết đến như là ông hoàng của lĩnh vực nhà hàng khách sạn. Chuỗi khách sạn cao cấp K có chi nhánh trên khắp châu Á, chưa kể các nhà hàng cao cấp luôn đứng trong top danh sách các nhà hàng nổi tiếng được yêu thích.
-Sao cậu biết những thông tin này ? – Akane ngạc nhiên hỏi.
-Tớ không an tâm khi đi nghênh chiến mà không biết chút gì về đối thủ, nên đã gọi điện cho cái tên hồi sáng, hỏi hắn tên họ đầy đủ của Kokachi. Chỉ không ngờ…
-Bọn họ cũng biết rõ về chúng ta, đến tận nhà để đón cơ mà. -Akane thở dài -Ca này khó gặm rồi.
Xe đi chậm dần khi tiến vào khu biệt thự cao cấp Q, đây là nơi mà chỉ những gia đình tài phiệt vô cùng hùng mạnh mới chen chân nổi. Những căn nhà xây dựng với nhiều phong cách khác nhau từ Âu đến Á, nhưng có điểm chung là rất đồ sộ và hoa mỹ.
Chiếc xe dừng lại trước một chiếc cổng lớn chạm trổ hoa văn cầu kỳ. Cánh cổng tự động mở ra, chiếc xe lầm lũi tiến vào. Con đường được lát đá, hai bên là dãy cây cảnh được cắt tỉa gọn ghẽ. Phía sau dãy cây còn có thể nhìn thấy vườn hoa, tuy trời tối nhưng cũng có thể nhận ra diện tích rộng lớn của nó. Xe đi ngang qua một đài phun nước bằng đá trắng, có hình một thiếu nữ ôm chiếc bình lớn. Nước từ bình chảy tràn xuống hai tầng bên dưới. Những tia nước bắn ra được chiếu đèn màu vàng nhạt, trông như những mẩu vàng vụn bị rơi tung tóe.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự. Đã có một người chờ sẵn bước đến cạnh xe, mở cửa rồi cúi người lịch sự mời cả bọn bước ra. Akane ngước nhìn căn biệt thự 5 tầng cao cấp được sơn trắng, đem lại cảm giác tinh khiết nhưng lạnh lẽo. Bên ngoài đã thấy đồ sộ nhưng bước chân vào bên trong mới thấy choáng ngợp trước không gian rộng lớn. Nội thất tuy đơn giản nhưng không hề giảm đi sự trang trọng. Nền gạch sáng bóng, trơn láng đến mức Akane cảm tưởng đi không cẩn thận sẽ ngã dập mặt chứ chẳng đùa.
Bọn họ được đưa đến một căn phòng với rất nhiều sách xếp kín trên những chiếc kệ gỗ đặt san sát tường, xem ra là phòng đọc sách. Người hầu lập tức bê đến một bộ trà, nhẹ nhàng rót trà ra tách mời từng người.
-Xin các vị đợi một chút, thiếu gia sẽ đến ngay bây giờ.
Akane cầm lấy tách trà nghi ngút khói ngửi thử. Mùi hoa nhè nhẹ tản ra, lẫn với hương trà xanh tạo ra cảm giác vô cùng thư thái. Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra, một người bước vào. Anh ta có dáng người gầy gò, nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc bén, vừa bước chân vào phòng đã khiến đối phương cảm thấy áp lực vô cùng. Anh ta ngồi xuống ghế đối diện ba người bọn họ.
-Tôi là Daichi, anh hai của Michi và cũng là chủ nhân tạm thời ở đây.
-Michi đâu ? -Hokkai không vòng vo hỏi thẳng.
-Thằng bé không được khỏe, đang nghỉ ngơi ở trên lầu.
-Vì sao anh muốn gặp chúng tôi ? -Tame cẩn trọng hỏi.
-Tôi chỉ tò mò muốn biết rốt cuộc các cậu là người như thế nào.
-Chuyện đó thì liên quan gì ?
Daichi nhấc tách trà nhấp một ngụm. Đôi mắt sắc sảo lướt qua mặt từng người đối diện. Cặp lông mày khẽ nhướng lên.
-Tôi muốn biết vì sao Michi lại coi trọng các cậu như vậy. Nó còn dám nói quãng thời gian ở bên các cậu còn đáng giá hơn 15 năm sống trong nhà này.
