Đại Viên Vương

Chương 211







Vương Phật Nhi tức thì mắt sáng rực, kêu tốt thật to chấp nhận giao dịch. Gã thanh niên áo vàng vô cùng đắc ý vươn tay ra đón lấy bức tranh. Vương Phật Nhi cười một tràng dài, vận Đại na di niệm pháp, vung tay tung bức tranh ra, miệng nói:" Ngươi nhận được rồi thì cũng phải giao phong trấn ra đi thôi?" Truyện "Đại Viên Vương "



Gã thanh niên không thèm để ý gì tới điều đó, đáp:" Có bao nhiêu người ở đây, ta có thể ăn được bức họa của ngươi hay sao? Chờ bản thiếu gia kiểm tra xong rồi nói!"



Vương Phật Nhi nhướng mày, khi hắn tung bức họa ra đã cố ý để tốc độ thật chậm, mặc dù là dùng Đại na di niệm pháp nhưng vẫn tung theo cung đường như cách bình thường. Nghe thấy tên kia nói có vẻ tráo trở, Vương Phật Nhi cong năm ngón tay chộp một trảo, lập tức hút bức tranh bay ngược trở về, rồi lại oang oang hét lớn:" Còn ai trả giá nữa không, vật này chỉ bán cho người quân tử có thành tâm."




Đã vươn tay ra nhận, đột nhiên lại thấy kia bức tranh bay ngược ra, gã thanh niên giận tím mặt, quát lên:" Chúng ta đã giao dịch xong xuôi, sao ngươi lại bất ngờ đổi ý? Ngươi cho là Tấn Tô Tà ta dễ chọc vậy sao? Lên, lấy bức tranh kia về đây!"



Câu cuối cùng của gã thanh niên là nói với thủ hạ của mình. Hắn có khoảng trăm tên thủ hạ, hiển nhiên cũng là những lưu lãng võ tướng mới đầu quân nương tựa vào hắn. Thấy chủ công ra lệnh, mấy võ tướng này đều muốn tranh công, lập tức xông về phía Vương Phật Nhi.



Gã thanh niên Tấn Tô Tà đứng ở trên thang người do sáu gã thủ hạ lập thành, tay chỉ mồm quát, trông thật là kiêu ngạo. Vương Phật Nhi khẽ hỏi Khương Văn Lễ:" Thằng oắt này là con cái nhà ai? Sao kiêu ngạo như vậy?"



Khương Văn Lễ cười khổ một tiếng, cũng khẽ cười đáp:" Hắn chính là con trai độc nhất của Thanh viên Đại tướng trong Nhất suất Nhị tướng của Bạch Nguyệt yêu tộc, phụ thân hắn có quan hệ rất tốt với Phong suất của Bạch Nguyệt tộc, bởi vậy thế lực rất lớn, chúng ta không nên khinh thường mà đắc tội."



" Không nên đắc tội cái rắm! Người ta cưỡi lên đầu lên cổ mà còn nói cần nhẫn nại chịu đựng ư? Khương Công Vọng, Nhạc Sư Đà, ra tay thật tàn độc cho ta!" Vương Phật Nhi cũng hét lớn, thanh thế thật không nhỏ. Hắn đã kịp nhận ra mặc dù đối phương có hơn trăm tên thủ hạ nhưng chỉ là loại võ tướng coi trọng thế lực của Thanh viên Đại tướng mà thôi chứ cũng không có ý thuần phục đứa con trai độc nhất này của Đại tướng nên tuy chúng thoạt nhìn cũng khá dũng mãnh nhưng không thể nào đề cao tinh thần lên được.



Nhạc Sư Đà nghe thấy không phải làm thang cho người cưỡi thì rất cao hứng, hét to một tiếng, lập tức lao như điên ra ngoài, không thèm để ý đến mấy người trên vai mình. Vương Phật Nhi nhẹ nhàng nhảy xuống, mắng thầm trong bụng:" Đồ lỗ mãng!"



Khương Công Vọng hoa cây đại thương, thấy Vương Phật Nhi có ý xuất thủ thì cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức cùng xông tới đánh giết lũ thủ hạ của Tấn Tô Tà.



Nhìn biểu hiện của hai gã đại tướng thủ hạ này và vũ kỹ của đám thủ hạ Tấn Tô Tà, Vương Phật Nhi ngầm lắc đầu, thở dài một tiếng:" Xem ra vận mệnh của ta cũng không tồi, tới cái thế giới này mà vẫn có thể làm mưa làm gió, còn mạnh hơn nhiều so với những lưu lãng võ tướng này."




Võ công tâm pháp một người tu luyện có cao minh hay không, chẳng những quyết định mức tiến bộ võ công của người đó mà còn có tác dụng không thể đo lường đối với sự phát triển sau của người đó. Khi ở cấp độ bát, cửu phẩm thì tập luyện tâm pháp bình thường lưu truyền trong dân gian không khác mấy sơ với tập luyện vũ kỹ thượng thừa của Đại Lạn Đà tự hoặc là Thiên Ma viện. Nhưng một khi vượt qua ngũ phẩm, chân khí có được nhờ tu luyện vũ kỹ thượng thừa sẽ có thêm nhiều thuộc tính đặc biệt, hơn nữa mức độ tinh luyện cũng mạnh hơn các loại tâm pháp tam tứ lưu rất nhiều.



