Tiêu Vân Thiên bắt đầu hòa các loại dược dịch theo 1 thứ tự đặc biệt.
Lão Hoắc đang chăm chú đứng xem.
Lão Lê thì đã đi ra ngoài chăm sóc 2 cửa hàng.
- Hoàn Thành.
- Chậc Chậc, Hoắc Vĩ ta chưa từng thấy cách pha chế dược thủy nào lạ đời như vậy.
Tiêu Vân Thiên có chút bất ngờ nhìn Hoắc Vĩ.
- Ngươi tên Hoắc Vĩ?
- Là Hoắc Vĩ. Ngươi từng nghe qua tên ta?
Tiêu Vân Thiên nhìn thật kĩ người này, đến lúc này đây hắn mới nhận ra 1 số nét quen thuộc, Tiêu Vân Thiên lập tức có quyết định. Hắn lấy Viên
Ngưng Mạch Đan ra.
- Đan dược cấp 3? Ngưng Mạch Đan? Thượng phẩm?
- Là Ngưng Mạch Đan. Dược Thủy này, nếu uống vào sẽ khiến kinh mạch toàn thân thông suốt một ít, loại ra một ít tạp chất. Nhưng lại khiến cho
kinh mạch héo rũ, giòn xốp, dễ vỡ. Nhưng nếu thêm Ngưng Mạch Đan vào,
hiệu quả đả thông và loại trừ tạp chất sẽ tăng lên, kinh mạch cũng sẽ
không bị tình trạng héo rũ nữa. Cũng cường hóa kinh mạch một ít.
- Ta hiểu, Ngưng Mạch Đan có thể chữa trị ám thương và cường hóa kinh
mạch. Sẽ chữa trị tình trạng héo rũ kinh mạch kia. Nhưng như vậy sẽ hao
phí dược lực của Ngưng Mạch Đan sao? Cuối cùng, còn không bằng trực tiếp sử dụng Ngưng Mạch Đan.
- Chính xác. Nên lúc nghĩ ra loại dược thủy này, nó là 1 món gân gà (bỏ
thì tiếc mà dùng thì khó) chính hiệu. Nhưng hiện nay ta nhận ra 3 tác
dụng cực kì quan trọng của nó mà Ngưng Mạch Đan không có.
Ngừng lại 1 chút, Tiêu Vân Thiên tiếp tục quan sát dược thủy và nói:
- Thứ nhất là dược thủy này có thể cho 4 người sử dụng. Trong khi Ngưng
Mạch Đan chỉ có thể sử dụng nguyên viên mà không thể chia ra.
- Thứ 2 là nhờ dược lực bị trung hòa bớt, bất kì ai cũng có thể sử dụng. Bao gồm cả người chưa từng luyện võ như ta.
- Thứ 3, Ngưng Mạch Đan chỉ có thể cường hóa kinh mạch duy nhất 1 lần,
những lần sau, nó chỉ có tác dụng chữa thương mà thôi. Nhưng dược thủy
này, cách 3 tháng, ngươi lại có thể phục dụng 1 lần. Nó tương đương với
việc ngươi có thể phục dụng 1 viên Ngưng Mạch Đan mỗi năm mà không lo
lắng tác dụng cường hóa kinh mạch không còn.
- Ngươi có hiểu giá trị của nó hay không?
Hoắc Vĩ cảm thán:
- Hiểu. Rất khổng lồ.
- Chưa chắc ngươi hiểu sự khổng lồ của nó đâu. Đặc biệt là tác dụng thứ
2. Sau Tiên Thiên Võ Sư ta không nói. Nhưng một người chưa luyện võ,
bước đến Tiên Thiên Võ Sư. Tác dụng của tâm pháp là vô cùng quan trọng.
Ngộ tính cũng quan trọng không kém. Nhưng kinh mạch của hắn mới là thứ
cốt yếu.
- Vì sao luyện võ lúc càng nhỏ thành quả sau này lại càng cao, không
phải lúc đó trí tuệ chưa phát triển, ngộ tính còn kém thì tu luyện sẽ
chẳng được bao nhiêu tiến bộ sao? Đó là vì lúc nhỏ kinh mạch của ngươi
có rất ít tạp chất. Nếu không tu luyện, chờ lớn lên, tạp chất nhiều sẽ
càng khó. Vả lại, ngươi tu luyện từ lúc 6 tuổi, 10 tuổi đã đạt võ sư
đỉnh phong. So với 1 kẻ 10 tuổi mới bắt đầu tu luyện, ngươi luôn đi
trước hắn 1 chặng đường. Và khoảng cách này sẽ càng ngày càng dài.
