-Chị về rồi đây !
Akane vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thịt kho thơm phức từ nhà bếp. Em gái cô, Mikane, hẳn đang nấu bữa tối.
-Chị hai, bữa tối xong rồi. Chị kêu papa xuống ăn đi.
-Ờ.
Akane lên lầu, gõ cửa phòng làm việc của ba. Cô thò đầu vào. Căn phòng vẫn bừa bộn như nó vốn thế. Akane nói lớn:
-Papa xuống ăn cơm nè.
Một cái đầu bù xù ló ra khỏi mấy chồng sách ngất ngưởng.
-Được. Ba xuống liền.
Akane xuống lầu trước. Khi thấy papa xuất hiện ở cửa bếp, tia mắt cô bỗng trở nên sắc bén.
-Papa, cái áo thun đó là đồ dơ chưa giặt mà.
-Ủa vậy sao ? Ba thấy nó ở trong sọt màu trắng nên tưởng là đồ giặt khô rồi đem vào ?
-Haiz…con đã nói nhiều lần là sọt trắng đựng quần áo dơ, sọt hồng mới là quần áo sạch. Papa đãng trí như vậy sao có thể làm nhà nghiên cứu khoa học chứ ?
Nhà khoa học đãng trí cười xòa trước sự chỉ trích của con gái. Mikane mỉm cười nói:
-Chị hai, Sherlock Holmes cũng chỉ ghi nhớ chọn lọc những thông tin hữu ích thôi. Bởi vì như anh ta nói, não người giống như cái cốc rỗng, thông tin giống như nước đổ vào cốc. Nếu thông tin nào cũng chấp nhận thì đến một ngày cái cốc sẽ bị đầy và tràn ra hết.
-Lại Sherlock. Anh ta chỉ là một nhân vật tưởng tượng thôi.
-Chị hai, liệu có người thông minh giống như vậy tồn tại ngoài đời thật không ?
-Chắc có. Trong mấy viện tâm thần ấy.
-Chị hai, sao lại nói như vậy !!!
-Thật mà. Mấy người thông minh thường không bình thường. Cứ nhìn papa của chúng ta đi.
Mikane khẽ nhìn sang papa đang ngồi gắp lia lịa thịt kho bỏ vào chén của mình, rồi thở dài một cái. Cô bé đột ngột nghĩ ra cái gì đó, ngẩng mặt lên hỏi Akane.
-Chị hai, vậy ngày mai có bao nhiêu bạn của chị tới giúp được ?
-Giúp chuyện gì ?
-A chị hai, đừng nói chị quên ngày mai có hội chợ ở quận kế bên. Chị đã nói sẽ đem bạn đến giúp em bán hàng.
Mikane mở to đôi mắt long lanh chờ đợi câu trả lời. Akane nuốt cơm đến ngang cổ họng thì bị nghẹn. Cô quên béng mất chuyện này.
-Haha…sao chị quên được. Đừng lo. Nhất định mai sẽ có người giúp.
Mikane cười xòa.
-Vậy chị nói bạn chị đến phố đi bộ lúc 7 giờ sáng mai nha.
-Ok.
Sau bữa cơm, trong khi Mikane rửa chén bát, Akane phóng vội lên phòng. Cô vớ điện thoại rồi nhắn tin như điên.
Tame trả lời “Không được, tớ đã lên kế hoạch thiết kế lại vườn hoa ngày mai.”
Jun trả lời “Em không bao giờ dậy sớm vào thứ 7.”
Hokkai trả lời “Không thích.”
Akane cắn môi trừng trừng nhìn điện thọai, trong lòng thầm nguyền rủa ba tên trời đánh nỡ bỏ rơi cô trước cơn giông tố.
Tin nhắn trả lời Tame “Có một bác bán hàng ở hội chợ biết rất nhiều thứ về hoa lan. Biết đâu cậu có thể học được vài thứ hay ho từ bác ấy ?”
Tin nhắn trả lời Jun “Mikane thật đáng thương. Chị đang nghĩ làm sao nó có thể xoay sở với việc sắp xếp hàng hóa nếu không có sự giúp đỡ của một người-con-trai..”
Tin nhắn trả lời Hokkai “Mikane cũng sẽ làm bánh tặng cho khách tham quan gian hàng nữa. Cậu cũng biết bánh matcha con bé làm ngon thế nào mà.”
5 phút sau, đồng loạt 3 tin nhắn trả lời đến gần như cùng lúc.
“Tớ sẽ đi.”
“Em sẽ tới.”
“Được.”
Akane nở một nụ cười thỏa mãn.
***
Phố đi bộ của quận 12 được chăng đầy dây trang trí cắt từ giấy đủ màu. Các quầy hàng nhỏ dựng bằng tre san sát nhau. 7 giờ sáng đã có khá đông người đến trang trí quầy và bày biện hàng hóa. Mikane đang giúp Hội từ thiện bán những chiếc vòng tay và vòng cổ tự kết bởi những người khiếm thị của hội. Tiền thu được từ việc bán hàng sẽ được dùng để mua chăn gối mới cho họ.
