Đại Viên Vương

Chương 227







" Năm đó ta có được bảy tấm mặt nạ này liền hóa thân vô số lần đi du lịch khắp Trung thổ Thần Châu và các tộc ở hải ngoại, sau thì tặng lại cho người khác bốn tấm, chỉ không biết là có một tấm lưu lạc đến Tung Sơn thư viện."



Vương Phật Nhi tháo mặt nạ Huyễn Điệp xuống, lập tức khôi phục lại hình dạng của một đứa nhỏ sáu tuổi. Lão thái giám lập tức tỏ ra kinh ngạc:" Ta nói Vương Phật Nhi ngươi làm sao trong thời gian ngắn ngủi mà đạt được thành tựu như thế, thì ra đúng là như vậy. Ngươi lại đây cho ta nhìn xem nào." Vương Phật Nhi lập tức bay lại gần lão thái giám. Lão thái giám nhìn đi nhìn lại vài lần rồi tỏ vẻ ngạc nhiên:" Thì ra là thế. Vương Phật Nhi ngươi có vận số không tồi, tuy nhiên về sau ngươi phải cẩn thận, công lực chưa tới nhất phẩm thì không được dùng khuôn mặt thật gặp người ngoài, cứ mang mặt nạ Huyễn Điệp là được."



" Đa tạ tiền bối cảnh báo!"




Vương Phật Nhi thầm lấy làm lạ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cảm thấy trong lòng thêm âu lo. Hắn đeo mặt nạ Huyễn Điệp, khôi phục trở lại hình dáng một thiếu niên mười sáu bảy tuổi, thuận miệng hỏi:" Nếu tiền bối là nguyên chủ của tấm mặt nạ này thì phải biết được công dụng của nó. Ta không có bí quyết sử dụng đầy đủ, nói chung vẫn cảm thấy vật này không phải chỉ đơn giản là dùng để biến thân như vậy."



Lão thái giám cười đáp:" Điều đó là đương nhiên. Năm ấy, nhân sĩ dị vực đó dùng tấm mặt nạ này biến ảo thành một sinh vật kỳ dị cực to, ta cùng sư tôn Bạch Nguyệt Võ thánh Bạch Thương Hoang khổ đấu suốt một ngày mới hàng phục được. Bảy tấm mặt nạ này là vũ khí cực kỳ lợi hại."



"Cái gì cơ? Ngay cả Võ thánh và lão nhân gia cũng phải đánh cả một ngày mới có thể thu phục được ư? Thế thì uy lực của bảy tấm mặt nạ này chẳng phải là khó có thể diễn tả nổi?"



Lão thái giám mỉm cười, nói:" Nói về uy lực thì cũng không lớn, nhưng bảy tấm mặt nạ này rất đặc biệt, có thể phát huy được lực lượng hoàn toàn bất đồng với các võ giả và thuật sĩ của Trung thổ Thần Châu. Cao thủ nhất phẩm bình thường cũng không nhất định có thể làm khó được người dị vực sử dụng mặt nạ này."



" Tuy nhiên, người dị vực đó từng nói với ta là ở nơi cực đông của đại dương cũng có một lục địa gọi là Thiên Phương châu. Trên lục địa đó có một cái gọi là hoàng triều của Vân quốc và bảy tấm mặt nạ này chính là bảo vật trấn quốc bí truyền của Vân quốc. Chẳng qua là cái Vân quốc kia đã biến mất vào mấy ngàn năm trước nên phương pháp chế tạo mặt nạ này cũng bị thất truyền. Đến giờ thì cho dù là ở Thiên Phương châu cũng cực kỳ hiếm thấy, tục truyền chỉ còn hơn mười tấm lưu truyền đến nay mà thôi."



Vương Phật Nhi nghe mà mắt hoa đầu váng, không khỏi thốt lên:" Nếu có cơ hội thì ta nhất định phải giương buồm ra hải ngoại xem cái Thiên Phương châu kia đến tột cùng có chỗ nào thần kỳ!"



Lão thái giám cười hắc hắc, khen ngợi:" Ngươi cũng có khí khái thật lớn, điểm này thật giống ta!"



Vương Phật Nhi cảm thấy lạnh người, vội khiêm tốn đáp:" Vãn bối có thế nào cũng không bằng được tiền bối, vừa rồi chỉ là có tâm trạng nên cảm thán mà bộc phát thôi!" Truyện "Đại Viên Vương "




Lão thái giám khẽ thở dài, phất tay nói:" Ngươi xuống gặp hai con bé kia đi. Bọn họ vẫn còn ở phía dưới chờ ngươi. Ngươi đã có quyết tâm giương buồm đi hải ngoại thì ta có mấy thứ đồ chơi nho nhỏ, đều là lấy được từ những thương nhân dị vực lúc trước, tặng hết cho ngươi này."



Lão thái giám thuận tay đưa ra một chiếc phong trấn, tính chất như hoàng ngọc, chạm vào phát ra tiếng trong trẻo dễ nghe như kim loại vậy. Vương Phật Nhi không tiện xem xét kỹ, chỉ đưa tay ra tiếp nhận rồi khoanh tay cáo từ.



Hắn đang định bay xuống thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, bèn lên tiếng hỏi:" Vãn bối còn không biết xưng hô với tiền bối như thế nào?"



Lão thái giám lắc đầu đáp:" Ngươi cứ gọi lão là Bạch thái giám là được rồi." Một luồng đen đỏ xông tận trời, chân khí hộ thân bên ngoài cơ thể của lão thái giám hóa thành hơn mười đạo sát khí màu đen, lướt về phía chân trời, thoáng cái đã chẳng biết đi đâu mất.



