Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 47


Ngay khi thấy khủng long bạo chúa chạy đến, tam hoàng tử đang uống nước chợt phun hết ra ngoài.

Hắn đứng bật dậy, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, thật lâu không nói gì.

Quản gia trí năng đo lường thấy trên sàn nhà có vệt nước, nó làm hết phận sự đi lấy nước lau sàn và dụng cụ đến để dọn dẹp.

“Lui ra.” Tam hoàng tử quát lên.

Quản gia trí năng sợ hết hồn, không dám làm gì nữa.

Thực tế thì trước đó Đường Kỷ Chi từng vẽ ra thần thú Chu Tước, nên lần này cậu vẽ ra một con khủng long bạo chúa có vẻ cũng không có gì đáng kinh ngạc.

Nói cho cùng chỉ cần Đường Kỷ Chi có thể vẽ thì không quan tâm là thứ gì, bản vẽ đều có thể phun ra.

Nhưng mà——
Chuyện tam hoàng tử khiếp sợ là, nếu Đường Kỷ Chi trước đó có thể vẽ ra Chu Tước, lại còn thành thạo như thế, việc này cho thấy cậu rất quen thuộc với tứ đại thần thú, tình huống vừa nãy rất nguy cấp, chỉ cần sơ ý một chút thì đến xương cũng không còn.

Dưới tình huống này, chẳng lẽ không phải nên vẽ một loại thần thú khác quen thuộc với cậu, tốc độ vẽ nhanh hơn sẽ nhanh chóng được cứu vớt hơn?
Thế mà cậu lại vẽ hung thú thời viễn cổ — Khủng long bạo chúa.

Không nói đến việc tốn thời gian, thì giá trị vũ lực của nó cũng không cao bằng thần thú.

Tam hoàng tử thật sự chỉ tiếc mài sắt không thành kim.

Dưới cái nhìn của hắn, tên Đường Kỷ Chi này lúc thường muốn làm gì thì làm cái đó cũng thôi đi, ai ngờ bước ngoặt sinh tử còn như thế, thực sự là không chơi bản thân đến chết thì không cam lòng.

Nhưng thực tế, mặc dù Chu Tước ra trận cực kỳ đẹp đẽ, nhưng khủng long bạo chúa cũng không thua kém nó, thậm chí vì vẻ ngoài bạo ngược cuồng ngạo của nó mà không ai có thể quên được bản thân nó ẩn chứa sức mạnh kinh khủng đến nhường nào.

Từ góc nhìn này có thể thấy, hiệu quả chấn động khi xuất hiện của nó còn mạnh hơn Chu Tước rất nhiều.

Còn nữa, khủng long bạo chúa đối với nhân dân đế quốc mà nói là tồn tại chân thực mà xa xôi chỉ trong sách cổ mới có.

So sánh với khủng long bạo chúa, những thần thú trong truyền thuyết bọn họ còn quen thuộc hơn nhiều —— Truyền thuyết mà.

Bọn họ vốn không nghĩ tới Đường Kỷ Chi sẽ vẽ khủng long bạo chúa, thậm chí không hề nghĩ đến phương diện này, thế mà Đường Kỷ Chi lại vẽ ra.

Làn đạn bùng nổ:
【 Tui ngoại trừ 666 thì không có gì để nói.


【 Tui muốn hổ.


【 Tui đoán là thần thú, khỉ, hổ hay gì đó khác… Chỉ không nghĩ tới Đường Kỷ Chi sẽ vẽ một hung thú thời viễn cổ, phục sát đất.


【 Vĩnh viễn không biết trong lòng Đường đại lão nghĩ cái gì, trâu bò trâu bò.


【 Ngầu chết tui rồi! 】
【 Ỏ, tui cho là dưới tình huống nguy hiểm như thế Đường đại lão sẽ vẽ thứ gì đó không quá phức tạp, lần này thì hay rồi, bị anh ấy vả mặt chan chát.


【 Các ông để ý khủng long bạo chúa, tui lại để ý kỹ thuật vẽ của đại lão.