Cả đám im lặng. Bọn họ thực sự xúc động khi nghe Daichi nói như vậy. Bọn họ cũng đâu làm gì to tát, chỉ là cùng nhau làm những việc mà bạn bè bình thường vẫn làm, không ngờ nó lại có ý nghĩa lớn lao như vậy đối với Michi.
-Tôi cũng muốn biết tại sao chúng tôi có thể cảm thông với Michi, nhưng các anh, thân là người nhà lại không thể chấp nhận con người của cậu ấy ? -Akane cuối cùng cũng lên tiếng.
-Chúng tôi là một gia tộc danh giá. Người ngoài sẽ đàm tiếu thế nào nếu chuyện của Michi bị lộ ra ? Ở địa vị của các cậu, không thể hiểu được lý lẽ này là đương nhiên.
-Lý lẽ nhảm nhí ! – Akane lớn tiếng. -Chẳng phải tình cảm gia đình quan trọng hơn hết thảy sao ? Nếu như đó là em gái của tôi, nhất định tôi sẽ dùng hết sức để bảo vệ nó.
Ánh mắt Daichi rơi trên người Akane khiến cô bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Ánh mắt hắn ta giống như đang bóc trần từng lớp da thịt của cô, nhìn thấu vào từng mạch máu. Ngay lúc đó, bên ngoài có tiếng người kêu lên:
-Michi, không được vào !
Cánh cửa phòng bật mở. Xuất hiện nơi ngưỡng cửa là khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc. Tuy nhiên, khuôn mặt đó chỉ mới một ngày không gặp đã nhợt nhạt đi rất nhiều, như thể từ cõi chết trở về.
-Chưa có sự cho phép của anh mà dám tự tiện đi vào ? -Daichi không ngẩng đầu lên, chỉ nói bằng chất giọng lạnh lẽo đầy uy lực.
-Anh, tại sao lại kéo họ đến đây ? -Michi khó khăn mở miệng hỏi. Vừa hỏi xong thì thân thể lảo đảo muốn khụyu xuống. May thay Kokachi đã nhanh chóng đỡ được.
Michi tại sao lại trở nên quá đỗi yếu ớt như thế ? Akane, Tame và Hokkai đều nhìn người bạn với ánh mắt lo lắng.
-Em còn chưa lại sức, về phòng nghỉ ngơi đi. – Kokachi nghiến răng nói.
-Không. -Michi bướng bỉnh chống lại. -Anh hai, anh đừng gây khó dễ cho bạn của em. Nếu không…
-Nếu không thì sao ? -Daichi giờ mới quay đầu nhìn cậu em, đôi mắt ánh lên tia giận dữ. – Có phải em sẽ lại tự tử để gây áp lực cho anh ?
Hai tiếng “tự tử” như tiếng búa gõ bang vào đầu ba người bạn. Tame giờ mới để ý thấy cổ tay trái của Michi bị băng bó, lấp ló phía dưới áo sơ mi. Hokkai siết chặt nắm đấm, từng chữ thoát ra từ kẽ răng:
-Chuyện gì đã xảy ra ? Tại sao Michi lại tự tử ?
-Để chống đối. -Daichi lạnh lùng trả lời.
-Không đúng. -Akane nhìn chăm chăm Daichi. -Nếu các anh không làm gì, Michi cũng không đến nỗi vì bị bắt lại mà muốn tự tử.
Một khoảng im lặng nặng nề.
-Tôi chỉ muốn nó ngoan ngoãn ở trong nhà.
-Ý anh là muốn nhốt Michi cả đời trong nhà, không để ai biết sự thật ? Như vậy thanh danh của gia tộc sẽ không bị vấy bẩn ? -Akane hỏi.
Daichi không trả lời. Nhưng im lặng chính là sự thừa nhận.
Xọat.
Mọi người sững sờ trước hành động bất ngờ của Akane. Tách trà trên bàn bị cô hất thẳng vào mặt Daichi, gương mặt cô bừng bừng phẫn nộ.
-Michi là con người, không phải là con vật để bị nhốt lại trong lồng. Không, ngay cả con vật đôi khi còn nhận được tình thương của chủ nhân, còn Michi…cậu ấy thật đáng thương khi có những người anh như các người !
