Đại Tỷ, Em Yêu Rồi!

Chương 40

Một tuần trôi qua kể từ scandal lớn nhất của Lâm Phong xảy ra...

Đặc biệt là, vì Lâm Phong thời gian này nổi đến mức giữa dòng ném đá của cộng đồng lại xuất hiện thêm fan, tạo thành một cộng đồng bí mật trên mạng nhằm tìm cách giảm bớt tác hại cho cô, một điều mà không ai giải thích nổi...

Tin về Lâm Phong càng ngày càng nhiều, chủ yếu là tin đồn không có chứng cứ. Cứ mỗi lần một tin tức xuất hiện về cô, cư dân mạng lại xông vào nhiệt tình ném đá vô cùng, để rồi hết lần này lượt khác bị phát hiện ra chỉ là tin vớ vẩn câu tương tác. Chuyện này xảy ra không chỉ một hai lần nên dần dần để trách bị dắt mũi, thiên hạ cũng đọc tin tức có chọn lọc hơn.

Thiên hạ quan tâm chuyện của Lâm Phong cũng đến lúc chán, dần dần rồi cũng chuyển sang những chuyện khác mới mẻ hơn như phim ảnh nọ kia, rồi scandal của các celeb thay vì Lâm Phong.


"Hy Hy, Lâm Phong vẫn thế à?" Buổi trưa, Triển Khai Như bực mình gọi điện cho Lâm Hy, cố dò hỏi về tình trạng gần đây của Lâm Phong.

Kể từ ngày Lâm Phong đem Ninh Trác đến Triển gia dằn mặt trước Triển Khai Như, cô ta ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, nên cũng thường xuyên liên lạc với Lâm Hy để hỏi về tình trạng của Lâm Phong.

"Đúng vậy, không hề có một chút biến sắc nào." Lâm Hy liếc nhìn Lâm Phong đang đi lại trong nhà, vẻ mặt rạng ngời không chút đau khổ. "Từ đoạn đó, cô ta đúng là không còn liên quan gì đến AG và Quách Dư Thành, sáng sớm ăn mặc xinh đẹp rời nhà, đến chiều về lại khệ nệ những túi hàng hiệu. Cô ta tiêu tiền nhiều lắm, hôm trước còn bay sang Mỹ du lịch ba ngày hai đêm, ngày nào cũng có nhân viên spa đến nhà. Mình phải nói là giống như không vướng bận chuyện công việc, Lâm Phong chăm sóc bản thân xinh đẹp hơn hẳn lúc trước."


"Chậc, cô ta đã tai tiếng đến thế mà tại sao lại có thể sống nhàn hạ như thế chứ?" Triển Khai Như bực bội bứt rứt. Cô ta hại Lâm Phong thê thảm, vậy mà Lâm Phong lại có thể tự do tự tại hưởng thụ, còn cô ta thì nơm nớp đêm ngày không biết sẽ bị phản công lúc nào. "Chẳng lẽ chủ tịch Lâm không ý kiến gì về cách cô ta hưởng thụ sao?"

"Không hề!" Lâm Hy cáu bẳn đáp. "Cha mình trước nay tuy thương Lâm Phong nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc với những thị phi, vậy mà không biết cô ta dùng cách gì để khiến cho cha mình im lặng chiều chuộng cô ta, còn đưa cho cô ta một cái thẻ của ông, hai tuần qua cô ta tiêu xài gì cứ quẹt thẳng vào chiếc thẻ đó. Nhưng mà Lâm Phong với Lâm Dương thì có xích mích thật, hai người họ chẳng nói với nhau lời nào."

Lâm Phong đang dưỡng tóc, búi gọn trong chiếc khăn xuống bếp lấy kem ăn, ánh mắt khẽ liếc sang Lâm Hy đang đem từng hành động của cô báo cáo cho Triển Khai Như kia, càng lấy làm vui vẻ, ung dung bước trở về phòng.


Cô nằm xuống ghế, duỗi tóc ra, một nhân viên spa giúp cô massage da đầu và xả qua với nước, người kia massage gan bàn chân của cô.

"Tiểu thư, cô mà muốn ăn kem thì cứ để tôi đi lấy, hà cớ gì phải ra khỏi phòng?" Barbara ngồi trên bàn làm việc trong phòng cô, thao tác trên chiếp laptop nhỏ, nhìn thấy Lâm Phong vừa dưỡng tóc vừa nằm ăn kem liền nói.

"Tôi mà không xuất hiện, Lâm Hy kia lấy đâu ra tư liệu mà báo cáo cho Triển tiểu thư kia?" Lâm Phong cười đắc ý. "Barbara, cô có muốn cá cược với tôi rằng hai tuần qua Triển Khai Như ăn không ngon ngủ không yên không?"