Thật sự là dạng người trâu bò gì mà dưới tình huống rung lắc ầm ầm như thế còn có thể vẽ ra một con khủng long bạo chúa??? 】

Đường Kỷ Chi ôm nhánh cây, quan sát tình hình trận chiến phía dưới.

Lúc này đã không còn con sói nào đến đụng cây, cuối cùng cũng coi như không cần phải ngồi ôtô điện đụng nữa.

Cậu cất bản vẽ, nhìn khủng long bạo chúa đấu đá lung tung, tiêu diệt bầy sói dễ dàng như bẻ cành khô.

Mắt lộ ra thoả mãn.

Nói không chừng đám sói kia còn chưa từng thấy vị quái vật khổng lồ này đấy, nhìn đối phương hung tàn như vậy đã sinh ra suy nghĩ sợ hãi muốn lùi bước.

Sói đầu đàn hú lên một tiếng, mấy con sói sinh ra suy nghĩ sợ hãi nhưng không dám lui về.

Khủng long bạo chúa xoay chuyển tròng mắt, chú ý tới sói đầu đàn khiêu khích mình, không đợi sói đầu đàn hạ lệnh, trong mắt khủng long bạo chúa đã xẹt qua một chút xem thường.

Một con sói lại đi khiêu khích một con khủng long bạo chúa?
Cho mi mở rộng tầm mắt nè.

Làn đạn đột nhiên thay đổi:
【 Đậu má, tui tuyệt đối nhìn thấy xem thường trong mắt khủng long bạo chúa! 】
【 Tui cũng nhìn thấy, trào phúng, trào phúng trần trụi luôn.



【 Ánh mắt này tuyệt lắm, làm tui cười chết.


【 Khủng long bạo chúa giống như đang nói: Chỉ mi cũng xứng? 】
【 Rõ ràng không nói gì, đột nhiên lại cảm thấy rất đáng yêu là chuyện gì xảy ra? 】

Một giây sau, khủng long bạo chúa di chuyển, chỉ trong chớp mắt con sói đầu đàn kia đã bị khủng long bạo chúa cắn cuống họng, quăng về phía chân trời không thấy tăm hơi.

Không còn sói đầu đàn, mấy con sói còn lại đều như cát sa mạc.

Khủng long bạo chúa giống như đang tản bộ, một cước giẫm một con, nó xoay người, đuôi bỗng nhiên quất vào cái cây mà Đường Kỷ Chi đang ôm.

Rắc rắc.

Tiếng động không rõ bỗng vang lên.

Đường Kỷ Chi: “…”
Thân cây thô to bị cái đuôi của khủng long bạo chúa quật phải trực tiếp gãy ngang, Đường Kỷ Chi ôm cành cây, trơ mắt nhìn mình cách mặt đất càng ngày càng gần.

Cậu ôm lấy đầu, chỉ hy vọng đừng rơi quá thảm.

Bóng tối bỗng bao phủ lấy cậu, một cái móng vuốt duỗi ra, đầu ngón tay nhọn hoắc móc lấy phía sau áo của Đường Kỷ Chi.

Cả người Đường Kỷ Chi khựng lại giữa không trung, sau đó từ từ được thả xuống.

Lúc chân đạp lên đất, Đường Kỷ Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cau mày liếc nhìn xung quanh, đâu đâu cũng có xác sói, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh gay mũi.

“Chủ nhân.” Bỗng nhiên, một giọng nói như sấm nổ vang trong đầu cậu, Đường Kỷ Chi bị chấn động đến mức đầu óc choáng váng, một hồi lâu cậu mới lên tiếng, “Nhỏ giọng một chút.”
Vì vậy lúc nói chuyện, khủng long bạo chúa hạ giọng xuống hết mức có thể, nhưng vào tai Đường Kỷ Chi vẫn y như sét đánh.

“Chủ nhân, anh còn cần tui làm gì hông?”
Đường Kỷ Chi xoa huyệt thái dương: “… Trước hết mày vẫn đừng lên tiếng.”
Khủng long bạo chúa rất nghe lời, bảo không nói sẽ không nói.

