Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 45


Edit: Dĩm
Thì ra là như vậy.
Sự xuất hiện của Dây Leo Quỷ và Đằng Xà đến ngay cả cô bé quàng khăn đỏ cũng đoán được trên người Đường Kỷ Chi có thứ đựng "thú cưng", sao công chúa Bạch Tuyết lại không đoán ra được?
Cô bé quàng khăn đỏ làm giao dịch với Đường Kỷ Chi, muốn Đường Kỷ Chi dẫn cô nhóc rời đi, sau đó bị Đường Kỷ Chi lừa thu vào bản vẽ trở thành người phe mình.
Vậy công chúa Bạch Tuyết thì sao?
Cô cũng muốn rời khỏi thế giới này?
Đường Kỷ Chi không đoán được, bởi vì cách làm việc của của công chúa Bạch Tuyết và cô bé quàng khăn đỏ không giống nhau.

Tính cách của cô bé quàng khăn đỏ đời thứ ba rất đơn giản, mà công chúa Bạch Tuyết đã luân hồi hơn tám ngàn lần...
Tối qua bản vẽ miễn cưỡng lắm mới nuốt được cô bé quàng khăn đỏ, còn trong tình huống Tang Á phát hiện muộn.

Còn công chúa Bạch Tuyết đã luân hồi hơn tám ngàn lần, bản vẽ thần kỳ chắc chắn nuốt không trôi.
Như thế, công chúa Bạch Tuyết không biết thứ cậu đựng "thú cưng" là gì, có lẽ, cô cũng có kiêng kỵ nhất định với cậu.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, sự căng thẳng vừa rồi của Đường Kỷ Chi cũng biến mất.

Cậu đưa tay vào túi lại không trực tiếp lấy bản vẽ ra mà mở bản vẽ ngay trong túi, sau đó lấy Chu Tước mang ra ngoài.
Công chúa Bạch Tuyết vẫn nhìn chằm chằm cậu, mãi đến tận khi Đường Kỷ Chi mang Chu Tước từ trong túi ra thì sắc mặc cô có chút thay đổi.
"Phiền công chúa điện hạ rồi."
Công chúa Bạch Tuyết nhận lấy Chu Tước, cô thu lại ánh mắt, đoạn lắc đầu dịu dàng nói: "Vốn là lỗi của mẹ tôi."
Cô nâng Chu Tước lên, đầu ngón tay đặt trên đỉnh đầu Chu Tước, đôi môi khẽ mở, niệm thầm vài câu chú ngữ, dần dần, đỉnh đầu Chu Tước tràn ra một luồng khí đen.

Công chúa Bạch Tuyết xoay ngón tay, luồng khí đen kia quấn lấy lòng bàn tay của cô không ngừng vặn vẹo giống như có sinh mệnh, một lát sau thì biến mất.
"Thu --!" Chu Tước mở mắt ra, trong chớp mắt, minh hỏa tràn ra từ trong cơ thể nó.

Sắc mặt của công chúa Bạch Tuyết thay đổi, lập tức ném nó ra ngoài.

Lúc nhìn lại, lòng bàn tay của cô đã đỏ chót một mảnh.
Hỏa diễm xinh đẹp bao phủ cả người, mọi người bị chói đến không mở nổi mắt.

Hỏa diễm bay vút lên trời chợt hóa thành một luồng sáng xuyên thủng trần nhà phòng khách, đốt cháy ra một cái lỗ to, nóc nhà làm bằng gỗ trong nháy mắt bùng lửa.
Thân ảnh Chu Tước lớn lên trong ngọn lửa, nó nghển cổ phun ra một quả cầu lửa đốt nóc nhà thành hai cái lỗ lớn, một ít gia cụ bên trong phòng khách cũng bén lửa.
Sắc mặt công chúa Bạch Tuyết rất khó coi, đây chính là nhà của cô.

