Bốn bề tĩnh lặng, côn trùng rền rĩ. Vương Phật Nhi và Lệ Khuynh Thành đang ở trong ngôi nhà dân được trưng dụng tạm thời tán gẫu thì bất chợt tiếng chiêng trống vang ầm ầm khắp chung quanh cứ như có mấy ngàn vạn người cùng khua lên.
" Quả nhiên là tiến hành cái thủ đoạn này!"
Vườn không nhà trống! Tiêu hao sức quân địch! Đây chính là chiến lược cực hay, nhưng Vương Phật Nhi sau khi hạ trại đã ban ra một tử lệnh là cho dù bên ngoài xuất hiện động tĩnh thế nào cũng không được làm ồn ào, càng không được rời khỏi nơi đóng quân, bởi vậy quân đội dưới quyền hắn vẫn yên lặng như tờ như cũ.
" Đô Đô! Hãy bảo vệ nơi này. Khuynh Thành, ta đi lát rồi về!"
Vương Phật Nhi vung tay treo cây Thiên Xà trượng ở phía sau cửa rồi phất tay áo, bước chân leo lên con rồng băng hỏa bay lên trời cao.
Vương Phật Nhi bay quanh doanh trại một vòng rồi nhìn sang sáu bảy ngọn núi ở chung quanh, thấy khắp nơi đều có ánh lửa rực trời thì hơi mỉm cười, dùng Thừa Long niệm pháp bay thẳng đến ngọn núi gần nhất.
Trên đỉnh núi quả nhiên chỉ có không đến trăm người đang ở trên cây khua đuốc, treo ngược mấy trăm con Thanh dương lên cho chúng đạp loạn xạ vào những chiếc trống lớn, về phần tiếng la hét thì dùng một loại bảo vật cơ quan thuật cổ quái, khi một người la hét thì giống như có trên dưới một trăm cùng hét lên.
" Thập Hung Sát Thần Bổng, mau to ra!"
Vương Phật Nhi lấy cây bổng lớn này ra, truyền vào nó chân khí cực kỳ mạnh mẽ mà ngay cả Thừa Long niệm pháp cũng có chút không chịu nổi. Khi cây bổng nặng như thế bay lượn trên trời, hắn mới hung mãnh xông về phía ngọn núi kia, cầm cây Băng Tinh Đại Bổng hùng hổ lao xuống. Truyện "Đại Viên Vương "
Ầm! Thập Hung Sát Thần Bổng lúc này đã to hơn nửa căn phòng hung hãn đập thẳng xuống mặt đất, tức thì làm hơn mười người chết thảm, những người còn lại bị chấn động đứng không vững, hoảng sợ nhìn thứ hung khí khổng lồ từ trên trời giáng xuống này, đến tránh né cũng quên mất.
" Không phải là ta tâm tính không tốt. Thật sự quấy rầy giấc ngủ của người khác là tội không thể tha được!"
Vương Phật Nhi hung hãn khoa tròn cây đại bổng to gấp chừng mười lần hắn đánh vào khắp nơi trên mặt đất, cây cối trên đỉnh núi đều bị hắn biến thành một đống gẫy nát hỗn độn. Đợi đến khi không còn nghe thấy một tiếng ồn ào trên ngọn núi này, Vương Phật Nhi cũng chẳng buồn nhìn xem có cá lọt lưới hay không, thi triển thần lực nâng cây Thập Hung Sát Thần Bổng đã lớn đến mức đáng sợ bay thẳng đến ngọn núi thứ hai.
Lần này có vẻ dễ dàng hơn một chút. Bọn địch gây náo động quấy nhiễu ở trên núi không chờ Vương Phật Nhi tới nơi đã bỏ chạy tứ tung. Đến khi Vương Phật Nhi dập tắt hết đuốc trên ngọn núi này, giết sạch tất cả số súc vật gõ trống thì trên những ngọn núi còn lại đã trở nên im ắng cứ như không có người vậy.