“Nơi này bẩn quá, rời khỏi đây trước đã, tao…” Cậu còn chưa nói hết lời, thân thể đột nhiên bay lên.

Khủng long bạo chúa dùng chân trước móc lấy áo của cậu, chân sau tráng kiện ầm ầm ầm vọt vào rừng.

Đường Kỷ Chi bị gió và bụi đập vào mặt ngay cả mở miệng cũng khó khăn, cả người cậu như rơi vào đống ngổn ngang.

Mãi đến tận khi đến một chỗ sạch sẽ, khủng long bạo chúa quật ngã cây cối xung quanh, để trống một mảnh đất lớn, lúc này mới tri kỷ thả Đường Kỷ Chi xuống.

Ý?
Nó ngơ ngác.

Chủ nhân đâu?!
Nó rõ ràng đã chộp chủ nhân vào trong tay rồi, lo lắng đầu ngón tay của mình làm chủ nhân bị thương nên nó còn cố ý khống chế.

Khủng long bạo chúa tìm một vòng, rốt cục phát hiện Đường Kỷ Chi nằm dưới tàng cây của một gốc cây bị nó quật ngã.

“Chủ nhân?” Phần áo phía sau lưng Đường Kỷ Chi bị rách một mảng lớn, cậu nằm úp sấp dưới tàng cây không nhúc nhích.

Khủng long bạo chúa hô to: “Chủ nhân?!”
Nó bỗng hoảng hốt.

Trong hoảng hốt còn rất nghi hoặc, tại sao chủ nhân lại ở đây?
Lúc này, một triệu khán giả tăng lên trong thời gian ngắn cũng cười điên rồi.

Bởi vì nửa phút trước, bọn họ cùng góc nhìn với Đường Kỷ Chi nên biết Đường Kỷ Chi bị khủng long bạo chúa móc lấy chạy đi, lại sau đó màn hình livestream nhận được gợi ý của hệ thống: Streamer chỉ xỉu thôi à.

Đại lão rất lợi hại, từ khi cậu bắt đầu livestream đến bây giờ, mọi người chưa từng thấy Đường Kỷ Chi lật xe.

Không ngờ lần đầu tiên lật xe, thế mà lật xe bởi khủng long bạo chúa mình vẽ ra.

【 Vừa nãy trâu bò bao nhiêu thì bây giờ thảm bấy nhiêu, ha ha ha ha.


【 Em xin lỗi, em lỡ cười, em thật khốn nạn.


【 Xỉu thôi à??? Bị khủng long bạo chúa quăng té xỉu luôn???? 】
【 Quá thảm, đại lão gặp phải bầy sói cũng từ từ leo cây không chút hoang mang, kết quả gặp phải khủng long bạo chúa của mình thế mà bị ngã hôn mê! 】
【 Cười chết, hoàn toàn không khống chế được.



Có lẽ nhìn thấy Đường Kỷ Chi lật xe là hi vọng nóng bỏng của đông đảo khán giả, vì vậy sau khi cậu ngất đi, lượng fans theo dõi cậu bỗng tăng vọt.

Trong khoảng thời gian ngắn đã tăng hơn một trăm ngàn người.

Khủng long bạo chúa quyết định mò chủ nhân từ dưới tàng cây lên, ngay lúc này, một kêu sắc bén vang lên.

Chu Tước xuất hiện trên bầu trời, nó liếc nhìn Đường Kỷ Chi dưới tàng cây không nhúc nhích, bên cạnh là một con quái vật khổng lồ.

“Khốn nạn! Vậy mà dán động tới chủ nhân của tui! Tui giết mi!” Chu Tước đáp xuống, nhắm ngay đôi mắt của khủng long bạo chúa mà công kích.

Lại có một đứa đến khiêu khích?
Khủng long bạo chúa gầm nhẹ một tiếng, không hề sợ Chu Tước chút nào, nó mở cái miệng rộng ra.