Nóc nhà của mình bị đốt thành hai cái lỗ lớn, là người đều sẽ không vui.
Vừa định ra tay thì Chu Tước một thân lửa đỏ vồ tới chỗ cô, công chúa Bạch Tuyết biết lửa này có gì đó kỳ lạ, rất lợi hại nên không dám liều mình.

Cô vung tay làm một thủ thế kỳ quái, Chu Tước vừa bay đến bỗng dừng lại, bị một vách tường vô hình ngăn cản.
Một giây sau, công chúa thân thể Bạch Tuyết đột nhiên khựng lại, cả người ngã xuống đất.
Lam Đồng không biết lúc nào đã xuất hiện ở phía sau công chúa Bạch Tuyết, lúc này anh từ từ thu tay lại.

Chu Tước thu lại hỏa diễm vào trong cơ thể.
"Chủ nhân, tui thăng cấp rồi!" Nó đậu xuống sàn nhà, móng vuốt in xuống dấu ấn cháy đen.

Nó căm giận méc, "Cái cô công chúa Bạch Tuyết này luôn muốn khống chế tui, may mà tui đã là người của anh rồi, nếu không thì thật sự bị cô ta khống chế."
Trong giọng Chu Tước vẫn còn mang theo nỗi khiếp sợ.
Đường Kỷ Chi nhìn nó, sau khi tỉnh dậy Chu Tước mạnh hơn trước đó không ít -- Có thể nhìn ra từ màu lửa trên người nó.
Trước là đỏ nhạt, bây giờ đã đậm hơn chút.
Mà đây không phải là trọng điểm, trọng điểm...!Cậu nhìn công chúa Bạch Tuyết nằm sõng xoài dưới mặt đất, giọng Lam Đồng không hề chập trùng: "Chỉ đánh ngất thôi, không chết."
Dù công chúa Bạch Tuyết lợi hại bao nhiêu, trước khi cô sử dụng thủ đoạn mà một quyền đánh ngất, dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ bó tay toàn tập.
Chu Tước đột nhiên công kích, cô đã mất tiên cơ, hơn nữa lại đánh giá thấp sức mạnh Chu Tước.
- - Chu Tước mà tối qua cô gặp là hình thái lúc còn nhỏ, Chu Tước còn chưa kịp bày ra sức mạnh bản thể của mình đã ngã ngựa, nên nhận thức của công chúa Bạch Tuyết về Chu Tước cũng đi vào lối sai.
Giống như tối qua Chu Tước ngã ngựa, công chúa Bạch Tuyết cũng ngã xuống.
Đương nhiên, nếu như không phải Lam Đồng im lặng không tiếng động xuất hiện sau lưng cô đánh ngất cô thì cô cũng sẽ không thua trắng tay như thế.
Đối mặt với cục diện bây giờ, Đường Kỷ Chi hiếm thấy câm nín không thốt nên được lời nào.
"Ra ngoài trước đã." Hai giây sau cậu mở miệng, trong phòng khắp nơi đều bén lửa, nhiệt độ liên tục tăng cao.
Lúc này bảy người lùn cũng vọt vào, nhìn thấy công chúa Bạch Tuyết ngã dưới đất, bọn nó trở nên phẫn nộ, mỗi một người lùn vọt lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
"Giao cho tui!" Chu Tước xông tới.
Cô bé quàng khăn đỏ do dự một chút cũng vọt lên.

