Đại Viên Vương

Chương 192







" Không cần, ta có biện pháp có thể khiến hắn không đuổi kịp." Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi thò tay lấy ra một vật gì đó ném xuống mặt đất, liền thấy một con sóc cơ khí không ngừng nhảy nhót trên mặt đất, miệng nói tiếng người:" Ngươi là thằng ngốc, không đuổi kịp ta , ngươi tên hỗn đản, chân ngắn quá mà......" rồi cứ thế chạy thoăn thoắt về một hướng khác.



Lệ Khuynh Thành nhìn thấy vật nhỏ này lập tức mỉm cười, biết Vương Phật Nhi dùng con sóc cơ khí này là để dụ Đại Lương Vương rời đi, quả thật là dễ dàng.




Vương Phật Nhi cười thầm, trong lòng không phải không đắc ý:" Cô bé họ Lệ này võ công dũng mãnh nhưng chưa chắc mặt nào cũng mạnh, ta chỉ cần biểu hiện đúng năng lực mình có thì tự nhiên sẽ giành được cảm tình của nàng!"



Đến Trung thổ Thần Châu, Vương Phật Nhi vẫn luôn nỗ lực vì tính mạng của mình, ngay cả khi gặp một số mỹ nữ thì cũng chỉ thoáng nổi tâm tư là không giành được không bỏ, thứ nhất là do thực tế thân thể chưa phát dục, thứ hai là không có thời cơ.



Nhưng Lệ Khuynh Thành bỗng nhiên xuất hiện khiến cho Vương Phật Nhi không thể không sử dụng toàn bộ tâm sức, nếu có thể thì được lọt vào mắt xanh của Lệ Khuynh Thành, ít nhất thì cũng tránh được nổi khổ bị đuổi giết. Không áp đảo được đối thủ về vũ lực thì phải sử dụng trí tuệ, Vương Phật Nhi tin vào những lời này.



Lệ Khuynh Thành võ công siêu phàm, nhưng bao nhiêu năm khổ luyện nơi bí cung của phái Dao Trì, chưa từng tiếp xúc với bất cứ một thiếu niên cùng lứa tuổi nào, cảm tình thuần khiết như giấy trắng. Lần này xuất môn tu hành, vì nàng võ công tuyệt cao, dung mạo tuyệt đẹp nên dù có thiếu niên nào phải lòng thì tâm lý cũng nhún nhường một chút nên rất dễ bị nàng xem thường.



Vương Phật Nhi chính là khởi đầu có nhược điểm, quay lại tập kích, mặc dù vẫn chưa nói thẳng là theo đuổi nhưng cũng đã thầm nhủ sẽ xuống tay rồi.



Đại Lương Vương dung hợp thân thể thiên thi, sức mạnh được tăng cường rất nhiều nhưng cũng bị suy kiệt tư chất bên trong, trí lực giảm hẳn. Con sóc cơ khí mặc dù có thể phát tiếng người nhưng quay đi quay lại cũng chỉ có vài câu như vậy, tấ nhiên là có không ít sơ hở thế nhưng Đại Lương Vương lại không thể nghe ra, lập tức bị nó thu hút sự chú ý, cười hô hố quái dị và bỏ đi xa dần.



Vương Phật Nhi nhanh chóng dọn dẹp những tàn tích của tượng thần, với kỹ nghệ về quan thuật cộng thêm kiến thức về kiến trúc học, quả nhiên hắn đã nhanh chóng tìm được mấu chốt, mở ra thông đạo đi vào tầng thứ chín.




Tảng đá che lấp thông đạo vừa mở ra, lập tức có một luồng ánh sáng trắng đục phụt ra cửa. Vương Phật Nhi chấn động trong lòng, thầm nghĩ:" Thi khí thật là lợi hại!" Luồng thi khí này đã có thể hình thành nên diễm quang, mức độ đậm đặc trông thấy mà phát sợ, kể cả mức độ Vương Phật Nhi ngưng tụ chân khí của bản thân mình cũng không chắc đã được như thế.



" Phía dưới là cái gì mà lại lợi hại như vậy?"



Lệ Khuynh Thành trong mắt đột nhiên có khẩn trương vẻ, nhẹ giọng nói:" Ngôi địa cung này có cái gì thì ta cũng không biết, nhưng ta nhớ trong tư liệu của sư môn có ghi lại, vùng Nam hoang chắc chắn có huyệt mộ của Hình Mang Địch trong ngũ đế thập hoàng thời thượng cổ. Người đó là thủy tổ của nhân tộc, đánh bại đại thủ lĩnh đời thứ hai của Bạch Nguyệt yêu tộc và kết thúc lịch sử thống trị trung thổ Thần Châu của Bạch Nguyệt yêu tộc."



Vương Phật Nhi ớn lạnh trong lòng, nhớ tới truyền thuyết về Linh cữu Lý Hư mà Tinh Tuyết từng kể. Những sinh linh thời kì Thái cổ đều mạnh bạo ngông cuồng tự đại, lực lượng so với cao thủ các nhà các phái bây giờ thì mạnh mẽ như mặt trời so với đom đóm. Đệ nhất phẩm tu vi cái gì chứ, so với một cái lông chân của mấy cường giả thời kỳ Thái cổ này cũng còn thua kém.



" Không thể nào. Nếu đây là huyệt mộ của Hình Mang Địch, chỉ sợ thi khí phát tiết ra cũng đủ khiến cho cả khu vực trong vòng năm nghìn dặm vuông chung quanh không có người sống, cũng không thể chỉ ở cấp độ trước mắt này mà thôi."