Thế là một con khủng long một chim đánh nhau.

Khán giả xem đến say sưa ngon lành, Chu Tước không thể phun lửa, chiêu mạnh nhất đã không còn sử dụng được nên không phải đối thủ của khủng long bạo chúa, cũng may nó có cánh có thể bay.

Nhưng sau khi bị khủng long bạo chúa cắn rụng mấy cọng lông chim màu đỏ, Chu Tước tức muốn chết.

Nó quyết định không thèm né nữa, cứ thế vọt vào bụng khủng long bạo chúa, công phá từ bên trong.

Lúc chúng nó đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, Đường Kỷ Chi nằm dưới tàng cây cách xa chiến trường dần tỉnh lại.

Cậu vừa tỉnh đã cảm thấy bả vai đau đớn, mắt cá chân phải cũng thế.

Nai xừ, trặc chân phải rồi.

Khóe miệng người trẻ tuổi đẹp trai nở nụ cười khổ, cậu rút tay từ trong khe hở ra: “Dừng lại, không được đánh!”
Khủng long bạo chúa và Chu Tước đồng thời dừng lại.

“Chủ nhân.” Chu Tước quay đầu bay đến, “Hu hu hu, tui còn tưởng rằng anh chết rồi.”
Đường Kỷ Chi: “…”
Mặt đất chấn động, khủng long bạo chúa đi tới, nó hỏi: “Chủ nhân, tại sao anh lại ở đây?”
Nó nhớ Đường Kỷ Chi bảo nó nói chuyện nhỏ lại xíu, nên giờ nó cố ý nhỏ giọng nè.

Đường Kỷ Chi không muốn trả lời vấn đề này: “Dời cây đi đã.”
Khủng long bạo chúa nghe theo.

Chu Tước trừng nó, ngược lại cũng rõ đối phương là người một nhà, nó khó chịu ‘hừ’ một tiếng.

“Chủ nhân anh bị thương!” Chu Tước kinh ngạc thốt lên, lưng áo phía sau Đường Kỷ Chi rách bươm lộ ra làn da trắng như ngọc, phía trên còn có thêm mấy cái vết cào rướm máu.

“Ai làm anh bị thương, tui cắt tiết nó!” Nó không nghi ngờ khủng long bạo chúa, vì nó nghĩ khủng long bạo chúa là người một nhà, không thể nào làm chủ nhân bị thương được.

Đường Kỷ Chi im lặng hai giây, chật vật đứng lên, chân phải không thể dùng sức khiến cậu cau mày.

Cậu nhấc chân đi thử hai bước, sau đó thẳng thắn đặt mông ngồi xuống khúc cây, đoạn hỏi Chu Tước: “Sao mày tới đây được?”
“Lam Đồng ném tui qua.” Chu Tước bị ném đi trong ngơ ngác, vừa thoáng phát hiện cảnh tượng thay đổi đã thấy được Đường Kỷ Chi.

“Trước đó mày với Lam Đồng ở cùng nhau?”
“Không phải.

Lam Đồng tìm đến tui, sau đó anh ấy đánh nhau với công chúa Bạch Tuyết.”
Đường Kỷ Chi cau chặt mày hơn, cậu lo Lam Đồng đánh không lại công chúa Bạch Tuyết —— Lúc Lam Đồng vừa tới đã từng nói, tiếng ca người cá, cũng chính là tấn công bằng tinh thần không thể sử dụng ở đây được.

Không chờ cậu nói tiếp, mặt đất lại bắt đầu chấn động.

Thế nhưng không có thứ gì chui ra.

Ngay sau đó mặt đất dưới chân xuất hiện vết nứt sâu, Đường Kỷ Chi bình tĩnh nói: “Là động đất.”
Cậu lập tức thu khủng long bạo chúa đang nhàm chán đạp cây về bản vẽ, sau đó ngồi lên lưng Chu Tước.