Barbara cúi đầu, lễ phép. "Tiểu thư, có tật giật mình. Bất kì ai trong lòng có tâm cơ lại chứng kiến cảnh cô đối xử với Ninh Trác như thế đều nhiễu loạn cả thôi. Tôi không dám cược."

Lâm Phong đặt hộp kem xuống, duỗi người, nhắm mắt tận hưởng chuỗi ngày nghỉ ngơi hiếm có này.
Một lúc sau, cánh cửa vang lên tiếng gõ lộc cộc. Barbara vội đứng dậy, ngó qua lỗ ngắm trên cửa thì phát hiện ra là Lâm Dương. Barbara quay lại nói với Lâm Phong, được cái gật đầu đồng ý của cô thì mới cẩn thẩn mở cửa ra.

Lâm Dương bước vào, tay xách thêm một túi nước hoa bản mới nhất còn chưa ra mắt chính thức trên thị trường của Gucci, đặt lên bàn cho cô.

Lâm Phong liếc mắt qua, nhìn thấy túi quà kia, nội tâm gào thét suиɠ sướиɠ, nhưng ngoài mặt chẳng thể hiện gì, chỉ lạnh nhạt lấy chiếc khăn lạnh đắp lên mắt.

"Giám đốc điều hành Lâm giải quyết đống tàn tro của tôi nhàn hạ đến mức thứ bảy vẫn có kì nghỉ sao?" Lâm Phong hời hợt cất tiếng, giọng điệu mỉa mai vô cùng.

Lâm Dương thở dài bước lại giường, ngồi xuống cạnh em gái. Lâm Phong vậy mà có thể giận dỗi anh lâu đến như vậy. Từ hôm đó, ngày nào anh cũng kiếm đủ quà cáp xa xỉ và sang trọng để xuống nước trước hòa giải với em gái, giày dép túi xách trang sức mĩ phẩm anh tặng cô cũng đã đủ bộ trên người rồi, vậy mà lúc nào Lâm Phong cũng đáp lại anh lạnh nhạt như thế.
"Mọi chuyện anh đã giúp em giải quyết ổn thỏa rồi, 'Linyi' cũng đã tung ra bản chính thống của em, giá cổ phiếu cũng bình ổn trở lại, AG không hề có thiệt hại nào mà còn tăng tổng doanh thu nhờ 'Linyi' của em nữa." Giọng Lâm Dương nhỏ nhẹ giống như đang giải thích xin em gái mình tha lỗi vậy. "Phong à, anh biết anh sai rồi. Chuyện cũng đã xảy ra bốn năm năm rồi, em không thể mở lòng mình tha thứ cho anh ư? Hai tuần vừa rồi anh em mình không thoải mái, anh vô cùng khó chịu."

Lâm Phong ngoảnh mặt đi, kiên quyết không hé miệng ra đáp anh trai mình.

Căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh rè rè của tiếng máy in nơi Barbara làm việc.

"Giám đốc Lâm, tôi biết một cách để tiểu thư không còn giận anh nữa đấy." Barbara khó khăn trong việc nhịn cười, cầm đống tài liệu vừa in kẹp lại thành quyển.
Cô biết thừa Lâm tiểu thư của cô đã hết giận anh trai, còn vô cũng yêu thích những món quà Lâm Dương mua cho, nhưng cứ bày ra cái bộ dạng chị - đây - không - cần.

Lâm Dương ngạc nhiên nhìn sang Barbara, rồi nhận quyển tài liệu dày cộp trong tay cô. Anh lật ra, mắt đảo nhanh như diều hâu quét qua nội dung của cuốn tài liệu, đôi mày nheo chặt lại.

Barbara đưa thêm một chiếc thẻ màu đen cho anh, nói nhỏ. "Đây là thẻ mà chủ tịch Lâm đã đưa cho Lâm tiểu thư, trong này có đủ số vốn để thực hiện dự án này. Chi tiết từng bước triển khai đã ghi rõ trong kế hoạch, mong giám đốc Lâm cẩn thận trách đánh cỏ động rắn."

Lâm Dương không vội vàng rời đi, quét qua một lượt bản kế hoạch dường như đã được chuẩn bị từ rất lâu này. Lát sau anh đặt xuống giường, cay cú nói với em gái. "Được, em vậy mà được lắm. Lâm Phong em đúng là con cáo già, ngay cả anh cũng dám lừa."
Lâm Phong hất chiếc khăn che mắt lên, khẽ lườm anh. "Em giấu anh thì đúng, nhưng giận anh thì không sai đâu. Tốt nhất là anh đừng làm hỏng chuyện, lúc đấy em sẽ suy nghĩ đến chuyện tha thứ cho anh."

