Đại Viên Vương

Chương 196







Vương Phật Nhi lấy lạ, liền hỏi:" Mặc dù vũ khí có thể giúp võ giả tăng sức sát thương nhưng để quyết định thắng bại vẫn phải dựa vào võ công của bản thân mình, tại sao Khuynh Thành lại để tâm đến vũ khí như vậy?"



Lệ Khuynh Thành tỏ vẻ khó hiểu:" Chỉ cần có thể chiến thắng đối thủ, còn dùng thủ đoạn gì mà chẳng được. Tại sao ngươi lại cho rằng chỉ có dựa vào võ học mới được? Nếu như ngươi dùng một trong mười đại thần binh của thiên hạ mà giết được kẻ địch, chẳng lẽ đối phương chết rồi còn kêu oan được sao?"



Vương Phật Nhi cười ha ha, thầm nghĩ cũng đúng:" Ta ở tại cái thế giới này cũng lâu, quả nhiên đã trở nên có chút ấm đầu, thật sự còn không bằng một cư dân gốc của Trung thổ Thần Châu là Lệ Khuynh Thành, hành sự thoải mái không hề cấm kỵ." Truyện "Đại Viên Vương "



Hắn thuận mồm hỏi luôn mười đại thần binh trong thiên hạ gồm những thứ gì, vì sao lại có được danh tiếng hiển hách như vậy? Những binh khí khác cũng có không ít thuộc vào hạng đệ nhất phẩm, vì sao lại không được xếp cùng? Truyện "Đại Viên Vương "




Lệ Khuynh Thành cười đáp:" Mười đại thần binh của thiên hạ, hiện tại còn có sáu món có người sở hữu, bốn món thần binh còn lại không biết thất lạc ở chỗ nào trong Trung thổ Thần Châu. Ta chỉ có thể nói với ngươi là ta biết được sáu món." Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi vốn chỉ biết một cách nửa vời về việc này nên lập tức thấy hứng thú, hỏi Lệ Khuynh Thành:" Sáu món đã biết thế nào?"



Lệ Khuynh Thành đáp:" Cách xếp hạng này cũng không phải do người thời nay sắp xếp, danh tiếng của mười đại thần binh này cũng như Hoàng Thiên bảng của Đại Càn có từ xa xưa. Xếp hạng thứ nhất là Triện Đông Hoàng, truyền thuyết nói rằng cho dù người nắm giữ nó có tập võ hay không, chỉ cần có nó là biết được chính xác cách dùng, lập tức có thể tăng lực lượng lên tới đệ nhất phẩm."



Vương Phật Nhi nghe thấy câu có thể lập tức tăng lên tới đệ nhất phẩm thì càng thêm hứng thú, tiếp tục hỏi:" Các món còn lại thì có năng lực gì?"



Lệ Khuynh Thành đem tất cả những hiểu biết nhất nhất giới thiệu, Vương Phật Nhi lúc này mới hiểu được rằng sở dĩ có mười đại thần binh của thiên hạ là vì rất nhiều tiền bối sau khi phi thăng đã từ tinh không xa xôi trả về Nhân Gian Giới, cùng vì để lưu lại ấn ký của chính mình.



Bảo bối đủ tư cách lọt vào danh sách này đều là những món có thể khiến cho tu vi người dùng lập tức gia tăng đến đệ nhất phẩm. Chỉ có điều chẳng những số lượng rất ít, hơn nữa vài món còn đòi hỏi phải có tu vi nhất định mới có thể sử dụng và phát huy uy lực.



Thần binh Bắc Đẩu mà Vương Phật Nhi có được là vũ khí đã tiếp cận cảnh giới này nhưng muốn để được đưa vào nhóm mười đại thần binh thì chỉ sợ Đao vương Tinh Dật Vũ có trở lại nhân gian cũng không làm được bởi vì mức tăng cường lực lượng Bắc Đẩu rất có hạn.



Lệ Khuynh Thành đã nói như vậy, Vương Phật Nhi cũng thầm nghĩ rằng cứ cho là không đi mua sắm, chế tạo binh khí mới lạ gì thì ít nhất cũng dẫn Lệ Khuynh Thành đi ra ngoài du ngoạn Bạch Nguyệt thành cũng được.




Hắn cùng Lệ Khuynh Thành cứ như hình với bóng, cùng nhau đi ra cửa.



Bạch Nguyệt thành có diện tích không hề thua kém An Nguyên thành đế đô của Đại Càn vương triều chút nào, về mặt phồn hoa thì còn hơn. An Nguyên thành vừa là đế đô vừa là thành thị trọng yếu thủ hộ đế vương của Đại Càn vương triều, bởi vậy có khá nhiều áp lực đối với hoạt động thương nghiệp, tính quân sự hóa mạnh hơn một ít.



Mà Ngọc Lê vương triều đã hoàn toàn sụp đổ, hoàng tộc cũng chỉ có thể khống chế một tòa thành trì này, bởi vậy hoàng tộc của Ngọc lê vương triều dùng không ít chính sách hấp dẫn thương đoàn các nơi mang theo rất nhiều sinh khí.