Chu Tước vừa mới bay đến giữa không trung, mặt đất trước đó Đường Kỷ Chi đứng sụp đổ toàn bộ, dung nham cuồn cuộn phun trào, nó chảy đến đâu, tất cả mọi thứ đều bị nung chảy hòa làm một thể với nó.

“Chủ nhân nắm chặt!” Mây đen tập hợp trên đỉnh đầu, tầng mây càng ngày càng dày, tia chớp chói mắt lóe sáng trong tầng mây, ngay sau đó tia sét to như cánh tay trẻ con bổ xuống chỗ Đường Kỷ Chi.

Chu Tước hoàn mỹ né tránh.

Ngoại trừ sấm sét, trong tầng mây bắt đầu phóng ra lưỡi đao sắc bén, mỗi một lưỡi đều phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Đường Kỷ Chi lần đầu tiên nhìn thấy lưỡi dao, trong hoàn cảnh khủng bố như tận thế lại cảm thấy đẹp đẽ không gì sánh kịp.


Cực kỳ đồ sộ.

Công chúa Bạch Tuyết điều khiển lĩnh vực thế giới của mình đến mức hoàn mỹ.

Thế nhưng, làm sao trốn đây.

Cái này cũng là suy nghĩ của khán giả.

Tam hoàng tử nhìn màn hình thậm chí còn sốt sắng siết chặt tay, Chu Tước có thể đưa Đường Kỷ Chi tránh khỏi dung nham, sấm sét, nhưng lưỡi dao sắc bén bay rợp trời như thế, cậu trốn như thế nào đây?
Lần này không có thời gian để cậu vẽ tiếp một thứ mang ra đâu.

Khán giả nín thở chờ đợi.

Thế giới trước mắt Đường Kỷ Chi bỗng nhiên bất động, lưỡi dao cách cậu gần nhất đã vào rơi khoảng cách không tới 1 mét, cậu chợt nghe thấy giọng nói máy móc đặc biệt của hệ thống: 【 Thời khắc nguy cấp, có sử dụng cơ hội [nhận thưởng ngẫu nhiên] hay không.


Đường Kỷ Chi suy nghĩ hai giây, mới nhớ đến lúc kết thúc chủ đề hoang đảo Ma Vật, phần thưởng hệ thống cho cậu là một viên thuốc giải độc, cậu để lại cho La Điệt.

Đồng thời còn thưởng thêm một lần ‘nhận thưởng ngẫu nhiên’.

Trở lại thế giới hiện thực, cậu có nghĩ tới ‘nhận thưởng ngẫu nhiên’ này, nhưng hệ thống không có bất kỳ phản ứng nào, đến chủ đề truyện cổ Grimm, hệ thống cũng không có phản ứng, bảng livestream cũng không tìm được nút nhận thưởng, Đường Kỷ Chi chỉ đành từ bỏ, không nghĩ đến chuyện này nữa.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện, cậu đương nhiên không chút do dự mà lựa chọn ‘Có’.

【 Hệ thống: Xin chờ một chút.


Vài giây trôi qua.

【 Hệ thống: Rất xin lỗi, ngài không rút trúng bất kỳ phần thưởng nào, chúc may mắn lần sau.


Đường Kỷ Chi:???
Có vẻ cảm giác được Đường Kỷ Chi sắp nổi khùng, hệ thống qua hai giây liền hiện lên một câu: 【 Xét thấy khán giả xem ngài livestream lần đầu tiên vượt quá một triệu, để cổ vũ hệ thống sẽ tặng ngài một kỹ năng.


【 Hỏa nhãn kim tinh.


Hệ thống chuồn mất, thế giới trước mắt Đường Kỷ Chi khôi phục bình thường, Chu Tước vỗ cánh né tránh sấm sét và lưỡi dao đang phóng tới.

Thế nhưng, bây giờ Đường Kỷ Chi có thể nhìn thấy lưỡi dao và khoảng cách giữa các lưỡi dao, có vài nơi thậm chí còn thừa ra lỗ trống rất lớn, cậu lập tức nói: “Tiểu Mỹ Lệ, bên trái.”
Chu Tước lập tức bay qua bên trái, thành công tránh né lưỡi dao vòng thứ nhất, có mấy lưỡi dao lướt qua lông đuôi của nó, phát ra tiếng leng keng.

