Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 39


Quyển 2: Truyện cổ Grimm
Chương 08
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Bên ngoài quan tài đen kịt, bởi vì trồi lên từ trong đất nên xung quanh dính rất nhiều bụi đất màu đỏ sậm, trong không khí tràn ngập mùi mục nát tanh tưởi.

Theo sự xuất hiện của cái quan tài này, toàn bộ hoa trong khu vực đều lún xuống, bùn đất bị xới lên như thể cung cấp sân bãi cho trận chiến tiếp theo.

Vốn hình ảnh như vậy ở trong màn đêm cực kỳ khủng bố, người nhát gan nói không chừng đã bị doạ cho ngất xỉu, có thể nói ở đây ngoại trừ Đỗ Tử Khiêm có vẻ sợ hãi ra thì những vị còn lại vốn không biết "sợ" là gì.

Hơn nữa ——
Sau khi Đường Kỷ Chi dứt lời, Đằng Xà theo lệnh mà di chuyển, đừng nhìn hình thể nó lớn mà lầm, nói động là động bảo đè là đè ngay.

Chỉ thấy nó trực tiếp nhấc phần sau lên, đập ầm ầm xuống, lo rằng như vậy không đủ đô, còn chồng nửa người trên lên luôn.

Chỉ nghe ầm một tiếng, quan tài thật sự bị nó đè xuống.

Đỗ Tử Khiêm nhìn đến sững sờ, nhất thời không biết nên sợ cái quan tài kia bị đập trở lại, hay là sợ con rắn lớn này.

Quan trọng nhất là, cũng không biết có phải sợ hãi quá mức hay không, Đỗ Tử Khiêm nhìn một lát thế mà cảm thấy có hơi...!Kích thích?
Nhìn cái quan tài vừa nãy xuất hiện âm u khủng bố, kết quả đảo mắt đã bị một con rắn to đè trở lại, mà con rắn to này còn nghe lời "lão đại" mà cậu ta mới nhận thức, lớn mật làm tròn số không phải tương đương với chính cậu ta đánh bại cái quan tài âm u đáng sợ này sao?
Đằng Xà lấy cái đuôi chặn lại, vững vàng đè thứ kia dưới đất.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh.

Đỗ Tử Khiêm lấy hết can đảm nói: "Anh, anh Đường, giọng nói kia đã biến mất, nó, nó còn xuất hiện nữa không?"
Tiếng nói kia nhất định là người trong quan tài phát ra, nhưng mà không biết ai ở trong đó nữa.

Bây giờ quan tài bị đè trở lại, giọng nói cũng biến mất, đối phương là thu quân ngừng chiến hay là đang kìm nén để tung đại chiêu?
"Không biết." Đường Kỷ Chi trả lời rất thẳng thắn.

Đỗ Tử Khiêm: "..."
"Con, con rắn to này là anh nuôi?"
Đường Kỷ Chi sảng khoái gật đầu: "Đừng sợ."
Đỗ Tử Khiêm cẩn thận liếc nhìn Đằng Xà, tim đập bịch bịch đầy kinh hoàng, cậu ta vốn còn muốn hỏi thêm lại không cẩn thận đối diện với ánh mắt Lam Đồng, thế là không dám hó hé gì nữa.

"Dám phá nhà của tôi, bọn mày đều phải chết!" Giọng nói âm u bỗng nhiên vang lên trong đêm đen yên tĩnh, mặt đất ở một nơi khác mặt bỗng nhiên chuyển động, cái quan tài đen thùi kia lần thứ hai trồi lên.


"Xem ra đối với nó mà nói thì lòng đất là thông suốt." Đường Kỷ Chi bình tĩnh nói, "Đè nó ở chỗ này, nó có thể xuất hiện từ một đầu khác."
Nắp quan tài cọt kẹt phát ra thanh âm chói tai, thứ bên trong sắp phá nắp mà ra, nhưng một giây sau, cái đuôi to lần thứ hai đập xuống.

Chơi game đập chuột hả?
Đỗ Tử Khiêm nói đùa, thế nhưng không có chơi "thật", vì cảnh tượng trước mắt đã lật đổ hết tất cả thế giới quam của cậu ta.