Giá trị vũ lực của bảy người lùn chẳng hề cao, bọn nó được công chúa Bạch Tuyết sáng tạo ra, thật ra chỉ là bảy người hầu, người hầu có thể lợi hại bao nhiêu?
Lam Đồng kéo Đường Kỷ Chi nhanh chóng chạy ra ngoài, người sau chỉ kịp nói một câu: "Mang cả công chúa Bạch Tuyết ra."
Quần áo Lưu Trung Nguyên bị lửa bén bốc cháy, liên tục vừa lăn lộn vừa chạy, phản ứng không nhanh bằng Lâu Vũ và Đỗ Tử Khiêm.
Lâu Vũ: "Cậu đi ôm cô ta."
Mặt Đỗ Tử Khiêm như đưa đám: "Tôi không dám."
Lâu Vũ mắng: "Vô dụng! Anh Đường nói phải mang cô ta ra ngoài."
Cậu ta cũng sợ.
Lỡ như công chúa Bạch Tuyết đột nhiên tỉnh dậy thì làm sao đây?
Đỗ Tử Khiêm nhìn thấy tấm vải trên ghế salông, đột nhiên nhanh trí, lập tức lấy một miếng che mặt công chúa Bạch Tuyết lại: "Che mặt cô ta thế này thì dù cô ta có tỉnh lại thì cũng không nhìn thấy chúng ta."
Lửa càng lúc càng lớn.
Lâu Vũ cắn răng nói: "Cậu nâng tay, tôi khiêng chân."
Đỗ Tử Khiêm không có cách nào phản bác, thẳng thắn quyết tâm liều mạng, vì vậy hai người cùng run rẩy trong lo sợ nâng công chúa Bạch Tuyết lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nâng lên chạy ra ngoài, đột nhiên cảm thấy không đúng.
Tại sao càng ngày càng nhẹ thế?
Mặc dù vóc người công chúa Bạch Tuyết tinh tế thon dài, nhưng cũng tầm năm mươi kí, không thể càng khiêng càng nhẹ được.
"Đậu má!" Lâu Vũ kêu to.
Đỗ Tử Khiêm cũng nhìn thấy.
Chỉ thấy thân thể công chúa Bạch Tuyết dần trở nên trong suốt, bọn họ vừa mới chạy tới cửa mà công chúa Bạch Tuyết cứ thế biến mất, còn tấm vải che mặt cô thì nhẹ nhàng rơi trên đất.
"Anh, anh Đường." Lâu Vũ sợ đến nói năng lộn xộn, một hơi vọt tới trước mặt Đường Kỷ Chi, "Công chúa Bạch Tuyết cô ta, cô ta biến mất!"
Sắc mặt Đỗ Tử Khiêm trắng bệch, mồ hôi tuôn ra vì cái nóng của lửa chảy dài trên mặt.

