Thẩm Diệu nhớ hôm nay Thẩm Diệc Thanh nhắc tới việc tết năm trước ba hắn lên bờ đến thăm hắn, liền hỏi một chút.
Nếu năm nay ba Thẩm Diệc Thanh cũng tới đón năm mới, vậy chẳng phải là sắp gặp phụ huynh ư? Thẩm Diệu miên man suy nghĩ, tay máy móc khuấy nước, trong lòng loáng thoáng lướt qua chờ mong và khẩn trương.
“Anh nghe em.” Thẩm Diệc Thanh cúi đầu dùng cằm cọ cọ đường cong xương quai xanh của Thẩm Diệu, “Diệu Diệu muốn xuống biển xem không? Hay là kêu ba với chú với em gái anh cùng lên bờ chơi?”
Kraken không phải ma vật nước Z, theo lý thuyết sẽ không ăn tết nước Z, nhưng Thẩm Diệc Thanh đã cắm rễ ở nơi này, mà em gái Thẩm Diệc Thanh lại cảm thấy hứng thú với văn hóa bên này, rất có ý muốn lớn lên liền lên bờ đi tìm anh trai nương tựa, cho nên hai đại hải quái làm phụ huynh cũng theo sát bước đi của bọn nhỏ, từ mấy năm trước đã bắt đầu học tập ngôn ngữ bên này và định kỳ lên bờ thăm Thẩm Diệc Thanh, thích ứng hiểu biết phong tục tập quán bên này.
Dù sao thì chờ qua hai năm nữa con gái cũng đã trưởng thành lên bờ, nếu kraken ba ba với chú cá mực vẫn chưa nắm giữ năng lực sinh hoạt độc lập ở xã hội nhân loại, vậy chỉ sợ là sẽ phải ở trong rãnh biển làm hai lão xúc lẻ loi cô đơn, mà đây là chuyện họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Trước khi gặp nhau tuy rằng mỗi người họ đều đã cô độc sống mấy trăm năm dưới biển sâu yên tĩnh tăm tối, cũng không cảm thấy ngày tháng buồn bã như thế nào, nhưng một khi từng cảm nhận được ấm áp vui sướng khi có thành viên gia đình làm bạn, thì sẽ rất khó quay đầu lại đối mặt với cô đơn.
Thẩm Diệu nghĩ nghĩ, cảm thấy ma vật thủy tộc bọn họ khẳng định là ở dưới biển sẽ tự tại hơn, kêu cả gia đình Thẩm Diệc Thanh đều lên bờ vì mình không thích hợp lắm, liền nói: “Xuống biển đi, em có biện pháp xuống biển nhỉ?”
“Có.” Thẩm Diệc Thanh tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Thẩm Diệu, đầu tiên là săn sóc đề nghị, “Lên bờ cũng được, người nhà anh không bài xích lên bờ, hơn nữa trên bờ có thể xem chương trình xuân, còn có bánh chẻo ăn, dưới biển chỉ có hải sản.”
Thẩm Diệu vui vẻ: “Đừng, em không hề muốn xem chương trình xuân đâu, hơn nữa em rất muốn xuống biển xem, anh có biện pháp nào có thể khiến em hô hấp dưới biển không?” Hỏi xong, không đợi Thẩm Diệc Thanh trả lời, Thẩm Diệu liền quay đầu dùng một ngón tay nâng cằm Thẩm Diệc Thanh, khiến môi hai người càng gần sát một chút, dùng giọng nói giống như tản ra hương kẹo trái cây thơm ngọt mềm mại hỏi, “Anh làm hô hấp nhân tạo cho em toàn bộ hành trình sao?”
Kraken bảo bảo dưới lớp ngụy trang lại bị thả thính thành màu hồng phấn!
Thẩm Diệc Thanh sợ một ngày làm quá nhiều không tốt cho cơ thể Thẩm Diệu, vội hít sâu ổn định cảm xúc, nghiêm trang chững chạc đáp: “… Không phải, em xem sẽ biết.” Nói xong, hắn nhúng ngón tay vào trong nước, xuyên thấu qua nước gợn lân lân có thể nhìn thấy đầu ngón tay hắn tản ra ánh sáng mờ giống như gợn sóng, ánh sáng kia vừa mới xuất hiện liền lập tức vặn vẹo biến hình, đan chéo dung hợp thành một màng sáng mỏng manh, màng sáng ở dưới nước tự động bao thành một không gian hình cầu, bên trong chứa nước bồn.