- Nếu một kẻ hiểu thông công pháp Thiên cấp đỉnh phong, đã là siêu cấp
thiên tài, nhưng kinh mạch của hắn có lượng tạp chất dày gấp nghìn lần
người thường? Hắn có tu luyện nhanh bằng 1 kẻ chỉ có Hoàng cấp Hạ Phẩm
nhất giai nhưng kinh mạch hoàn toàn không có tạp chất hay không? Một kẻ, hấp thu được lượng thiên địa linh khí gấp 100 lần kẻ khác, nhưng phải
dùng 99 % thiên địa linh khí hóa thành của bản thân rồi trùng kích kinh
mạch, 1% còn lại hắn lại phải dùng hết 99% trong đó đi cường hóa kinh
mạch. Tích trữ trong đan điền chỉ còn 0,01% mà thôi. Còn một kẻ chỉ dùng 1% năng lượng hấp thu được đi cường hóa kinh mạch, 99% phần còn lại
tích trữ trong đan điền. Ai sẽ nhanh hơn? Ai sẽ dễ dàng hơn. Mà 1 thiên
tài kinh mạch thông suốt từ đầu đến chân, lại chỉ được tu luyện Hoàng
Cấp Hạ Phẩm Nhất Giai sao? Còn tên kia cho dù ngộ tính cao siêu đến đâu, hắn sẽ được tu luyện Thiên cấp công pháp sao?
- Con người, ít nhất 6 tuổi mới có thể tu luyện, vì lúc đó trí tuệ mới
tạm đủ để hiểu việc tu luyện, kinh mạch cũng đủ độ cứng cáp thấp nhất để chịu được thiên địa linh khí trùng kích. Cho dù những đại năng chuyển
thế, trước 6 tuổi sẽ không có trí nhớ kiếp trước, vì não vực không chịu
nổi trùng kích thông tin nhiều như thế. Mọi việc họ có thể làm là ngay
khi chuyển thế, đang trong bụng mẹ thì cố găng tẩy rửa kinh mạch của
mình, nâng cao tư chất lên một tí. Sau đó là hạn chế lượng tạp chất
trong kinh mạch bằng cách ăn uống, hít thở sạch sẽ theo bản năng. Không
hơn.
- Nhưng nếu 1 kẻ vừa ra đời liền được uống dược dịch này mỗi 3 tháng.
Kinh mạch của hắn sẽ cực kì ít tạp chất. Cho dù có cũng sẽ càng ngày
càng ít. Người thường, đến năm 6 tuổi, lượng tạp chất có lẽ đã giảm đi
70%. Những thiên tài khác, lượng tạp chất có lẽ sẽ giảm đi 90% thậm chí
là 99%.
- Ngoài ra, nếu hắn là đại năng chuyển thế. Có lẽ 4 tuổi kinh mạch hắn đã đủ cường đại để bắt đầu tu luyện rồi.
- Hiểu được chưa?
Hơi thở của Lão Hoắc bắt đầu trở nên ồ ồ. Hắn áp chế kích động trong lòng. Cất tiếng hỏi.
- Trong tờ thông cáo của gia chủ có nói để cho Tiêu tam thiếu gia lựa
chọn 2 cửa hàng bất kì. Vì sao ngài không lựa chọn cửa hàng trung tâm,
buôn bán sấm uất, lợi nhuận to lớn mà lại chọn một nơi hẻo lánh hơn như
thế này?
Tiêu Vân Thiên thấy Lão Hoắc chuyển chủ đề, có chút nghi hoặc quay sang nhìn nhìn Lão Hoắc nhưng vẫn trả lời:
- Cũng không phải là cái gì bí mật. Thứ nhất ta đang cần đan dược cứu
người. Thứ 2, khu trung tâm xa hơn nơi này, truyền tống cũng sẽ đắt hơn
nhiều. Thứ 3, nơi này gần với hai khu mỏ ta cũng sắp sở hữu. Thứ 4,
ngươi cho là, cửa hàng ở khu trung tâm dễ dàng nuốt trôi vậy sao? Có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào đấy. Cho dù họ không đoạt được cũng sẽ phá cho hôi mà thôi.
- Người ngài sắp cứu là ai?
- Là mẫu thân của ta, cũng là tiếc nuối cả một đời ta muốn bù đắp.
“Hắn không phải là nhắm vào ta mà tới. Và nếu người hắn muốn cứu là mẫu
thân hắn, thì có lẽ dược dịch này là thật, hiệu quả cũng sẽ được đảm
bảo. Nếu vậy…”
Lão Hoắc đột nhiên quỳ xuống
- Sư phụ tại thượng. Ta dù không biết người là đại năng nào chuyển thế
nhưng hành động, hiểu biết, trí tuệ của người không phải một thiếu niên
10 tuổi có thể có được. Người càng vì mẫu thân của mình mà không tiếc để lộ bí mật và giá trị của dược dịch này với ta. Điều đó chứng tỏ người
là một nhân vật trọng tình nghĩa, không phải đại gian ác. Xin người hãy
thu Hoắc Vĩ ta làm đồ đệ.
Tiêu Vân Thiên trầm ngâm 1 lát, cũng không phủ nhận mình là 1 đại năng chuyển thế.