Công chúa Bạch Tuyết biến mất.
Chết rồi? Hay là chạy trốn? Hoặc là ẩn thân chuẩn bị trả thù?
"Tôi thấy." Đường Kỷ Chi bình tĩnh nói, không chỉ biến mất công chúa Bạch Tuyết, mấy người lùn bị Chu Tước và cô bé quàng khăn đỏ vây đánh cũng biến mất theo.
Nhà gỗ đã trở thành biển lửa.
"Chuyện gì thế này?" Lâu Vũ kinh hoảng nói, "Công chúa Bạch Tuyết đã chết rồi sao?"
Đường Kỷ Chi nhìn về phía cô bé quàng khăn đỏ, khuôn mặt của cô gái nhỏ trông rất mê man, thoạt cũng có nghi ngờ như mọi người.
"Lửa dừng rồi." Lưu Trung Nguyên ôm cánh tay bị bỏng, bỗng nhiên như thấy hình ảnh gì khủng bố lắm, giọng nói trở nên sắc nhọn.
Nhà gỗ đang cháy giống như bị ấn nút tạm dừng, đột ngột bất động, tiếp đó bắt đầu trở lại bình thường -- Lửa biến mất, gian nhà bị cháy hỏng trong vài giây ngắn ngủi đã trở lại như lúc đầu.
Sau đó cửa kẹt kẹt mở ra từ bên trong, công chúa Bạch Tuyết một thân váy trắng chậm rãi bước ra.
Hình ảnh này gần như giống y vừa nãy công chúa Bạch Tuyết từ bên trong ra nghênh đón bọn họ, thứ duy nhất khác biệt là lúc này trên môi công chúa Bạch Tuyết không còn nở nụ cười, cô chỉ lạnh lùng nhìn mọi người.
Trọng điểm ánh mắt đặt trên người Lam Đồng và Chu Tước.
Mọi người đều cảm thấy công chúa Bạch Tuyết bức bối và phẫn nộ, thế nhưng không biết tại sao công chúa Bạch Tuyết cứ nhìn bọn họ như vậy, không hề ra tay.
Bầu không khí rơi vào giằng co.
"Anh Đường, đây là thứ vừa nãy tôi trộm được trên người của người lùn." Lâu Vũ cuống quít đưa cái chai cho Đường Kỷ Chi.
Đường Kỷ Chi liếc mắt nhìn: "Tự cậu cầm đi."
Lâu Vũ há miệng, nhưng dưới ánh mắt của Đường Kỷ Chi cậu ta không dám nói gì nữa, tự giác trốn ra phía sau Đường Kỷ Chi.
Cậu ta cảm thấy mình lén lấy cái chai, Đường đại lão nên vui mới đúng.
Nếu công chúa Bạch Tuyết không động, Đường Kỷ Chi suy nghĩ một chút, lấy ngữ khí chuyện gì cũng chưa từng xảy ra nói với công chúa Bạch Tuyết: "Công chúa điện hạ, thời gian không còn sớm chúng tôi phải về rồi, lần sau có cơ hội sẽ đến trò chuyện với cô."
Công chúa Bạch Tuyết không nói gì.
"Đi thôi." Đường Kỷ Chi bảo cô bé quàng khăn đỏ dẫn đường.
"Cứ, cứ đi như vậy?"
"Cậu muốn ở lại ăn cơm tối?"
Lâu Vũ không lên tiếng.
Đi chưa được mấy bước, mọi người bỗng ngừng lại, không phải bọn cậu không muốn đi, mà là --
Tiếng "sàn sạt" vang lên không dứt bên tai, như có thứ gì từ dưới đất chui lên, thuận theo tiếng động nhìn sang, là những ụ đất bên cạnh các gốc cây phát ra.
Giống như có người dùng tay cào đất.
Rừng rậm tối tăm không một tia sáng, phía sau là công chúa Bạch Tuyết nãy giờ không nói gì, bên trong ụ đất dưới tàng cây xung quanh truyền ra tiếng cào, bầu không khí như vậy quay phim ma cũng thừa sức.
"Mấy, mấy thứ chôn bên trong ụ đất không phải là thây khô chứ?!" Đối mặt với hoàn cảnh âm u khủng bố, Lâu Vũ bị áp lực vô hình đè nén không nhịn được lên tiếng.
Tiếng nói vừa dứt, móng vuốt khô quắt ló ra từ bên trong đống đất, một cái hai cái ba cái...!vô số cái.
Trong cánh rừng này có bao nhiêu cây?
Lâu Vũ nhắm lại mắng miệng mình xui xẻo.
Đầu tiên là tay, tiếp theo là đầu, sau đó là thân thể, một thứ lại một thứ "người" chui ra từ bên trong đống đất.

Thoạt nhìn bọn nó không khác gì người bình thường, trên người không có vết thương, làn da cũng không khô quắt, chỉ là đôi mắt dại ra vô thần, sắc mặt trắng bệch.
Đám "người" chui ra từ bên trong đống đất nữ có nam có, cao thấp mập ốm không đồng đều, toàn bộ bọn nó đều đi tới chỗ đám người Đường Kỷ Chi đang đứng.
"Là...!tang thi sao?" Đỗ Tử Khiêm càng nhìn càng cảm thấy giống phim tang thi mình từng xem, chỉ có điều "người" này rất sạch sẽ, không giống đám tang thi buồn nôn và kinh khủng trong phim.
Đường Kỷ Chi cau mày, trực giác nói cho cậu biết không đơn giản như vậy.