Lông của Chu Tước không sợ mấy thứ cỏn con này.

Vì vậy thân thể Chu Tước rung lên, vô số lông đỏ của nó thoát ly khỏi bản thể, thoáng kề sát bên cạnh Đường Kỷ Chi hình thành một lớp áo lông đỏ có tác dụng bảo vệ.

Đường Kỷ Chi chỉ huy Chu Tước tránh né, cậu nheo hai mắt lại, đáy mắt mơ hồ có ánh vàng lấp loé, cậu nhìn thấy được một lỗ hổng trong tầng mây.

“Tiểu Mỹ Lệ, bay qua kia.”
“Được.”
Chu Tước tăng nhanh tốc độ, lao đến phía chỗ hổng giống như một mũi tên rời cung.

Một giây sau, Đường Kỷ Chi cảm nhận được cái lạnh khắc nghiệt.

Sau khi lao ra khỏi lỗ hổng, rừng rậm biến mất, cậu chợt nhìn thấy thế giới băng tuyết.

Phóng mắt nhìn ra phía xa, tất cả đều là mặt băng long lanh óng ánh.

Nhiệt độ ở đây rất thấp, mặc dù trên người có lông chim Chu Tước bảo vệ, nhưng cậu cũng cóng đến run lẩy bẩy.

Công chúa Bạch Tuyết đứng bên trên đá băng, đối diện là một tượng băng hình người, cô giơ tay lên ngưng tụ thành một cái dùi băng, chợt bắn về phía tượng băng hình người.

Đồng thời, cảm giác trên đỉnh đầu có tiếng động lạ cô bèn ngẩng đầu nhìn lên, lại là Đường Kỷ Chi và Chu Tước, sắc mặt công chúa Bạch Tuyết tái xanh.

Cô không ngờ Chu Tước và Đường Kỷ Chi vẫn còn sống, thậm chí còn xông đến đây.

“Nếu đã như vậy, vậy thì giết toàn bộ các người…” Cô còn chưa dứt lời, một cái bóng dữ tợn khủng bố bỗng dưng xuất hiện, trong nháy mắt đè trúng cô ta.

Khủng long bạo chúa nện xuống từ trên không nên có hơi choáng váng, mặt băng bị nó đập ra một cái hố to.

Nó thoáng xê dịch thân thể, công chúa Bạch Tuyết mềm nhũn nằm dưới đó, không hề nhúc nhích.

Nó dùng móng vuốt khều khều, nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

Chết rồi sao?
Chu Tước đáp xuống đất, sau khi công chúa Bạch Tuyết ngã xuống, lĩnh vực thế giới cũng biến mất, bọn họ vẫn ở trong rừng như trước.

Đám “người” chui ra từ ụ đất dưới tàng cây đã biến mất, mà ụ đất cũng trở về hình dáng ban đầu.

Công chúa Bạch Tuyết ngã ở ngoài nhà gỗ, khủng long bạo chúa nhìn chung quanh, hết sức tò mò tại sao hoàn cảnh lại thay đổi.

Nó dùng móng vuốt đẩy công chúa Bạch Tuyết đến trước mặt Đường Kỷ Chi.

Đường Kỷ Chi không rảnh để ý công chúa Bạch Tuyết, Lam Đồng nhắm nghiền mắt, cậu gọi vài tiếng cũng không phản ứng lại.

Cũng may hô hấp rất vững vàng, điều này làm cậu đỡ lo lắng hơn.


Chỉ là thân thể rất lạnh, nhiệt độ này còn thấp hơn rất nhiều so với nhiệt độ của người cá.