Lệ Khuynh Thành cười bảo:" Có một vài bí mật từ thời thượng cổ mà ngươi còn chưa biết. Nghe nói Hình Mang Địch thiên hạ vô địch, ngay cả Bạch Nguyệt yêu tộc lúc ấy cai quản thiên hạ cũng không làm gì nổi lão. Nhưng một phi tử không chịu nổi việc lão hoành hành bá đạo nên đã tư thông với Đại tướng thủ hạ của chính Hình Mang Địch, cũng là cao thủ khoáng thế của Cự Linh tộc đích. Khi chuyện bại lộ, người đó trốn thoát được cuộc truy sát của Hình Mang Địch, chạy đến Tây Địch cùng Bạch Nguyệt yêu tộc thời đó bày mưu tính kế, cuối cùng nghĩ ra biện pháp ám toán Hình Mang Địch, phân thây vị đệ nhất hung thần của Trung thổ Thần Châu này thành tám mảnh, mai táng tách rời nhau. Ta đoán đây chính là một trong số đó."



Vương Phật Nhi hơi giật mình, nhưng cũng khá thoải mái, nói:" Nếu quả thật là như thế, chỉ sợ chúng ta không có cách nào ứng phó nổi. Hình Mang Địch dũng mãnh, e rằng chỉ có Thủy Câu Thần của Bạch Nguyệt tộc xuất thủ thì mới thu thập được lão. Hoặc là các loại thái cổ thần thú hùng mạnh như Thần điểu Li Loan, Thiên xà Bách Hoang, Tam trảo Kim Ô, Cự linh Hình Kiền, Mộc thần Thanh Đế thức tỉnh thì mới có khả năng chống lại hung uy bậc này."



Lệ Khuynh Thành cười đáp:" Cái đó cũng chưa chắc. Hình Mang Địch khi còn sống là thiên hạ vô địch, sau khi chết bị phân thây thành tám mảnh, tất nhiên không có cách nào mà hóa thành thi quỷ được. Chỉ có một mảnh hài cốt, cứ cho là vì sao đómà lực lượng không tiêu tan, thì cũng chỉ là một vật chết mà thôi. Ta phải xuống xem cuối cùng là cái gì, chúng ta phán đoán cũng chưa chắc đã chính xác."




Vương Phật Nhi mỉm cười, đột nhiên nói:" Lệ cô nương dũng khí mạnh hơn ta thượng một chút, ta vừa rồi đã bị khiếp sợ." Sau đó, hắn bước từng bước vào cửa, tư thế vô cùng thong dong.



Lệ Khuynh Thành giật mình kinh hãi, sợ Vương Phật Nhi có gì thất thố, vội vàng đi theo xuống. Chỉ là nàng không biết là Vương Phật Nhi đã ấp ủ từ lâu, thực hiện mỗi động tác của mình một cách hoàn mỹ không tỳ vết, phong thái nhanh nhẹn chính là vì muốn tạo cho nàng một ấn tượng sâu sắc. Đầu tiên là dũng cảm thừa nhận mình khiếp đảm, sau đó dùng hành động để làm rung động tâm hồn của Lệ Khuynh Thành, cố gắng phát huy tột bậc sức hấp dẫn của đàn ông, phát huy công hiệu của mặt nạ Huyễn Điệp tới cực hạn.



Một người dù tướng mạo tầm thường nhưng ở trong tình huống đặc biệt, nhìn từ một góc độ nào đó lại thường gây được sức quyến rũ đặc biệt. Tỷ như một cô gái khi đang cười e thẹn sẽ tạo cho người tình cờ trông thấy những cảm giác ngọt ngào đặc biệt. Một thanh niên không giỏi ăn nói, thể hiện tính nghiêm túc trong khi cố gắng làm việc sẽ vẫn có sức hấp dẫn khó hiểu đối với nữ đồng nghiệp. Mấy hành động tiểu xảo như là lơ đãng này chính là chiêu thứ ba mà Vương Phật Nhi dùng để quyến rũ Lệ Khuynh Thành.



Nghe thấy Lệ Khuynh Thành vội vàng lao xuống theo ở đằng sau lưng, Vương Phật Nhi lại nắm chắc thêm một phần đối với việc giành được cảm tình của nàng cao thủ xinh đẹp này." Cái thiếu bây giờ chính là làm sao cho quan hệ gần gũi hơn, chỉ cần ta nắm chắc cơ hội khiến cho Lệ cô nương biến thành “nghiêng thành” là đại công cáo thành." Truyện "Đại Viên Vương "



Trong lòng nghĩ đến toàn những việc không liên quan gì đến bí mật của tầng này, Vương Phật Nhi khẽ nhếch miệng cười, căn bản không dám quay đầu lại sợ Lệ Khuynh Thành thấy vẻ mặt của hắn lại nhìn ra sơ hở.



" Nơi này thi khí quá nặng, ánh sáng do chân khí hộ thân của chúng ta phát ra cũng không làm sao chiếu sáng được chung quanh. Lệ cô nương cầm cái này soi đường đi." Vương Phật Nhi thuận tay đưa sang một vật, cũng là một dụng cụ do cơ quan thuật chế tạo ra, gọi là Thiên lí khí tử phong, loại vật nhỏ chuyên dùng để chiếu sáng đường đi mà các cơ quan thuật sĩ chế tạo ra.


Bình Luận (0)
Comment