Dần dần, đám "người" đó cách họ càng gần.
"Cha, mẹ, Tiểu Thông, A Phương...!sao mọi người đều ở đây vậy?!" Lưu Trung Nguyên bỗng nhiên kêu to, hắn sững sờ nhìn người tới gần, một giây sau, hắn chạy tới chỗ những người kia.
Ngay sau đó Đỗ Tử Khiêm cũng lẩm bẩm một câu: "Bà ngoại, chị, sao mọi người lại ở đây?"
Cậu ta cũng chạy đi.
Lại sau đó là Lâu Vũ.
Trong mắt bọn họ, mấy "người" này đã thành người nhà của mình.
Đường Kỷ Chi nhìn thấy cha mẹ cách đó không đang vẫy tay với cậu.
"Đường Đường, nhanh đến chỗ mẹ này." Mắt mẹ Đường rưng rưng nước nhìn cậu, "Mẹ đã lâu không gặp con, nhớ con muốn chết."
"Kỷ Chi, ba cho chuẩn bị cho con một chai rượu ngon, mau tới đây cùng ba uống một ly." Cha Đường cũng vẫy tay.
Ánh mắt Đường Kỷ Chi dần dần mơ hồ.
Đường Kỷ Chi nhớ lúc cậu học lớp 12, cha mẹ cậu lái xe tới trường đưa thức ăn cho cậu, đi nửa đường thì xảy ra tai nạn xe, hai người qua đời tại chỗ.
Dì Đường Kỷ Chi nhận được tin báo lại không dám nói cho Đường Kỷ Chi trong trường hay.
Vừa lúc Đường Kỷ Chi chuẩn bị thi đại học.
Thứ hai tim Đường Kỷ Chi không tốt, chịu không nổi kích thích, dì sợ báo cho cậu qua điện thoại sẽ kích thích cậu phát bệnh.
Lỡ như có gì ngoài ý muốn...
Dì và dượng một mình lo hậu sự cho mẹ Đường và cha Đường, chờ xử lý gần xong mọi chuyện thì dì mới tự mình tới trường học tìm Đường Kỷ Chi.
Khi thấy khuôn mặt Đường Kỷ Chi giống với chị mình, nháy mắt dì khóc nấc không thành tiếng, không biết nên làm sao mở miệng nói cho cháu ngoại trai sự thật tàn khốc này.
Ngoài ý muốn là đối mặt với người dì đang đau khổ, Đường Kỷ Chi nói một câu làm dì khiếp sợ: "Dì, con đều biết."
Giữa con cái và cha mẹ có lẽ có cảm ứng đặc biệt nào đó, Đường Kỷ Chi nhận được tin nhắn của mẹ Đường trước khi xảy ra chuyện, nội dung tin nhắn là: "Đường Đường, dù cha mẹ có biến mất thì con cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, sống thật vui vẻ, nhiệt tình mà sống, nhớ kỹ, cha mẹ mãi mãi yêu con."
Cũng không sau, lúc lên lớp cậu phát bệnh, chờ tỉnh lại đã là buổi tối, nghe bạn học nói trên đường cao tốc xảy ra tai nạn xe liên hoàn, chủ xe đã chết.
Đường Kỷ Chi gọi điện thoại cho mẹ Đường, cú điện thoại kia gọi ngay lúc dì nhận được tin đến hiện trường, dì nói dối lừa Đường Kỷ Chi.