Daichi từ tốn nhận khăn từ người hầu, lau nhẹ mái tóc và khuôn mặt ướt nước.
-Nói vậy các cậu rất yêu quý em trai tôi ? -Daichi khẽ nghiêng đầu, nhìn đối phương hỏi.
-Chắc chắn là hơn các người ! – Akane lập tức đáp trả.
-Được. Thú vị lắm -Daichi cười nhẹ. Nụ cười từ đầu buổi đến giờ, nhưng nó lại khiến cả bọn cảm thấy mùi nguy hiểm. -Vậy chúng ta hãy làm một trận cá cược nhé !
-Cá cược ? -Mọi người đều bất ngờ đồng thanh.
-Michi -Daichi quay đầu nhìn em trai. -Hãy xem thử các bạn của em coi trọng em đến đâu. Em vì muốn trở lại bên họ mà dám tự tử, anh thực sự muốn biết liệu bọn họ cũng có thể đặt cược sinh mạng cho tự do của em không.
-Anh muốn thế nào ? -Hokkai bây giờ mới lên tiếng.
-Rất đơn giản. Tối mai ở tại khu công trường đang xây dựng dở phía sau trường đại học T, tôi sẽ cho đàn em của Kokachi chờ ở đó. Ba người các cậu nếu đánh thắng được bọn họ thì tôi sẽ không quản chuyện của Michi nữa. Nhưng nếu ba người bỏ cuộc hay thua trận thì Michi sẽ phải tự nguyện nghe theo sự sắp đặt của tôi.
-Được. -Hokkai quả quyết.
Daichi cười nhẹ. -Tôi biết các cậu đánh nhau không tồi, nhưng đừng quá coi thường. Tổng số đàn em dưới tay Kokachi cũng tầm 20 người. Hơn nữa, nếu các cậu gọi thêm trợ giúp, coi như vụ cá cược hủy bỏ. Thế nào ? Nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.
Hokkai đưa mắt nhìn Tame và Akane. Cậu muốn giúp Michi bằng bất cứ giá nào. Nhưng hai người kia, không nên để họ bị liên lụy.
-Chỉ mình tôi…
Hokkai chưa nói hết câu đã bị tiếng cười của Akane chặn đứng.
-Anh giai à, anh cũng đừng quá coi thường tụi này. Đánh nhau thì không ai trong ba đứa chúng tôi ngán đâu. Nhưng làm sao chắc chắn anh sẽ không nuốt lời chứ ?
Daichi ngoắc ngoắc tay, người hầu liền đem đến một bao tài liệu. Daichi rút ra bên trong vài tờ giấy đưa đến trước mặt họ.
-Đây là bản thỏa thuận. Chỉ cần tất cả ký tên vào, sau này không ai có thể lật lọng. Michi, em cũng ký vào một bản.
Michi chần chừ không nhúc nhích. Daichi thấy vậy đứng lên tiến đến gần cậu em, ánh mắt toát lên vẻ giễu cợt.
-Không đủ tự tin rằng bọn họ sẽ thắng sao ? Hay lo lắng họ sẽ bỏ cuộc ?
-Tất cả đều sai. -Michi dồn hết hơi sức lên tiếng. – Chỉ là…đừng kéo người ngoài cuộc vào chuyện này, được không anh hai ?
-Bọn tớ không phải người ngoài cuộc ! -Hokkai lên tiếng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Michi. -Bọn tớ là bạn cậu. Và bạn bè thì không bỏ rơi nhau.
Trái tim Michi rung lên một cảm xúc phức tạp: một chút hạnh phúc, một chút hàm ơn, lại một chút chua xót. Daichi nhét tờ giấy vào tay Michi, quay người trở lại ghế.
Sau khi bọn họ cùng ký, mỗi người giữ một bản làm chứng. Chiếc xe màu đen lại chầm chậm lái ra khỏi biệt thự, đưa ba người kia trở về. Daichi đứng trên lầu vén màn nhìn qua cửa sổ. Kokachi bước vào phòng, cất tiếng hỏi:
-Tại sao anh lại làm như vậy ?
Daichi không quay đầu lại, nhàn nhạt trả lời: -Đêm qua, khi nhìn thấy ra giường thấm đầy máu, anh tự hỏi điều gì ở ngoài kia khiến đứa em trai nhút nhát của chúng ta khao khát đến mức dùng cách tiêu cực như vậy để tranh đấu ?
