Tối thứ 3 là ngày bè lũ Đại Tỷ thường gặp nhau để tận hưởng cảm giác “khách hàng là thượng đế” tại quán cafe Gió Mới.
Có Thượng Đế thì đương nhiên có bề tôi phục dịch. Mà cái tên Osin đó không phải ai khác, chính là đại ca oai hùng của khối lớp 10 – Tora kia.
Tora cắn răng nuốt hận vào lòng mặc cho các Thượng Đế tuỳ ý vùi hoa dập liễu, ý nhầm vùi dao dập súng. Ý nhầm nữa. Thôi nói chung là để cái bọn đầu trâu mặt ngựa kia tuỳ ý sai bảo, đổi lại bọn họ sẽ giữ kín cái bí mật làm thêm này.
Nghĩ xem bọn đàn em cảm thấy như thế nào khi nhìn cảnh vị đại ca thường ngày hét ra lửa nay bưng bưng bê bê ?
Thật quá mất oai phong.
Tora lắc lắc đầu không dám nghĩ đến. Thật quá xui xẻo khi bị mụ Hội Trưởng phát hiện. Bốn năm ẩn mình làm thêm bỗng chốc bị bại lộ.
…
[ Quán cafe Gió Mới ]
Hôm nay Tora cũng không tránh khỏi kiếp thằng bần.
-Bồi ơi cho xin thêm cái ly !
Tora đem ly lại dằn trước mặt Jun.
-Có thuốc không ?
Tora lườm bản mặt tỉnh bơ của Hokkai, nghiến răng rút trong túi quần ra bao thuốc lá. Hokkai mặt dày cầm nguyên bao bỏ ra ngoài phì phèo nhả khói.
-Tora, cafe sữa gì ngọt như sữa không vậy nè ! Pha thêm cafe cho chị đi !
-Tora, đặt thêm nến ở đây cho sáng sáng chút coi, anh không thấy đường gấp khăn luôn nè.
-Anh Tora, em xin thêm một cái thìa nha. Em muốn thử kem của Jun.
(Có ai nhận ra giọng điệu của từng người không ? ^^)
Cả đám đang vui vẻ hưởng thụ thì nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa. Rất nhanh sau đó một đám nam thanh nữ tú bước vào quán. Mới nhìn đã đoán được bọn chúng thuộc loại con nhà giàu, quần áo thời thượng, tóc tai cắt tỉa kỹ càng.
Tora rảo bước về phía đám khách, nhanh chóng hướng dẫn bọn họ đến hai dãy bàn được đặt trước. Có một bữa tiệc sinh nhật hôm nay. Quán không có thông lệ nhận làm sinh nhật, nhưng chủ nhân bữa tiệc trả tiền khá hậu hĩnh nên ông chủ nghĩ chẳng dại gì mà từ chối.
Tora, Hazumi và Kuni sẽ phụ trách bữa tiệc. Hazumi từ lúc nhìn thấy đám người bước vào quán, sắc mặt đã thay đổi.
-Kia chẳng phải là Hazumi sao ?
Mấy người trong bữa tiệc nhìn hướng tay cô gái vừa lên tiếng chỉ, cũng nhận ra người quen.
Hazumi hít một hơi thật sâu tiến lại chỗ bọn họ, nhẹ cười.
-Phải, lâu rồi không gặp, mọi người.
Hazumi không ngờ Yoko đặt tiệc sinh nhật ở đây, lại càng không ngờ cô ta mời tới toàn bạn bè quen biết hồi trung học. Trong số đó, có những người yêu quý, cũng có những kẻ ghét Hazumi.
Yoko khẽ liếc mắt về phía Hazumi trong khi nghiêng đầu tựa lên vai Lucas. Môi cô nàng nở nụ cười nhạt. Bữa tiệc tối nay hẳn sẽ rất thú vị.
Tuy khá đông khách nhưng Tora và Kuni đều là tay thạo việc nên mọi thứ vẫn rất suôn sẻ. Cho đến khi…
Hazumi cẩn thận bê khay đồ uống đi ra. Giữa lúc đó, một cô gái trong nhóm đứng lên đi về phía Hazumi. Bỗng cô ta bị vấp chân, xô toàn bộ khay nước ụp lên người Hazumi.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào tai nạn đó.
