Đại Viên Vương

Chương 266







Trong mấy ngày sau khi đốt trại của Cơ Lạc Hồng, Vương Phật Nhi chỉ chuyên tâm vào việc nội chính, thông qua ban bố lệnh mà dần dần chọn lựa ra những người có vũ lực mạnh mẽ trong đám hàng binh Đại Lương quân, Hoang Mộc quân, được khoảng hơn ba ngàn người và hợp thành Phi Vân kỵ.



Quân trấn thủ Nam Thiên Môn quan của Đại Lôi Âm tự, Thỉ Phong Doanh và Long Thứu doanh đều là đám ô hợp, nếu hai bên giao chiến thì họ tuyệt đối không phải là đối thủ của Chiến Kích quân của Cơ Lạc Hồng. Ngay cả đã đạt đến Hoang Thần vị, Vương Phật Nhi cũng không dại chơi cái trò đơn thương độc mã một mình chống ba vạn quân địch để thử xem đầu mình cứng thế nào.



Còn mấy vạn thi binh Đại Lôi Âm tự thì vẫn là binh chủng trụ cột, bất cứ kẻ nào muốn tấn công Đại Lôi Âm tự đều phải đau đầu nhức óc khi phải dùng tướng sĩ còn sống sờ sờ đổi mạng với tốt thí đó. Vương Phật Nhi to mồm nói định đốt cháy thi binh rồi tung ra đánh trận, đúng thực là có khả năng một trận đánh bại Cơ Lạc Hồng nhưng cũng mất toi bức tường thành che chắn cho Đại Lôi Âm tự của hắn.



Bởi vậy nhiệm vụ cấp bách bây giờ của Vương Phật Nhi chính là chỉnh đốn quân đội. Nhạc Sư Đà và Khương Công Vọng chỉ là những tay mơ về mặt quân sự, tuy có có chút kinh nghiệm nhưng lại chưa bao giờ cầm quân nhiều như vậy nên Vương Phật Nhi cũng chỉ có thể dựa vào sức mình. Hơn nữa việc xây dựng Phi Vân kỵ này cũng là bước để Vương Phật Nhi nắm giữ quân quyền, nếu thủ hạ đại tướng cầm quân quá mạnh thì dù có trung thành như thế nào cũng phải chịu chút mê hoặc, nghi kỵ, do đó nắm lấy một đội binh mã mạnh nhất trong tay chỉ có trăm lợi mà không có hại đối với việc đoàn kết nhân tâm trong Đại Lôi Âm tự. Hổ Báo kỵ tuyển thiếu niên là cái nhìn chiến lược lâu dài, còn Phi Vân kỵ chính là để dùng khi cấp bách.



Phượng Sồ theo lệnh xây dựng thành Nam hoang mới, tuy thời gian rất ngắn nhưng cũng đã làm được khá nhiều việc. Hắn dùng phương pháp phân phối, chia dân chúng dưới quyền cứ hai mươi người thành một tổ, mỗi tổ một khoảnh đất và và nói rõ phòng ốc họ tự xây dựng chính là nơi ở cho mình.



Có kẻ lười biếng chỉ dựng lều cỏ, có người chịu khó xây dựng nhà lớn. Ai có tay nghề tinh xảo thì phòng rộng, người không biết thì nhà cửa đơn giản, tuy còn vô cùng tuềnh toàng nhưng cũng làm cho đám lưu dân này có ngay chỗ ở. Bởi vì làm nhà cho chính mình nên đám lưu dân không hề có một câu oán hận.



Vương Phật Nhi có Hắc Yêu thành hỗ trợ, Hổ Báo kỵ mỗi ngày săn bắt được vô số mãnh thú nên cũng tạm thời giảm nhẹ vấn đề lương thực cho Đại Lôi Âm tự. Chỉ cần có thể thông đường đi tới thôn Long Thứu và hồ Thương Nhĩ thì còn có thể giảm thêm một chút áp lực về vấn đề lương thực cho Đại Lôi Âm tự.