Daichi rời cửa sổ, bước lại gần bàn, ngồi xuống. Khuôn mặt anh bị che lấp trong bóng tối, không thể nhìn thấy được cảm xúc nhưng lại nghe ra tiếng thở dài nhè nhẹ.
-Kokachi, anh chỉ là tìm cách ngăn chuyện như đêm qua không xảy ra lần nữa. Anh hiểu rõ tính cách của đứa em này hơn ai hết. Để cho thằng bé cảm thấy nó có một cơ hội tranh đấu công bằng, đến khi thua nhất định sẽ cam tâm tình nguyện mà chấp nhận hậu quả.
-Nhưng nếu mấy đứa kia thắng ?
-Đó lại là vấn đề thuộc trách nhiệm của em, Kokachi. Không cần biết dùng cách nào, tuyệt đối không cho bọn chúng con đường thắng.
…
7 giờ tối, chiếc xe màu đen sang trọng lại ghé qua đón Hokkai, Tame và Akane đến địa điểm định sẵn. Lúc ngồi vào trong xe, Akane cự nự:
-Tame, sao cậu lại mặc cái áo thần thánh này ?
Tame cúi nhìn chiếc áo sơ mi màu xanh thêu hình hoa lan, môi vẽ ra nụ cười thỏa mãn, nói:
-Đừng coi thường nha. Là trang phục may mắn của tớ.
Nói xong Tame liếc chiếc quần thể dục màu hường chói lóa của Akane, cười cười bảo :
-Cậu cũng mặc chiếc quần huyền thoại này còn gì ?
-À. Đi đánh nhau mặc quần thể dục là thoải mái nhất.
Rất nhanh chóng, chiếc xe đã đến nơi. Kokachi và Michi đã đợi sẵn trong công trường, cùng với một nhóm khoảng 20 người đều mặc đồng phục trường trung học SK.
-Luật nghiêm cấm sử dụng vũ khí. Ngoài ra không còn yêu cầu nào khác. -Kokachi thông báo.
Michi đứng bên cạnh Kokachi, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Hokkai nhìn lướt qua Michi, khẽ gật đầu trấn an, trong khi Tame đưa hai ngón tay ngang tầm trán thay cho lời chào hỏi. Akane trong tâm trạng vô cùng thoải mái, giơ cả hai tay qua đầu vẫy vẫy, miệng cuời toe toét.
Trận chiến bắt đầu.
Hai bên gườm gườm nhau. Phía bên này, ba người tuy chưa thủ thế, nhưng thần sắc đã không còn đùa cợt, sự nghiêm túc chuyên chú hiện diện trong ánh mắt. Phía bên kia, đám học sinh toát lên sát khí ngùn ngụt. Tên đứng đầu dáng người bè bè, khuôn mặt cau có như đang đau bụng táo bón. Hắn xem chừng là thủ lĩnh của nhóm này, hùng dũng tiến lên phía trước, lớn giọng quát:
-Khôn hồn đầu hàng sớm thì bọn tao sẽ nương tay !
Gió thổi vi vu, lá rơi xào xạc, nhưng chẳng ai thèm lên tiếng trả lời. Không chịu bị mất mặt, tên này lại hét lên lần nữa :
-Bố đây được mệnh danh là Đầu Gỗ. Kẻ nào dám gây sự chỉ có nước….
Đầu Gỗ kia còn chưa kịp nói hết câu đã lãnh nguyên cú đá thẳng vào đầu, choáng váng ngã vật ra đất. Akane vừa tiếp đất liền bật người lao thẳng vào đám đông phía sau Đầu Gỗ. Trận hỗn chiến bắt đầu. Rất nhanh chóng có thể nhận ra Hokkai, Tame và Akane dẫn dụ đám học sinh chia cắt thành ba khu riêng biệt. Như vậy ba người bọn họ có thể độc lập đối phó với từng nhóm nhỏ thay vì để bị bao vây vào giữa.
Hokkai sử dụng nắm đấm nhanh và mạnh, chỉ một đòn kết thúc nhanh chóng từng đối thủ. Tame chủ yếu tung ra những cú đá liên hoàn với độ chính xác tuyệt đối hạ gục đối phương trong chớp mắt. Akane kết hợp sự dẻo dai của cơ thể và sự linh họat của đòn thế tạo nên một vũ điệu tuyệt vời trong trận đánh.
