Đại Viên Vương

Chương 184







Qua mấy lần tiếp xúc, Vương Phật Nhi coi như biết được một ít về lai lịch của Vũ Thương thương hội. Gọi là Vũ Thương, tất nhiên là thương đoàn do bảy đại Vũ tộc của Tây Địch lập nên.



A Hạp La Vũ tộc, còn được gọi là Phượng Hoàng Vũ tộc, là một trong năm đại yêu tộc hùng mạnh nhất của Tây Địch yêu tộc, có bộ Niết bàn kinh tổ truyền là một trong năm đại võ học cấp thần thoại của Trung thổ Thần Châu, tất nhiên trở thành tộc đứng đầu của bảy đại vũ tộc. Các tộc còn lại như Vân Dực Vũ tộc, Thanh Cung Vũ tộc, Đa La Vũ tộc đều coi tộc A Hạp La là thủ lĩnh.



Vũ tộc là chủng tộc trong Yêu tộc được trời ưu ái. Ngoài Vân Dực Vũ tộc có hai cánh ngay từ khi mới sinh ra nên khả năng bay lượn cực mạnh, các Vũ tộc khác khi trưởng thành, sau khi công lực đột phá ngũ phẩm thì đều có thể tụ khí tạo thành cánh chim ở trên lưng và tự do bay lượn trên bầu trời. Phạm vi hoạt động của Vũ tộc rộng lớn hơn nhiều so với các chủng tộc khác. Bởi vậy, thương hội của Vũ tộc nổi tiếng khắp thiên hạ.




Nhưng Vũ Thương thương hội lại rất kém tiếng tăm. Mặc dù nó đã có cả ngàn năm lịch sử, cổ xưa hơn nhiều so với Ngọc Lê vương triều, nhưng lại không mấy người biết đến. Thương hội này hoạt động rộng khắp Trung thổ Thần Châu, nhưng căn bản coi khinh không làm ăn với thường dân mà chỉ qua lại với một ít thế lực lớn hoặc người có danh vọng cao.



Vương Phật Nhi chiếm được Đại Lôi Âm tự với rất nhiều vật tư từ trong Vô tận lâm hải nhưng chưa từng có biện pháp chuyển vận ra ngoài, do đó Vũ Thương thương hội mới tiếp xúc với Mộc Liên trưởng lão.



Quay về nơi ở thì thấy Vân Lĩnh Thuật đến thăm. Từ sau trận chiến lần trước, Vân Lĩnh Thuật rất có cảm tình đối với Vương Phật Nhi, nhiều lần qua phủ tìm hắn trò chuyện. Vương Phật Nhi trông thấy Vân Lĩnh Thuật thì cũng rất là cao hứng, hỏi:" Sao Vân đại ca lại rảnh rỗi mà tới đây. Chẳng phải mấy hôm nữa chúng ta sẽ xuất phát rồi sao?"



Vân Lĩnh Thuật cười ha hả, đưa ra một món đồ có hình dài dài được bọc kín, nói với Vương Phật Nhi:" Lần này chúng ta tới Bạch Nguyệt thành, chuyến đi sợ rằng sẽ không được bình an. Ta thấy ngươi không có binh khí thích hợp nên mang cho vật này."



Vương Phật Nhi kinh ngạc tiếp nhận, mở ra xem thì thấy là một cây mộc côn màu xanh dài ba tấc, to bằng ngón tay. Chắc nghĩ rằng tặng một vật nhỏ như vậy là không đủ thành ý nên gói cùng cây tiểu mộc côn này còn có một bộ áo giáp mới chế tạo rất vừa với thân hình Vương Phật Nhi hiện giờ. Truyện "Đại Viên Vương "



" Thanh Cung mộc, Vân đại ca là người của Mộc tộc, tại sao lại giấu thứ này ở trên người?"



Vân Lĩnh Thuật cười nói:" Chính vì ta là Mộc tộc nên mới có thứ này chứ sao! Bạch Nguyệt yêu tộc các ngươi thích dùng côn, Mộc tộc chúng ta lại chính là nơi các loại cây cối sinh trưởng."




Vương Phật Nhi gật đầu tán thành, cầm lấy cây Thanh Cung mộc, dùng hai tay kéo một cái lập tức hóa thành một thanh bổng lớn dài bảy tám trượng, to bằng cổ tay. Nếu Bạch Nguyệt yêu tộc lựa chọn binh khí thì lựa chọn đầu tiên nhất định là bổng, nhưng nơi ở của Bạch Nguyệt tộc thì tuyệt đối không có các loại gỗ có thể chế thành thần binh, ngược lại lãnh địa của Mộc tộc ở phương đông có rất nhiều thần thụ ngàn năm, có thể dùng để chế tạo thành côn bổng.



Kim Lân mộc, Thanh Cung mộc là các loại cây thần kỳ dùng để chế tạo thần binh, đều sinh trưởng mấy trăm, thậm chí ngàn năm ở trong lãnh địa của Mộc tộc ở phương đông, hơn nữa thân cây vĩnh viễn cũng chỉ to như vậy, cho dù không ngừng phát triển nhưng có sinh trưởng mấy trăm năm cũng chỉ cao vài thước, không cong không nghiêng không có mấu thì mới dùng được.



