Đại Tỷ

Chương 34

(Re) : Sơ ri các em nha. Hai tuần vừa rồi có nhiều chuyện phiền não nên tỷ ko có tâm tình viết bài hay online trả lời comment của các em. Các em đọc chap mới zui zẻ, đừng giận tỷ nhoa xoxoxo

***

Học kỳ mùa đông là thời điểm khắc nghiệt nhất trong năm, vì bài thi cuối cùng trong học kỳ này sẽ quyết định số phận các học sinh – ai lên lớp và ai ở lại. Người người học, nhà nhà học. Học trên xe điện. Học trong nhà xí. Học từ sáng sớm. Học đến tối mịt. Bầu không khí như bị hun nóng bởi năm chữ “Kỳ thi đang đến gần”



[ Trường trung học M ]

[ Phòng ban Hội học sinh ]

Gương mặt Jun cực kỳ căng thẳng. Cặp lông mày đôi khi nhíu lại. Ánh mắt vô cùng chuyên tâm. Kim đồng hồ vẫn đều đặn gõ nhịp tích tắc tích tắc.

Jun lầm rầm : “Một chút nữa thôi. Sắp tìm ra đáp án rồi !”

Vài phút trôi qua. Đột ngột, Jun đập bàn đứng dậy hét lớn :

-Thành công rồi ! Biết ngay mà, thằng trùm nào cũng phải có điểm yếu. Giờ thì tiễn chú lên đường vui vẻ nhá !

Hokkai ngừng đấm bùm bụp vào bao cát, đưa tay quệt mồ hôi, quay sang hỏi:

-Xử xong trùm cuối rồi à ?

Jun cười hề hề tự hào khoe : -Phải. Tốn mất hai ngày đấy. Thằng này khó nhằn gớm.

Tame, người vẫn luôn đứng bên cửa sổ chuyên chú lau lau mấy cánh hoa lan, giờ cũng lên tiếng:

-Vào tay anh thì chỉ cần mấy phút.

-Trò này đâu giống mấy trò trẻ con anh hay chơi. -Jun bật lại. -Trong giới chơi game thì cấp độ của em hơn anh đấy nhé, thiên tài biến thái !

Tame chau mày. -Anh đây không biến thái. Anh chỉ đặc biệt thôi. Đặc biệt hơn người !

Jun cười phá lên, hai chân gác lên bàn, ngả người ra ghế một cách thoải mái.

-Phải ha. Anh đặc biệt biến thái hơn người.

Tame kéo trễ kính xuống, nhìn Jun gầm gừ.

-Thằng nhóc này, thử nói lại một lần nữa xem.

-Biến thái hơn người ! -Jun le lưỡi.

Lập tức Tame lao đến, một cước ngay đầu Jun nhằm tới. Jun hẩy ghế đổ ra sau, lộn một vòng trên đất rồi chậm rãi đứng dậy, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười toe toét.

-Nguy hiểm quá ! Hội phó giận rồi kìa !

-Lâu ngày không được dạy dỗ nên ngứa mông hả ? Để anh phét cho vài phát.

Tame lại tung một cú đá cao, Jun dùng hai tay chặn lại. Lực đá của Tame tuy đã hạn chế nhưng cũng khiến cánh tay Jun tê tê. Tame nhanh chóng thu cước, tung ra một cú đấm tầm trung, ngay giữa ngực Jun. Lần này, Jun hạ thấp người tránh, cùng lúc sải chân làm một cú quét ngay mắt cá chân Tame. Nào ngờ Tame đã chống tay lên bàn làm điểm tựa nhấc hẳn hai chân lên không trung, đồng thời định phản đòn bằng một cú song cước.

Nào ngờ, cổ chân Tame bị Hokkai túm lại. Còn đầu Jun cũng bị bàn tay còn lại của Hokkai hẩy một phát khiến cậu nhóc lảo đảo ngã phịch ra sàn. Tame bị mất đà cũng loạng choạng ôm lấy mép bàn, thoát khỏi một cú dập đầu.