Nhiều năm trôi qua, Đường Kỷ Chi không làm việc quá sức, một năm chỉ nhận mấy đơn, dù vậy chi tiêu sinh hoạt vẫn rất đầy đủ, thời gian còn lại cứ ở lì trong nhà, ngẫu nhiên đi du lịch, chỉ vì mẹ Đường đã dặn cậu phải sống vui vẻ, nhiệt tình mà sống.
Nếu như mỗi ngày đều làm việc thì thời gian đều bị công việc chiếm hết, nói gì đến sống vui vẻ, nhiệt tình mà sống?
Qua nhiều năm như thế, cậu cũng không muốn làm trái lời cha mẹ.
Nếu cha mẹ hi vọng cậu chăm sóc tốt bản thân, vậy cậu cứ sống dựa theo ý nghĩ của mình, để họ trên trời có linh thiêng, nhìn thấy cũng sẽ vui mừng.
...
Nhìn cha Đường và mẹ Đường phía trước trông rất sống động, Đường Kỷ Chi nhếch miệng, chậm rãi nở nụ cười.
"Kỷ Chi."
"Ba ơi."
"Chủ nhân!"
Dưới chân Đường Kỷ Chi không hề nhúc nhích, ánh mắt của cậu trong trẻo, làm gì có dáng vẻ bị ảo giác mê hoặc?
Lại nhìn đám người Đỗ Tử Khiêm, bọn họ bị "người" kéo đến chỗ ụ đất, mà trên mặt bọn họ không có một chút nào e ngại, mỗi người đều nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Lâu Vũ lớn tiếng gọi: "Ba, ba đừng có phê bình con nữa có được không, ngày mai con sẽ lấy học sinh ba tốt về cho ba xem!"
Đỗ Tử Khiêm ngại ngùng nói: "Mẹ, Tiểu Ngải còn chưa đồng ý gả cho con, như vậy...!có phải quá nhanh không."
Lưu Trung Nguyên ôm một "người", trong miệng lẩm bẩm con trai bảo bối: "Để ba nhìn thử, ây dô, mấy ngày không gặp con trai của ba lên kí rồi, nặng hơn không ít."
...
Đường Kỷ Chi nhắm mắt lại, lúc mở ra, cha Đường mẹ Đường đã biến mất.
"Chủ nhân, sức mạnh của tui bị khống chế." Chu Tước nóng nảy vỗ cánh, một đốm lửa nhỏ cũng không phun ra được.
Đám "người" vây đến đây, bao lấy bốn phía xung quanh họ.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô bé quàng khăn đỏ trở nên nghiêm túc: "Con biết rồi, đây là lĩnh vực thế giới của chị Bạch Tuyết, chị ấy kéo chúng ta vào lĩnh vực của chị ấy."
Lam Đồng hiếm thấy "Ừ" một tiếng, xác nhận cô bé quàng khăn đỏ nói là thật.
Đường Kỷ Chi quay đầu lại, công chúa Bạch Tuyết vẫn đứng ở cửa, mặt không thay đổi nhìn bọn họ.
"Không phá lĩnh vực thế giới của chị Bạch Tuyết thì chị ấy có thể phát động công kích với chúng ta bất cứ lúc nào.