Sau khi lập xong Phi Vân kỵ, Vương Phật Nhi lập tức dẫn quân tiến thẳng đến thành Nam hoang mới. Hắn trông thấy khắp nơi đều là người già yếu thì trong lòng có chút cảm khái." Thanh niên trai tráng tuổi lao động mà lấy hết vào quân đội để đánh trận thì quá lãng phí, dùng để sinh sản mới là vương đạo. Khi quay về cần phải tinh giản lại binh mã ba doanh một lần nữa, giảm tỉ lệ binh - dân xuống đến khoảng 1-3 là vừa!" Hắn làm gì không biết rằng tỉ lệ một binh lính trên mười người dân đã được coi là cực kì hiếu chiến, nhưng tình hình Đại Lôi Âm tự đặc thù, hắn cũng không có biện pháp.



Phượng Sồ nhìn thấy Vương Phật Nhi thì lập tức hỏi:" Chủ công đến có gì chỉ bảo?"



Vương Phật Nhi cười khổ đáp:" Ta đã lựa chọn ra những người tinh nhuệ nhất trong quân đội của bản Tự để tổ chức ra Phi Vân kỵ. Nghe vậy thì chắc ngươi cũng hiểu vì sao ta đến đây."



Phượng Sồ mừng rỡ bảo:" Một khi đã như vậy thì chủ công hãy làm luôn con đường từ thành Nam hoang mới này đến hồ Thương Nhĩ giúp ta đi. Vô Tận Lâm Hải thật nhiều mãnh thú, tiến độ làm đường thật sự quá chậm! Với số lưu dân có trong tay này thì ta cũng không biết phải làm đến khi nào mới xong."



Vương Phật Nhi bất đắc dĩ đành đáp ứng. Phi Vân Đà của Đại Lôi Âm tự còn chưa xuất chuồng mà cũng chỉ có không đến bảy trăm con. Phi Vân kỵ mới vừa tổ chức, mọi người đều là bộ binh nên hắn định thừa dịp Phi Vân Đà còn chưa bay đi mà bắt thêm một ít về làm kỵ thú. Như vậy thì Phi Vân kỵ mới danh đúng như thật.



Phi Vân Đà có sức chịu đựng bền bỉ, sức lực mạnh mẽ, tốc độ còn hơn cả linh tuấn, khi gặp địa hình khó thì tứ chi có thể phát ra mây mù để vượt qua mọi ngăn trở. Vương Phật Nhi đã có ý muốn nuôi dưỡng loại dị thú này từ lâu. Đàn Phi Vân Đà hơn vạn con này đến hồ Thương Nhĩ giao phối xong, con cái mang thai sẽ ở lại hồ Thương Nhĩ chờ sinh nở. Chỉ có một nhóm nhỏ con đực ở lại bảo hộ còn phần lớn Phi Vân Đà sẽ lại tản vào bên trong Vô Tận Lâm Hải.



Phi Vân Đà sinh đẻ khó, mỗi năm cũng chỉ có hơn trăm con cái có khả năng thụ thai, sau mười tám tháng thì sinh con, bởi vậy con đực bảo vệ thường thường nhiều hơn con cái mang thai đến mấy lần.



Lúc này, Phi Vân Đà tuy đã giao phối xong nhưng phần lớn con cái còn chưa thể phát hiện mình có thai hay không nên vẫn ở lại chưa bỏ đi. Ngoài một số con đực không thể tìm được bạn tình đã thất vọng bỏ đi thì vẫn còn khoảng hơn sáu ngàn Phi Vân Đà sống ở ven hồ Thương Nhĩ.



Dân thôn Long Thứu và vũ tăng Đại Lôi Âm tự nhiều lần thừa dịp Phi Vân Đà tách đàn để bắt những con đi thành nhóm nhỏ hoặc đi một mình, bởi vậy cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Lần này đến hồ Thương Nhĩ, trong đội ngũ của Vương Phật Nhi trung còn có hơn trăm vũ tăng.



Trong Võ lệnh mà hắn ban hành có cho phép binh lính trong quân đội và lưu dân tập võ, các vũ tăng của Đại Lôi Âm tự tất nhiên thành giáo viên nên địa vị bỗng tăng thêm một bậc.



Theo yêu cầu của Vương Phật Nhi, tuyến đường này cũng không cần làm cẩn thận lắm, chỉ cần chặt cây đại thụ chắn đường, thu dọn cỏ dại kéo sang hai bên đường, lấp hết hố là được rồi.