Lâm Dương nén sự kích động trong mình lại, nghiến chặt răng gật đầu đồng ý với em gái mình, lát sau anh bị cô đuổi ra khỏi phòng.

Lâm Phong ngoắc ngoắc ngón tay, nhân viên nữ đang massage đầu cho cô cúi xuống, ghé sát tai vào miệng cô. Lâm Phong thủ thỉ. "Báo cho Quách Dư Thành chuyển sang giai đoạn tiếp theo."

.

.

.

Sáng sớm thứ hai, bên phía phòng truyền thông của AG tuyên bố sẽ mở họp báo để làm rõ mọi nghi vấn liên quan đến scandal thời gian qua của AG và Lâm Phong. Tin tức này khiến cho mọi chuyện tạm thời đã lắng xuống liền một lần nữa trỗi dậy. Điều này chia cộng đồng mạng thành hai phe. Một phe chiếm số đông cho rằng Lâm Phong đã dùng tiền, một tay che trời, kiếm tốt thí thế mạng, một phe cũng không hẳn là thiểu số được dẫn đầu bởi cộng đồng fan mới thành lập của Lâm Phong liên tục bênh vực, cho rằng AG im lặng thời gian qua là để tìm chứng cứ minh oan.
Điều này đương nhiên đã động đến tâm lý sợ hãi của Triển Khai Như thời gian gần đây, khiến cho cô ta vốn đứng ngồi không yên. Cô ta đi đứng trong phòng, móng tay đã cắn đến hỏng cả khuôn dáng.

Chợt điện thoại cô ta vang lên, khiến cho Triển Khai Như giật mình thót tim. Hóa ra là cha cô ta gọi. "Cha à, có chuyện gì sao ạ?"

"Như Nhi, có phải con giấu cha gây ra chuyện gì rồi không?" Chủ tịch Triển giọng nói có vẻ bồn chồn.

"Không, không ạ..." Triển Khai Như vô thức theo bản năng mà chối bay. "Có chuyện gì sao ạ?"

"Haiz, sao cũng được, con mau đến công ty, ngay lập tức." Chủ tịch Triển hằn giọng. "Người đại diện của tập đoàn AG vừa gọi điện, bảo rằng đang trên đường đến Triển Thị bàn chuyện làm ăn, yêu cầu con phải có mặt."

Triển Khai Như trong lòng rét run, tay chân run rẩy, rồi nhanh chóng thay đồ.
"Không sao, không sao, Triển Khai Như... Mày là người thừa kế Triển gia, Lâm Phong kia sẽ không làm gì mày..."

.

.

.

Lúc Triển Khai Như đến, thì cả công ty có vẻ không được bình thường như thường ngày. Đội lễ tân đã đứng ngay ngắn sẵn ở ngoài cửa, từng người lũ lượt đi qua đi lại sắp xếp ngay ngắn phòng hội nghị tầng một. Cô vội vàng bước vào, thấy cha cô đã đích thân đứng ở cửa, sốt ruột không yên.

"Cha, chỉ là AG đến thăm thôi mà, sao lại nghiêm trọng như thế?" Triển Khai Như chạy lên, níu lấy tay áo của chủ tịch Triển, luống cuống.

Chủ tịch Triển thở dài, lắc đầu. "Hai ngày vừa qua, AG đột ngột can dự vào việc làm ăn của Triển Thị, sợ là lần này ghé thăm có những điều không hay."

"Sao lại thế được? Không phải con và Lâm Dương đã đính hôn ư? Hai bên rõ ràng là có giao tình, AG sao có thể trở mặt được?" Triển Khai Như luống cuống lên, giọng cô ta vang cả một đoạn, nhưng chủ tịch Triển chỉ không đành lòng mà lắc đầu.
Một lúc sau, nhân viên của Triển Thị chạy vào thông báo người của AG đã đến. Chủ tịch Triển vội vàng kéo Triển Khai Như đứng ra sau lưng mình, mọi người dần trở về vị trí, ngay ngắn tiếp đón.

Bầu không gian yên ắng, từ xa vọng lại tiếng bước chân. Từ phía sau góc khuất, một đội ngũ chỉnh tề trong trang phục công sở bước vào. Dẫn đầu chính là người thừa kế AG, giám đốc điều hành Lâm Dương. Sóng bước bên cạnh anh không ai khác lại chính là Lâm Phong, ở phía sau là một đội ngũ thành viên cấp cao của AG, vô cùng hùng hậu.