Bởi vì đất bị nứt ra dễ bị rơi xuống nên Đường Kỷ Chi và Lam Đồng đã bò lên người Đằng Xà, Đỗ Tử Khiêm trắng bệch cả mặt, tay chân như nhũn ra, làm sao cũng không bò lên nổi, cuối cùng vẫn là Đường Kỷ Chi kéo cậu ta lên.

"Cám ơn, cám ơn anh Đường."
"Ôm chắc vào."
Đỗ Tử Khiêm cắn đèn pin cầm tay, nắm chặt hai miếng vảy của Đằng Xà, thỉnh thoảng hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy Lam Đồng đang giữ Đường Kỷ Chi ngồi ở gáy rắn lớn, động tác tao nhã, thoạt nhìn vui tai vui mắt, đối lập hoàn toàn với hình ảnh của cậu ta.

Tốc độ quan tài nhô ra không chậm, nhưng tốc độ Đằng Xà còn nhanh hơn, có vẻ như quan tài chôn dưới đất quá lâu nên không dễ mở.

Mỗi lần nắp quan tài hé ra, liền bị Đằng Xà dùng đuôi đè lại.

Giọng nói kia trở nên tức giận: "Khốn nạn! Tao giết bọn mày!!!"
"Ngài vẫn nên nằm ngoan ngoãn dưới lòng đất đi." Đường Kỷ Chi nắm lấy phần nhô ra trên đầu Đằng Xà, dùng giọng điệu thương lượng, "Chúng tôi chỉ đi ngang qua lãnh địa của ngài, không tìm ngài gây phiền phức, xin cho qua."
"Người ngoại tộc ngu xuẩn dơ bẩn, mày nhất định phải chết!"
Đường Kỷ Chi cũng không tức giận với tính xấu của đối phương, nói không chừng vì quanh năm chôn dưới đất bất thình lình được hoạt động gân cốt nên hưng phấn một chút, cậu phải hiểu cho.

"Nhân tiện ngài cho tôi hỏi, lúc trước ngài có nhìn thấy một con chim màu đỏ bay ngang đây không?" Cậu lễ phép hỏi.

"Đương nhiên, ngài có thể không trả lời, không sao, bé sủng vật của tôi sẽ ở lại đây cùng ngài chơi đùa." Giọng Đường Kỷ Chi càng ngày càng nhu hòa, như đang nói với bé gấu con không nghe lời, "Mãi đến tận khi ngài mệt mỏi."
Quan tài: "..."
"Nhưng mà tôi đoán ban ngày ngài không thể xuất hiện, chỉ có buổi tối mới là lúc ngài hoạt động.

Bé sủng vật của tôi có lúc tính tình không tốt lắm, cùng ngài chơi lâu thế mà không nhận được chỗ tốt gì, đợi đến hừng đông, nói không chừng nó sẽ xuống dưới lòng đất tìm ngài, thuận tiện mò ngài mang ra phơi nắng hay tắm nắng gì đó, như vậy không quá thân thiện với ngài đâu."
Sở dĩ suy đoán quan tài không thể xuất hiện vào ban ngày là do thường thức.

—— Quan tài chôn dưới đất, sao lại thích lộ mặt vào ban ngày.

Còn nữa, Đỗ Tử Khiêm từng nói, nhà gỗ phía xa kia vừa đến ban ngày thì biến mất, trong đó tất nhiên có quan hệ.

Quả nhiên, giọng nói thô khàn nghe không ra là nam hay là nữ chợt im bặt.

Làn đạn:
【 Ha ha ha, uy hiếp một cái quan tài, còn cái gì mà Đường Kỷ Chi không thể làm? 】
【 Ngoại trừ "đậu má" ra thì tui không biết nói gì khác.



【 Đường đại lão 6666.

】.

ngôn tình sủng
【 Mấy bác có cảm thấy Đường Kỷ Chi đặc biệt hung tàn không? 】
【 Lầu trên, không phải hung tàn mà là bình tĩnh.

Bác phải học bình tĩnh đi nha, chỉ cần nói 666 là ấu khề rồi.

Trong [Hoang đảo Ma Vật] người mới này còn bình tĩnh quá mức hơn nữa kìa.