-Vận động thế đủ rồi.

Jun đứng dậy phủi phủi quần, rồi vò vò mái tóc xù khiến nó đã rối càng rối hơn. Cậu càu nhàu:

-Tự nhiên anh xen vào làm gì ?

Tame cũng đã lấy lại tư thế, đẩy gọng kính sát lên mắt, vuốt thẳng lại áo quần, buông lời trách móc:

-Lâu lâu vận động một chút đâu có hại gì.

Hokkai chẳng thèm trả lời, lừ đừ đi lấy khăn bông lau mồ hôi.

Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở. Akane lao vào như một cơn lốc, gương mặt tái nhợt, miệng không ngừng lắp bắp:

-Tiêu rồi…lần này tiêu thật rồi…

Hokkai ngừng động tác lau mồ hôi, xoay đầu nhìn. Jun như bị đóng băng tại chỗ trước biểu hiện kỳ lạ kia. Tame kéo trễ kính xuống, lông mày hơi nhướng lên.

Rốt cuộc có chuyện gì khủng khiếp đến mức khiến cho Đại tỷ không sợ trời không sợ đất lại run rẩy như vậy ?

-Hội trưởng, chị không sao chứ ? -Jun là người đầu tiên lên tiếng.

-Tôi chết mất !!! – Akane hét lên, khuyến mãi thêm dãy âm thanh aaa kéo dài.

Vài phút sau.

Akane đã bình tĩnh trở lại sau khi uống liền tù tì hai cốc nước. Ba cái đầu, sáu con mắt đều chăm chăm vào Akane chờ lời giải thích.

-Tớ vừa từ phòng Hiệu trưởng về. Các cậu không biết điều kinh khủng mà tớ đã nghe được đâu.

-Ờ. Bọn này cũng đoán được mức độ kinh khủng sau khi thưởng thức cú hét của cậu. Có khi bây giờ bọn học sinh khắp lầu trên dưới cũng đang hoang mang không chừng.

-Thế rốt cuộc là có chuyện gì ? Chị nói nhanh đi Hội trưởng, em sốt ruột ứ chịu được nữa.

-Thầy Hiệu trưởng thông báo, đợt thi cuối kỳ năm nay của trường ta sẽ do đích thân người của sở Giáo Dục đến giám sát.

Tin tức này đối với học sinh của trường M quả thật là sự chấn động rất lớn, có thể ví ngang bằng một trái bom nguyên tử.

-Nghĩa là không thể quay cóp ?

-Nghĩa là 99% số học sinh sẽ trượt ?

-Bố tớ sẽ giết tớ chết nếu bị lưu ban.

-Tại sao điều kinh khủng này lại xảy đến với chúng ta ?

Tame xoa xoa cằm suy nghĩ một lúc rồi nói. -Thực ra mấy kỳ thi không phải là vấn đề với tớ.

-Im đi đồ thiên tài biến thái ! -Cả ba người còn lại đồng thanh.

-Cứ tưởng học ở trường này thì không phải lo mấy chuyện thi cử. -Jun thở dài.

Truyền thống của trường M là quay cóp qua các kỳ thi. Mà nói quay cóp thì có phần hơi phô trương. Vì sự thật là bọn họ đặt hẳn sách giáo khoa lên bàn mà chép. Giáo viên cũng phải giả mù cho qua, vì ai dám chống đối thì cứ chờ lúc ra về mà nhận vài vết bầm trên mặt. Ở trường này, học sinh là vua, còn giáo viên chỉ là đám tôi tớ. Cho nên, càng ngày số giáo viên đội nón ra đi càng tăng dần. Rốt cuộc cũng chỉ còn đúng 7 mống ở lại. Phần lớn là do không thể tìm được việc ở những trường khác nên đành cắn răng chịu. Sáng lên lớp, chiều về nhà, cuối tháng lãnh lương. Cuộc sống cứ thế mà bình an trôi qua.