Triển Khai Như sợ sệt nhìn sang Lâm Phong. Cô ta vẫn kiêu sa và diễm lệ như thế, bộ váy ôm sát màu trắng và đen càng tôn lên khí chất và tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, gương mặt quả đúng như Lâm Hy nói, xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Khí chất của Lâm Phong cũng quá nổi bật trong đám người kia, hút mắt không thể nhìn sang chỗ khác.
"Giám đốc Lâm, Lâm tiểu thư, xin mời." Chủ tịch Triển mỉm cười, cố gắng bình tĩnh để tiếp đón.

Mọi người lần lượt lui vào trong phòng hội nghị, đóng kín cửa phòng lại, bầu không khí căng thẳng bao trùm.

Triển Khai Như ngồi xuống đối diện Lâm Phong, ném ánh nhìn cảnh giác và đề phòng cho cô. Không ngờ, Lâm Phong lại nâng tầm mắt nhìn quét qua cô ta rồi cười khẩy một tiếng.

Lâm Dương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. "Chủ tịch Triển chắc cũng biết mục đích hôm nay chúng tôi ghé thăm rồi đúng không?"

"Thứ lỗi, tôi chưa hiểu lắm." Chủ tịch Triển mồ hôi lạnh chảy ở thái dương, vẫn cố điềm đạm. "AG đột ngột nhúng tay vào việc làm ăn của Triển Thị, còn can thiệp ngăn cản Triển Thị bắt tay với bên EMT, rốt cuộc là có ý gì?"

Lâm Phong bày ra nụ cười tươi tắn, nhưng ngược lại ánh mắt hoàn toàn sắc lạnh không có ý cười. "Chủ tịch Triển đừng vội vàng, hôm nay thời gian của chúng tôi rất dư giả. Không bằng nói chuyện riêng tư trước một chút đi?" Nói rồi Lâm Phong ra hiệu cho Barbara đem một quyển tài liệu đưa cho ông. "Chủ tịch Triển cũng biết thời gian gần đây Lâm Phong tôi cực khổ như thế nào vì đống scandal trên trời rơi xuống chứ? Ông không muốn xem chuyện tốt mà Triển tiểu thư làm sao?"
Chủ tịch Triển lật từng trang tài liệu ra bằng thái độ ngờ vực, Triển Khai Như ngồi bên cạnh cũng không cầm nổi mình, giây sau cả hai người họ đông cứng hoàn toàn.

Bên trong hoàn toàn là những chứng cứ có hiệu lực pháp lý để tố cáo Triển Khai Như là người đứng đằng sau toàn bộ thị phi của AG và Lâm Phong thời gian qua. Trong này có những chứng cứ hack được từ máy tính và điện thoại cá nhân của Triển Khai Như, đoạn CCTV ghi hình cô ta đột nhập phòng làm việc của Lâm Phong lấy trộm tài liệu, khẩu cung mà Ninh Trác và Tào Dụ Quang cung cấp, cũng có cả những giấy tờ chứng minh quyền sở hữu của Lâm Phong đối với chất xám mà Triển Khai Như ăn cắp, đương nhiên thứ quyết định nhất, chính là chứng cứ Triển Khai Như uy hiếp Tào Dụ Quang, bí mật liên lạc với anh ta, cũng như thông tin về việc cô ta đánh cắp như thế nào.
"Lâm Phong tôi có lời ca ngợi cho thủ đoạn của Triển tiểu thư, quả không uổng công là sinh viên kinh tế của đại học Bắc Kinh. Bởi vậy tôi sẽ tốn chút công sức giải thích cho Triển tiểu thư vậy."

Chứng kiến vẻ mặt trắng bệch kinh hoàng của Triển Khai Như, Lâm Phong vẫn giữ vững nụ cười và khí thái uy hiếp người, từng từ từng từ nói ra.

"Từ lần Triển tiểu thư xuất hiện ở AG, tôi bị mất cắp tài liệu, tôi liền cho người điều tra trên dưới AG một lượt, nhanh chóng tìm ra giám đốc bộ phận quản trị mạng Tào Dụ Quang có vấn đề, nên đã cố tình để anh ta nhận việc public sản phẩm 'Linyi'. Sau đó, tôi sớm tra ra Hứa Thị sẽ là 'đối tác' có tiềm năng của cô, cố tình để Triển tiểu thư đem bán bất hợp pháp dự án của tôi cho Hứa Thị, Quách thiếu giúp tôi đứng đằng sau hợp tác với Hứa Thị, nhờ Hứa Thị đem dự án đi đăng kí bản quyền dưới tên tôi, nhưng lại công khai cho dư luận việc Hứa Thị bị đánh cắp chất xám." Lâm Phong từng từ một, chậm rãi giải thích. "Nói tóm lại, ngay từ nước cờ đầu tiên của Triển tiểu thư, tôi đã sớm có tính toán, để cô từ từ rơi vào cái bẫy giăng sẵn của tôi..."
Bình Luận (0)
Comment