Hazumi cũng bị bất ngờ ngã bệt ra sàn. Chiếc áo sơ mi trắng ướt nhẹp, loang lổ đủ thứ màu.
Cô gái kia lập tức xin lỗi :
-Trời, tớ vô ý quá ! Cậu có sao không Hazumi ?
Hazumi cắn môi, khẽ lắc đầu. Cô nhanh chóng thu nhặt mảnh ly vỡ bỏ vào khay. Tora đến gần từ lúc nào, cũng ngồi xuống phụ dọn dẹp.
-À mà Hazumi. -Cô gái kia nói tiếp. -Nhìn cậu thế này làm tớ nhớ lại cái vụ “mèo ướt” hồi đó.
Bàn tay Hazumi sững lại. Đám người trong bữa tiệc cũng bắt đầu rì rầm.
Hazumi sao có thể quên chuyện đã xảy ra 3 năm trước. Lần đó, không hiểu ai đứng trên ban công tầng thượng dãy lớp học khu C, đổ cả thùng nước lau sàn còn đầy xà phòng xuống đầu Hazumi.
Dù khi đó Hazumi rất xấu hổ vì bộ dạng ướt sũng nhếch nhác của mình. Lucas đã nhanh chóng chạy đến, lấy áo khoác của cậu ấy khoác lên người cô.
Vào thời khắc đó, Hazumi cảm thấy dù bị cả thế giới cười nhạo đi chăng nữa, cô cũng không sợ vì có Lucas ở ngay bên cạnh nắm lấy tay cô.
Nhưng bây giờ, cảnh cũ mà lòng người đã khác. Hazumi bỗng thấy run rẩy. Cô chỉ cầu người ấy đừng nhìn đến đây, đừng thấy tình cảnh khổ sở này của cô.
Hazumi cắm đầu nhặt những mảnh vỡ. Tora bất ngờ giữ lấy cổ tay cô ngăn lại. Cậu ta nói nhỏ :
-Để tôi làm cho. Vào trong thay chiếc áo khác đi.
Hazumi đứng dậy, đầu vẫn không ngẩng lên, đi vội về phía sau quán như đang bỏ chạy.
Rukio vừa đẩy cửa bước vào quán, chứng kiến sự việc từ đầu đến đuôi. Ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt cô gái ngã xô vào Hazumi. Lông mày anh hơi chau lại, khuôn mặt bỗng chốc toả ra khí lạnh.
Rukio không đi về phía bàn của nhóm Akane, mà sải bước về phía phòng thay đồ của nhân viên.
Anh dựa tường đợi đến khi Hazumi ló đầu ra. Nhìn thấy Rukio, cô khẽ giật mình.
-Anh ! Khu vực này chỉ dành cho nhân viên, anh không được phép vào.
Rukio phớt lờ lời của Hazumi, lạnh lùng hỏi :
-Cái thằng ngồi ngoài kia là Lucas phải không ?
Hazumi khẽ gật đầu.
-Hôm nay nghỉ sớm đi. Anh đưa em về.
-Nhưng còn nhiều việc…
-Không cần phải lo. -Rukio khoát tay. Xong anh hướng ra ngoài, ngoắc ngoắc Tora.
Hai người thì thầm gì đó. Tora liếc nhìn Hazumi một cái, xong gật đầu với Rukio.
Hazumi sau khi thay đồ bình thường xong, liền bị Rukio kéo đi. Lúc ngang qua bàn tiệc, liền bị một giọng nói gọi giật lại.
-Hazumi ! Chưa gì đã về sao ?
Yoko uyển chuyển đứng lên. Để Hazumi rời đi như thế thì bữa tiệc còn gì vui nữa.
-Nếu cậu hết ca làm rồi thì ngồi xuống đây tham dự cho vui.
Rukio có thể cảm thấy bàn tay Hazumi siết nhẹ lấy tay mình.
-Xin lỗi, Hazumi phải về bây giờ. -Rukio lãnh đạm nói.
Yoko rời tầm mát lên người Rukio đánh giá một lượt. Sau đó mỉm cười nói :
-Anh là gì của Hazumi ?
-Anh họ.
-Ồ, anh có thể cho phép Hazumi ở lại dự tiệc một lúc không ? Bọn em lâu lắm rồi mới gặp lại.
-Không. -Rukio trả lời cụt lủn dứt khoát.