Nhưng sở Giáo dục thì không để yên. Chắc chắn đã có những đơn tố cáo gửi lên sở. Và bọn họ bắt đầu hành động.

Akane nằm bò lên bàn, hết thở ngắn lại than dài.

-Cuộc đời học sinh tươi đẹp của tớ sắp kết thúc rồi.

Jun vắt chân lên bàn, lim dim mắt suy nghĩ, miệng lẩm bẩm: -Hay là chúng ta mua đề thi ?

-Cái tên nhóc nhà giàu này, cứ nghĩ lấy tiền ra là giải quyết được mọi chuyện chắc. -Akane đập đầu Jun cái bốp.

Jun cau có xoa xoa đầu, nói : -Chứ chị có biện pháp hay hơn sao ?

Akane ỉu xìu, lại nằm lăn ra bàn.

-Làm gì bi quan vậy ? Chỉ cần ôn tập là được rồi. Còn hai tháng nữa mới đến kỳ thi mà.

-Tame, bọn này không phải thiên tài như cậu. Hai tháng để ôn toàn bộ chương trình học của một năm ? Trừ phi có phép màu.

Jun và Hokkai gật gù tán thành lời phát biểu của Akane.

-Vậy chứ ngồi ủ rũ ở đây thì có tác dụng sao ? -Tame điềm đạm hỏi trong khi rút kính ra lau lau.

Cả bọn không biết nói gì.

-Mà chị đã thông báo tin này đến các khối lớp chưa ?

-Chưa nữa. -Akane gục mặt xuống bàn. -Chị sốc quá nên chạy một mạch về đây luôn.

-Cậu nên đi thông báo sớm đi. Để mọi người còn chuẩn bị.

-Chuẩn bị tang lễ á. -Akane ngóc đầu dậy, hỏi.

-Đừng có nói nhảm. -Tame cốc đầu cô nàng một cái rõ đau. Sau đó bắt đầu phân phó. -Jun, đi triệu tập cuộc họp khẩn cấp với các lớp trưởng. Hokkai, cậu lên danh sách các học sinh có thực lực của từng khối lớp rồi in cho mỗi lớp trưởng một bản. Tớ sẽ đi gặp các giáo viên thương lượng về giáo trình ôn tập.

Sau khi Jun và Hokkai bắt tay vào việc, Tame lại gần xoa xoa đầu Akane động viên:

-Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ vượt qua kỳ thi và cùng nhau lên lớp.

Akane ngẩng đầu nhìn Tame, mắt long lanh đầy cảm kích.

-Việc quan trọng bây giờ là cậu phải lấy lại tinh thần. Trong cuộc họp, chỉ cần thông báo tình hình, những việc còn lại tớ sẽ giải quyết.



Cuộc họp diễn ra trong không khí cực kỳ căng thẳng. Mọi người đều hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Tame một mặt động viên tinh thần mọi người, mặt khác nhanh chóng vạch ra kế hoạch tác chiến.

Trước hết, cậu ta đem chia nhỏ các lớp thành từng nhóm tự học gồm 5 đến 7 người. Mỗi nhóm này sẽ do một học sinh loại khá phụ trách. Tầm 10 học sinh loại khá này lại được hướng dẫn bởi 1 học sinh thực lực giỏi. Các học sinh giỏi này cuối cùng được tư vấn bởi chính Tame và hai thành viên dạng siêu khủng khác thuộc 3 khối lớp.

Theo cách đó, những học sinh giỏi hơn có thể hỗ trợ những bạn học yếu hơn một cách có hệ thống. Các giáo viên dưới sự thuyết phục của Tame cũng đồng ý soạn ra giáo án riêng để ôn tập, chỉ chú trọng dạy những mục có thể ra trong đề thi, cắt xén chương trình học nặng nề của cả một năm thành hệ thống kiến thức gói gọn.