Vương Phật Nhi rất muốn ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, nhưng cuối cùng hắn cũng bỏ qua loại hành động ăn mừng không ai thưởng thức này, cũng vứt luôn cây đại bổng bằng băng đã trở nên không thể nào mang vác nổi mà thản nhiên quay về doanh trại.
Đêm hôm đó, tướng sĩ thủ hạ của Vương Phật Nhi ngủ ngon lành.
Rạng sáng hôm sau, tất nhiên là các đại lực sĩ của Tượng Đầu yêu tộc đi trên núi tìm số dê bị vứt bỏ kia mang về doanh trại bổ sung cho bữa sáng thêm phong phú.
Lĩnh Nam nhỏ hơn Thương Nam, chỉ có diện tích mười tám vạn dặm và hơn năm mươi vạn dân cư.
Nhưng mà Cơ Huyễn bỏ vào Lĩnh Nam nhiều công sức hơn so với vùng Thương Nam rộng lớn bởi vì Lĩnh Nam thư viện đã bám rễ vào nơi đây nhiều năm, truyền bá giáo lí của Nho môn, cực kỳ nhiệt tình về việc gia nhập vào quốc thổ chính thức của Đại Càn vương triều nên cũng có chút thân mật đối với Cơ Huyễn. Lĩnh Nam thư viện chẳng những phái đệ tử của môn phái gia nhập quân Tây Kỳ mà còn chủ động xin cho các phần tử tinh anh đảm nhiệm các cấp quan chức giúp Cơ Huyễn cai trị các địa phương ở Lĩnh Nam.
Năm quận mười hai huyện của Thương Nam thì có chỉ có thể cai quản được một phần ba nhưng Lĩnh Nam có sáu quận, ba mươi hai huyện thì lại hoàn toàn nằm trong túi quân Tây Kỳ. Truyện "Đại Viên Vương "
Chế độ của Đại Càn vương triều là mỗi châu có một Châu mục, Châu mục lập ra Quận thừa để quản lý quận thành, còn cấp tiếp theo là thị trấn thì có một Huyện lệnh quản lý địa phương.
Tiết Độ Sứ chỉ quản lý quân đội của một số châu mục, vốn cũng không có quyền hỏi đến chuyện hành chính ở địa phương.
Nhưng nay chính quyền Đại Càn vương triều suy bại, ngoài bốn trấn kinh đô và ba trấn Đông hải do Đông hải tướng quân quản lý thì Tiết Độ Sứ chín trấn khác không còn nghe lệnh Kinh đô, đã biến thành Tiết Độ Sứ có toàn quyền quyết định.
Tuy Lĩnh Nam quy thuận Cơ Huyễn nhưng vì Lĩnh Nam thư viện có tiềm lực quá lớn nên tám chín phần mười quan lại lớn nhỏ của sáu quận ba mươi hai huyện là dó các dân tộc bản địa ở Lĩnh Nam đảm nhiệm.
Cơ Huyễn cố ý bỏ Lĩnh Nam lần này còn có ý tứ là để áp chế thế lực của Lĩnh Nam thư viện trong quân Tây Kỳ, trong đó cũng không khỏi có lòng muốn mượn đao giết người, diệt hết đám quan lại bản xứ Lĩnh Nam không quá tuân lời đó.
Không giống như mọi người phán đoán, Vương Phật Nhi không nóng vội lập tức phát binh đi thành Vân Dực cứu quân đội của Lý Huyền Cảm, cũng không lui về Thương Nam để chuẩn bị thêm lương thảo mà liên kết bảy tám thôn xóm lân cận thành một khu vực và xây công sự ngay tại chỗ.
Thấy quân đội Đại Lôi Âm tự bận bịu tối ngày, thám tử quân Thổ tộc bản xứ Lĩnh Nam phụ trách giám thị nơi đây không khỏi cảm thấy kỳ quái, vội vàng báo cáo lên người phụ trách.
Phụ trách quân sự ở quận Đông Hà giáp giới giữa Lĩnh Nam và Thương Nam là Lạc Tung Nam, một trong sáu Đại học sĩ của Lĩnh Nam thư viện. Hắn vốn định ra mười kế tuyệt hậu, nắm chắc mười phần sẽ làm cho Vương Phật Nhi tổn binh hao tướng, mệt mỏi đại bại nhưng thật không ngờ ba vạn đại quân Đại Lôi Âm tự lại rất thận trọng nên giờ không có cánh nào hạ thủ được.