Sau khi bước này hoàn thành, Thẩm Diệc Thanh hé môi, nhẹ nhàng rống lên một tiếng, nước trong quả cầu liền phụt một tiếng bị đè chảy ra sạch sẽ dưới tác dụng của sóng âm, nước trong bồn tắm vẩy bọt ra, quả cầu sáng vốn dĩ chứa nước bị áp lực đè thành một miếng mỏng manh, giống như cái bong bóng không có không khí. Nhưng rất nhanh, không khí phía trên bồn tắm như là bị lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, tự động phá vỡ mặt nước, ùng ục chìm vào dưới nước, chảy ngược vào trong quả cầu sáng đã bị ép thành miếng dẹp… từ đó, một cái kết giới không khí hình cầu bằng ánh sáng liền hình thành.
“Chơi thật vui, đây là kết giới ma pháp ư?” Thẩm Diệu cũng không phải người thường chưa từng thấy ma pháp, cho nên nhìn ngốc một chốc liền hoàn hồn, tán thưởng vươn tay sờ. Kết giới hình cầu kia nhìn như vừa chạm vào liền vỡ, xúc cảm lại cứng cáp, độ cứng và tính chất sờ vào có chút tương tự như lốp xe cao su, hơn nữa nhiệt độ rõ ràng cao hơn thân thể người, là kiểu hơi nong nóng như suối nước nóng làm người ta thoải mái.
“Đúng, bên trong có thể rót không khí, có thể điều tiết nhiệt độ, còn có thể chiếu sáng.” Thẩm Diệc Thanh lộ vẻ đắc ý, dưới lớp ngụy trang kiêu ngạo nhếch xúc tu lên, “Anh làm nó lớn hơn một chút, Diệu Diệu em có thể ở bên trong, lấy ma lực của anh có thể duy trì năm đến sáu tiếng, nếu là ba ba của anh thì duy trì nửa tháng cũng không thành vấn đề.”
“Anh còn biết ma pháp thú vị như vậy, trước kia sao lại không nói với em?” Thẩm Diệu nổi lên tính trẻ con, bụp một tiếng rút quả cầu ra khỏi đầu ngón tay Thẩm Diệc Thanh, xoa xoa vỗ vỗ, lại ấn xuống đáy bồn tắm, xuyên thấu qua nước gợn lay động nhìn nó.
“Anh không biết em sẽ cảm thấy hứng thú, hơn nữa anh đều dùng ở dưới biển, ở trên đất bằng không nhớ ra…” Thẩm Diệc Thanh thấy Thẩm Diệu mang dáng vẻ hứng thú, vội cố gắng tìm tòi ma pháp khác trong đầu. Trong cơ thể kraken mặc dù cũng ẩn chứa lượng lớn ma lực, có thể thoải mái khống chế ma pháp, nhưng kraken ba ba là một kẻ tôn sùng vũ lực từ đầu đến đuôi, cảm thấy phần lớn ma pháp chỉ là múa may cho đẹp, tự nhiên cũng không dạy con trai bao nhiêu.
“Anh còn biết ma pháp gì?” Thẩm Diệu ném kết giới ánh sáng xuống, xem là bóng cao su mà chơi.
Thẩm Diệc Thanh suy nghĩ một lúc lâu, mới không quá tự tin nói: “Anh còn biết chế tạo sóng thần…”
Cái này nghe ra một chút cũng không lãng mạn, còn rất hung tàn.
“Lợi hại như vậy!” Thẩm Diệu hệt như con nít vỗ tay kêu lên, “Tạo một cái trong bồn tắm đi, em muốn xem!”
Kraken bảo bảo lộ ra một nụ cười cưng chiều, một cánh tay đưa ra phía trước, bàn tay dựng thẳng lên, năm ngón tay mở ra, lập tức cổ họng tràn ra một tiếng gầm nhẹ uy nghiêm, cả cánh tay mãnh liệt run lên, nước trong bồn tắm king size lớn chợt đột ngột dựng lên, ào một tiếng xây nên một bức tường nước cao hai mét, mực nước trong bồn tắm tức khắc thấy đáy, ngay sau đó, sóng thần mini tản ra mùi muối tắm lấy tốc độ cực nhanh đánh về phía Thẩm Diệu. Thẩm Diệu cười ha ha, thân thể theo bản năng rúc vào lòng Thẩm Diệc Thanh, ngũ quan trên khuôn mặt nhăn thành một cục, giống như chuẩn bị nghênh đón màn nước thổi quét… Nhưng mà vài giây đồng hồ sau, lực đánh trong dự đoán cũng không có ập tới, Thẩm Diệu thật cẩn thận mở mắt ra một cái khe, mới phát hiện bức tường nước kia dừng lại ở nơi cách mình cỡ nửa cm, bọt nước giống như bị đông lại ngừng ở trên không khí, Thẩm Diệu ngẩn ra, vừa quay đầu lại, đối diện ánh mắt mang cười của Thẩm Diệc Thanh.