Theo độ mềm dẻo, cứng rắn, chất liệu khác nhau, các loại cây có thể chế tạo thần binh này tổng cộng có tám loại, cây càng lâu năm thì phẩm chất càng cao. Thanh Cung mộc mềm dẻo hơn nhiều so với Kim Lân mộc, thời gian sinh trưởng cũng dài hơn nhiều, nếu lấy Thanh Cung mộc làm thân cung tên thì có thể nói là báu vật vô giá." Cây Thanh Cung mộc này chính là thần binh đệ nhị phẩm đó! Vân đại ca, ta vốn nghĩ rằng cần phải khách sáo, nhưng tay thì lại không chịu nghe theo, cứ nắm lấy thật chặt, cũng đành phải cười mà nhận thôi."



Nghe thấy Vương Phật Nhi trả lời láu lỉnh như thế, Vân Lĩnh Thuật cười mắng:" Đúng là trong đầu cái tên tiểu quỷ này có nhiều điều cổ quái, lại còn có thể tìm ra được cái cớ này, đồ đã cho ngươi thì ai muốn ngươi từ chối."



Vương Phật Nhi cười hì hì, nhận lấy Thanh Cung mộc. Trong các loại gỗ có thể chế tạo binh khí, Kim Lân mộc cứng rắn nhất còn Thanh Cung mộc mềm dẻo, dai bền nhất. Công lực dần dần tăng cao, Vương Phật Nhi ngày càng tha thiết muốn tìm binh khí. Mặc dù quen dùng côn bổng nhưng hắn càng ngày càng có cảm giác Kim Lân mộc quá mức cứng rắn không thuận tay, tuy nhiên hắn lại không thay đổi được.



Hôm nay Vân Lĩnh Thuật mang đến cho hắn vũ khí này khiến cho hắn cảm nhận được lòng chân thành nhiều hơn so với hai người Vũ Thương thương hội biếu tặng chiếc đai lưng. Vân Lĩnh Thuật là vì giao tình chứ không phải vì lợi ích.



Tới Trung thổ Thần Châu, Vương Phật Nhi mặc dù vẫn nghịch ngợm vui vẻ nhưng cũng chưa có mấy bằng hữu. Mặc dù hắn cùng Tinh Tuyết cũng có chút thân thiết nhưng tính tình vẫn không hợp, không có nhiều đề tài chung để nói chuyện.



Vương Phật Nhi nhận lấy áo giáp, vũ khí mà Vân Lĩnh Thuật tặng cho, tâm tình trở nên khoan khoái hơn nhiều. Vân Lĩnh Thuật tính cách chính trực, là người ngay thẳng không cứng nhắc, đúng là đối tượng tốt nhất để kết giao bằng hữu." Nhận đại lễ của Vân đại ca mà tiểu đệ lại không có gì đáp lại, vừa hay hôm nay không có việc gì, huynh lại đến nữa, chúng ta ra ngoài uống rượu. Đi về phố Đông được không?"




Vân Lĩnh Thuật vui vẻ chấp thuận đề nghị của Vương Phật Nhi. Hai người ra khỏi phủ đệ, đi không xa đã gặp một quán cổ đã hoạt động nhiều năm, buôn bán đắt hàng. Mặc dù mặt tiền không lớn nhưng lại có rượu lâu năm của bản xứ rất là êm và mạnh. Hai người tìm một vị trí yên tĩnh, gọi thêm vài món, vừa nhậu vừa tán chuyện thật là tương đắc.



Vân Lĩnh Thuật mặc dù rất được các thủ hạ của Hoang Mộc Đại tướng coi trọng nhưng tính tình của hắn quật cường, quan hệ với đồng liêu cũng chỉ bình thường, khó nói chuyện hợp ý được như với Vương Phật Nhi nên có ý rất muốn kết giao. Hai người đúng là không đánh thì không quen.



Uống mấy tuần rượu, Vân Lĩnh Thuật thở dài:" Lần này tới Bạch Nguyệt thành, ta thật sự có chút không yên tâm, bỗng nhiên lo ngại lấy không giành được uy phong, bị mất mặt chỉ là chuyện nhỏ mà chỉ e xảy ra những việc ngoài ý muốn."



Vương Phật Nhi khá tò mò, hỏi:" Vân đại ca cũng không phải hạng người tính toán chi li, loại Thịnh điển này chỉ là chỗ để kiếm một cái danh hiệu, làm gì phải lo lắng như thế?" Truyện "Đại Viên Vương "



Vân Lĩnh Thuật hơi ửng đỏ mặt, hơi ngương ngịu đáp:" Ta đã từ lâu đã kết giao với một người con gái, vốn lần này muốn đoạt được tước vị, danh chính ngôn thuận trở thành Thành chủ Mục Vân thành rồi mới rước nàng về dinh. Nếu ta bị mất mặt thì việc này lại phải hoãn lại."



Vương Phật Nhi cười ha hả nói:" Việc này thì có cái gì mà phải lo lắng. Đệ có biện pháp, cam đoan rằng huynh sẽ được thỏa mãn tâm nguyện. Uống rượu, uống rượu nào!"


Bình Luận (0)
Comment