Yoko chửi thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười. Thấy ông anh họ cứng như đá, cố lao đầu vào có nước bể sọ, Yoko khôn khéo chuyển sang dụ dỗ Hazumi.
-Hazumi, mọi người ở đây đều là bạn bè trung học. Lâu như vậy rồi không gặp, chẳng lẽ ngồi xuống nói chuyện một chút không được sao ?
Hazumi còn chưa biết trả lời sao thì Yoko đã nói tiếp:
-Hay là cậu ngại tớ và Lucas ?
Thấy mặt Hazumi tái dần, Yoko cười nhẹ, giọng nói ngọt ngào như vỗ về mà lời nói lại tựa dao găm đâm vào tim Hazumi:
-Chuyện của cậu và Lucas đã là quá khứ rồi. Sao vẫn còn để trong lòng ?
Hazumi cắn chặt môi, dường như sắp bật khóc. Yoko nói không sai. Chuyện của cô và Lucas đã thuộc về quá khứ. Nhưng tại sao lòng vẫn thấy đau như vậy.
Tiếng cười của Rukio phá tan dòng cảm xúc của Hazumi.
-Cô nhóc này đang nói nhảm gì vậy ? -Rukio khoác tay lên vai cô em họ. -Hazumi việc gì phải thấy ngại. Nó cũng có bạn trai mới rồi.
Cả Hazumi và Yoko đều ngây người như sét đánh ngang tai.
-Ai cơ ? -Yoko không kìm được sự ngạc nhiên, khiến cho tông giọng có phần vút cao hơn.
Rukio dứt khoát vươn thẳng cánh tay chỉ vào Tora đang đứng cách đó không xa.
Đến lượt Tora như sét đánh ngang tai.
Trong lòng Tora đang @$&x%#£€¥ tên Rukio. Nhưng chạm phải ánh mắt tà không thể tà hơn của Rukio thì Tora cũng đủ thông minh mà hiểu ra rằng: chiếc lao kia đã phóng đi, nếu cậu không nương theo nó thì thân thể nát bấy là cái chắc.
Ai chứ ông Rukio đó thì còn khủng bố hơn cả Hội Trưởng. Đời oái oăm sao để hai kẻ đó cặp với nhau ? Thế giới sắp tiêu rồi !!!
Tora chẳng còn lựa chọn nào khác, đành bước đến cạnh Hazumi nắm lấy tay cô, gật đầu với toàn thể dân chúng xác nhận.
Yoko giờ mới để ý kỹ hơn cái tên bồi bàn này. Hắn có làn da rám nắng, khuôn mặt nam tính cộng với dáng người thể thao. Hoàn toàn là vẻ đẹp mạnh mẽ đối nghịch với vẻ lãng tử của Lucas.
Yoko không tin Hazumi lại thích loại người này. Yoko chơi thân với Hazumi nên hiểu rõ, tính Hazumi nhút nhát hướng nội nên chỉ rung động với những anh chàng tuýp người dịu dàng biết chăm sóc như Lucas.
-Đó thực sự là bạn trai của cậu sao ? – Yoko nở nụ cười nhẹ, nói với Hazumi. – Cậu không cần phải bịa đặt chỉ vì muốn giống tớ và Lucas.
Hazumi run run siết chặt bàn tay Tora đang nắm lấy tay cô. Hít lấy một hơi, cô bình tĩnh trả lời:
-Sao tớ phải làm vậy chứ. Tora thực sự là bạn trai tớ.
Yoko vẫn giữ trên môi nụ cười duyên dáng nãy giờ. Nhưng cơn giận đã bốc lên đến họng.
-Xem ra cậu sống cũng tốt. Nhưng có bạn trai mà không có bạn bè cũng không hay cho lắm.
Câu nói đó như mũi tên xuyên thẳng vào tim Hazumi. Yoko hiểu rõ với tính cách của Hazumi, kết bạn là chuyện rất khó khăn. Nếu không phải vậy thì làm sao trước đây Hazumi chỉ có mình Yoko là thân thiết.
-Ai bảo Hazumi không có bạn ?
Giọng con gái sắc nhọn chém vụn nụ cười trên môi Yoko.
Akane và đồng bọn đã ở sau lưng Hazumi. Yoko rùng mình khi gặp phải ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống thịt người kia.
