Đại Viên Vương

Chương 187







Hai thiếu phụ này nhìn qua đã thấy là con nhà tử tế, mặc dù còn kém những mỹ nữ tuyệt sắc do Hỏa Viên Đại tướng tặng, tám ca cơ cướp được của Mã Quý Tử rất nhiều nhưng lại không có vẻ phong sương, khi e thẹn thì càng khiến người rung động. Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi cười khổ, thầm nghĩ:" Huyễn Điệp mặt nạ biến hóa vô cùng. Tuy bây giờ ta có tầm vóc mười sáu mười bảy tuổi nhưng có thể làm chuyện ấy hay không thì cần phải tìm một người con gái quen biết thử xem thì mới không mắc sai lầm bị người cười chê. Chẳng may mà phạm sai lầm, bị đồn đại là kẻ bất lực thì......"



Hắn vội vàng cự tuyệt:" Bản nhân chính là đệ tử ký danh của Trụ trì Đại Lôi Âm tự, sớm muộn gì cũng quy y cửa Phật. Hai người cứ về đi, bọn tại hạ nhất định sẽ tận tâm tận lực."




Vương Phật Nhi đuổi hai thiếu phụ ra khỏi cửa nhưng vẫn còn ấm ức, thầm nghĩ:" Ta không thể vui vẻ thì sao lại để cho Vân Lĩnh Thuật kia được vui vẻ chứ? Ta sang đập cửa, nói chuyện cổ mộ với hắn."



Khi Vương Phật Nhi tới trước cửa phòng của Vân Lĩnh Thuật thì đã thấy viên võ tướng hào hùng anh dũng này đang đỏ bừng mặt đứng ở bên ngoài không dám đi vào. Hắn thấy Vương Phật Nhi thì cứ như gặp được cứu tinh, thầm thì:" Chẳng biết có hai cô gái từ đâu đến, sau khi vào phòng liền cởi hết đồ rồi trèo lên giường làm ta phải đứng ngoài cửa bao lâu không dám vào. Ngươi mau giúp ta lấy khôi giáp binh khí trong phòng ra, chúng ta tới thăm dò ngôi cổ mộ kia."



Trông thấy dáng điệu này của Vân Lĩnh Thuật, Vương Phật Nhi liền bật cười ha ha. Vân Lĩnh Thuật tỏ vẻ xấu hổ, một lúc lâu sau mới đột nhiên nhớ ra:" Thì ra Thập Phương tiểu đệ cũng là người đứng đắn, ta đoán chừng chắc chắn cũng có con gái vào phòng của ngươi ở bên kia, không biết ngươi làm thế nào đuổi được?"



Vương Phật Nhi lắc đầu đáp:" Hai người ở bên phòng của ta hai không quá sành sỏi, lập tức cởi quần áo leo lên giường như bên này, bị ta nói dăm câu ba điều đuổi đi. Ngươi cần gì ở trong phòng để ta lấy giúp ngươi."



Vương Phật Nhi phất ống tay áo cách không mở cửa phòng, quả nhiên thấy hai cô gái có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp đang uốn éo trên giường của Vân Lĩnh Thuật, thân thể lõa lồ, đúng là đã thoát y. Hắn cười thầm một tiếng, dùng Đại Na Di niệm pháp hút khôi giáp vũ khí của Vân Lĩnh Thuật ra khỏi phòng, xoay tay cách không đóng cửa lại rồi quát:" Bọn tại hạ ra ngoài thành đánh dẹp thi binh, các ngươi hãy về nhà đi."



Hai cô gái trong phòng nói líu la líu lô vài câu, hai người chưa kịp nghe rõ họ nói gì đã vận khinh công vội chạy đi như là bỏ trốn.



Tráng đinh trong trấn hiện giờ đều đang đi trên đường phố tuần tra, sợ thi binh xâm nhập thì mọi người không kịp phòng bị. Thấy Vương Phật Nhi và Vân Lĩnh Thuật đi ra, tất cả đều khom người thi lễ cực kỳ tôn kính. Truyện "Đại Viên Vương "



Vân Lĩnh Thuật giao việc cho mấy thân binh thủ hạ, dặn bọn họ nhất định không được vào nhà, mệt mỏi thì tìm góc tường nào đó đánh một giấc cho xong. Các thân binh cũng không để tâm lắm, chỉ luôn miệng ừ ào. Hắn dẫn hai thân binh cần ra ngoài thành cầu viện cùng Vương Phật Nhi rời khỏi Nộ Lĩnh trấn.



Bốn người đánh giết thoát khỏi trùng vây. Vân Lĩnh Thuật bảo hai thân binh lập tức tới doanh trại của Hoang Mộc quân ở gần đó, sau đó mới đột nhiên nhớ ra rằng vẫn chưa hỏi rõ ngôi cổ mộ ở chỗ nào. Hắn à một tiếng to, xấu hổ nói với Vương Phật Nhi:" E là chúng ta lại phải quay lại trấn, nếu không thì sẽ không có người dẫn đường, chúng ta làm sao mà tìm được ngôi cổ mộ kia?"




Vương Phật Nhi cũng không ngờ có việc này, đang cuống lên định trả lời thì chợt nghe thấy một giọng trầm thấp nói:" Ta biết chỗ có ngôi cổ mộ, hai người hãy đi theo ta!"