- Thật là 1 con người nhanh nhạy, lại có thể nhìn ra ta là đại năng chuyển thế sao?
- Người còn là tu tiên giả.
- Sao ngươi biết?
- Đại đa số đại năng có thể chuyển thế là nhờ linh hồn họ cường đại, tu
tiên giả có ưu thế lớn về mặt này, nên tỉ lệ đại năng tu tiên chuyển thế cao hơn. Vả lại lúc nãy người hỏi ta khá nhiều về kinh nghiệm tu luyện
võ đạo. Ta đã có chút hoài nghi người là 1 đại năng chuyển thế rồi. Vì
kiến thức của người quá bao la, còn hơn hẳn ta. Nhưng người lại thiếu
kinh nghiệm về võ tu, vậy người chỉ có thể là tu tiên giả?
- Tuyệt. Ngươi rất thông minh. Nhưng vì sao ngộ tính như thế, tư chất như thế lại chỉ có thể ở Đại Võ Sư cảnh ở tuổi này?
- Thật ra ta 14 tuổi đã là Đại Võ Sư rồi. Năm 17 tuổi đã lên đến tu vi
Đại Võ Sư đỉnh phong như hiện nay, nhưng vì trong 1 trận chiến kinh mạch bị tổn thương quá nặng. Dù sau đó cấp tốc chữa trị nhưng tu vi vẫn dừng lại đến hiện nay.
- Như vậy lúc trước ngươi nói ngươi tu luyện 27 năm mới tới Đại Võ Sư đỉnh phong là nói dối?
Lão Hoắc đỏ mặt.
- Nếu khoe ra ta tu luyện 11 năm liền đến Đại Võ Sư đỉnh phong thì là
vinh quang, nhưng nếu nói sau đó 16 năm liền không thăng tiến thì lại là 1 nhục nhã lớn.
Tiêu Vân Thiên trầm ngâm:“Xem ra đúng là hắn rồi. Bất ngờ thật”
- 17 tuổi Đại Võ Sư đỉnh phong, cộng với 16 năm. Vậy ngươi năm nay mới 33 tuổi? Ta cứ tưởng ngươi gần 50.
- Đấy là do ám thương lưu lại. Cộng với việc do bị thương mà ta quá mãi mê trong đan đạo tạo thành.
- Ngươi đã phục dụng qua Ngưng Mạch Đan?
- Đã từng, trước khi bị thương đã phục dụng 1 viên để củng cố căn cơ.
Sau này bị thương cũng đã dùng 3 viên nhưng trừ viên đầu tiên chữa được 3 phần thương thế ra, hai viên sau hiệu quả rất ít.
- Đưa tay ngươi cho ta xem. Ồ thật kì lạ. nó giống y như biểu hiện khi phục dụng dược dịch của ta mà không có Ngưng Mạch Đan.
- Như vậy…? Sư phụ có thể trị được không?
- Sao nào? Ta còn chưa phải sư phụ của ngươi. Mà nếu ta không trị được thì ngươi không coi ta là sư phụ sao?
- Người nói đùa, cho dù không trị được, với ta cũng không sao cả. Ta đã chịu đựng nhiều năm rồi.
- Yên tâm, cho dù dược dịch của ta không chữa được, sau này tu vi tăng lên ta cũng sẽ có cách khác.
- Thật thế sao? À đúng, tất nhiên rồi. Sư phụ chính là sư phụ, không gì không giải quyết được.Sư phụ, tu vi của người là gì rồi?
- Ta chưa tu luyện qua.
Có chút bất ngờ vì sao sư phụ lại bỏ qua thời hoàng kim để tu luyện.
- Tư chất của ta là không màu phế vật. Ngươi vẫn muốn ta làm sư phụ của ngươi?
Lại thêm 1 lần bất ngờ nữa. Hoắc Vĩ chỉ có thể chuyển chủ đề
- Xin sư phụ hãy đặt tên chi dược dịch này.
Hoắc Vĩ vẫn gọi sư phụ, đủ để thấy quyết tâm của hắn.
- Gọi nó là Ngưng Mạch Dịch đi. Rất đơn giản. Còn về phần nhận đồ đệ… ta có thể thu ngươi làm ký danh đệ tử. Còn về việc dạy dỗ ngươi thế nào…
để sau vậy.
--------
Trở về tiểu viện của mình thì trời đã tối.
Mặc dù rất nóng lòng nhưng Tiêu Vân Thiên biết mình phải ngủ 1 giấc. Bản thân hôm nay đã quá mệt mỏi rồi. Nha hoàn đã để 1 phần thức ăn trong
phòng hắn, hắn cũng chẳng muốn động đến.
Mệt nhất không phải là pha chế dược dịch. Mà là việc lấy thân thể một
người thường 2 lần đi qua truyền tống trận, mặc dù cư ly rất ngắn.
Thế là ngày đầu Tiêu Vân Thiên trở về thời niên thiếu, chính thức kết thúc.