Đâu chỉ có thế, ngoài đứa con gái còn lại, ba tên con trai kia đều lạnh lùng nhìn Yoko khiến cả cơ thể cảm giác như bị kim châm.
Đầu Yoko như sắp muốn nổ tung vì tức giận.
“Tại sao con khốn đó tốt số như vậy ? Có bạn trai ngon lành đã đành. Cả mấy tên bạn của nó …. mỗi người mỗi kiểu, nhưng tóm lại là đều đẹp trai. Chưa nói đến tên anh họ kia. Ông trời đúng là không công bằng mà !!!”
Trong khi Yoko đang kìm nén cơn giận run người, Lucas cũng đang kín đáo đánh giá tên bồi bàn kia.
Rukio nhìn quanh quán một lượt. Khách đã ra về hết. Giờ trong quán chỉ còn nhóm của Akane và đám bạn bè của cô nàng Yoko kia.
-Tora, hôm nay bán đến đây thôi. Đóng cửa tiễn khách đi. -Rukio bình thản ra lệnh.
“Anh bị khùng hả ?” -Tora kìm chế lắm mới không hét lên câu đó.
-Mấy người bán hàng kiểu gì mà đòi đuổi khách ? -Yoko tức tối lớn giọng.
-Anh ấy chỉ đùa thôi. -Tora vội giải thích.
-Ờ tính anh hay thích đùa. Nhưng bây giờ anh hoàn toàn nghiêm túc.
-Anh có phải chủ quán đâu mà quyết định ?!?!? -Tora đã hết bình tĩnh nổi trước sự vô lý của Rukio.
Rukio khẽ thở dài. Xong anh quay qua nhìn Tora, chậm rãi mở miệng:
-Một nửa quán này thuộc quyền sở hữu của anh. Cho nên bảo chú đóng cửa thì lập tức đóng cửa đi.
Lần này là cả đám nghe như sét đánh ngang tai.
-Còn chần chừ gì nữa ? Đóng cửa tiễn khách. -Rukio lần nữa hướng về phía Tora ra lệnh.
-Nè, tưởng bọn này là ruồi muỗi hay sao mà muốn đuổi là đuổi ? – Một tên trong đám khách lên tiếng.
Một tên khác vắt chân lên bàn, vẻ mặt khiêu khích, nói : -Bọn này trả tiền đặt bàn trước rồi, muốn ngồi đến bao giờ là quyền của bọn này.
-Nói phải lắm ! -Một tên khác phụ hoạ theo.
Cứ như vậy, người này một câu, người kia một câu, nhao nhao cả lên. Cộng thêm thái độ rất chi khinh người.
Tora chửi thầm trong bụng. Cái đám con nhà giàu ỷ có tiền rồi tha hồ ngang ngược. Xong lại nhìn qua Rukio thở dài, suýt quên mất còn cả một ông trời con nữa ở đây, mới vô lý phè phè đòi đuổi khách.
-Các người muốn tự đi ra hay bị xách ra ? -Rukio nghiêm túc hỏi lại lần nữa.
-Đang mơ à anh giai. Bọn này không đi đâu hết !
Trước làn sóng phản đối dữ dội của đám người kia, Hazumi lo lắng kéo nhẹ tay áo Rukio, nói nhỏ :
-Thôi bỏ đi anh.
Rukio vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô em, môi vẽ ra một nụ cười gian tà đúng chất Rukio. Anh móc điện thoại ra bấm nhanh một dãy số.
-Alo, cho mấy chú 2 phút chạy đến quán cafe của anh. Đem hết toàn đội.
Nói xong, Rukio cúp máy. Chẳng mấy chốc trước cửa quán đậu đầy xe moto bật đèn sáng loáng. Đám người đẩy cửa bước vào, người nào người nấy đều to cao, mặt mũi bặm trợn. Cánh tay toàn vết xăm.
Nếu không phải nhóm Akane đã gặp bọn họ trước đây trong kỳ thi đấu bóng rổ thì chắc chắn đã hiểu lầm băng cướp nào đó đang hùng hổ tiến vào.
Khỏi phải nói, đám người phe Yoko vừa nhìn thấy lực lượng này đã toát mồ hôi hột.
-Đại ca. Đột nhiên kêu bọn này tới có vụ gì ? Bộ anh nổi hứng đi bão hả ?