-Anh Tame, anh Jun, anh Hokkai, cám ơn các anh đã đến giúp đỡ.
Mikane cười tươi như hoa trong khi nụ cười của Akane đầy chất nịnh nọt nham hiểm.
-Khi nào cậu mới giới thiệu tớ với bác trồng hoa lan ? – Tame thì thào.
-Vào giờ nghỉ trưa.
Trong khi đó, mắt Hokkai quản lý thật chặt mấy hộp bánh mà Mikane vẫn còn để trong thùng giấy. Jun lăng xăng chạy qua chạy lại giúp sắp xếp sản phẩm và treo đồ lên những chỗ cao mà Mikane không với tới.
10 giờ sáng, con đường đã ngập khách tham quan. Nhưng quầy hàng của Mikane vắng tanh. Mọi người tuy có dừng lại xem qua sản phẩm, nhưng chẳng ai muốn mua. Mikane mặt buồn rười rượi. Cô bé đứng hẳn ra ngoài tiếp thị níu kéo khách hàng. Nhưng tình hình cũng chẳng khá hơn là bao. Mikane nhìn về phía Akane ở phía trong quầy, đôi mắt to tròn tha thiết, môi cô bé mấp máy “Chị hai, giúp em…”
Akane nhắm mắt thở dài. Cô không thể để em gái thất bại hôm nay được.
Akane xắn tay áo đi tìm ba tên kia đang thang lang ở các quầy hàng. Nhưng khi nghe đến kế hoạch tác chiến của Akane thì cả ba đều lắc đầu quầy quậy.
-Đừng hòng tớ làm chuyện mất mặt đó.
-Đúng vậy, em không thích bọn con gái chạm vào người.
-Phản đối.
Akane nheo nheo mắt nhìn ba tên rồi tách từng tên ra một góc thỏ thẻ.
“Tame, nếu cậu đồng ý làm chuyện này, tớ sẽ nói với cái bác trồng hoa lan cho cậu một cành lan lai ghép độc nhất vô nhị trong vườn nhà bác ấy.”
“Jun, em biết là Mikane sẽ vô cùng cảm kích nếu em giúp con bé bán được hết hàng chứ?”
“Hokkai, tớ sẽ bảo Mikane làm thêm phần bánh đặc biệt cho cậu sau khi hội chợ kết thúc.”
Một lần nữa, Akane lại thành công trong việc dụ dỗ ba tên con trai điên cuồng vì hoa, gái và bánh ngọt kia.
-Tame, cậu nhìn quyến rũ hơn nếu bỏ kính ra đấy. Jun, vuốt tóc ngược ra sau đi, phải để lộ khuôn mặt đẹp trai của em thì mới thu hút khách hàng được. Còn Hokkai…cậu cứ giữ nguyên phong thái lạnh lùng đó là ăn điểm rồi.
Sau khi chấn chỉnh đội hình xong, Akane lập tức lớn tiếng rao:
-Khuyến mãi đặc biệt đây. Khi mua hàng, các bạn sẽ được quyền ưu tiên chụp hình với các người mẫu siêu đẹp trai của tiệm chúng tôi. Nhanh chân lên nào ! Sản phẩm chỉ có hạn.
Các khách nữ bị lời rao đó lôi cuốn. Bọn họ lần lượt kéo đến gian hàng của Mikane. Sau khi nhìn thấy “chân dung” ba người mẫu bất đắc dĩ kia, liền hào hứng chọn ngay một món hàng.
Mikane bán hàng không kịp thở, còn Akane trở thành phó nháy chuyên nghiệp. Tame, Jun và Hokkai bị các cô gái vây lấy, đôi khi còn bị vài cô ép cả vòng một vào sát người.
Đến trưa, khách đã vãn bớt. Các nhân viên đứng quầy tranh thủ ăn trưa và nghỉ ngơi. Hokkai được Mikane ưu ái dành cho cả một hộp bánh matcha. Dù sao thì khách hàng cũng có hứng thú với các “người mẫu” hơn là bánh ngọt nên Mikane dự tính chỉ 3 hộp còn lại là đủ dùng. Trong khi đó Jun vui vẻ thưởng thức cơm trưa cùng Mikane. Akane dắt Tame đi gặp bác trồng hoa lan. Hai người họ mới gặp mà tâm đầu ý hợp, ríu rít không thôi. Akane để họ nói chuyện, còn cô đi vòng vòng tìm xem có thứ gì ăn ngon.
Lúc Akane đi ngang qua chỗ mấy chiếc xe chở hàng đậu, cô thoáng nhìn thấy một đám thanh niên đang vây một tên con trai vào góc. Cô không nghe thấy bọn họ đang nói chuyện gì. Nhưng có vẻ là ỷ đông hiếp yếu. Akane ghét nhất những loại như vậy.