【 Không phải, chỉ có tui tò mò trong quan tài là ai hả? Lúc này chỉ sợ đã tức đến mũi cũng vẹo rồi.


...!
Im lặng vài giây nhưng khiến người ta lạnh cả người, quan tài đột nhiên lên tiếng: "Người ngoại tộc, cậu thắng."
Quan tài cũng không chui lên mà cứ vậy vùi trong lòng đất, giọng nói kia có vẻ hơi bị ngộp: "Con chim màu đỏ cậu nói, tôi từng nhìn thấy."
"Cậu không cần vất vả tìm nó đâu, vào giờ phút này nó sớm đã thành món ăn trong bụng Francesco rồi."
Giọng nói kia rất là cười trên sự đau khổ của người khác.

Điều khiển quan tài để chui ra khỏi mặt đất cũng không phải chuyện đơn giản, còn vừa phải trốn con rắn to kia vừa phòng ngừa nó đập hư quan tài, bây giờ biết mục đích kẻ địch, nhìn thấy kẻ địch không vui, hắn liền vui vẻ.

"Francesco là ai?"
Đỗ Tử Khiêm luôn cảm thấy quan tài đang ở sát bên mình, chỉ lo Đằng Xà run lên cậu ta rơi xuống đất rồi bị quan tài nuốt, thế là cậu ta cố gắng leo lên gần Đường Kỷ Chi, cảm thấy tới gần một chút thì an toàn tăng cao một chút.

Cậu ta một bên bò một bên run giọng nói: "Anh Đường, Francesco hình như, hình như là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết."
Đường Kỷ Chi nhíu mày lại.

Truyện cổ tích cậu từng xem không nhiều, hơn nữa rất nhiều truyện cổ tích là xem khi còn bé, sau khi lớn lên có thể mơ hồ nhớ tới nội dung đã không tệ rồi, còn tên, làm sao mà biết.

Giọng nói kia chậc chậc mấy tiếng: "Francesco cũng không dễ nói chuyện như tôi đâu, nhưng mà cậu có bản lĩnh như thế thì đảo mắt là có thể đi tìm bà ta tính sổ, báo thù cho con chim đỏ của cậu rồi."
Đi đi, trở thành đồ ăn của Francesco đi.

Đường Kỷ Chi liếc nhìn nhà gỗ xa xa, hình như lại có một căn tắt đèn, cậu bỗng nhiên nói: "Ngài là công chúa Bạch Tuyết hả?"

Vừa dứt lời, quan tài bùng nổ: "Đừng nhắc đến nữ nhân kia ở trước mặt tôi!"
"Không nhắc thì không nhắc." Đường Kỷ Chi nói, "Vậy ngài là ai?"
"Tôi đương nhiên là hoàng tử Mullis đẹp trai nhất mạnh mẽ nhất của nước Ô Tư chúng tôi!"
Đường Kỷ Chi không chút do dự mà dùng dao đâm người ta: "Nhưng hoàng tử Mullis đẹp trai nhất mạnh mẽ nhất, tại sao bây giờ ngài lại ngủ trong quan tài, không thể thấy ánh sáng hả?"
Mullis: "..."
"Bởi vì nữ nhân Bạch Tuyết độc ác kia lừa tôi! Nếu như không phải cô ta, tôi, còn cả Francesco nữa, chúng tôi sao có thể bị chôn ở trong đống đất thối này, mỗi ngày bụng đói ngóng chờ khách qua đường! Nữ nhân ác độc kia, nên xuống địa ngục chính là cô ta, phải..."
Mullis đột ngột im bặt.

Trong không khí yên tĩnh, dưới nền đất bỗng vang lên tiếng hô hấp nặng nề, đó là hô hấp của Mullis, gấp gáp, bất an, hắn giống như nhận biết được thứ gì đó, hoặc nói, hắn đang sợ thứ gì đó.

"Anh, anh Đường, anh, anh cảm thấy sao?" Đỗ Tử Khiêm sợ gần chết, bản năng từ khi sinh ra khiến cậu ta cảm giác được loại sợ hãi và run rẩy từ sâu trong linh hồn.

Lại như động vật có thể cảm nhận được nguy hiểm sắp đến, do đó muốn chạy trốn thật xa.