Một làn gió mới thổi qua lãnh thổ trường trung học M. Và những ngày tháng thong thả của đám trẻ chính thức kết thúc.



[ Biệt thự gia tộc Kajima ]

Vị nữ quản gia gõ cửa phòng rồi nhẹ nhàng bước vào. Cô đặt đĩa trái cây được cắt gọt đẹp mắt lên mặt bàn, bên cạnh đống sách vở chồng chất, ôn tồn cất tiếng:

-Cậu chủ, đây là trái cây của ngày hôm nay.

Jun chỉ ậm ừ, với tay lấy cái nĩa. Một tay cầm nĩa ghim lấy miếng lê, một tay cầm bút, Jun vừa bỏ tọt đồ ăn vào miệng, vừa không rời mắt khỏi cuốn sách ôn tập trước mặt.

Vị quản gia không nói thêm gì, lặng lẽ rời khỏi phòng. Cánh cửa vừa đóng lại thì đám người hầu lập tức bu lại xung quanh cô, gương mặt ai nấy đều hoang mang.

-Quản gia Shina, cô nói xem cậu chủ có phải bị phát sốt rồi không, tại sao lại đụng tay vào sách vở chứ ?

-Hay là bị nhiễm virus kỳ lạ nào đó ?

-Không. Tôi cho là cậu chủ đang phải trải qua cú sốc tâm lý lớn. Có khi nào vừa bị tiểu thư Mikane đá ?

-Hay đây là biểu hiện rối loạn tạm thời ở tuổi vị thành niên ?

Shina đằng hắng giọng. Đám người hầu lập tức im thin thít.

-Chuyện này tuyệt đối không thể để lão gia biết. Về phần cậu chủ, chúng ta sẽ từ từ quan sát. Các người hãy trở về phòng đi, để Seido ở lại đây là được rồi.



[ Nhà Maruyama ]

-Thằng Hokkai đâu ? -Bố Hokkai vừa vào đến nhà đã quát ầm lên. -Chưa dọn phòng tập mà dám chuồn về nhà trước ?

-Chồng à, anh lại đây em nói cái này này. -Mẹ Hokkai từ trong bếp đột ngột đi ra, nở nụ cười tươi roi rói với chồng.

Bố Hokkai hớn hở nhanh chóng chạy lại bên vợ. Mẹ Hokkai vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào trên môi.

-Chồng à, từ hôm nay chuyện của câu lạc bộ anh tự lo liệu nhé, đừng làm phiền bé trai của em chuyên tâm học hành..

Bố Hokkai trợn trừng mắt như vừa nghe tin cá voi lên bờ, vội gạt đi.

-Làm gì có chuyện thằng Hokkai chịu ngồi một chỗ học bài. Nó đang lừa em để trốn việc thôi. Để anh đi lôi cổ nó…

Nhưng bố Hokkai chưa bước thêm được bước nào thì cả thân người đã bị lộn nhào trong không trung rồi rớt cái rầm trên sàn. Mẹ Hokkai sau cú vật Judo hoàn hảo, liền cúi xuống thơm một cái lên má ông chồng.

-Chồng à, lần này là thật đấy. Cho nên anh phải ngoan, nghe lời em biết không. Nếu anh còn chạy lung tung, em sẽ cột anh lại rồi treo lên giữa phòng tập câu lạc bộ. Chồng không muốn thế đâu nhở ?

Nói xong mẹ Hokkai khuyến mãi thêm một cái nháy mắt đầy yêu thương, rồi miệng hát khe khẽ đi vào trong bếp tiếp tục nấu mấy món bổ dưỡng cho cậu con trai vừa nổi cơn siêng học, để lại ông chồng vẫn còn nằm thẳng cẳng trên sàn.



