Hoang Mộc Đại tướng an bài cho Mộc Liên trưởng lão xong thì đi về phủ đệ của mình ở Thanh Mộc thành. Khác với Đại Càn vương triều, Tây Địch yêu tộc không có các chức quan như Châu mục, Tiết độ sứ, Thanh Mộc thành chỉ có một vị Thành chủ cai quản cả hai đường văn võ, chẳng những là tướng trấn thủ thành này mà còn phụ trách các loại sự vụ của Thanh Mộc thành như tiền lương, thu thuế, nông nghiệp...
Hoang Mộc Đại tướng đến nơi, Thành chủ Thanh Mộc thành tất nhiên phải tới chào, bẩm báo tình hình của thành gần đây. Mộ Dung Thôn, Thành chủ Thanh Mộc thành, cũng là người Mộc tộc, chẳng những tác chiến dũng mãnh mà còn có mưu kế nên mới được Hoang Mộc Đại tướng giao cho trách nhiệm quan trọng như thế.
Hoang Mộc Đại tướng tại ngồi nghiêm trang ở chính đường trong phủ đệ, bên dưới là nhóm sáu đại mãnh tướng thủ hạ của ông ta. Thành chủ Thanh Mộc thành Mộ Dung Thôn đang báo cáo về việc thu thuế năm nay, dân cư tăng trưởng, huấn luyện quân dự bị, chuẩn bị quân lương, quân trang quân bị của Thanh Mộc thành. Nghe được một lúc, Hoang Mộc Đại tướng phất tay bảo Mộ Dung Thôn ngồi xuống, trầm giọng hỏi:" Ta loan truyền tin tức muốn tấn công Bắc Chu Vương, không biết Cơ Huyễn có phản ứng gì không?"
Mộ Dung Thôn lập tức đáp:" Cơ Huyễn gần đây đang dẫn quân tấn công Hi Hòa tộc còn chưa rảnh tay được. Mặc dù đã phái Cơ Hồng Hoang, Cơ Cung trong mười sáu vệ tướng thủ hạ thống lĩnh ba vạn binh mã như hổ rình rập nhưng cũng không tạo ra uy hiếp gì!"
Hoang Mộc Đại tướng trầm giọng nói:" Cơ Huyễn vang danh trong thiên hạ mấy chục năm, mang chiêu bài Trung thổ đệ nhất danh tướng đã lâu, há là hạng người chịu cúi đầu. Chỉ có điều danh tiếng của hắn quá lớn, bị nghi kị nên mới phải ẩn nhẫn hơn mười năm không phát động chiến dịch quy mô lớn nào. Vài lần có cơ hội đánh chiếm Hoang Mộc thành của ta nhưng hắn đều dễ dàng bỏ qua chỉ để tránh cảnh hết chim cất cung, thỏ chết giết chó mà thôi."
Một trong sáu đại mãnh tướng thủ hạ của Hoang Mộc Đại tướng là Thương Vân Hồng nghe vậy cũng nói:" Vài năm gần đây Cơ Huyễn khuếch trương thật nhanh, chẳng những chiếm được hai châu Lĩnh Nam, Thương Nam mà còn xuất binh chinh phạt Nam hoang man tộc, nếu để cho hắn tấn công đánh bại Hi Hòa tộc thì e rằng hắn lại có thể chiếm được lãnh thổ bằng một châu, dân số sẽ vọt lên trở thành Đệ nhất Tiết độ sứ trong Đại Càn vương triều, sản vật cũng phong phú nhất. Chỉ sợ vài năm nữa, hắn tích lũy đủ thực lực thì sẽ không sợ sự áp chế của các phương thế lực trong Đại Càn vương triều nữa. Ta thấy hắn nhất định sẽ tạo phản."
Mộ Dung Thôn cười khổ một tiếng, nói:" Coi như chúng ta biết việc này thì làm thế nào đây? Chúng ta và hắn không cùng một quốc gia. Về mặt chiến trận cũng không gây khó dễ được cho hắn."
Hoang Mộc Đại tướng thấy thủ hạ của mình không ngừng tranh luận, đột nhiên hỏi:" Các ngươi thấy Vương Phật Nhi là người thế nào?"
Thương Vân Hồng lắc đầu nói:" Có quá ít tư liệu về vị trụ trì sáu tuổi này nên không sao phán đoán được. Ta thấy, nói không chừng đây chỉ là hỏa mù mà Đại Lạn Đà tự cố ý đưa ra, trên thực tế thì có người khác làm những việc chấn động đó. Hắn chỉ là một con rối."
Mộ Dung Thôn trầm ngâm muốn nói nhưng rồi lại do dự. Hoang Mộc Đại tướng trông tháy, lập tức tỏ vẻ ôn tồn hỏi:" Tiểu Thôn, ngươi có chuyện sao không nói ra, nơi này không có người ngoài."
Mộ Dung Thôn mặc dù là thành chủ của một phương nhưng mới chỉ có ba mươi tuổi, từ trước đến nay vẫn được Hoang Mộc Đại tướng đối xử như con cháu. Hắn nghe Hoang Mộc Đại tướng lên tiếng thì lập tức nói:" Gần đây, thủ hạ của ta có báo cáo rằng Tiết độ sứ của ba trấn Tung Dương, Ngô châu, Mặc thành xâm nhập vào Vô tận lâm hải, kết quả bị đánh cho tơi tả quay về. Nghe nói bọn họ đụng độ với Vương Phật Nhi, ba người hợp lực vẫn bị đánh bại, hơn nữa ngay cả Tiết độ sứ Tung Dương là Mã Quý Tử đã mất tung tích."