Trong Phi Vân kỵ không thiếu người có võ công giỏi, thậm chí có đến mười võ giả nhập phẩm, ai nấy đều dùng binh khí ra sức chặt cây, chớp mắt đã khai phá được hơn mười dặm. Đột nhiên có tiếng hô hoán vang lên, một con dị thú cổ quái bị Phi Vân kỵ làm kinh động. Truyện "Đại Viên Vương "



Con dị thú này giống như rắn lớn nhưng dưới bụng lại có hơn trăm cái chân, trên đầu có một đôi sừng ngắn như san hô đang phẫn nộ rít gào, hồng quang loá mắt phát ra dần dần che phủ hơn một nửa thân hình khiến cho người ngoài không làm sao trông thấy được đầu của nó.



Vương Phật Nhi đang cưỡi trên Ma Ngoan, thấy vậy bèn hét lớn một tiếng, rút cây Thanh cung Mộc ra bảo vệ bộ hạ của mình không cho con dị thú này làm thương tổn. Hắn sử dụng công phu Thập Phương Đống Ma Đạo, tức thì tạo thành một trường băng phong.



" Con quái vật này cũng có chút sức mạnh!"



Bị chân khí băng hàn của Vương Phật Nhi bức bách, con dị thú tức thì gầm rống lên, nhưng trừ phi nó có lực lượng như Long Thứu còn không thì ở trước mặt Vương Phật Nhi vừa đạt đến bậc Hoang thần này căn bản không chịu nổi một đòn.




Thanh cung Mộc quét ngang một cái đã đánh gãy lưng con dị thú này. Vương Phật Nhi ra lệnh một tiếng, quân Phi Vân kỵ liền khiêng xác con dị thú vứt sang ven đường.



Vài tên Phi Vân kỵ chém đứt cặp sừng ngắn như san hô có thể tỏa ra ánh sáng kỳ lạ xuống và mang đến cho Vương Phật Nhi.



" Cứ thế này thì tốc độ mở đường thật sự quá chậm. Cứ để ta tự mình làm còn tốt hơn."



Đối với Vương Phật Nhi thì sức chiến đấu của Phi Vân kỵ thật sự không có gì đáng kể. Nếu hắn dựa theo tiêu chuẩn của Tung Dương thiết kỵ mà xem xét thì ba ngàn tinh binh này không chịu nổi hai lần Tung Dương thiết kỵ xung phong công kích. Cho dù là Chiến Kích quân của Cơ Lạc Hồng cũng mạnh hơn nhiều so với những người này.



Lòng chỉ nghĩ cần sớm đến hồ Thương Nhĩ bắt Phi Vân Đà, Vương Phật Nhi rống to một tiếng rồi vươn người, thân hình lớn vọt lên sáu bảy lần hóa thành một con Thái cổ ma viên dữ tợn hung bạo. Hắn vươn bàn tay to tướng túm lấy một cây đại thụ, không cần tốn nhiều sức đã nhổ bật lên.



" Ta triệu năm trước, vô vàn số kiếp, có Phật xuất thế, danh sáng vô ngàn; Mười hai Như Lai, lần lượt qua một kiếp này cuối cùng thành Phật, danh sáng hơn Nhật Nguyệt...... Còn bản thân ta, lấy niệm Phật tâm, thành nhẫn vô cùng; nay đến thế giới, nhiếp niệm Phật nhân, quy về Niết bàn."



Vận dụng đến lực lượng của chân thân Thái cổ ma viên thì sát ý vô tận liền ngập tràn trong đầu. Vương Phật Nhi vừa nhổ những cây cổ thụ chặn đường vừa tụng niệm Nhiếp phục bản tâm kinh của Đại Lạn Đà tự để chống lại tâm ma. Hắn đi trước mở đường nên tốc độ đã nhanh hơn nhiều.



Vương Phật Nhi sải bước thật nhanh, mỗi bước xa đến bảy tám trượng. Phi Vân kỵ vội vàng chạy theo kéo những cây đại thụ mà Vương Phật Nhi thuận tay nhổ lên vứt sang ven đường và san lấp những hố đất do gốc cây bị nhổ lên để lại, nhưng dần dần cũng không theo kịp Vương Phật Nhi nữa. Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi càng đi càng nhanh, thân hình cũng lớn vọt lên. Chân thân Thái cổ ma viên có thể cao đến trăm mét, hai nắm tay còn to lớn hơn cả cái chum lớn nhất. Thân hình càng biến hóa lớn lên thì lực lượng lại càng cuồng bạo dã man, về sau thì Vương Phật Nhi căn bản không cần nhổ cây nữa mà chỉ cần giẫm một cái là khiến cho cây cối đổ rạp xuống đất.