-Không. Cần mấy chú dọn rác giùm. -Rukio nói tỉnh bơ, rồi chỉ tay vào đám người của Yoko. -Quăng hết ra ngoài cho anh.
Lời vừa dứt, đám đàn em đã hùng hổ sân tới, hai tay kẹp nách hai đứa nhẹ nhàng như không, mang ra khỏi quán rồi thả phịch trên lề đường.
Phản kháng là vô dụng. Những kẻ thức thời đều nhanh chân chạy ra ngoài. Mặt Yoko biến sắc. Rốt cuộc cái tên anh họ ngang ngược kia là loại người gì ? Sao giống như trùm xã hội đen vậy ?
Một tên đàn em định tóm lấy Yoko, liền bị Lucas gạt ra.
-Chúng tôi tự đi được.
Nói xong cậu ta nắm tay Yoko kéo đi. Lúc đi ngang qua Hazumi, ánh mắt Lucas rớt trên gương mặt Hazumi. Cô khẽ quay đầu đi.
Cuối cùng thì khách cần đuổi cũng đã đuổi đi hết. Người được mời đến cũng đã ra về. Tora cùng mấy người bồi bàn khác thu dọn bàn tiệc.
-Anh không cần phải làm đến tận mức đó. -Hazumi lí nhí nói.
Rukio cười xoà, xoa đầu cô em, nói:
-Con bé ngốc này ! Trước đây anh không ở cạnh nên không thể bảo vệ em được. Nhưng bây giờ anh ở đây rồi, đứa nào dám bắt nạt em, anh sẽ cho nó bài học tởn đến già. Như hôm nay còn nhẹ nhàng lắm.
Hazumi không biết nên cười hay khóc khi có ông anh họ bá đạo như vậy làm bảo kê.
Xem chừng quán đã dọn dẹp xong, Rukio liền ngoắc Tora.
-Chú đưa Hazumi về nhà giùm anh nhá.
Tora cau mày, nói: -Sao anh không tự đưa về ?
-Anh còn bận hộ tống bạn gái của anh. -Rukio cười gian. -Bạn gái của ai thì người đó lo chứ.
Tora sắc mặt thật khó coi, liền cãi lại: -Chuyện lúc nãy không tính là thật. Với lại tôi chẳng việc gì phải nghe anh sai bảo.
-Ồ, chú quên cái gì thì phải. Nếu nhớ không nhầm thì một nửa lương của chú là do anh trả.
Tora cứng họng. Đúng rồi. Tự nhiên lòi ra ông chủ thứ hai khiến Tora chưa quen với hoàn cảnh mới.
Cuối cùng thì Tora cũng phải cắn răng chấp nhận việc hộ tống Hazumi về nhà. Nhà của hai người bọn họ ở hai phía ngược nhau trên bản đồ tàu điện ngầm, cho nên chuyện này đối với Tora thực như một kiểu hành xác.
Tàu tối không đông lắm, hai người họ dễ dàng tìm được chỗ ngồi. Nhưng là chỉ ngồi thế thôi, chẳng ai nói với ai câu nào. Cuối cùng Hazumi cũng lên tiếng phá vỡ sự gượng gạo.
-Xin lỗi…
-Về chuyện gì ? -Tora ngạc nhiên quay sang hỏi.
-Chuyện nói dối là bạn trai của tớ…
-Tại lão Rukio chứ có phải lỗi của cậu đâu.
-Anh ấy cũng chỉ muốn giúp tớ. Nếu lúc đó tớ không thảm hại như vậy thì anh Rukio cũng không cần làm thế.
-Phải. Cậu thực sự rất thảm hại. May lần này có lão ấy giúp. Nhưng không phải lúc nào lão ấy cũng có mặt đúng chỗ đúng lúc để giải vây cho cậu. Cách tốt nhất là tự mình mạnh mẽ lên. -Tora nói liền một lèo, sắc mặt không thay đổi, từ ngữ thẳng thừng chẳng kiêng dè gây tổn thương cho người nghe.
Hazumi cúi đầu, hai tay siết nhẹ vạt áo. -Thật ra…tớ rất ngưỡng mộ, cũng rất ganh tị với chị Akane. Chị ấy mạnh mẽ, lại giỏi đánh nhau. Chị ấy có thể tự do làm những việc mình muốn.