Sau 20 phút, chiến sĩ Đầu Gỗ đã lờ mờ tỉnh lại. Hắn hí hí mắt dò xét tình hình, liền giật mình. Trên mặt đất la liệt thân người ngổn ngang. Đứng sừng sững chính giữa là ba người kia. Không biết có phải vì đang nằm trên đất mà ngước nhìn lên, cho nên Đầu Gỗ cảm giác thân ảnh ba người bọn họ thật to lớn, như trùm kín cả bầu trời ? Hắn chỉ cảm nhận sát khí ngùn ngụt phát ra từ ba người kia mà đã thấy lạnh sống lưng. Chỉ còn 5 người trong nhóm hắn còn đứng vững. Nhưng 5 cái tên đó, Đầu Gỗ nhận ra bọn chúng không phải học sinh trường hắn mà là mấy tên đầu gấu thực thụ do đại ca Kokachi thuê trà trộn vào đám học sinh.
Tame, Hokkai và Akane phần nào thấm mệt, bắt đầu thở dốc. Nhưng chiến thắng đã gần kề, chỉ cần hạ gục 5 tên còn lại này. Tuy nhiên, cả ba người sớm đã nhận ra 5 tên này hoàn toàn khác biệt so với đám học sinh đang gục trên đất. Bọn chúng không những có dáng người cao lớn hơn hẳn, mà kỹ thuật, phản ứng, tốc độ cũng đều vượt trội so với trình độ học sinh đánh lộn.
-Biết ngay là tên Kokachi sẽ dở trò mà ! -Akane nghiến răng.
-Xem ra đụng phải thứ dữ rồi. Chịu nổi không đó Akane ? -Hokkai hỏi nhỏ.
-Hên xui. Mà xui cho bọn chúng. – Akane nhếch mép.
-Vậy cậu lo tên ở giữa. -Tame phân công. -Tớ và Hokkai mỗi người chăm sóc hai tên.
-Được.
Akane lao vút về phía tên ở giữa. Cú đấm tung ra tận dụng toàn lực cơ thể. Tên kia giơ lòng bàn tay ra chặn đòn tấn công. Akane nhanh như chớp túm lấy cánh tay hắn làm điểm tựa, tung người lên kèm một cú đá xoay hết tốc lực nhằm thẳng cổ đối phương. Nhưng tên kia nhanh như chớp dùng tay còn lại tóm được cổ chân Akane, không những chặn đứng đòn tấn công mà còn hất văng cô nàng ra đất.
-Akane ! -Tame lo lắng gọi lớn.
-Lo cho thân chú mày trước đi ! – Đối thủ của Tame tung một quyền hướng vào sườn Tame. Cậu dùng lòng bàn tay đánh vào cổ tay hắn, đẩy đòn tấn công trật hướng ra ngoài. Nhưng ngay lập tức tên thứ hai từ phía sau lưng Tame nhảy lên cao lấy đà rồi dọng thẳng hai nắm tay xuống đỉnh đầu Tame. Cậu ta tránh được trong gang tấc.
Phía bên kia, Hokkai liên tục áp đảo đối phương với những cú đấm cứng như sắt, nặng như chì. Hai đối thủ của cậu liên tục phải né tránh, bọn họ biết rõ chỉ dính một quyền kia thôi thì cả răng lẫn hàm đều bay hết ra ngoài là cái chắc. Chúng kiên trì né đòn, mục đích là chờ Hokkai đuối sức mới lao vào xâu xé.
Đối thủ của Akane áp sát khi cô nàng đang lồm cồm bò dậy, một quyền hạ thẳng xuống lún cả nền cát thành một cái hố. May mà Akane nhanh chóng lăn sang một bên tránh được, không thì chẳng biết bao nhiêu cái xương sường sẽ bị gãy. Đối thủ hung hăng truy sát Akane. Cô nàng mắt trừng trừng khóa chặt từng cử động của đối phương để phán đoán đòn thế sắp tung ra. Nhờ cơ thể dẻo dai, Akane không gặp vấn đề lớn khi tránh né nhưng đối phương ra đòn liên tục khiến cô không tìm được sơ hở mà phản công.