" Ta đang ở nơi nào đây?"



Vương Phật Nhi dùng cách tụng kinh để chống lại sát ý điên cuồng man dại trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt vì trong lúc vô ý lại tiến vào hai loại cảnh giới kỳ diệu, một đằng có thể cảm ứng được rõ ràng về mọi vật ở chung quanh không sai chút nào, một bên lại tiến nhập thức hải, thấy Đại Nhật, Cự viên trước đây đều biến mất tăm tích, chỉ có hình ảnh sư phụ Cưu Ma La Cấp Đa, trời sao vô tận và hai đoạn kinh văn cổ quái kia thì vẫn bay lượn không tiêu tan.



Một cảm giác kỳ dị dâng lên, Vương Phật Nhi biết rõ mình chắc chắn đã tiến vào một loại thiện cảnh nào đó nhưng lại không thoát ra được, thân thể tựa như đã bị một loại ý chí khác khống chế, loại cảm giác này có cấp độ rõ ràng, cổ quái khác thường.



Hắn chưa từng bao giờ vừa cảm ứng được thức hải vừa có thể trông thấy rõ ràng những biến chuyển ở bên ngoài. Khi Vương Phật Nhi trông thấy hồ Thương Nhĩ xuất hiện ở trong mắt thì cái thứ vô cùng kỳ dị gì đó trong đầu hắn bị một lực lượng không biết từ đâu phá vỡ, một thứ lĩnh ngộ dâng lên trong lòng.



" Đại Lạn Đà tự lấy Âm thức làm lực lượng nguồn cội để phát động mọi loại niệm pháp, mà bản Tự lại chia Âm thức làm năm loại, Mạt Na thức có thể nối liền âm dương, còn Để Luật thức lại có thể làm rõ tâm trí bản thân, thấu hiểu những ý tưởng sâu kín nhất trong lòng. Vừa rồi chính là cảnh giới Để Luật thức!"



Một tiếng rống vang trời phát ra từ trong họng của Vương Phật Nhi, tất cả những sinh vật sống quanh hồ Thương Nhĩ đều bị con vượn lớn đột nhiên xuất hiện này làm cho hoảng sợ. Khi chúng nhìn thấy con vượn lớn đang điên cuồng chạy đến vừa ngửa mặt lên trời rống dài còn thân hình lại dần dần nhỏ đi thì trong lòng đều sinh ra những nghi vấn mà trí tuệ của chúng không làm sao giải đáp được.



Vương Phật Nhi đã ngầm cảm giác được rằng tiềm lực lớn nhất trong cái thân thể này đã bộc phát ra, bản thân mình có thể bước vào cảnh giới Hoang thần chính là do cái thân thể này đã phóng thích một lực lượng tiềm tàng nào đó, từ nay về sau mà muốn tăng cường lực lượng thêm một lần nữa thì chỉ có thể dựa vào khổ tu thật sự chứ không có loại may mắn một bước lên trời thế này nữa.



Trong nháy mắt mà Để Luật thức mở ra, nhận thức của Vương Phật Nhi về Thái cổ ma viên biến lại sâu sắc thêm một bậc. Hắn đã ngầm hiểu rằng tức khí, sát ý sau khi mình biến thân thành con vượn lớn không phải là tâm cảnh của hắn mà là cảm xúc hận trời diệt đất mà chủ nhân trước kia còn để sót lại trong ký ức của cái thân thể này.




" Rốt cục thì cái thân thể này có bí mật gì chứ? Sau đây có gặp sư phụ, kể cả là Bạch thái giám hay Chi Hiểu Long thì cũng phải hỏi về chuyện này. Cứ giữ mãi bí mật ở trong lòng thì sớm muộn gì cũng phát ốm mất."