Kế sách quấy rầy đã bị Vương Phật Nhi dùng sức mạnh phá vỡ, Lạc Tung Nam không thể nào thi triển những kế sách liên hoàn tiếp theo nhưng mà nói thế nào thì hắn cũng không tin rằng đội quân này sẽ mặc kệ đồng đội của mình. Trầm ngâm hồi lâu, Lạc Tung Nam đành hạ lệnh cho thủ hạ tìm hiểu kỹ lưỡng.
Hắn lại không biết rằng lúc này Vương Phật Nhi đã bỏ đi xa hơn ngàn dặm, một mình xông thẳng đến thành Vân Dực. Không có ba vạn đại quân, hắn có thể hoành hành không kiêng kỵ, không ai làm vướng bận. Đối với đại quân của Lý Huyền Cảm mà nói, sức mạnh của cá nhân hắn cũng không kém một đạo đại quân vạn người.
Đương nhiên, Lý Huyền Cảm đang trải qua những ngày không hề dễ dàng. Thành Vân Dực đã bị người Lĩnh Nam động tay động chân, một chút lương thực cũng không còn, thậm chí ngay cả một giếng nước trong thành cũng không. Hắn phái binh đào móc mấy ngày cũng chỉ có hai giếng có nước, căn bản không đủ cho một vạn đại quân uống. Truyện "Đại Viên Vương "
Mà quân Lĩnh Nam vây bên ngoài thành lại không vội đoạt lại thành Vân Dực, mỗi ngày phát động ít nhất bảy tám lần công thành nhưng không một lần tấn công trực tiếp mà toàn là hư trương thanh thế. Nhưng mỗi khi Lý Huyền Cảm hơi sơ sẩy là quân Lĩnh Nam tràn lên đánh giết khiến cho Long Thứu doanh rất mệt mỏi.
Hắn vài lần thống lĩnh đại quân phá vây nhưng đều bị quân Lĩnh Nam liều chết ngăn chặn. Binh lực vây khốn bên ngoài thành gấp chừng sáu lần, trong đó nho sinh của Lĩnh Nam thư viện chiếm non nửa, còn có mười sáu mười bảy cao thủ công lực trên ngũ phẩm nên mỗi lần giao chiến, Long Thứu doanh đều đại bại. Đến giờ thì Long Thứu doanh đã hao tổn đến ba ngàn sĩ tốt, hy vọng về viện binh từ Đại Lôi Âm tự của Lý Huyền Cảm cứ như trăng sao trên trời khiến hắn thật sự không biết mình có thể sống qua lần công thành tiếp theo được không.
Vương Phật Nhi dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới dưới thành Vân Dực, trông thấy quân Lĩnh Nam vây khốn thành Vân Dực thì thầm than một tiếng trong lòng:" Tố chất của đám binh lính Lĩnh Nam này còn tốt hơn cả Hy Hòa tộc, đáng tiếc là quá mức dũng mãnh, không dễ thu phục a!"
Châu Thương Nam có diện tích tuy lớn, dân cư cũng nhiều nhưng dân phong rời rạc, không chiêu mộ được binh lính mạnh mẽ lắm, dù Khương Công Vọng đã tăng quân số lên bảy vạn nhưng Vương Phật Nhi cũng không coi vào mắt. Tuy nhiên, suốt dọc đường dẫn quân chư hầu Tây Địch yêu tộc đến đây lần này, tính cách dũng mãnh gan dạ của dân chúng Lĩnh Nam lại làm cho hắn vô cùng thích thú.
Hắn xuất hiện ở vùng lân cận thành Vân Dực trong hình dạng một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mấy đội tuần tra của quân Lĩnh Nam thấy Vương Phật Nhi có khí chất ung dung nên liền coi là nho sinh của Lĩnh Nam thư viện, chỉ dặn dò qua loa bảo hắn không được đến gần trận địa của hai bên rồi bỏ đi.