" Nếu vị tiền bối Bạch thái giám này thực sự đến Đại Lôi Âm tự của ta thì cho dù có phải cung phụng như cụ tổ cũng là vật có giá trị đấy chứ! Có cao thủ bực này trấn giữ thì còn ai dám nhìn thẳng vào đứa trụ trì này sáu tuổi!"



Vuốt ve chiếc Hoàng Ngọc phong trấn trong tay, Vương Phật Nhi chỉ nhìn thoáng qua đã rất là mừng rỡ. Phong trấn sử dụng chất liệu và pháp quyết bất đồng thì những thứ có thể phong ấn cũng khác biệt. Ví như chiếc Hỏa Ngọc phong trấn mà hắn đoạt được trong tay Ngọc thi Thực Đồng cũng chỉ có thể phong ấn thi yêu, mà Kì Mộc phong trấn hắn đoạt trong tay Mã Quý Tử thì dùng để phong ấn vật phẩm, còn cái bình Tàng Kiều lại chỉ có thể chứa người sống.



Chiếc phong trấn mà Bạch thái giám đưa cho hắn có sử dụng pháp quyết tên là Vạn Vật Càn Khôn Tỏa. Chiếu theo ghi chép trên sách Cơ quan thuật tam thập lục nghệ mà Nhạn Giang Nam đưa hắn, nó chẳng những có thể phong ấn thi yêu, vật phẩm mà thậm chí còn có thể chứa đựng sinh vật. Truyện "Đại Viên Vương "



Chiếu theo ghi chép trên sách Cơ quan thuật tam thập lục nghệ, Vạn Vật Càn Khôn Tỏa có thể phong ấn nhiều nhất ba mươi sáu vật thể nhưng từ trước tới nay, tông sư cơ quan thuật của các thời đại vẫn chưa một ai có thể đạt tới mức độ như trên lý thuyết đó. Cũng chỉ có vị tiền bối về cơ quan thuật đã sáng chế Vạn Vật Càn Khôn Tỏa mới chế tạo được sáu chiếc Vạn Vật Càn Khôn Tỏa có thể phong trấn được trên mười vật thể. Từ đó về sau không còn cơ quan thuật sĩ nào chế tạo được một chiếc có thể phong trấn trên sáu vật thể.




Chiếc phong trấn mà Bạch thái giám đưa cho hắn đã chứa bên trong mười một đồ vật, hiển nhiên là đồ cổ trân quý từ xa xưa truyền lại. Không cần biết bên trong chứa cái gì, chỉ riêng bản thân chiếc phong trấn này đã hơn tất cả những gì Vương Phật Nhi sở hữu.



Bay xuống đến gần mặt đất, Vương Phật Nhi thu chiếc Hoàng Ngọc phong trấn này lại. Quả nhiên là Tàng Dạ Linh và Lệ Khuynh Thành còn chưa rời đi. Hai nàng trông thấy Vương Phật Nhi thì cùng để lộ vẻ vui mừng, biểu hiện của Tàng Dạ Linh là mỉm cười còn Lệ Khuynh Thành thì lại trực tiếp hoan hô và lao đến chỗ hắn.



" Thập Phương, sao huynh quen biết lão thái giám đó? Ông ta có lai lịch thế nào?"



Nghe Lệ Khuynh Thành hỏi, Vương Phật Nhi kể lại câu chuyện hai lần gặp mặt lão thái giám. Tàng Dạ Linh và Lệ Khuynh Thành tức thì cùng để lộ ra vẻ kinh hoảng. Tàng Dạ Linh khẽ đưa tay bụm lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn, hiển nhiên là phải khiếp sợ cực độ mới có hành xử thiếu nghi thức như thế. Lệ Khuynh Thành biểu hiện cũng chẳng hơn Tàng Dạ Linh bao nhiêu, đôi mắt đẹp mở trừng trừng tựa như nhìn thấy chữ nói dối gắn trên miệng Vương Phật Nhi. Truyện "Đại Viên Vương "



Tàng Dạ Linh chợt phát hiện thấy mình thất thố, lập tức buông tay rồi nói với Vương Phật Nhi:" Nói như vậy thì Thập Phương huynh thật sự là gặp may đó. Lệnh sư là người đầu tiên trong suốt năm mươi năm vượt qua tiểu thiên kiếp ở Trung thổ Thần Châu. Mà nhân vật thanh danh hiển hách nhất hồi năm mươi năm trước không phải ai khác ngoài Bạch thái tử Mạc Chúc này. Nhưng theo mọi người đồn đại thì ông ta đến Đại Càn vương triều khiêu chiến một vị cao thủ, kết quả thất bại người chết, không ngờ lại ẩn náu ở trong hoàng cung của Bạch Nguyệt tộc."



Tàng Dạ Linh thấy Vương Phật Nhi không hiểu bèn kể lại sơ lược sự tích về Bạch thái tử trước đây. Vương Phật Nhi nghe xong thì ngập tràn cảm xúc, nhìn về phương xa. Bạch thái giám đã vượt qua thiên kiếp từ năm mươi năm trước cũng, giờ võ công tiến bộ tới tình trạng nào cũng không biết nũa. Vương Phật Nhi suy nghĩ vẩn vơ thi mới nhớ rằng Bạch thái giám có khắc gì đó ở trong thức hải mà hắn còn chưa xem qua.


Bình Luận (0)
Comment