Đại Viên Vương

Chương 165







Lệ Khuynh Thành đưa tay khẽ vuốt thanh trường đao của mình, trông thấy trận địa sẵn sàng của Lí Ca Ngâm thì ngọn lửa chiến ý trong đôi mắt cháy sáng rừng rực." Hồng Diễm kỵ là bí mật bất truyền của Bạch Lộc Động thư viện, mỗi một thi binh đều phải trải qua ít nhất mười chín lần chế luyện, trăm tên thi binh bình thường mới có thể luyện chế ra được một, được coi là hỏa hệ chiến quỷ cực kỳ hùng mạnh trong mười sáu loại thi binh cửu phẩm của thiên hạ. Ta rất muốn chiến đấu để kiểm nghiệm võ học mười mấy năm qua của mình, chỉ tiếc là còn có việc quan trọng nên đành phải lỡ lần này."



Lệ Khuynh Thành ngoài miệng nói phải bỏ qua lần này nhưng chiến ý không giảm mà tăng, trở nên nồng đậm hơn. Mạnh Thần Thông cùng Mã Quý Tử đều hiểu là không hay, lần trước Lệ Khuynh Thành cũng nói đánh là đánh như vậy nên bọn họ vội lao đến bên cạnh Lí Ca Ngâm, quả nhiên đao phong của Lệ Khuynh Thành đã bắn thẳng đến chém giết Lí Ca Ngâm và bọn Hồng Diễm kỵ.



Lí Ca Ngâm mặc dù còn chưa khôi phục công lực nhưng đã ngầm khởi động cơ quan pháp bảo, chiến giáp trên người và chân khí tăng lên gấp đôi, mặt đối mặt với Lệ Khuynh Thành khẽ quát một tiếng, vung trường kiếm phát ra một vầng kiếm ảnh dầy đặc ở trước người. Truyện "Đại Viên Vương "



Mạnh Thần Thông nhanh chóng giương chiếc San Hô đại cung bắn ra chín mũi tên liên hoàn. Mã Quý Tử giận quá hóa cười, vỗ song chưởng, một đạo hồng quang từ trong túi binh khí đeo ngang sường bay vụt ra, được chân khí của hắn thúc đẩy lao nhanh như điện thẳng vào phần eo thon gọn lỏa lồ đầy quyến rũ của Lệ Khuynh Thành.




Hồng Diễm kỵ phía sau Lí Ca Ngâm cũng đồng loạt ra tay, phát ra thi khí hỏa kình ngập trời bao trùm cả khu vực vài dặm vuông.



Lệ Khuynh Thành dùng cặp chân ngọc thon dài bước đi trên không trung, giống như quỷ mị thay đổi phương vị chín lần, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua đòng phối hợp của ba người. Cô ta tựa như không hề ngừng lại, một chân dẫm lên đỉnh đầu của một tên Hồng Diễm kỵ ở phía sau Lí Ca Ngâm, đi xuyên qua đơn vị thi kỵ binh hung uy rừng rực này, hú một tiếng rồi cứ thế bỏ đi.



Từ đầu tới cuối, Lệ Khuynh Thành không hề ra tay.



Mạnh Thần Thông đắc ý nhất về kỹ thuật bắn cung, mặc dù không phải bắc phát bách trúng nhưng rất ít khi bắn trượt, giờ Lệ Khuynh Thành ở ngay trước mắt mà cả chín mũi tên đều không trúng mũi nào, ngay cả tác dụng kiềm chế địch cũng không có, gương mặt vốn tối tăm như bị một tấm màn đen bao phủ.



" Cái con này...... thật là hung hãn!"



Hắn nói giọng nửa tự giễu, nửa xấu hổ.



Bị Lệ Khuynh Thành làm nào loạn như vậy, ba đại Tiết độ sứ không dám đi tiếp về phía trước, đành phải thay đổi phương hướng. Vương Phật Nhi không biết về biến cố này, đợi hồi lâu mà không thấy có người đến thì đoán rằng có gì đó không ổn, vội vàng trèo lên cây nhìn ra phía xa.



Đương nhiên lúc này thì hắn không làm sao mà tìm được hành tung của ba đại Tiết độ sứ, cảm thấy khá buồn bực. Vương Phật Nhi thu ba đại hộ pháp thần tướng lại, không triệu long thứu đến và cứ thế vận khinh công đi thẳng về hướng Tinh Tuyết ẩn thân.



Khoảng cách từ đây đến nơi đó khá xa, Vương Phật Nhi lại bị trọng thương vừa mới khỏi, chạy được hơn mười dặm thì cảm giác hơi thở có vẻ tán loạn, đành phải ngừng lại điều chỉnh chân khí trong cơ thể. Khi ổn định được khí huyết nhộn nhạo trong cơ thể thì đột nhiên nghe có tiếng nước chảy róc rách, Vương Phật Nhi cũng thấy hơi khát nên tiến bước đi về phía đó định uống chút nước.