Lam Đồng nắm tay Đường Kỷ Chi, con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo trong màn đêm dần đậm màu hơn, biến thành một màu lam đậm thần bí.

Anh từ từ dời tầm mắt đến biển hoa cách đó không xa.

Đường Kỷ Chi cách anh gần nhất, lập tức phát hiện biến hóa của anh, móng tay gọn gàng của Lam Đồng trong lúc vô tình...!mọc dài ra, sắc bén như lưỡi dao.

Có thứ gì đó sắp đến.

Cậu thuận theo ánh mắt Lam Đồng nhìn sang, đom đóm mang theo ánh sáng tản ra, dần dần xuất hiện một luồng sáng trắng nhu hòa, ánh sáng trắng kia càng ngày càng gần, đến khi đủ để thấy rõ khuôn mặt người mới đến.

Đó là một cô gái cao gầy mặc váy trắng, dàn da trắng như tuyết, trên đầu đội một cái vương miện màu vàng chói lọi, tóc dài đen nhánh buông ở phía sau, lọn tóc uốn cong tự nhiên và mềm mại.

Đây là một cô gái xinh đẹp đến mức không thể diễn tả bằng bất kỳ ngôn ngữ nào.

Vẻ đẹp của cô ấy khác với Cinderella, nó dịu dàng, tao nhã, cao quý, lại hồn nhiên...!Trên người cô ấy dung hợp hết tất cả những thứ đó, bầu trời đêm dường như dịu dàng hơn nhiều vì sự xuất hiện của cô ấy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là công chúa Bạch Tuyết.

Trong tay cô ấy cầm theo một cốc đèn, luồng sáng màu trắng kia chính là phát ra từ chiếc đèn này.

"Mullis, anh lại ra hù người." Công chúa Bạch Tuyết mở miệng, phát ra âm thanh kỳ ảo dễ nghe, "Như vậy rất không lễ phép."
Mullis không hề hé răng, đến hô hấp cũng biến mất.

"Mấy vị khách mới đến, tính tình Mullis có hơi bướng bỉnh nhưng anh ấy cũng không có ác ý, hi vọng các vị khách tha thứ cho anh ấy, tôi thay anh ấy xin lỗi các vị." Công chúa Bạch Tuyết hơi khom lưng với Đường Kỷ Chi.

Cô nhìn con rắn to trước mắt lại không có chút kinh ngạc nào, trái lại còn che miệng cười rộ lên, "Có thể nhìn thấy rắn lớn như vậy ở đây, thực sự là may mắn."
Đường Kỷ Chi và Lam Đồng nhảy xuống đất, Đỗ Tử Khiêm không dám động, Đằng Xà chậm rì rì hạ thân thể, lắc cậu ta rơi xuống.

"Vừa nãy đi ngang qua nhà mẹ tôi, phát hiện con chim nhỏ đáng yêu này, vị khách này, anh đang tìm nó sao?" Công chúa Bạch Tuyết tiến lên hai bước, bàn tay không cầm đèn mở ra, Chu Tước nhỏ yên tĩnh nằm trong tay cô.

"Nó hình như bị sợ hãi, thật sự xin lỗi." Công chúa Bạch Tuyết đưa tay qua, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy áy náy, hai con ngươi đong đầy dịu dàng.


Cô thực sự quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta tin cô vô điều kiện.

"Cám ơn." Đường Kỷ Chi đưa tay nhận lấy Chu Tước, thân thể nho nhỏ của nó phập phồng theo hô hấp, thoạt nhìn chỉ là ngủ thiếp đi.

"Không cần khách sáo, đây là việc tôi phải làm."
Đôi mắt xinh đẹp của công chúa Bạch Tuyết chuyển sang Lam Đồng, trong con ngươi mơ hồ lóe lên, sau đó dịu dàng nói: "Nhà tôi ở phía trước không xa, thời gian không còn sớm, nếu các vị muốn nghỉ ngơi thì có thể đến nhà tôi nghỉ ngơi."
Đường Kỷ Chi tiến lên một bước chặn trước mặt Lam Đồng, cậu cười nói: "Xin lỗi, công chúa điện hạ xinh đẹp, cô bé quàng khăn đỏ còn ở nhà chờ chúng tôi, nếu như muốn đến thăm nhà ngài, chúng tôi trở về nói với cô bé quàng khăn đỏ một tiếng, không để cô bé phải chờ chúng tôi."
"A...!Thì ra các vị là khách của cô bé quàng khăn đỏ, là tôi lỗ mãng." Gò má trắng như tuyết của công chúa Bạch Tuyết nổi lên một vệt nhỏ nhàn nhạt, cô ngượng ngùng nói, "Vậy tôi đưa các vị về."
"Không làm phiền công chúa điện hạ, tự chúng tôi về được rồi.