Hoang Mộc Đại tướng hơi kinh ngạc, hỏi:" Tin tức này chính xác không?"
Mộ Dung Thôn cười khổ đáp:" Vô cùng chính xác nên ta mới do dự có nên nhắc tới hay không."
Hoang Mộc lắc đầu nói:" Quyết không thể có việc này. Vương Phật Nhi có lợi hại như thế nào cũng không thể đánh bại ba người này. Lí Ca Ngâm, Mã Quý Tử, Mạnh Thần Thông đều ở trong Tân thất đại thần tướng của Đại Càn vương triều, mặc dù không nổi danh bằng Thất đại danh tướng chiến tích huy hoàng mấy chục năm của Trung thổ nhưng cũng tuyệt đối không thể dễ dàng ứng phó. Ba người lén tiến vào Vô tận lâm hải, tất nhiên sẽ dẫn theo rất nhiều thủ hạ, bọn họ lại đều có tu vi trên tam phẩm, cho dù Vương Phật Nhi có mang hết tám Đại trưởng lão của Đại Lôi Âm tự đi bao vây tiêu diệt thì cũng chưa chắc đã có thể đánh nổi ba người này."
Vân Lĩnh Thuật, người trầm mặc nhất trong sáu đại mãnh tướng thủ hạ của ông ta đột nhiên nói:" Chẳng phải hôm nay Mộc Liên đã nói là Vương Phật Nhi thu phục được di dân trong Vô tận lâm hải sao? Có thể sinh sống trong Vô tận lâm hải suốt mấy trăm năm, e rằng trong tộc có cao thủ tàng ẩn."
Hoang Mộc Đại tướng thầm chấp nhận, thở dài nói:" Lần này tấn công Bắc Chu Vương, mặc dù chưa chắc đã có thu hoạch, nhưng hy vọng có thể mượn cơ hội này kéo Đại Lạn Đà tự dính líu vào, chúng ta sẽ không còn phải sợ Cơ Huyễn nữa." Truyện "Đại Viên Vương "
Trong khi Hoang Mộc Đại tướng và thủ hạ đang bàn bạc chuyện đại sự về quân đội và đất nước thì Mộc Liên trưởng lão cũng cảm thấy có chút vừa ý. Lão được Hoang Mộc Đại tướng bố trí cho ở tại trong nhà một phú hộ của Thanh Mộc thành. Viên phú hộ này bị phát hiện ngầm thông báo tin tức cho thế lực khác, hoạt động không hợp pháp nên bị Hoang Mộc Đại tướng hạ lệnh xử trảm.
Tuy nhiên, khi Hoang Mộc Đại tướng dẫn quân đến bao nhà viên phú hộ này thì đối phương lại biết được tin tức từ trước, bỏ chạy từ lâu rồi, hơn nữa còn mang theo tất cả của cải, Hoang Mộc chỉ thu được khu nhà cao cấp này.
Số thi binh đương nhiên đã bị Hoang Mộc Đại tướng điều tới vũ trường luyện binh ở trong thành, giờ ở đây chỉ có trăm tên lưu dân binh cùng hai mươi đệ tử trẻ tuổi của Long thứu thôn mà Mộc Liên dẫn đến.
Hoang Mộc Đại tướng lấy lý do đường xa mệt nhọc nên không chiêu đãi Mộc Liên ngay trong ngày mà bố trí vào ngày hôm sau. Sau khi ăn cơm chiều, đám lưu dân binh và đệ tử Long thứu thôn đều tự tìm chỗ đi ngủ.
Mộc Liên nhìn thấy ngôi nhà mình ở có cộ trạm xà khảm thì đột nhiên than một tiếng rồi nói lẩm nhẩm:" Năm đó ta thực sự không nên trở về Đại Lôi Âm tự. Nếu ta cũng dấn thân vào binh nghiệp, thành tựu bây giờ chưa chắc kém Hoang Mộc."
Mộc Liên phất ống tay áo bào một cái dập tắt ngọn đèn dầu, hai mắt nhìn lên bầu trời đêm yên tĩnh, thở dài ưu tư, hoàn toàn không buồn ngủ.
Khi ngọn đèn dầu trong phòng lão tắt đi, một bóng đen lập tức luồn ra khỏi khu ở của lưu dân binh, lặng yên không một tiếng động vượt qua bờ tường sang đường cái bên ngoài. Truyện "Đại Viên Vương "
Dưới ánh trăng, một thiếu niên tuấn tú chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc vải thô quần áo, chính là trang phục của lưu dân binh Đại Lôi Âm tự, vừa ra khỏi khu nhà cao cấp này bèn lập tức thở một hơi dài, nhẹ giọng kêu lên:" Đại Lôi Âm tự ở mãi tận trong xó xỉnh, khó khăn lắm mới có cơ hội đến thành thị phồn hoa, buổi tối có thể ngủ được sao?"
Hắn đi nhanh về hướng chỗ phồn hoa nhất của Thanh Mộc thành. Khi vào thành lúc ban ngày, hắn đã sớm quan sát rõ địa thế. Từ mật độ nhà cửa, số lượng dân cư, thiếu niên này đã suy đoán được nơi nào phồn hoa nhất trong Thanh Mộc thành, nơi nào có chỗ giải trí ban đêm không đóng cửa.