Tame cảm thấy đối thủ của cậu thực sự kết hợp với nhau quá hoàn hảo. Khi tên này phòng thủ thì tên kia tấn công, tạo thế gọng kìm kẹp đối thủ vào vòng công kích liên hoàn. Tame biết rằng nếu cậu không thể đột phá thế gọng kìm này, tuyệt đối sẽ không có cơ hội tấn công. Mà sức lực của cậu sắp đến giới hạn, không thể kéo dài như thế này được. Cậu cần phải làm sai lệch nhịp điệu phối hợp của chúng, dù chỉ là một giây thôi. Nhưng làm thế nào ? Giữa thời khắc tên thứ nhất tung quả đấm về phía mặt Tame, tên thứ hai chuẩn bị cú đá chặn trước vị trí mà Tame sẽ xuất hiện sau khi nghiêng người tránh cú đấm, cậu nảy ra một ý. Đây là một chiêu cậu đọc trên manga, chỉ là cảm thấy nó có thể áp dụng được.
Thay vì né người tránh quả đấm của tên thứ nhất, Tame bất ngờ xoay người, ngã vào lòng hắn, thuận đà tung một cước thẳng băng nhằm trúng trán hắn. Xong một tên. Tên thứ hai do bị bất ngờ lệch nhịp tấn công với tên thứ nhất, chưa kịp phản ứng đã bị Tame xuất một cú đá nặng tựa ngàn cân ngay bụng khiến hắn văng tuốt một đọan, đau không đứng dậy nổi.
Trong thời gian đó, Hokkai cũng suy tính trong đầu làm thế nào để một lần đấm trúng đối phương. Bọn chúng né quá giỏi. Một tên bị áp sát tường, Hokkai vung tay đấm một phát chính mặt nhưng hắn né được, khiến cho cú đấm trúng vào tường, làm lớp vôi nứt toác ra. Chính vào lúc đó, nhịp điệu tấn công của Hokkai bị khựng lại vài giây. Đối thủ không bỏ lỡ thời cơ, một tên nhanh như cắt tung cú đá cao ngay đầu Hokkai. Cú đá có lực rất mạnh. Người bình thường lãnh phải cú đó chắc chắn đã ngã lăn ra đất bất tỉnh. Nhưng Hokkai là thể loại quái thú chứ không phải người bình thường. Tuy bên má trái nóng rát, tai ù đi, thân người có hơi nghiêng về một bên sau khi chịu tác động của lực đá, nhưng hai chân trụ trên đất vững như bàn thạch. Chưa kể, tay Hokkai nhanh chóng tóm lấy cổ chân đối thủ trước khi hắn kịp rút về. Hokkai nở nụ cười như ma quỷ, nói:
-Tóm được rồi.
Thứ cuối cùng mà tên kia nhìn thấy là mấy ông sao bay vù vù. Thân thể hắn đổ ập ra đất. Mất đi chiến hữu, tên còn lại nhanh chóng bị cú đấm sắt nện thẳng cả người xuống nền đất.
Lại nói về Akane, thế mạnh của cô nàng chính là khả năng xuất chiêu trên không. Mà ngay trong trận chiến này thì đó là chìa khóa chiến thắng. Đối thủ của Akane dù nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được chỉ bằng cách đạp chân vào cột đèn lấy đà, Akane tung người lên cao rồi từ giữa không trung xoay người dồn toàn bộ lực vào chân, hạ cú đá thần sầu chính giữa đỉnh đầu đối thủ. Hắn ngất không kịp ngáp.
Trận chiến có vẻ đã kết thúc. Chiến sỹ Đầu Gỗ kiên quyết giả chết nằm im không nhúc nhích trên đất, thở cũng không dám thở mạnh.
Michi vui mừng nhào đến ôm lấy ba người bạn. Bọn họ ai nấy cũng đều có vài vết bầm, vài vệt máu và lấm lém đất cát, nhưng gương mặt rạng rỡ nụ cười.
Kokachi siết chặt tay. Hắn đã đánh giá thấp đám trẻ ranh này, cứ ngỡ bọn chúng chỉ là mấy đứa học sinh cá biệt hay đi đánh lộn. Kiểu đánh nhau cào cào chấu chấu đó chẳng đối phó được với mấy tên đầu gấu thứ thiệt. Không ngờ, bọn chúng đều là được đào tạo qua võ học quy củ, không những sử dụng thuần thục mà còn biến hóa linh hoạt.