Con gái thức đêm sẽ ảnh hưởng tới làn da, còn dễ xuất hiện quầng thâm mắt nữa, ngài về nhà nghỉ ngơi sớm đi." Đường Kỷ Chi dịu dàng nói.

Công chúa Bạch Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, bất cứ ai cũng thích sự dịu dàng và thiện lương của cô: "Cám ơn khách đã tận tình dặn dò, xin hỏi xưng hô với anh thế nào?"
Ngay tại lúc này ——
"Họ là khách của em, chị Bạch Tuyết, chị không nên hỏi tên của họ." Cô bé quàng khăn đỏ đột nhiên chạy tới, cô nhóc chạy hơi gấp đến giày rơi mất cũng không biết, "Tên của họ nghe không hay."
Công chúa Bạch Tuyết và cô bé quàng khăn đỏ nhìn nhau, qua vài giây cô bỗng cười rộ lên, có chút tiếc nuối nói: "Được rồi, vậy chị đi trước.

Ngày mai có thời gian thì em dẫn khách của em đến nhà chị chơi, gần đây chị có học vài món mới, có thể chiêu đãi các em."
"Được, tạm biệt chị Bạch Tuyết." Cô bé quàng khăn đỏ vẫy tay.

Công chúa Bạch Tuyết quay người, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong màn đêm.

Cô bé quàng khăn đỏ quay người nhìn Đường Kỷ Chi.

Rõ ràng cô bé quàng khăn đỏ nhìn Đường Kỷ Chi nhưng Đỗ Tử Khiêm vẫn sợ hãi, cậu ta cố nép mình vào vùng bóng tối do thân thể Đằng Xà tạo thành.

Khuôn mặt nhỏ của cô bé quàng khăn đỏ tái nhợt, tức tới mức bật lên tại chỗ, cô nhóc oán hận nói: "Đám người ngoại tộc các anh thế mà dẫn cả chị Bạch Tuyết ra! Nếu không phải em đến kịp, các anh chết chắc rồi!!!"
Tiếp đó cô nhóc nhìn chằm chằm Chu Tước trong tay Đường Kỷ Chi, nhớ tới mái tóc của mình, thù mới hận cũ gộp lại, cô nhóc gằn từng câu từng chữ: "Anh nói với em là con chim màu đỏ, biết phun lửa là sói xám đưa tới."
Đường Kỷ Chi cau mày, ánh mắt lạnh lẽo, cậu không trả lời mà hỏi lại: "Cô bé quàng khăn đỏ, dây leo trói em đâu?"
"Ba ơi, hic hic hic, tụi con ở đây."
Cục cưng Dây Leo Quỷ chột dạ lên tiếng, theo giọng tụi nó vang lên, mấy cọng dây leo cũng chui ra từ cái mũ nồi trên đầu cô bé quàng khăn đỏ.

Đường Kỷ Chi: "..."
Qua Qua kêu to: "Dây Leo Quỷ mi thế mà làm phản!"
Đằng Xà phụ họa: "Kẻ phản bội!"
Dây Leo Quỷ cuống lên:
"Ba ơi, không có."
"Là cô ta nói ba gặp nguy hiểm, không thả cô ta ra, ba sẽ chết."
"Con cảm thấy cô ta nói rất có lý nên mới thả cô ta ra."
"Mẹ ơi, trên người cô bé quàng khăn đỏ có đồ ăn ngon, gất nà thơm ó."
Dây leo khác: "........."
Đường Kỷ Chi: ".................."
--- Hết chương 08
Một chiếc đồng đội heo hàng thật giá thật =)))))))))).

Bình Luận (0)
Comment