Vương Phật Nhi kinh ngạc quay đầu lại, thấy đó là một người đàn ông tráng kiện vừa mới gặp ở trong trấn. Ban đầu hắn tưởng là một võ giả đi ngang qua nên cũng không để ý, bây giờ thấy người này đầy vẻ phong trần, chừng ngoài bốn mươi tuổi, hai mắt tràn đầy vẻ tự tin của người từng trải biết bao sóng gió, hiển nhiên là một nhân vật không tầm thường. Truyện "Đại Viên Vương "



Vân Lĩnh Thuật gật đầu đáp:" Ngươi hãy báo tên đi. Chúng ta cần người dẫn đường, nhưng cũng phải đáng tin cậy mới được."



Người đàn ông tráng kiện liền vỗ vào cái bọc lớn đeo sau lưng, nói:" Ta là Nô Xích Hải. Vân Lĩnh Thuật, ngươi chắc phải nghe nói đến."



Vân Lĩnh Thuật liền thủ thế, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm trọng, trầm giọng quát:" Nô Xích Hải, ngươi không ở trong sơn trại của mình mà vui chơi, chạy đến đây làm gì? Hoang Mộc quân chúng ta lâu nay vẫn muốn tiêu diệt ngươi, hôm nay để ta gặp được, ngươi tưởng sẽ dễ dàng thoát thân sao?"



Nô Xích Hải cười hào sảng, quát lớn:" Vân Lĩnh Thuật, chúng ta không phải mới đấu với nhau lần đầu, ngươi chỉ có thêm thằng nhóc mười sáu mười bảy tuổi này, chẳng lẽ có thể chuyển bại thành thắng sao?"



Vân Lĩnh Thuật tỏ vẻ khẩn trương, đang định phát tác thì Vương Phật Nhi ở bên đã nói:" Hai vị, chúng ta cũng nên tính toán xem liều mạng đánh nhau một trận trước thì có lợi hay là tạm thời hợp tác thì tốt hơn. Dân của trấn này đang cự kỳ nguy hiểm, một chút ân oán có thể để lại sau không?"



Nô Xích Hải cười nói:" Tên nhóc này thật là biết ăn nói, hiểu rằng Vân Lĩnh Thuật không phải là đối thủ của ta nên cho hắn một nấc xuống thang. Lần này ta ngẫu nhiên xuất hành, phát hiện được ngôi cổ mộ đó, thấy nó hình dạng kỳ lạ nên đoán rằng bên trong chắc chắn phải có bảo vật chôn cùng, bèn thuê hơn chục người dân khai quật, không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện."




Vân Lĩnh Thuật bèn cả giận nói:" Thì ra là ngươi làm bậy. Với bản lãnh của ngươi thì làm sao mà không đối phó được với cái thứ ở trong cổ mộ đó chứ?"



Nô Xích Hải lắc đầu thở dài đáp:" Trong đó có gì thì ta vẫn chưa từng thấy, nhưng có thể khẳng định chắc chắn không phải là Minh Hoàng mà là một lực lượng gì đó rất mạnh. Một mình ta thì không đối phó được nên không tiếp tục xâm nhập vào, giờ có của ngươi hỗ trợ thì ta nắm chắc được vài phần là sẽ lấy được thứ đó."



Vương Phật Nhi rất kinh ngạc, hỏi:" Nô Xích Hải đại thúc, ngươi dùng từ “cái gì đó” để mô tả, chẳng lẽ trong cổ mộ thật sự không phải là thi yêu ư?"



Nô Xích Hải lắc đầu nói:" Cũng không phải là thi yêu. Theo ta thì chắc là một Minh thú vô cùng hung hãn!"



Vương Phật Nhi nghe thế liền động tâm, nói:" Linh thú có trí lực thua xa nhân loại và yêu tộc, sau khi chết có thể hóa thành thi quỷ nhưng khả năng thì giảm sút đi rất nhiều, nếu đã có thể làm Minh thú thì lực lượng ít nhất cũng phải trên tam phẩm. Đại thúc, ngươi nói rằng mình không đối phó được thì con dị thú kia khi còn sống ít nhất cũng phải có lực lượng đệ nhị phẩm, ngươi và Vân đại ca xác định là có thể ứng phó được sao?"



Nô Xích Hải ngạo nghễ nói:" Trong Hoang Mộc quân, ngoại trừ Hoang Mộc Đại tướng thì sợ rằng công lực Vân đại ca của ngươi cao nhất. Lão Nô ta đấu với hắn sáu lần, lần nào cũng thắng. Dị thú sau khi chết hóa thành Minh thú, mặc dù còn lực lượng nhưng trình độ trí tuệ thì thua xa so với thi yêu, chỉ bằng bọn thi binh bình thường. Ta không được chính quy như Hoang Mộc quân, chưa từng có lấy một con kỵ thú, nếu mà thu phục được con này thì về sau trên chiến trường sẽ rất uy phong."



Vương Phật Nhi nghĩ thầm:" Nếu thực sự có thì chuyện tốt thế này làm gì đến lượt ngươi? Ba đại hộ pháp thần tướng cùng xông lên...... thì chỉ sợ vị đại thúc này răng rơi đầy đất."


Bình Luận (0)
Comment