Năm sáu vạn đại quân Lĩnh Nam này mặc dù không có thể nào vây kín được thành Vân Dực nhưng cũng trấn giữ hết những lối thoát ra khỏi thành, Vương Phật Nhi muốn vào thành thì chỉ có cách chém giết mở đường đi vào mà thôi. Không muốn bị bại lộ thân phận sớm như vậy, Vương Phật Nhi nghĩ tới nghĩ lui, khi trông thấy Vân Dực sơn ở phía đông thành thì đột nhiên nảy ra kế hoạch.
Lĩnh Nam cũng là nơi có nhiều núi, còn ngọn Vân Dực sơn này khác hẳn các ngọn núi còn lại, cao nghìn trượng, dốc dựng lởm chởm, người thường căn bản không thể nào trèo lên được, trước kia chính là nơi cư ngụ của Vân Dực tộc, trên đỉnh núi có một tổ chim niên đại xa xưa.
Sau này Cơ Huyễn chiếm được Lĩnh Nam đã hợp lực với nho sinh Lĩnh Nam thư viện bản xứ tạo thành một đội thợ săn võ nghệ cao cường, trèo lên Vân Dực sơn khổ chiến một trận mới trục xuất được nhóm vũ tộc này đi.
Vương Phật Nhi đi quanh quẩn một vòng lớn mới tránh được quân đội Lĩnh Nam ở chân thành, lẳng lặng lên Vân Dực sơn.
" Bằng sức lực một mình ta mà muốn giết hết năm sáu vạn quân Lĩnh Nam thì không khỏi có chút khó, hơn nữa ta còn cần số dân cư, tài nguyên ở đây. Nếu giết người khiến Lĩnh Nam tổn thương nguyên khí, lại kết thâm cừu đại hận với Thổ tộc Lĩnh Nam thì ta có chiếm được Lĩnh Nam cũng như không."
Vân Dực sơn tuy dốc dựng đứng nhưng trên đỉnh núi lại hết sức bằng phẳng. Vương Phật Nhi cười hắc hắc, đã có chủ ý.
" Không biết chủ tướng quân Lĩnh Nam địa có trí tuệ như thế nào, hy vọng hắn sẽ không khám phá ra mưu kế này! Nhưng để bình an cứu được Long Thứu doanh của Lý Huyền Cảm, hoàn thành công thu phục lòng dân Lĩnh Nam, cho dù biện pháp này có chút khiếm khuyết thì ta cũng phải cố sức thử một lần."
Lĩnh Nam quân chính là bộ đội do các Thổ tộc bản xứ liên hợp tạo thành, còn thống soái chính là sáu Đại học sĩ của Lĩnh Nam thư viện. Lạc Tung Nam ở quận Đông Hà đối phó với viện binh Đại Lôi Âm tự của Vương Phật Nhi , lãnh binh ở ngoài thành Vân Dực tất nhiên là năm vị học sĩ còn lại.
Bọn họ nghe tin tức rằng viện binh Đại Lôi Âm tự án binh bất động, xây công sự tại chỗ thì đều có vẻ buồn bực. Một trong sáu học sĩ là Vu Thương Hoàng đề xuất tại hội nghị buổi sáng:" Quân Đại Lôi Âm tự trong thành đã là nỏ cứng hết đà, những ngày này chúng ta nên phát động tổng tiến công, tiêu diệt hết chúng đi, bằng không chờ viện binh đến thì thật là phiền toái!"
Một vị học sĩ khác là La Tử Yên cười cười nói:" Kế hoạch nguyên gốc của chúng ta là dẫn dụ đạo viện binh này tới thành Vân Dực rồi vây khốn chúng. Hiện giờ xem ra kế hoạch không thành, vậy trước hết hãy bắt lấy Lý Huyền Cảm ở trong thành kia đi!"
