Đại Việt Dị Thế Ký

Chương 28

Trời trong nắng ấm. Tiêu Như Nguyệt thoải mái nằm dài trên bãi cỏ. Hôm nay nàng không phải luyện tập, bởi vì sư phụ nàng Tiêu Nhật Lam đã ra ngoài, nghe nói phải đi tận 7 ngày. Sư huynh Tiêu Thành lại bận rộn học tập quản lý Tàng Thư Các với Tiêu Quân thái thượng trưởng lão. Thế là nàng sẽ có 7 ngày thoải mái rồi.

“Thật là nhàm chán, có lẽ ta nên đi xem Vân Chiến ca ca luyện tập.”

Nghĩ là làm, Tiêu Như Nguyệt bật dậy, tức tốc chạy đi. Nhưng nàng lại phát hiện Tiêu Vân Chiến đã đi ra ngoài gia tộc, nghe bọn thủ vệ nói thì là vào thành tìm sủng thú.

Nàng lại nghĩ tập hợp thành viên “Tiêu gia thiếu niên hội” lại đến khu rừng trúc nhỏ phía sau Tiêu gia chơi thì mới phát hiện bọn nhóc này còn chưa hoàn thành phần luyện tập buổi sáng của huấn luyện viên.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể đi một mình.

Tiểu trúc lâm phía sau Tiêu gia thật sự là không lớn, so với cả trang viên Tiêu gia thì còn bé hơn. Xung quanh tiểu lâm được bao bọc bằng tường cao tới 4m. Tiêu gia có tổng cộng 6 mảnh rừng giống như vậy. Nhưng cấp độ nguy hiểm thì rất khác nhau. Những khu rừng khác thì có từ dã thú hung hãn các loại cho đến cả yêu thú nhất nhị cấp. Trong tiểu trúc lâm này lại chỉ có những động vật ăn cỏ, ngay cả động vật ăn thịt cũng không có. Chính là nơi cho các thiếu niên Tiêu gia học cách làm quen với rừng rậm.

Tiêu Như Nguyệt đi một mạch thẳng trong rừng, nàng rất quen thuộc với con đường này, một con đường “bí mật chỉ có mình nàng và Vân Chiến ca ca biết”. Nó dẫn tới một hồ nước. Nàng vẫn luôn rất tự hào về “bí mật” này, nhưng hôm nay nàng rất tức giận vì “bí mật” đã không còn là bí mật nữa.

Ngay lúc nàng nhìn thấy hồ nước thì nàng cũng thấy một thiếu niên đang ngồi bên bờ hồ. Quá đáng hơn là chân hắn còn đang quẩy quẩy dưới nước. Phải biết nước này là nàng thường xuyên tắm ở đây đấy. Không biết chân hắn có làm bẩn nước hồ không? Nếu có thì làm sao nàng dám bơi nữa?

- Này, tên kia. Ngươi là ai? Ai cho ngươi đến đây hả? Có biết đây là đâu không? Có biết hồ nước này là của bổn tiểu thư không hả?

Tiêu Vân Thiên quay đầu, tất cả diễn ra đúng như kiếp trước của hắn. Ngay cả lời nói của nàng cũng không sai một chữ. Khác là kiếp trước hắn vô tình đến đây, còn kiếp này là cố ý. Nhưng khi quay mặt lại thì chính hắn cũng bất ngờ vì câu tiếp theo của nàng:

- Ngươi… ngươi… người điên, sao ngươi lại tới đây?

“Kiếp trước nàng có gọi như vậy đâu. Mấy tên khốn kiếp kia, thật tức chết mà, dám lan truyền tin tức giả nói ta bị điên. Xem ra kiếp này không thể lặp lại kịch bản kiếp trước rồi.”

- Ơ… ta… ta…

- Ngươi ngươi ta ta cái gì? Nói, là ai chỉ ngươi đến đây?

“May mắn, trở lại quỹ đạo cũ rồi.”

- Là ta buồn chán quá nên đi dạo, không ngờ lại đi lạc vào đây.

- Ngươi buồn chán sao? Ta cũng đang buồn chán đây. Nhưng mà dù là vậy ngươi cũng không được rửa chân trong hồ nước này. Rút chân ra ngay, nếu không ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo.

Tiêu Vân Thiên vội vàng rút chân ra. Lại giả vờ hỏi:

- Được được. Nàng là ai? Nàng nói hồ nước này là của nàng?

- Ngươi quên rồi à? Chúng ta đã gặp nhau tại Thực Phòng, ta đã nói ta tên là Tiêu Như Nguyệt.

“Thôi chết, quên mất. Kiếp trước đây là lần đầu ta với nàng gặp nhau nhưng kiếp này thì không phải. Tùy cơ ứng biến vậy.”