[ Nhà Shibasaki ]

-Chị hai ơi ! Xuống ăn cơm nè !

Mikane gọi với lên lầu. Không có tiếng trả lời, cô bé liền gọi lại lần nữa. Nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Quái lạ. Mikane không khỏi thắc mắc vì sao cái người mỗi ngày chỉ trực chờ đến giờ cơm là bay xuống ăn, nay lại không có động tĩnh gì.

Mikane đành đi lên phòng Akane. Từ bên ngoài cánh cửa, thay vì vang ra tiếng súng đạn đùng đoàng trong mấy game online mà Akane hay chơi, chỉ có tiếng lầm rầm phát âm tiếng anh. Mikane hốt hoảng đẩy cửa bước vào, lập tức lao ngay về phía Akane kiểm tra xem có bị nóng sốt nói sảng gì không. Hoàn toàn bình thường. Mikane há hốc miệng. Akane nhìn biểu hiện kinh sợ của con em, chỉ thong thả gỡ tai nghe ra, bình thản hỏi:

-Ăn cơm hả ?

Mikane gật đầu.

-Vậy xuống thôi.

Mikane gật đầu.

-Nè, không đi còn đứng đực ra đó làm gì ? -Akane ra đến cửa, thấy con em chưa động đậy liền giục.

Mikane gật đầu. Sau đó, như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê, lập tức lắc đầu quầy quậy rồi hớt hải hỏi:

-Chị hai, hôm nay có đánh nhau với ai không ?

-Không.

-Có té đập đầu vào đâu không ?

-Không.

-Có gặp người nào kỳ quái rồi bị thôi miên không ?

-Không.

Mikane chỉ tay vào mặt Akane hét lên :

-Ngươi mau khai ra, ngươi là ai ? Có phải người ngoài hành tinh giả dạng chị hai của ta ?

Akane bắt đầu cáu, gắt lên: -Con bé này, hôm nay bị làm sao mà toàn nói nhảm vậy ?

-Chị hai mới là bị làm sao đó ! Thường ngày vào giờ này, một là chị chơi điện tử, hai là lăn trên giường đọc truyện tranh, ba là nằm chèo queo trên ghế sofa coi tivi. Vậy mà hôm nay lại ngồi học tiếng Anh. Chị hai, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với chị vậy ? Đừng làm em sợ…

Akane thở dài. Không biết tình cảnh này nên gọi là hài kịch hay bi kịch ? Dưới con mắt của đứa em gái thì chuyện bà chị nó chăm chỉ học hành giống như giữa mùa hè có tuyết rơi lắm sao ?

-Không cần phản ứng thái quá như vậy ? -Akane phẩy phẩy tay. -Kỳ thi cuối cùng sẽ có người của sở Giáo dục đến giám sát trường, chị không muốn bị lưu ban nên phải học từ giờ thôi.

-A…ra vậy. -Mikane hiểu ra sự thể, thở phào như trút bỏ được tảng đá trong tim. -Hóa ra chị hai không bị phát điên. May quá.

-Con bé này ! -Akane phồng má gắt lên. -Nói lằng nhằng nữa cơm canh nguội bây giờ. Đi xuống ngay và luôn.



[ Căn hộ của Tame Aikawa ]

Trên sàn nhà bằng đá sáng bóng, một tờ giấy trắng khổ lớn được trải ra. Tiêu đề ghi: “Thời gian biểu ôn tập” với nét chữ thẳng tắp, hơi gầy và mảnh.

Tame tiếp tục viết viết kẻ kẻ lên tờ giấy, đôi khi mắt lại liếc nhìn về phía khung ảnh treo trên tường. Đó là hình chụp cả đám đi leo núi vào hè năm nhất. Khóe môi Tame khẽ mỉm cười, miệng cất tiếng hát khe khẽ khiến cho căn phòng chỉ hai màu đen trắng tự nhiên trở nên có sức sống hơn thường ngày.

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment