Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 43


Quyển 2: Truyện cổ Grimm
Chương 12
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Lời nói đột ngột của Đỗ Tử Khiêm làm mọi người giật cả mình, bầu không khí vốn kỳ quái nay lại tăng thêm phần khủng bố.

Gì mà Úc Tư Tư không phải Úc Tư Tư?
Úc Tư Tư đặt cái nĩa xuống, mắt to liếc nhìn Đỗ Tử Khiêm đầy quyến rũ, môi đỏ hơi chu lên, ấm ức nói: “Tử Khiêm, anh đang nói gì đấy? Lẽ nào hôm nay em đổi cách make up, đổi style khác thì em không phải là em nữa sao?”
“Lẽ nào mấy người đàn ông các anh muốn bắt nạt một cô gái yếu đuối như em sao?” Cô chớp đôi mắt đo đỏ, mờ mịt nhìn về phía Trương Lượng ngồi chếch ở phía đối diện, “Anh Lượng, anh cho phép Tử Khiêm vu oan em, không nói đỡ cho em à.”
Trương Lượng chần chờ.

Trong mấy người này gã là người tiếp xúc nhiều nhất với Úc Tư Tư, phụ nữ xinh đẹp mà, ai mà chịu được khi bị họ quyến rũ chứ?
Đúng là gã có thể cảm giác được sự thay đổi của Úc Tư Tư.

Úc Tư Tư vốn là một cô gái xinh đẹp, hôm nay bỗng nhiên biến thành một người phong tình vạn chủng…
Nhưng khi ánh mắt gã và Úc Tư Tư đối diện nhau, ngực gã bỗng dưng nóng bừng, thế là chuyển nòng súng về hướng Đỗ Tử Khiêm: “Cậu có bệnh à!”
“Tôi…” Mặt Đỗ Tử Khiêm đỏ lên, tay run run chỉ về phía Úc Tư Tư, “Trong tóc, tóc cô ta có một đôi mắt rất đáng sợ!”
Úc Tư Tư đứng dậy vén tóc lên, sợi tóc đen mượt của cô gái xõa xuống, sau khi vén lên không có thứ gì bên trong, cô dùng hành động này chứng minh lời Đỗ Tử Khiêm nói đều là giả.

Đỗ Tử Khiêm á khẩu không nói gì được: “Tôi vừa nhìn thấy.”
Cậu ta thấy rất rõ, không thể nào là ảo giác, một đôi mắt tràn ngập ác ý như vậy tuyệt đối không phải Úc Tư Tư!
Cậu ta nhìn sang Đường Kỷ Chi cầu cứu, lại phát hiện Đường Kỷ Chi hình như không để ý tới cuộc tranh luận của bọn họ, cậu đang cúi đầu nói gì đó với cô bé quàng khăn đỏ.

Đỗ Tử Khiêm thực sự không dám làm phiền hai vị đại lão này, còn Lam Đồng, đến ánh mắt cũng không thèm liếc qua bên đây một cái, cậu ta cũng không dám quấy rầy.

Bây giờ Lâu Vũ cực kỳ ghét Đỗ Tử Khiêm, thấy thế bèn cười mỉa: “Đỗ Tử Khiêm, mới sáng sớm cậu đừng có sợ bóng sợ gió như vậy có được không, trước không nói đến việc Tư Tư không có vấn đề gì, nếu như cô ấy thật sự có vấn đề thì anh Đường không nhận ra chắc?”
Cậu ta nịnh nọt Đường Kỷ Chi một cách cực kỳ tự nhiên, mặc dù không biết tại sao cô bé quàng khăn đỏ lại gọi Đường Kỷ Chi là ba, nhưng có vài chuyện cậu ta biết rõ, Đường Kỷ Chi đến cô bé quàng khăn đỏ cũng có thể thu phục, vậy thì cậu phải lợi hại đến mức nào?
Đi theo đại lão như vậy, chẳng lẽ không thể xông pha trong thế giới này sao?
Dù thế nào cũng phải đạp Đỗ Tử Khiêm xuống để mình leo lên!
“Anh Đường còn chưa lên tiếng đấy, cậu như thế là cảm thấy anh Đường không bằng cậu à?!”
Đỗ Tử Khiêm: “…”
“Không phải! Tôi…” Vốn tính cậu ta hướng nội dễ ngại ngùng, lúc quýnh lên càng không biết nói chuyện.

Úc Tư Tư tiếp tục lau nước mắt.

Trương Lượng và Lâu Vũ chung một chiến tuyến, Lưu Trung Nguyên không lên tiếng.

Ngay khi Đỗ Tử Khiêm bất lực sắp khóc đến nơi, Đường Kỷ Chi cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện với cô bé quàng khăn đỏ.

Cậu bảo Lam Đồng buông cô bé quàng khăn đỏ ra để cậu ôm, sau đó nói: “Đến giờ ăn sáng rồi, ngồi xuống hết đi.”
“Công chúa nhỏ, em xem cô ấy đi, có phải Úc Tư Tư thật không?” Cơn giận ngập trời của cô bé quàng khăn đỏ bị Lam Đồng chọc ra sau khi được Đường Kỷ Chi an ủi đã biến mất —— Bởi vì ba không giận cô nhóc, mà còn ôm cô nhóc nữa!
Cô nhóc ngoan ngoãn nép trong ngực Đường Kỷ Chi, liếc nhìn Úc Tư Tư đầy ẩn ý, qua nửa ngày mới bĩu môi nói: “Là cô ta.”
“Đỗ Tử Khiêm, xin lỗi Tư Tư!” Trong lòng Trương Lượng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, lúc nhìn Úc Tư Tư, gương mặt ngăm đen âm trầm thoáng qua tia đau lòng.


Lâu Vũ phụ họa: “Đúng vậy, mau xin lỗi.”
Nói xong, cậu ta nhìn Đường Kỷ Chi cười lấy lòng, kết quả lại đối mắt với cô bé quàng khăn đỏ.

Lâu Vũ nuốt nước miếng, đàng hoàng lại.

“Không sao, em không ngại.” Úc Tư Tư lau sạch nước mắt, cười nói đầy hào phóng, “Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, có thể Tử Khiêm quá căng thẳng cho nên nhìn nhầm rồi.”
Mọi người ngồi lại vào chỗ, lần này nói thế nào Đỗ Tử Khiêm cũng không dám ngồi bên cạnh Úc Tư Tư, nhưng lần này cậu ta thông minh hơn nên đề nghị đổi vị trí với Trương Lượng, người sau lập tức đồng ý, lúc đổi còn dùng ánh mắt cảnh cáo lườm cậu ta một cái.

Bữa sáng kết thúc, cô bé quàng khăn đỏ trượt khỏi người Đường Kỷ Chi, đoạn nói: “Tôi muốn đi thăm hỏi hàng xóm là chị Bạch Tuyết, tất cả mọi người cùng đi với tôi, sau mười phút tập hợp ở đây.”
Mọi người không dám phản đối, dồn dập lên lầu, Úc Tư Tư là người đi cuối cùng, trước khi đi lên còn liếc mắt đưa tình với Đường Kỷ Chi.

Cô bé quàng khăn đỏ nhìn Lam Đồng vẫn đứng im không động, bỏ qua ý nghĩ đuổi anh đi, coi như anh không tồn tại là được.

“Ba ơi, tại sao ba lại muốn gọi bọn họ cùng đến nhà chị Bạch Tuyết?” Cô bé quàng khăn đỏ không rõ, “Bọn họ yếu muốn chết, sẽ cản trở.”
“Cũng không nhất định.” Đường Kỷ Chi thuận miệng đáp một câu, “Nhiều người nhiều sức mà.”
Cô bé quàng khăn đỏ lý giải câu nói này của Đường Kỷ Chi thành đưa đám người Đỗ Tử Khiêm ra chịu tội thay, đúng vậy, lỡ như động thủ với chị Bạch Tuyết mà đánh không lại thì có thể đẩy những người này ra kéo dài thời gian.

“Công chúa Bạch Tuyết sống ở đâu?” Đám nhà gỗ xa xa đã không còn thấy đâu nữa, bây giờ Đường Kỷ Chi nghi ngờ đám nhà gỗ kia không phải biến mất mà vì một số nguyên nhân đặc biệt nào đó nên bọn họ không thể nhìn thấy mà thôi.

Quả nhiên, cô bé quàng khăn đỏ nói: “Chị Bạch Tuyết sống ở phía nam rừng rậm, không xa lắm.”
Đường Kỷ Chi lại hỏi: “Em biết xung quanh đây có hàng xóm nào không?”
Cô bé quàng khăn đỏ nghiêng đầu nhớ lại, sau đó xòe ngón tay đếm kỹ: “Chị Bạch Tuyết, gia đình Cinderella, Carlo, Arlo… Những người này ở gần với nhau, xa nữa thì con cũng không biết, chưa từng tiếp xúc qua.”
“Arlo luôn ngủ suốt, con và chị Bạch Tuyết có đến thăm chị ấy.

Mấy người phụ nữ trong nhà Cinderella đều rất đáng ghét, con không có sang thăm.

Carlo bị vợ anh ta biến thành một con ếch lớn, trốn tránh không dám gặp người, còn rất dễ nổi nóng nữa, vợ anh ta bị chị Bạch Tuyết chôn xuống dưới đất.”
Đường Kỷ Chi: “…”
“Trước đây xung quanh không có bọn họ.” Cô bé quàng khăn đỏ nói, “Sau đó bọn họ đột nhiên xuất hiện trở thành hàng xóm của con, sau đó nữa thì có khách tới.”
Đám nhân vật trong truyện cổ tích bị nhốt ở đây không biết bao lâu, trải luân hồi hết lần này đến lần khác, cuối cùng có một ngày, có nhân loại bên ngoài tiến vào.

Đối mặt với những người này, bọn họ sẽ làm thế nào?
Đương nhiên là nuôi nhốt để đùa giỡn, chờ hết hứng rồi thì ăn.

“Nhưng mà…” Cô bé quàng khăn đỏ đột nhiên cau mày, lại không nói gì nữa.

Đường Kỷ Chi: “Sao vậy?”
Cô bé quàng khăn đỏ lắc đầu, moe moe nói: “Không có gì.”
Cô nhóc cảm giác bản thân đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, kết quả vừa quay đầu thì ký ức đã trống rỗng.

“Ba ơi, chờ lát nữa đến chỗ chị Bạch Tuyết, con sẽ nói chuyện với chị ấy trước.” Cô bé quàng khăn đỏ kéo ống tay áo của Đường Kỷ Chi, “Chị ấy thật sự rất lợi hại.”
“Được.” Đường Kỷ Chi xoa xoa đầu cô nhóc.

Sau mười phút, mấy người Đỗ Tử Khiêm xuống lầu, Úc Tư Tư đã thay váy khác, cũng tẩy đi lớp make-up đậm, đổi thành tone nhẹ nhàng, trông càng giống sinh viên hai mươi tuổi thanh xuân tràn đầy.


Cô như chim nhỏ nép vào lòng người mà kề sát bên cạnh Trương Lượng, nghiễm nhiên coi mình là bạn gái Trương Lượng, lại nhìn sang Trương Lượng, gương mặt ngăm đen đã không còn âm trầm như thường ngày, khóe miệng và khóe mắt đều cong lên.

Gã có vẻ như không phải người thích cười, nên lúc cười rộ lên trông khá cứng ngắc, không hiểu sao có chút kỳ quái.

Lâu Vũ bĩu môi đầy ghét bỏ, thật sự là người nhìn thấy phụ nữ thì không nhấc nổi chân.

Cậu ta nhìn không lọt mắt Đỗ Tử Khiêm, cũng ghê tởm dáng vẻ dính nhớp của Trương Lượng và Úc Tư Tư, lại có thù lớn với Lưu Trung Nguyên, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải đi tuốt ở phía trước, dùng hết khả năng tới gần Đường Kỷ Chi.

Đoàn người rời khỏi nhà gỗ nhỏ, lấy cô bé quàng khăn đỏ dẫn đầu đi sang phía nam biển hoa.

Cô bé quàng khăn đỏ nắm tay Đường Kỷ Chi nhảy nhót đi trong biển hoa, chẳng được bao lâu, bọn họ nhìn thấy bụi hoa phía bên phải rung động kịch liệt, sau đó một con sói xám lớn nhảy ra.

Đỗ Tử Khiêm an ủi mình, có cô bé quàng khăn đỏ ở đây, sói xám không dám có hành động gì khác.

Con sói xám kia chỉ dùng ánh mắt cuồng bạo vì đói bụng mà nhìn mọi người, nó không hề rời đi, cứ không xa không gần theo sát, có vẻ muốn thừa dịp cô bé quàng khăn đỏ không chú ý thì cắp một người rồi bỏ chạy.

Lâu Vũ cũng rất sợ, không nhịn được đi sát Đỗ Tử Khiêm, hai người vừa hơi mất tập trung đã đụng vào nhau.

Lâu Vũ há mồm liền mắng: “Nhìn dáng vẻ sợ hãi kia của cậu đi!”
Đỗ Tử Khiêm không nhịn được thọt lại một câu: “Cậu, cậu không sợ à.”
Lâu Vũ: “…”
Úc Tư Tư bị Trương Lượng nắm tay, cô nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Kỷ Chi, đoạn duỗi đầu ngón tay chậm rãi di chuyển cái lọ cũ kỹ trên cổ tay.

Thực sự là mùi vị ngon lành, muốn ăn.

Trong biển hoa rất yên tĩnh, mọi người đều không dám nói chuyện, chỉ có cô bé quàng khăn đỏ, bẻ một đóa hoa hồng nhạt cắm ở tai sau: “Ba ơi, con đẹp lắm đúng không.”
“Đúng vậy.” Đường Kỷ Chi đáp lại, chợt đặt vòng hoa bện từ mấy cành hoa nhỏ đặt lên đỉnh đầu cô nhóc, “Thế này càng đẹp hơn.”
“Cảm ơn ba.” Cô gái nhỏ vô cùng vui vẻ.

Sắc mặt mọi người đều rất phức tạp: Không biết còn tưởng rằng đây là cả nhà dẫn con đi du lịch đấy.

Một giây sau, bọn họ nhìn thấy Lam Đồng vẫn luôn im lặng bỗng nhiên đưa tay ra lấy vòng hoa trên đỉnh đầu cô bé quàng khăn đỏ xuống, sau đó đội lên đầu mình.

“…”
Đậu má.

Dù cho biết cô bé quàng khăn đỏ rất khủng bố, nhưng khi bỏ qua chuyện này thì dù sao ngoại hình của co nhóc cũng là đứa bé, Lam Đồng công khai cướp đồ của con nít, có cần mặt hay không vậy?
Đường Kỷ Chi đón lấy tầm mắt của Lam Đồng, sau đó ho khan một tiếng, đoạn an ủi tiểu loli sắp nổi khùng: “Anh bện cho em cái đẹp hơn.”
Cô bé quàng khăn đỏ miễn cưỡng nhịn xuống.

Đường Kỷ Chi không nuốt lời, nhanh chóng bện xong một cái vòng hoa mới, cô bé quàng khăn đỏ nhận lấy tỉ mỉ so sánh, xác nhận cái vòng hoa này đẹp hơn cái lúc nãy, vì để tránh cho lại bị Lam Đồng cướp, lần này cô nhóc mang vòng hoa vào cổ.


Cứ yên lặng như vậy đi thêm một lát, tầm mắt đột nhiên thay đổi, tựa như xuyên qua một tầng kết giới không thể nhìn thấy, bọn họ tiến vào trong một khu rừng rậm.

Lại nhìn về phía sau, dĩ nhiên không nhìn thấy biển hoa đâu nữa, chỉ có rừng rậm, sói xám theo đuôi cũng đã biến mất.

Đường Kỷ Chi dừng bước lại, nghiêng tai lắng nghe, cậu chợt nghe thấy tiếng ca mờ ảo quỷ dị, không chỉ phát ra từ một người.

“Ai đang hát vậy, thật khó nghe quá đi.” Lâu Vũ khó chịu bịt lỗ tai lại.

Cô bé quàng khăn đỏ trừng cậu ta: “Ngậm miệng! Ai cho anh nói chuyện?”
Sắc mặt Lâu Vũ trắng nhợt, im lặng cúi đầu.

“Có khách tới.”
“Là cô bé quàng khăn đỏ kìa.”
“Cô ấy dẫn nhiều khách đến như vậy, nhanh đi thông báo công chúa.”
“Công chúa còn đang ngủ đó, để cho bọn họ chờ đi.”
“Không được, là cô bé quàng khăn đỏ mà.”

Kèm theo tiếng nói già nua quái dị, bảy người lùn mang những đôi vớ khác màu nhau nhảy nhót đến đây.

Chiều cao của bọn họ chỉ có mấy chục centimet, miễn cưỡng đến đầu gối của con người, ngũ quan như người bình thường nhưng tên sau trông còn già hơn so với tên trước, cả gương mặt đều nhăn nheo như vỏ cây.

Đám người lùn nhìn chăm chú vào Đường Kỷ Chi, trong đó người lùn mang vớ màu xanh biếc nhìn cậu nửa ngày, chợt nói: “Anh ta chính là vị khách tối hôm qua công chúa gặp phải, công chúa rất thích anh ta.”
Bảy người lùn bao quanh bốn phía Đường Kỷ Chi, người lùn mang vớ màu tím bóp bóp chân Đường Kỷ Chi: “Cơ bắp lỏng lẻo, không có lực đàn hồi, kém.”
Cô bé quàng khăn đỏ tiến lên một bước, đuổi bọn họ: “Tranh ra, tôi tìm chị Bạch Tuyết.

Tối hôm qua chị Bạch Tuyết nói, chị ấy nghiên cứu mấy món ăn mới, bảo tôi hôm nay có rảnh thì đến thăm chị ấy.”
“Đi thôi.” Đám người lùn lần lượt từng tên bị cô bé quàng khăn đỏ đá văng ra, lồm cồm bò dậy từ dưới đất, bọn họ cũng không giận chỉ quay người đi sâu vào trong rừng.

“Anh Đường, anh xem ở kia.” Đỗ Tử Khiêm kề sát vào một chút, lặng lẽ chỉ hướng xa xa.

Đường Kỷ Chi nhìn sang, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, bên kia có mấy hàng cây to sắp xếp chỉnh tề, nhưng mà gốc mỗi cây đều nhô lên một cái ụ đất không lớn không nhỏ.

Như —— nấm mồ.

Úc Tư Tư che miệng, cười rộ lên: “Mấy cái ụ đất kia nhìn qua như lều nhỏ vậy, nói không chừng bên trong có người đó.”
Đường Kỷ Chi quay đầu, cười híp mắt nói: “Vậy cô có muốn vào thử một lần không?”
Úc Tư Tư không ngờ Đường Kỷ Chi lại đột nhiên chủ động nói chuyện với cô, nụ cười chợt cứng lại, thẹn thùng nói: “Nếu một anh đẹp trai như anh đi cùng em, em vô cùng tình nguyện.”
“Đó cũng không phải là nơi để ở.” Người lùn mang vớ màu vàng cười hì hì nói, hành động này nếu do gương mặt đáng yêu làm ra thì có vẻ khá thú vị, nhưng khi xuất hiện trên một gương mặt nhăn nheo như vỏ cây lại có cảm giác khủng bố khó nói ra được, “Nhưng mà nếu khách muốn thử thì chúng tôi có thể giúp một tay.

Công chúa nói, chúng tôi phải muốn thỏa mãn tất cả yêu cầu của khách.”
Người lùn nói xong thì quay đầu tiếp tục cùng những người lùn khác dẫn đường, không lâu sau thì tầm nhìn phía trước dần trở nên trống trải, Đường Kỷ Chi nhìn thấy một hồ nước quen thuộc.

Đúng là hồ nước trong giấc mơ của cậu, chỉ có điều khác với trong mơ là bên cạnh hồ nước có thêm một căn nhà gỗ thấp bé, bên ngoài căn nhà lấy màu xanh lục làm chủ đạo, khắp nơi mọc đầy dây leo, đôi chỗ còn điểm xuyến thêm mấy đóa hoa nhỏ, giúp tăng thêm vài phần đáng yêu.

Hai bên nhà gỗ là mảnh đất trồng rau được hàng rào bao quanh, có đủ chửng loại rau quả, trông rất tươi tốt.

Đường Kỷ Chi và Lam Đồng liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt người sau nhìn lướt qua mặt hồ.

Đột nhiên, eo Đường Kỷ Chi bị sờ một cái.

“Hì hì, eo của vị khách này rất nhỏ.” Người động thủ chính là người lùn mang vớ màu xanh, bọn họ thiếu mất một cái răng, lúc nói chuyện có hơi lọt gió.


Mí mắt của nó híp thành một đường, năm ngón tay khô gầy chụm lại với nhau, có vẻ như đang nhớ lại cảm giác vừa nãy.

Một giây sau ——
Một cái tay nhỏ nhấc người lùn lên, chân không chạm đất, nó bất lực quơ quào trên không.

Cô bé quàng khăn đỏ trực tiếp vứt người lùn đi.

Cô nhóc cao giọng gọi: “Chị Bạch Tuyết.”
Chỉ chốc lát sau, nhà gỗ ở giữa phát ra tiếng ‘kẹt kẹt’, công chúa Bạch Tuyết mặc váy trắng chậm rãi đi ra.

Có lẽ là do mới rời giường nên công chúa Bạch Tuyết đi chân đất, làn da trắng như tuyết lại ửng hồng như đóa hoa anh đào, lông mi thật dài cong cong, giống như tinh linh xinh đẹp tuyệt trần mới vừa thức tỉnh.

Cô không mang vương miện, sợi tóc nhu thuận xõa tung sau gáy, không gió mà bay.

“Thì ra là cô bé quàng khăn đỏ, sớm như vậy đã dẫn theo khách của em đến, thực sự xin lỗi, chị vừa mới tỉnh ngủ.” Công chúa Bạch Tuyết xin lỗi nói, “Tiểu Lục Tiểu Thất, các ông nhanh đi chuẩn bị điểm tâm sáng.”
Hai người lùn mang vớ màu xanh lam và màu tím nhanh nhẹn đi vào trong phòng.

“Mời mọi người.” Công chúa Bạch Tuyết nghiêng người, “Ngày hôm nay các vị tới, chỗ này của tôi cuối cùng cũng náo nhiệt hơn rồi.”
Đám người Đỗ Tử Khiêm sững sờ.

Từ lúc công chúa Bạch Tuyết xuất hiện, bọn họ đã bắt đầu ngơ ngác.

Từ khi bọn họ đến thế giới này thì chưa từng đi qua những nơi khác, càng không biết đến sự tồn tại của công chúa Bạch Tuyết, lúc này đi vào bên trong rừng rậm, nhìn thấy công chúa Bạch Tuyết, bèn cảm thấy kinh sợ cõi đời này thế mà lại có cô gái xinh đẹp như thế.

Đẹp đến mức khiến người ta thất thần.

“Đẹp quá.” Lâu Vũ nhếch miệng, ngơ ngác nhìn công chúa Bạch Tuyết.

Tối hôm qua Đỗ Tử Khiêm đã gặp công chúa Bạch Tuyết, biết công chúa Bạch Tuyết cực kì lợi hại nên chỉ liếc mắt nhìn liền cúi đầu, khóe mắt thu lại dáng vẻ của Lâu Vũ, lại nhìn sang Lưu Trung Nguyên và Trương Lượng, hai người họ cũng như Lâu Vũ, đều bị vẻ đẹp của công chúa Bạch Tuyết làm chấn động không dời nổi bước chân.

Chờ chút, cậu ta chợt phát hiện thiếu mất một người.

Úc Tư Tư đâu?!
Từ trước đến nay cô ta đều đi cùng Trương Lượng, Đỗ Tử Khiêm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vừa muốn lên tiếng, chợt phát hiện Úc Tư Tư thế mà đi tuốt phía trước.

Cô ta đi lên đó lúc nào thế?
Đỗ Tử Khiêm theo bản năng quay sang nhìn Đường Kỷ Chi, thấy sắc mặt Đường Kỷ Chi và Lam Đồng không có thay đổi, còn cô bé quàng khăn đỏ đã tay trong tay với công chúa Bạch Tuyết.

“Không biết xưng hô với vị khách này như thế nào?” Chính là lúc này, công chúa Bạch Tuyết dịu dàng nhìn Úc Tư Tư đi đến trước mặt mình.

Úc Tư Tư không có một chút e ngại nào, thoải mái đối diện với công chúa Bạch Tuyết: “Xin chào công chúa Bạch Tuyết, tôi tên là Úc Tư Tư.”
Úc Tư Tư lớn lên cũng không tệ, nhưng khi đứng chung một chỗ với công chúa Bạch Tuyết, dù là khí chất hay tướng mạo đều không cùng một đẳng cấp.

Công chúa Bạch Tuyết thở dài nói: “Tên hay, rất thích hợp với cô.”
“Cảm ơn…” Úc Tư Tư nói còn chưa dứt lời, đột nhiên nhào tới chỗ công chúa Bạch Tuyết, tốc độ cực kỳ nhanh, hơn nữa hành động lại vô cùng đột ngột.
Cùng lúc đó, tóc của cô ta tự động dựng lên, một đôi mắt đỏ sậm tràn đầy ý xấu, nói là đôi mắt chẳng bằng nói sau đầu Úc Tư Tư giấu một gương mặt xấu xí.

Gương mặt kia cười ha ha, phát ra giọng nói không phân biệt được nam nữ.

“Một tấm da đẹp như thế, vẫn nên để ta mặc vào đi.”
—- Còn tiếp.

Bình Luận (0)
Comment