- À, đúng rồi. Ta quên mất. Ta là Tiêu Vân Thiên.

- Ta biết rồi, ngươi rất nổi tiếng. Cả Tiêu gia đều biết ngươi bị điên.

- Nguyệt Nhi, ta nói với nàng, ta không có bị điên đâu.

- Không cho phép gọi Nguyệt Nhi, chỉ có Vân Chiến ca ca mới được gọi như vậy thôi.

Mặt Tiêu Vân Thiên lập tức đen lại. Ai thấy nữ nhân của mình có biểu hiện say mê nam nhân khác đều sẽ hiểu tâm trạng hắn lúc này, nhưng hắn cũng không thể tức giận với một tiểu nữ mới 8 tuổi được, huống chi kiếp trước hắn còn nợ nàng nhiều lắm.

- Được được, là Như Nguyệt. nhưng mà ta không có bị điên đâu mà.

- Ta thấy rồi, hiện tại ngươi cũng rất bình thường, không bị điên. 

Tiêu Vân Thiên lập tức bổ sung:

- Sau này cũng không bị điên. Bất cứ lúc nào ta cũng rất bình thường.

- Không tin. Mà Vân Chiến ca ca đã nói rồi, ta không được phép chơi với ngươi, nếu không cũng sẽ bị lây bệnh.

Tiêu Vân Thiên lập tức bó tay. Ấn tượng của nàng với hắn trong kiếp này xem ra là rất xấu. Điều khiến hắn tức nhất là kiếp trước hắn với nàng nói chuyện cả ngày nhưng nàng rất ít nhắc tới Tiêu Vân Chiến. Ít ra phút đầu gặp gỡ là hoàn toàn không nói tới tên kia. May mắn là trong lúc hắn đang rối trí thì nàng lại bảo:

- Hì hì, giờ ta đang không có bạn, ngươi ở lại đây chơi với ta có được không?

- Nàng không sợ ta lây bệnh điên?

- Không sợ, ngươi hiện tại chưa điên.

- Được rồi, chúng ta làm gì bây giờ?

- Chúng ta sẽ nướng thịt thỏ với nướng cá ăn.

- Ơ, nhưng ai sẽ đi bắt thỏ?

- Tất nhiên là ngươi rồi. Bình thường đều là Vân Chiến ca ca bắt thỏ, đừng nói ngươi không bắt được nhé.

Nếu là kiếp trước, hắn sẽ rất bất lực trả lời “không được”, sau đó nàng sẽ nói: “Vậy ta sẽ đi bắt mấy con thỏ, ngươi ở đây nhóm lửa có được không?”

Với một Võ Sư Tam trọng như Tiêu Như Nguyệt, lại chỉ mới 8 tuổi, chưa biết cách vận dụng sức mạnh của mình một cách thuần thục thì bắt vài con thỏ quả thật là hơi khó khăn. Nhưng kiếp trước nàng cuối cùng cũng bắt được 2 con.

Tiêu Vân Thiên lưỡng lự chỉ 2 giây, hắn lập tức trả lời:

- Tất nhiên là được.

Hắn hiện nay đã là lục trọng, tốc độ nhanh hơn Tiêu Như Nguyệt rất nhiều. Cho dù hắn chỉ có tu vi Tam trọng thì với tâm trí của hắn là người trưởng thành thì việc bắt thỏ cũng rất dễ dàng. Chỉ một loáng sau hắn đã đem về 2 con thỏ béo mập, hơn xa 2 con Tiêu Như Nguyệt bắt về trong kiếp trước.

Lửa cũng rất nhanh được nhóm lên, xem ra Tiêu Như Nguyệt rất quen thuộc trong việc này. Bản thân nàng cũng giống kiếp trước, tự mình đảm đương việc nướng thịt. Nhưng nhìn nàng nướng một lúc, Tiêu Vân Thiên đành xung phong đảm nhận luôn phần nướng thịt.

Tiêu Vân Thiên xuất thần nhìn Tiêu Như Nguyệt, mặc dù hiện tại chỉ là một cô bé nhưng nàng vẫn gợi nhớ cho hắn rất nhiều kỷ niệm. Sau đó nghĩ đến không ngờ bản thân lại có khuynh hướng thích trẻ con, Tiêu Vân Thiên bật cười.

- Nào, ngươi cười cái gì thế? Đừng nói với ta là ngươi lại bắt đầu điên nhé… Đi bắt cá nào.

“Kiếp này, ta lại cùng nàng sánh bước.”

Tiêu Vân Thiên nắm chặt bàn tay.

“Và chắc chắn thảm kịch kiếp trước sẽ không bao giờ xảy ra.”
Bình Luận (0)
Comment