Bây giờ chị ấy không ra tay, là muốn nhìn xem chúng ta sẽ làm thế nào." Cô bé quàng khăn đỏ hiểu cảm giác khi đứng ở góc nhìn Thượng Đế này, phấn khích nhìn dáng vẻ mọi người chật vật vùng vẫy trong trò chơi mình tạo ra.
Loại cảm giác nắm giữa vận mệnh của tất cả mọi người, nhìn bộ dáng chật vật của bọn họ vì có thể còn sống mà vắt hết óc nghĩ trăm phương ngàn kế, sẽ có cảm giác thỏa mãn rất khác.

- - Trước đó cô nhóc tạo ra trò chơi, lập ra một quy tắc, âm thầm quan sát dáng dấp kinh hoảng sợ sệt của các vị khách sẽ cảm thấy rất vui.
Bây giờ công chúa Bạch Tuyết đối với bọn họ chính là loại tâm thái này.
Đồng thời, cái "trò chơi" được tạo ra này hoàn toàn là ý tứ trả thù.
Chỉ thấy cô nắm lấy một lọn tóc sau lưng mình, đuôi tóc nhu thuận bị lửa đốt một đoạn, nhà gỗ bị cháy có thể khôi phục, nhưng tóc lại không thể.
Cùng với...
Đầu ngón tay của cô nhấn nhẹ sau gáy một cái, nơi đó truyền đến đau đớn kịch liệt, cô đã rất lâu không có cảm nhận được loại đau đớn này.
Trong mắt công chúa Bạch Tuyết thoáng trở nên hoảng hốt.
Lần đau đớn trước đó là lúc nào.
A...
Cô nghĩ ra rồi.
Mullis nhốt cô vào quan tài, cô không ngừng vỗ nắp quan tài, hi vọng hắn ta sẽ thả cô ra ngoài.
Mỗi một lần cô đều nghĩ rằng Mullis là bị xúi giục, hắn đã từng cứu cô, cô phải tha thứ cho hắn.
Giống như lương thiện và thứ tha đã trở thành hai nhân tố không thể thiếu trong vận mệnh của cô, cho nên mỗi lần cô đều chết ở mặt này.
Lúc lương thiện và thứ tha trở thành gông xiềng, trở thành sự bất công mà vận mệnh mang đến cho mình, nếu không thể thoát khỏi, vậy thì phá vỡ tất cả.
Vứt bỏ lương thiện và thứ tha, trở thành một công chúa Bạch Tuyết mới, để cho tất cả mọi người đều kiêng kỵ, kính nể, sợ sệt cô.
Công chúa Bạch Tuyết ấn ấn huyệt thái dương, đè nén ký ức không vui này xuống.

Đối mặt với con mồi bị mình kéo vào lĩnh vực, đôi mắt trong suốt đẹp đẽ của cô chậm rãi cong thành một vầng trăng lưỡi liềm.
Bước ra một bước, rừng rậm trong nháy mắt tối lại.
*
Chỉ trong nháy mắt, bên người Đường Kỷ Chi không còn một ai, chỉ còn lại chính cậu.
Cậu vẫn ở trong rừng, trên chạc cây cao to lấp lánh ánh đèn đom đóm xanh biếc, khiến xung quanh càng thêm âm trầm, mà xa xa phía trước có dựng một cái bia mộ.
Đường Kỷ Chi đi tới vài bước, dựa vào ánh sáng màu xanh, cậu nhìn thấy trên bia không có khắc chữ, thế nhưng có một tấm hình, người trong hình chính là cậu.
Và cũng là cậu lúc cấp ba.
Đường Kỷ Chi: "..."
Lẽ nào vừa nãy cậu nhìn thấy "cha Đường mẹ Đường" nên bị công chúa Bạch Tuyết biết được?
Trong ký ức khi đó cậu là một học sinh cấp ba rất bình thường, ở trường học vẫn luôn mặc đồng phục học sinh, cho nên trên bia mới xuất hiện tấm ảnh mặc đồng phục trên giấy chứng nhận tốt nghiệp cấp ba.
Nếu như công chúa Bạch Tuyết đến ký ức của cậu cũng có thể rình coi, vậy livestream thì sao?
Đường Kỷ Chi nhíu mày mở bảng ra.
Lúc này trong làn đạn đều ngơ ngác hết.
【 Chậc chậc chậc, tui nói công chúa Bạch Tuyết sẽ không cùi như vậy mà, đó là chưa ra đại chiêu thôi! 】
【 Đột nhiên đổi hoàn cảnh, tách người ra đơn độc, năng lực của công chúa Bạch Tuyết có phải hơi nghịch thiên không? 】
【 Đậu má, lúc trước công chúa Bạch Tuyết bị Chu Tước và đại mỹ nhân hợp tác mấy chiêu đánh ngã, tui còn cảm thấy quá cùi, hết nửa ngày thì ra người ta còn chưa ra chiêu.


【 Chủ đề này trâu bò ghê.


【 Kích thích! Đường đại lão đừng sợ, lấy bản vẽ thần kỳ của anh ra, đã đến lúc anh bày ra kỹ thuật vẽ rồi! 】
【 Đừng vội, mọi người nhìn streamer đi, dáng dấp kia có giống như đang hỏn lọn không? 】
【 Ỏ, bức ảnh trên bia là Đường Đường lúc còn đi học sao? Thật mềm thật đáng yêu, muốn xoa xoa.


- -- Còn tiếp.

Bình Luận (0)
Comment