Sau khi khôi phục lại hình dạng một đứa trẻ sáu tuổi, Vương Phật Nhi khoanh chân ngồi xuống bên hồ Thương Nhĩ, phong bế ngũ quan lục thức, tiến vào cảnh giới hư vô. Thái cổ ma viên biến mất, chim thú sống ở bên hồ Thương Nhĩ, người cá ở dưới nước đều im lặng, mà nếu có thú lớn hung dữ tiến vào khu vực Vương Phật Nhi đang ngồi thì cũng sẽ trở nên nhút nhát, tìm đường vòng mà đi.



Một quầng hào quang màu vàng từ từ bao phủ quanh người Vương Phật Nhi, Đại Nhật chân hỏa dần dần bao phủ toàn thân hắn.



Võ giả vượt qua tiểu thiên kiếp sẽ có năm loại năng lực kỳ lạ gọi là Thiên kiếp ngũ dị, một trong số đó chính là trăm mạch đồng quy khiến cho kinh mạch toàn thân người vượt qua thiên kiếp trở nên như có như không, không còn chịu cực hạn võ học của bản tộc nữa.



Thứ hai là dị năng kết nối thiên địa. Bất cứ võ giả nào luyện tập đến trên ngũ phẩm thì đều có cơ hội cảm ứng được rõ ràng sự tồn tại của thiên địa nguyên khí, nhờ đó khi tu luyện có thể chọn lọc hấp thu loại thiên địa nguyên khí phù hợp với thuộc tính của bản thân để luyện hóa và tăng cường nội lực.



Dị năng kết nối thiên địa trong Thiên kiếp ngũ dị là sau khi trăm mạch đồng quy, thuộc tính chân khí của võ giả cũng xuất hiện biến hóa và hình thành thuộc tính chân khí đặc thù của mình, có thể trực tiếp đưa những loại thiên địa nguyên khí khác biệt vào trong trăm mạch của bản thân, không cần luyện hóa vẫn có thể sử dụng.



Nếu đệ tử Đạo môn vượt qua thiên kiếp thì chân khí sẽ chuyển hóa thành loại chân khí có thuộc tính đặc thù mà người trong Đạo môn gọi là tiên khí, dễ dàng biến đổi khí tức đang pha tạp thành tinh thuần, kiên cường và dẻo dai hơn.



Nếu đệ tử Đại Lạn Đà tự vượt qua thiên kiếp thì chân khí sẽ chuyển hóa thành năng lượng tinh thuần được người Trung thổ gọi là "Phật quang ".



Vương Phật Nhi vốn chưa từng vượt qua thiên kiếp, tất nhiên không thể biết được mùi vị của Thiên kiếp ngũ dị. Hoang thần tuy có năng lực mạnh mẽ nhưng là một đường lối khác nên tự nhiên sẽ không xuất hiện cái gọi là Thiên kiếp ngũ dị.



Vương Phật Nhi đã mấy lần muốn chuyển hóa Đại Nhật chân hỏa thành chân hỏa Phật môn thuần khiết nhưng đều thất bại trong gang tấc. Thật không ngờ trong lúc làm đường lại vô tình khám phá ra cảnh giới Để luật thức. Đại Nhật chân hỏa của Vương Phật Nhi đã hoàn toàn chuyển thành màu vàng nhạt, khí tức Phật môn thuần khiết mênh mông không xuất hiện nhưng lại xuất hiện một loại chân hỏa kỳ dị bài xích các loại lực lượng khác.



Khi đám Phi Vân kỵ lục tục chạy tới bên hồ Thương Nhĩ, bọn họ có thể nhìn thấy được một đứa trẻ sáu tuổi đang khoanh chân bay lơ lửng giữa không trung, nét mặt tươi cười, một vầng hào quang màu vàng nhạt lưu chuyển quanh thân, trong đó có vô số kinh văn chú ngữ lúc hiện lúc mất.



Truyện "Đại Viên Vương "



Nếu nói khi các cao tăng đắc đạo của Đại Lạn Đà tự hiển lộ thần thông sẽ khiến cho từ đáy lòng mọi người phát sinh ra ý khát khao được quỳ bái, nhưng họ chỉ cảm thấy trên người Vương Phật Nhi một loại hung bạo vô pháp vô thiên, hủy diệt hết thảy! Kể cả là khi trên mặt hắn đang hiển lộ nụ cười......


Bình Luận (0)
Comment