Các võ giả có căn cơ cấp này thì khi muốn luyện lên các tầng cao hơn sẽ dễ dàng hơn một chút so với người tu luyện tâm pháp thấp kém hơn.



Khương Công Vọng, Nhạc Sư Đà hiện tại có công lực tương đương với Vương Phật Nhi, cùng ở mức trên tứ phẩm. Nhạc Sư Đà tự nghĩ ra tâm pháp, chân khí cương mãnh hung bạo nên không thua kém Vương Phật Nhi bao nhiêu nhưng là Khương Công Vọng thì chân khí có vẻ có chút yếu ớt, tán loạn hơn, xem như là kém hơn so với các võ giả đồng phẩm.



Nhưng Khương Công Vọng có thiên phú cực cao về thương pháp, một bộ thương pháp phổ bình thường mà do hắn sử dụng thì bỗng nhiên lại có thêm những biến hóa vô cùng tận, hơn nữa căn cơ của hắn cũng rất ổn định, nhất định là do khổ công rèn luyện mà thành. Truyện "Đại Viên Vương "



Trong đám võ tướng mà Tấn Tô Tà thu phục được cũng có ba bốn kẻ có công lực có thể đánh ngang với hai người, nhưng mà Nhạc Sư Đà thì quá dũng mãnh, Khương Công Vọng lại vững chãi, hai người cứ thế hỗ trợ lẫn nhau mà cầm cự được.



Khương Ô Tín và Khương Văn Lễ tất nhiên là có lo ngại cho bạn cùng thôn Khương Công Vọng, vừa định xông lên hỗ trợ thì Vương Phật Nhi đã cản bọn họ lại, lắc đầu bảo:" Ngoài Nhạc Sư Đà, Khương Công Vọng ra thì nhất định không một ai khác được ra tay, ta có bố trí khác!"



Hai tướng họ Khương mặc dù sốt ruột, nhưng chủ công đã nói thế thì bọn họ cũng không dám cự nự, chỉ biết lo lắng nhìn Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng bị bọn người kia vây quanh đánh chém.



" Quả nhiên là tên Tấn Tô Tà kia không đủ trí tuệ, ngay cả đấu pháp đơn giản như vậy mà cũng không nhìn ra. Xem Thập giới súc địa pháp của ta!"




Vào thời điểm đánh nhau kịch liệt nhất, thân hình Vương Phật Nhi bỗng đột nhiên biến mất. Hắn đã ước lượng chính xác phương vị, góc độ từ trước, xuất thủ vô cùng biến hóa, tính toán tinh tế chuẩn xác. Tấn Tô Tà thấy thủ hạ của mình đang chiếm thượng phong, mặt đỏ bừng bừng vô cùng hưng phấn thì đột nhiên thấy một người hiện ra ngay trước mắt.



Cơ hồ là mũi chạm mũi, Vương Phật Nhi quay sang Tấn Tô Tà đang há hốc mồm không sao khép lại được, nhổ một ngụm nước bọt vào miênngj hắn, lắc đầu giận dữ nói:" Thanh viên Đại tướng sinh ra một phế vật như ngươi thì nhất định đã hối hận rất nhiều."



Hắn vung tay tàn nhẫn tát cho Tấn Tô Tà cả chục cái bạt tai, đến khi mặt mũi tên này sưng phù lên giống như người của Trư đầu tộc thì mới quay đầu bỏ đi, hoàn toàn không để ý tới đám thủ hạ của Tấn Tô Tà đứng sững sờ giữa chiến trường, chẳng còn chiến đấu được nữa.



Hắn quát to:" Nhạc Sư Đà, Khương Công Vọng, không cần bẩn chân bẩn tay làm gì. Một đám phế vật đến chọn chủ công cũng không biết thì còn có thể có tiền đồ gì!"



Hắn sải bước kéo Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng quay lại, ngửa mặt hú lên một tiếng chấn động khiến cho mọi người ở đây ong hết cả tai, ai nấy đều thầm kinh hãi.



" Tiểu tử này nhiều nhất cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, sao lại có công lực cao thâm như thế?"



Tấn Tô Tà giờ mới có phản ứng, tức thì hai mắt rơi lệ, cảm giác thấy trong cuộc đời chưa bao giờ bị mất mặt mũi như thế này, lập tức quay đầu bỏ chạy như điên. Đám võ tướng thủ hạ của hắn ngơ ngác nhìn nhau, lập tức chạy theo chủ công của mình. Tuy nhiên câu nói kia của Vương Phật Nhi: " đến chọn chủ công cũng không biết…" đã ăn sâu vào trong lòng những người này. Mấy võ tướng có tâm tư chạy được nửa đường thì liền chạy vòng sang hướng khác, rõ ràng là đã bỏ rơi vị "Minh chủ" này.


Bình Luận (0)
Comment