Lệ Khuynh Thành tập võ từ nhỏ, chưa bao giờ được thấy với thành thị náo nhiệt. Hai người đi trên đường phố, xem đến hoa hết cả mắt, cưỡi Phi Vân đà vẫn không ngớt bàn tán. Sau hơn nửa ngày du ngoạn, Lệ Khuynh Thành đột nhiên hơi biến sắc, bảo Vương Phật Nhi:" Ta có chút việc phải đi một lát. Ngươi không cần chờ ta, về nhà trước đi!"



Vương Phật Nhi muốn ngăn cản nàng, nhưng chưa kịp mở miệng thì thân hình Lệ Khuynh Thành chợt nhoáng lên không còn thấy đâu nữa. Về võ công, Vương Phật Nhi yếu nhất là khinh công, muốn đuổi heo cũng không được nữa.



Nhớ tới việc Lệ Khuynh Thành khuyên hắn chế tạo một thứ binh khí kỳ dị thuận tiện tại đại hội phong đất xuất ra kì binh để giành được thành tích tốt, Vương Phật Nhi hiểu rõ Lệ Khuynh Thành nhất định có thể tự lo liệu cho mình nên cũng thúc Phi Vân đà hướng đến một chỗ náo nhiệt nhất trên đường để tìm cửa hàng vũ khí.



Đang một mình du ngoạn, đột nhiên thấy đường phố trở nên hỗn loạn. Một nhóm thiếu nữ từ mười hai mười ba đến mười tám mười chín tuổi đang ồn ào xông tới, nếu có gánh hàng nào trên đường không tránh kịp thì sẽ bị nhóm này đá dạt sang một bên.



Vương Phật Nhi trông thấy bật cười, thật sự quên cả việc tránh đi. Đám thiếu nữ ngông nghênh đi qua, trông thấy con Phi Vân đà hắn cưỡi to cao thần tuấn bèn lập tức vây lại. Bỗng có một tiếng hô thánh thót, các cô gái lập tức tách ra làm hai nhóm và một cô gái xinh đẹp mặc áo tím chừng mười bốn mười lăm tuổi từ phía sau đi lên.



Trông thấy Vương Phật Nhi, đôi mắt đẹp của cô gái này lập tức thoáng ánh lên tia sáng kỳ dị, phất cổ tay ngọc ngà một cái, chiếc quạt xếp cầm trên tay liền xòe ra, dáng điệu hết yểu điệu nhưng lại khiến cho Vương Phật Nhi thầm toát mồ hôi lạnh.




Hắn cũng không muốn xảy ra chuyện vào lúc này, vội vàng vỗ Phi Vân đà muốn nhường đường cho đám con gái này. Bọn họ có hành vi ngang ngược, e là có lai lịch cực kỳ không bình thường, Vương Phật Nhi tự nhủ thêm một chuyện không bằng ít một chuyện, hơn một nửa không bằng ít một nửa.



Nhưng cái cô gái xinh đẹp mặc áo tím lại không chịu bỏ qua cho hắn, khẽ nhún chân ngọc tung người nhảy lên đứng ở trên đầu Phi Vân đà. Khinh công của cô gái thật sự không tầm thường, Phi Vân đà mang trên đầu một cô gái băng mấy chục cân mà vẫn không hề có cảm giác gì, tiếp tục bước đi chậm rãi, nhàn nhã như trước.



Vương Phật Nhi trông thấy cô gái xinh đẹp mặc áo tím từ trên cao đáp xuống, có ba phần không được tự nhiên, năm phần xấu hổ tức giận, thầm nghĩ:" Chẳng lẽ cô thấy Phi Vân đà thì muốn ép mua? Mặc dù ta cũng không coi trọng thứ này, nhưng một chuyện mất mặt thế này thì làm sao chịu nổi. Chỉ cần cô ta mở miệng nói là cần, ta nhất định phải dùng lời nói mắng cho Xú nha đầu này vài câu thật tàn nhẫn để cho họ không còn dám kiêu ngạo ngang ngược như vậy nữa."



Hắn còn chưa kịp nghĩ ra những từ ngữ gây tổn thương người khác thì cô gái kia đã phe phẩy chiếc quạt trong tay, mỉm cười nói:" Vị công tử này to cao thật là tốt, chắc là người của Bạch Nguyệt tộc rồi. Đàn ông của Bạch Nguyệt tộc có da dẻ trắng trẻo, quả nhiên ra rất đáng yêu! Đến đây, công tử, làm cho gái này cười đi, cười thật vui đó, gái này sẽ có phần thưởng."



Vương Phật Nhi lập tức trợn mắt há mồm, hắn sống hai kiếp người mà chưa từng thấy một đứa con gái nào cởi mở phóng túng như thế.



Cô gái áo tím trông thấy vẻ mặt của Vương Phật Nhi như thế thì tựa như càng thầm sảng khoái trong lòng, gập chiếc quạt lại, đưa sang khẽ nâng cằm Vương Phật Nhi. Lần này, Vương Phật Nhi phản ứng nhanh hơn, nhấn vào yên Phi Vân đà một cái, lập tức bỏ chạy.



" Bản nhân là hòa thượng, không phải là công tử, nhưng cười một tiếng thì không vấn đề. Bản hòa thượng còn có Cương quản thần vũ bí truyền của Đại Lạn đà tự, cô gái ơi, có muốn thưởng thức không?"


Bình Luận (0)
Comment