-Hình như cậu hiểu sai đôi chút rồi. Hội Trưởng cũng phải trả giá rất nhiều cho những thứ chị ấy muốn làm.
Hazumi nâng mắt nhìn Tora, tỏ vẻ không hiểu rõ lắm ý tứ của cậu ta.
-Khi Hội Trưởng đề nghị mở lại Hội học sinh và tự ứng cử, hầu như tất cả học sinh trong trường đều phản đối. Bọn họ cho rằng Hội học sinh là thứ nhảm nhí và không cần thiết bởi vì trường chúng ta vốn chẳng có luật lệ gì sất. Thế thì cần Hội học sinh làm gì ?
-Nhưng Hội học sinh vẫn được mở trở lại.
-Ờ. Rồi Hội trưởng bắt đầu ban bố các quy tắc, như là phải mặc đồng phục, không được đánh nhau trong trường, phải đi lớp đầy đủ. Còn nhiều thứ luật lệ linh tinh khác.
-Mọi người có nghe theo không ?
-Cậu nghĩ sao ? -Tora cười khẩy. -Làm gì có chuyện phục tùng vô điều kiện. Tôi nghe nói nhiều nhóm còn phục kích muốn cho Hội Trưởng bài học.
-Nghiêm trọng như vậy sao ? -Mặt Hazumi biến sắc.
-Hừ…-Tora cười nhạt. -Nghe nói suốt năm đầu, mỗi ngày đều là một trận chiến. Người Hội Trưởng không lúc nào là không có thương tích do đánh nhau. Danh tiếng Đại Tỷ cũng từ những ngày tháng đó mà ra.
Hazumi chăm chú lắng nghe. Xong cô hỏi một câu :
-Vậy còn cậu, Tora, cậu có ghét chị ấy không ?
-Có. -Tora trả lời không chút do dự. -Một thằng con trai đương nhiên thấy khó chịu khi phải nghe lời một đứa con gái.
-Nhưng Hội Trưởng là người tốt.
-Tôi biết. -Tora trầm ngâm một chút. -Giờ cũng đỡ ghét hơn một chút.
-Vậy thì tốt quá ! -Hazumi nhoẻn miệng cười, hai vai thả lỏng như thể vừa bỏ được cục đá xuống.
-Hừ. Chưa gì đã bênh cho chị dâu tương lai ?
-Không có ! -Hazumi ngượng ngùng, cố sức lắc đầu.
-Chỉ là nói đùa thôi. Đúng là ngốc hết thuốc chữa.
Hazumi tròn mắt nhìn Tora, sau đó cô nàng cười khúc khích.
-Có gì buồn cười ?
-Không ngờ cậu cũng biết nói đùa.
-Ờ thì thỉnh thoảng…
-Xem ra cậu cũng không đáng sợ lắm.
-Cho cậu nói lại. -Tora khoát tay lên thành ghế sau lưng Hazumi, ghé sát mặt cô. -Tôi là trùm khối lớp 10 đó.
Hazumi khẽ nghiêng người ra xa, nói : -Đừng doạ tớ…
Tora cười nhẹ, ngồi thẳng trở lại. Hazumi nhìn trân trối. Đây là lần đầu tiên Tora cười với cô. Trước giờ nếu không phải cau mày thì cũng là thái độ rất u ám đáng sợ. Hôm nay có biểu hiện như vậy thật nhìn không quen.
Hai người xuống trạm xe điện. Chỉ đi bộ một quãng là đến trước cửa nhà Hazumi.
-Cám ơn cậu, Tora.
-Không cần cám ơn. Tôi bị ép buộc.
-Vậy, chúc ngủ ngon Tora.
-Ờ.
Tora quay người sắp bỏ đi, nhưng cậu dừng lại, nghiêng đầu nói với Hazumi.
-Cái tên mắt nâu ấy. Quên hắn đi.
Hazumi cười khổ trả lời : -Nếu làm được thì tớ đã quên từ lâu rồi. Khi cậu yêu ai đó, cậu sẽ hiểu cho tình cảnh của tớ bây giờ.
-Xem ra chẳng bao giờ tôi hiểu được rồi. Với tôi, tình yêu không tồn tại. -Tora sải bước bỏ đi.
Hazumi nhìn theo bóng lưng của Tora, tự hỏi “Rốt cuộc cậu là người như thế nào ?”