-Đại ca mày làm bọn đàn em tao phải nhập viện. Tao đấu không lại nó nhưng tao cũng không thể để yên chuyện này. Vậy nó hành bọn đàn em tao như thế nào thì tao hành thằng đàn em cưng của nó y như vậy. Thế là huề nhỉ ?
-Chúng ta không nhất thiết phải đánh nhau để giải quyết mọi chuyện.
-Haha…thằng nhóc này, chưa gì đã sợ vãi đái rồi sao ? Tao không hiểu thằng Kundo đó thấy cái gì ở một đứa trắng trẻo ẻo lả như con gái thế này mà cho mày nhập bọn. Đánh mày thật chẳng bõ sức. Yên tâm đi, anh mày sẽ không nặng tay lắm đâu. Cùng lắm thì mày cũng chỉ nằm viện một tuần thôi.
Dứt lời, hắn vung nắm đấm lên.
-Dừng lại !
Tiếng hét của con gái khiến 4 thằng bọn chúng quay lại.
-Các người 4 đánh 1 mà không thấy xấu hổ sao ?
-Mẹ con điên chui từ đâu ra xen vào việc của bố mày hả ?
-Em gái, tránh ra đi, thằng chó điên này không kiêng nể con gái đâu. Nó mà ra tay thì bố mẹ em cũng khỏi nhận ra luôn.
Akane không trả lời, chỉ đứng yên nhìn trừng trừng 4 tên con trai kia.
-Me, con này làm tao khó chịu rồi đó !
Hắn gào lên rồi tung nắm đấm về phía Akane. Cô khẽ lách người sang một bên, rồi lập tức túm lấy cánh tay hắn, nhẹ như không, vật tên to con qua vai, nện hắn xuống nền đất. Mấy tên kia chứng kiến cảnh đó thì sững sờ vài giây, rồi đồng lọat xông lên. Akane nhanh như cắt tung một đòn đá vào chính diện mặt tên thứ nhất, đỡ đòn tấn công của tên thứ hai bằng cánh tay. Khi tên thứ ba hung hãn lao tới, Akane túm lấy đầu tên thứ hai làm chỗ dựa, xoay người trên không tung cú đá như trời giáng ngang đầu tên thứ ba. Tên thứ hai chộp lấy cánh tay và thắt lưng Akane, nâng cô lên cao trong không trung rồi nện thẳng xuống đất. Nhưng ngay khi vừa tiếp đất, Akane tung đòn quét đốn ngã hắn. Đòn quyết định là tung người lên rồi nện thẳng cùi chỏ vào bụng hắn. Tên đầu tiên lồm cồm bò dậy định tấn công liền bị Akane đấm thẳng một cú vào mặt lăn ra bất tỉnh.
Cả bốn đối thủ đo ván trên đất chỉ sau 26 giây. Akane phủi phủi tay rồi bước đến gần tên con trai bị bắt nạt lúc nãy.
-Bạn không sao chứ ?
-Không sao. Cám ơn. Bạn giỏi võ ghê !
-Bình thường thôi mà. -Akane cười cười- Tại sao bọn chúng lại muốn đánh bạn vậy ?
-A, vì một người bạn của tớ đã đánh người của chúng.
-Trả thù à. Tốt nhất bạn nên đi khỏi đây trước khi chúng khỏe lại. Mà sau này bạn đừng đi đâu một mình..
-Tớ biết rồi.
Tên con trai cười cười, rồi đột nhiên hỏi:
-Bạn không phiền nếu cho tớ biết tên chứ ?
-A, tớ là Akane.
-Akane hả. Tớ nhớ rồi. Cám ơn bạn lần nữa.
-Không có gì. Tớ chỉ thấy ngứa mắt cái bọn chuyên ỷ đông hiếp yếu thôi.
Akane nhìn đồng hồ.
-A, tớ phải trở về quầy đây, không là sẽ có chuyện mất.
-Được. Rất vui được gặp bạn.
Akane mỉm cười vẫy tay chào, rồi chạy biến vào đám người trong hội chợ. Khi cô vừa đi khỏi, một đám 3 tên con trai khác xuất hiện.
-Ra cậu ở đây Rukio, làm bọn này tìm mãi.
-Ủa, bọn nào đây ? -Một tên chỉ chỉ đám người nằm trên đất- Sao cậu ra tay nhẹ thế ?
-Không phải tớ. -Rukio cười cười.
-Ể.
Cả bọn xem chừng khá ngạc nhiên.
-Tiếc quá các cậu đến chậm một bước. Không thì đã được chứng kiến một màn “Nữ hùng cứu mỹ nam”
-Ể. Ý cậu là một đứa con gái đã ra tay ? Mà thế quái nào cậu dám tự xưng mỹ nam ?
Rukio không nói, chỉ cười cười.
-Thôi đi nào. Chắc anh Levi sắp đập nát quán vì chờ đợi rồi.