Hắn đi được hơn trăm bước, đột nhiên cảm thấy có luồng hơi nóng táp vào người. Ở phía sau rừng cây có một dãy núi nhỏ nhấp chô chia suối nước nóng thành mười khúc nhỏ, mỗi khúc không đến mười thước vuông, nước trong suốt nhìn thấy đáy.



" Vừa lúc cũng hơi mệt mỏi, ta cứ tắm rửa một cái cho thoải mái."




Vương Phật Nhi trông thấy đó là suối nước nóng thì rất mừng rỡ, lập tức cởi quần áo nhảy luôn xuống nước. Hắn lặn một hơi xuống đáy, mặc cho nước suối ấm áp bao bọc toàn thân. Cả bốn vạn tám ngàn lỗ chân lông trên người đều mở rộng, không ngừng hấp thu sức nóng, bài tiết tất cả những chất thải ra khỏi cơ thể.



Những luồng nhiệt nóng lan khắp toàn thân, Vương Phật Nhi vô cùng sảng khoái thoải mái, chẳng những hết hẳn mệt mỏi mà tâm tình cũng trở nên thanh thản hơn. Vương Phật Nhi cứ thế nằm ở dưới đáy suối nước nóng, thu hết chân khí toàn thân, dùng tiên thiên chân khí thay thế hậu thiên hô hấp, tiến vào trạng thái quy tức.



Vương Phật Nhi như ngủ như không, cũng không biết qua bao lâu thì đột nhiên nghe thấy có tiếng vỗ nước lách bách nhỏ đến mức khó nhận ra truyền vào tai. Lục thức của hắn đã mở, mở luôn cả khả năng Mạt na thức, mọi thay đổi ở chung quanh như tiếng động, nước chảy, không khí lưu động lập tức hiện rõ trong đầu như một bức họa đồ.



" Có người đang tắm ở đây, lại còn là một cô gái trẻ."



Vương Phật Nhi lập tức đoán ra được, trong lòng hết sức hiếu kỳ, ngừng hô hấp, thân thể nhẹ chuyển động mô phỏng tư thế của người cá lặng lẽ bơi về phía nơi phát ra tiếng vỗ nước.



" Đùi thon dài thật đẹp, mông thật là hoàn mỹ, eo thế mới là eo, vô cùng nảy nở......"



Do vị trí không thuận, Vương Phật Nhi không sao thấy được phía trước của cô gái này, cả mặt mũi nữa, nhưng nhiều năm học tập mỹ thuật đã tạo thành ánh mắt nghề nghiệp, hắn cơ hồ khẳng định trăm phần trăm rằng này cô gái này lớn lên nhất định sẽ rất đẹp.



" Thật không ngờ ở trên địa cầu có không khí cởi mở như vậy mà ta còn chưa rình xem trộm con gái tắm, tới Trung thổ Thần Châu lại có cơ hội này. Quả nhiên là mất cái này thì được cái khác, ông trời rất công bằng bồi thường cho ta......" Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi cảm động đến ứa nước mắt ra. Hắn vốn không phải mềm yếu như thế, chẳng qua là nín nhịn trong bao lâu, đột nhiên phát hiện thời vận của mình cũng không phải là quá tồi tệ, cái cảm giác thời thế thay đổi khiến cho hắn bị kích động tâm tình mà thôi. Truyện "Đại Viên Vương "



Trong lúc bị kích động như vậy, hắn tự nhiên tiến vào gần hơn một chút, cô gái kia đúng lúc này lại xoay người làm cho định lực của Vương Phật Nhi lập tức không chống lại được nữa, không nín được chân khí bèn từ dưới nước vọt lên.




Tất nhiên, hắn tựa như mặt đối mặt với cô gái kia, cách nhau không đầy ba thước, bốn mắt nhìn nhau.



" Lệ Khuynh Thành!"



" Vương Phật Nhi!"



Hai người cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện của đối phương. Lệ Khuynh Thành rõ ràng là sợ hãi đên ngây người ra, không biết phải làm sao.



"Long trảo thủ bắt rồng cái......"



Vương Phật Nhi phản ứng nhanh hơn một chút, vươn hai tay nhanh như thiểm điện chộp vào hai trái tuyết lê của Lệ Khuynh Thành, nhưng cũng không kịp có chút cảm giác nào, lập tức lao thẳng lên bờ, chạy tới chỗ Lệ Khuynh Thành để quần áo quơ lấy hết cả rồi hóa thân thành Ly Loan bay vọt lên trời.



" Vương Phật Nhi, ngươi hạ lưu vô sỉ hèn hạ......"



Giọng nói trong trẻo của Lệ Khuynh Thành kèm theo chút âm điều như tiếng khóc, Vương Phật Nhi ở trên trời đắc ý nhủ thầm:" Cái cô bà nàng này, kêu cái gì chứ, tự xưng là nước mắt nghiêng thành (Lệ Khuynh Thành), ta muốn coi xem ngươi khóc ra sao!"



Ly Loan vỗ cánh bay lượn trên trời cao, hai móng quắp quần áo của Lệ Khuynh Thành, trông vô cùng khác thường.


Bình Luận (0)
Comment