“Diệu Diệu em xem, ngay cả sóng thần cũng dừng vì em.” Thẩm Diệc Thanh nói xong, mở năm ngón tay ra chậm rãi nắm thành quyền, tường nước cũng theo động tác của hắn chậm rì rì phủ xuống, giống một chú mèo biếng nhác mà phục tùng, trên mặt trên đầu Thẩm Diệu ngay cả nửa giọt nước cũng không bị bắn trúng, mực nước trong bồn tắm trở về bình thường.
“Sao anh lại tốt như vậy.” Thẩm Diệu xoay người trong bồn tắm lớn, khóa ngồi trên đùi Thẩm Diệc Thanh ôm chặt lấy hắn, từng tiếng một kêu lên, “Em thật thích anh, thích anh, thích anh muốn chết…”
Thẩm Diệc Thanh hạnh phúc đến thăng thiên ngay tại chỗ.
Thẩm Diệu ngửa mặt lên, như mèo con khẽ gặm cằm Thẩm Diệc Thanh, nói: “Nếu xuống biển không cần làm hô hấp nhân tạo… vậy bây giờ anh làm cho em đi.”
Thẩm Diệu còn nhớ rõ hồi trước đảm nhiệm việc hộ vệ cho hoàng tử cá lật lật, lúc nhìn thấy cậu ta với Tần Diệc Sâm anh anh em em, mình đã hạ chí nguyện to lớn —— chờ mình có đàn ông rồi, ngay cả thở mình cũng không muốn tự thở! Bảo hắn làm hô hấp nhân tạo cho mình!
Nam tử hán đại trượng phu, nhất định nói được thì làm được.
Thẩm Diệu mím môi, thấy Thẩm Diệc Thanh không hề có động tác, còn thúc giục: “Nhanh, nhanh, em sắp hít thở không thông rồi.”
Thẩm Diệc Thanh ôm mặt cậu, cúi đầu, làm một cái hô hấp nhân tạo sầu triền miên.
…
Thời gian hai tháng trôi qua nhanh chóng, chỉ chớp mắt đã sắp đến tết.
Đơn xin xuất ngũ của Thẩm Diệu trước lúc nghỉ tết đã được phê chuẩn, lại làm thủ tục thêm vài ngày, ngày cuối cùng trước khi nghỉ đã chuẩn bị xong hết thảy thủ tục, Thẩm Diệu đến văn phòng Tưởng Trạch nói lời từ biệt với hắn, thuận tiện thông báo cho hắn là buổi tối tất cả thợ săn ma trung đoàn chấp pháp sẽ cùng liên hoan vui vẻ đưa tiễn mình. Mặt mũi Thẩm Diệu xinh đẹp tính cách lại đáng yêu, nhân duyên trong đội tốt, giờ sắp đi các đồng đội tự nhiên không nỡ.
Có điều người luyến tiếc Thẩm Diệu nhất vẫn là Tưởng Trạch, hai tháng này Thẩm Diệu hệt như được hack, nhiệm vụ săn ma hoàn thành vừa nhiều vừa tốt, một người có thể cân nửa đội chấp pháp, Thẩm Diệu giải thích cho việc này là “bởi vì sắp đi cho nên càng muốn giữ vững vị trí top 1”, nhưng mà trên thực tế là bởi vì thú cưng size bự Thẩm Diệc Thanh luôn đi theo kè kè khi Thẩm Diệu làm nhiệm vụ nguy hiểm.
Thẩm Diệu nâng tay chỉ vào ma vật nguy hiểm mà nhiệm vụ cần tiêu diệt, hết sức tiêu sái ra lệnh: “Ông xã, cắn nó.”
Thẩm Diệc Thanh liền bắn ra xúc tu lấy lực lượng áp đảo quấn lấy ma vật, ăn ngon thì ném vào miệng nhai răng rắc, ăn không được thì dùng xúc tu quất hôn mê cho Thẩm Diệu chậm rãi xử trí.
Kể từ đó, nhiệm vụ không phải là hoàn thành vừa nhiều lại vừa tốt sao.
Hết chương 62