…
Tại biệt thự, Daichi vừa gác điện thoại, khuôn mặt trầm tư nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Mặt trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa không trung. Ánh sáng bàng bạc xuyên qua lớp kính dày, chảy tràn vào căn phòng tối tăm.
-Trăng đêm nay thật đẹp ! -Daichi nói khẽ như chỉ để bản thân nghe thấy.
Ánh mắt anh quét qua một lượt khu vườn rộng đang tắm trong ánh trăng, hai hàng lông mày hơi chau lại nhưng rất nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Anh không xoay ghế lại, nói với quản gia đang đứng phía sau:
-Ngày mai hãy thông báo ngân hàng mở lại tài khoản của Michi.
-Cậu chủ…còn về phía lão gia ?
-Tôi sẽ nói chuyện với cha sau.
-Lão gia chắc sẽ nổi giận. Cậu chủ, người sẽ không sao chứ ?
Daichi khẽ nhắm mắt lại, thở dài. -Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm được, với tư cách là một người anh trai.
…
Đã hai tuần trôi qua sau sự kiện kia.
Hokkai chính thức trở thành bạn cùng trường với Tame và Akane, sau một loạt những thủ tục rườm rà và cam kết. Ngay ngày đầu nhập học, cậu ta đã hạ đo ván nhóm Beast (một trong những nhóm bá đạo nhất của khối 11). Tên tuổi của Hokkai nhanh chóng được ghi vào danh sách Thần-Chết-của-M.
Về phần Michi, cửa hàng bánh ngọt ngày càng đông khách. Những lời đàm tiếu sau lưng tuy vẫn còn, nhưng đã phai nhạt dần. Cuộc sống cứ mỗi ngày trôi qua với trải nghiệm mới. Michi cảm thấy làm người quan trọng là không được dễ dàng từ bỏ. Nếu như trước đây Michi vì áp lực từ phía gia đình mà cam chịu sống như một cái bóng, thì làm sao có được những giây phút vui vẻ như thế này.
Nhưng xen lẫn những giây phút vui vẻ, lại có vài khoảnh khắc chạnh lòng, khi Michi nhận ra mối quan hệ với Hokkai sẽ mãi mãi chỉ dừng lại ở ranh giới bạn bè. Trước đây, Michi cho rằng mỗi ngày được nhìn thấy khuôn mặt ấy, được nghe giọng nói của người ấy thì đã thỏa mãn rồi. Nhưng thời gian tiếp xúc càng lâu dài, niềm mong mỏi trong lòng Michi càng lớn dần lên. Cảm giác hạnh phúc khi ở bên Hokkai trở nên không trọn vẹn. Thứ tình cảm đơn phương như liều thuốc độc làm Michi đau đớn. Chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của người ấy, tuy rất gần nhưng lại không thể chạm tay vào là cảm giác khắc khoải dày vò nhất mà Michi phải trải qua.
Khi kỳ thi cuối năm sắp đến gần cũng là lúc mọi người tiễn Michi ra sân bay. Trường đào tạo Cactus Kitchens tại London, nơi tập trung của những con người đam mê nghệ thuật làm bánh, đã gửi giấy báo nhập học cho Michi. Ai cũng vui mừng cho sự khởi đầu của ước mơ “đế chế bánh ngọt” mà Michi ấp ủ từ lâu. Chỉ riêng Michi biết rằng, ra đi lần này một phần là sự chạy trốn khỏi những cảm xúc bế tắc.
Cứ cho là hèn nhát chạy trốn đi. Nhưng như thế này chẳng phải là tốt nhất cho đôi bên sao ? Để nó kết thúc khi còn là những kỷ niệm đẹp, sau này khi nhìn lại vẫn có thể mỉm cười rằng chúng ta đã từng rất vui vẻ.
“Hãy để em giữ lại cho riêng mình những rung động đầu đời,
Như bản tình ca bất hủ trầm bổng và lưu luyến,
Như tiếng chuông ngân vang trong trẻo giữa hư không,
Để một ngày khi trái tim này chai sạn trước bão giông,
Có thể ấm lại khi chạm vào kỷ niệm.”