Mấy người đang thảo luận thì đột nhiên có thủ hạ báo cáo:" Năm vị học sĩ, có chuyện không hay rồi. Có con quái điểu bay ra từ núi Vân Dực, bắt nhiều binh lính của ta mang lên núi. Vừa rồi trên núi truyền về tiếng kêu cực kỳ thê thảm, hiển nhiên quái điểu này đang ăn thịt sĩ tốt quân ta."
Vu Thương Hoàng nhướng mày, gầm lên:" Không được làm rối lòng quân. Một con quái điểu có gì đáng sợ chứ, bảo quân cung nỏ chuẩn bị, bắn hạ nó là được rồi!"
Người báo tin kia nằng nặc:" Vu học sĩ, con quái điểu đó đao thương không chém nổi, sức mạnh vô cùng. Quân cung nỏ của ta căn bản bắn không thủng lông chim, thậm chí hai vị tướng quân Phong, Lư ra sức ngăn cản còn bị con quái điểu chộp hai cái vào mặt mà ngất đi, xương cốt toàn thân nát mười sáu mười bảy chỗ, kết cục vô cùng thê thảm!"
Vu Thương Hoàng nghe xong kinh hãi, quát:" Phong Cảnh Hoa, Lư Đông Lai đều là cao thủ ngũ phẩm, tại sao có mỗi một con quái điểu cũng không đối phó được?"
Tên tiểu giáo đầu đến báo cáo lấy hết dũng khí rồi mới lên tiếng:" Hai vị tướng quân Phong, Lư có tu vi ngũ phẩm không sai, nhưng quái điểu kia tựa hồ có lực lượng nhất phẩm, thoạt nhìn rất giống tin đồn là Long Thứu mà Đại Lôi Âm tự nuôi dưỡng!"
La Tử Yên rất kinh ngạc, la lên:" Viện binh Đại Lôi Âm tự không tới mà lại phái con súc sinh này tới là có ý gì?"
Vu Thương Hoàng cũng có cả trăm suy tư không thể lý giải, nhưng hắn lập tức nói:" Lĩnh Nam thư viện chúng ta cũng là Nho môn chính tông, được truyền thừa binh pháp chiến trận chính tông, cho dù con chim kia có thật là Long Thứu do Đại Lôi Âm tự nuôi dưỡng thì chúng ta cũng không phải không có cách đánh chết nó."
Năm vị học sĩ đều có chút lo lắng đối với con quái điểu mới xuất hiện này, cùng nhau ra ngoài doanh trướng, nhìn về hướng trên núi Vân Dực.
Quả nhiên, bọn họ có thể nghe thấy tiếng kêu dài thảm thiết không dứt trên Vân Dực sơn, không biết bọn lính kia gặp hạn gì mà bị quái điểu bắt làm thức ăn. Vu Thương Hoàng căm hận nói:" Không phải con quái điểu này muốn xây tổ ở trên núi Vân Dực này chứ? Sau đó mới bắt các đệ tử Lĩnh Nam của chúng ta để ăn cho no bụng!"
La Tử Yên cũng hít một hơi khí lạnh, kinh hãi nói:" Nếu quả thực như thế thì đúng là có chút phiền phức. Quân Lĩnh Nam chúng ta không có nhiều cao thủ lắm, căn bản không có năng lực lên Vân Dực sơn giết quái điểu. Bày trận pháp chờ quái điểu chui đầu vào lưới thì trong một hai ngày chưa chắc có thể thấy hiệu quả. Nếu ngày nào cũng truyền đến tiếng kêu cứu thê thảm này thì sĩ khí quân Lĩnh Nam chúng ta còn được mấy phần?"
Học sĩ Cao Vân từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, đột nhiên lên tiếng:" Mặc kệ thế nào, việc cấp bách là lập tức điều động đệ tử tinh anh của thư viện lập thành hai đại trận, không thể để cho con quái điểu này đi lại tự nhiên."
Năm Đại học sĩ còn bàn bạc chưa quyết định thì đã thấy một đám mây đen từ trên núi Vân Dực dâng lên rồi một con chim lớn toàn thân đen nhánh, trên lông đuôi có ngọn lửa màu đen lại đánh tới doanh trại đại quân Lĩnh Nam.