Con ngươi Chu Tước chuyển động, trong lòng tràn ngập ý xấu, nó nói: “Chủ nhân, Lam Đồng bị công chúa Bạch Tuyết biến thành tượng băng, nhất định là bị đông cứng rồi, nếu không tui phun lửa nướng anh ấy cho tan?”
Đường Kỷ Chi: “…”
“Anh… anh thế mà giết Bạch Tuyết.” Tiếng nói kinh hãi vang lên, Đường Kỷ Chi quay đầu nhìn cô bé quàng khăn đỏ với đôi mắt đen tinh khiết đang đi tới.

Công chúa Bạch Tuyết cũng không muốn giết cô, chỉ là nhốt cô lại, đoạt vòng hoa của cô mà thôi.

Cô bé quàng khăn đỏ đời thứ ba không phá được lĩnh vực thế giới của công chúa Bạch Tuyết, cho nên Tang Á đi ra.

Thế nhưng thật đáng tiếc, Tang Á cũng không phá được.

Mặc dù cô ghét Đường Kỷ Chi, cho là Đường Kỷ Chi dùng thủ đoạn xấu xa lừa mình, nhưng lại càng hận bản thân thế mà tin tưởng Đường Kỷ Chi, nhưng bây giờ cô có thể rời khỏi thế giới này đến nhân gian hay không, nhận được tự do chân chính hay không, đều phải dựa vào Đường Kỷ Chi.

Nếu Đường Kỷ Chi chết rồi, cô không biết lại phải đợi bao nhiêu năm, thậm chí không biết còn có thể gặp được một “Đường Kỷ Chi” khác hay không.

Cô cũng không phải đối thủ của công chúa Bạch Tuyết, đặc biệt là còn bị công chúa Bạch Tuyết kéo vào lĩnh vực thế giới, nên càng không thể làm gì khác.

Cô đã chuẩn bị tinh thần việc Đường Kỷ Chi chắc chắn sẽ chết, không ngờ Đường Kỷ Chi không chỉ không chết, còn giết cả công chúa Bạch Tuyết.

Tang Á vừa khiếp sợ lại sinh ra một phần kiêng kỵ, Đường Kỷ Chi mạnh như thế nhưng không hề tự mình ra tay, cũng chưa từng uy hiếp cô, có thể thấy rằng người này… không tệ.

Nghĩ như vậy, tâm lý oán hận vì Đường Kỷ Chi lừa gạt mình chợt giảm đi nhiều.

Đường Kỷ Chi liếc nhìn công chúa Bạch Tuyết trên đất, xác nhận lần này công chúa Bạch Tuyết thật sự đã chết.

Cái gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc.

Cậu và Chu Tước làm đến rất khéo, đúng lúc công chúa Bạch Tuyết chiếm thế thượng phong đã hao hết sức mạnh, chuẩn bị trực tiếp cho Lam Đồng, kẻ ngoại lai dám uy hiếp mình, biến mất ——
Phần lớn trước khi kết thúc người tự cho mình thắng đều sẽ rất đắc ý, cũng bớt mấy phần cảnh giác.

Cho nên công chúa Bạch Tuyết bị khủng long bạo chúa đè chết cũng không tính là oan.

Có lẽ đối với cô mà nói chuyện này đúng là có chút uất ức.

Đối mặt với Tang Á đang khiếp sợ, Đường Kỷ Chi quyết định làm người tốt để cô tiếp tục hiểu lầm.

Cậu không nói gì chỉ cười cười ra vẻ cao thâm khó dò.

Tang Á mím môi, tay nhỏ giật giật, rất nhanh, cô đổi về cô bé quàng khăn đỏ kia.

“Ba ơi.” Cô gái nhỏ nhìn thấy Đường Kỷ Chi, nước mắt lả chả nhào tới, “Ba không sao chứ.”
“Không có chuyện gì.” Đường Kỷ Chi xoa xoa đầu của cô nhóc, thấy cô nhóc bình an, cậu cũng yên lòng.

Ánh mắt Cô bé quàng khăn đỏ rơi vào công chúa Bạch Tuyết không nhúc nhích, khổ sở cúi đầu.

Công chúa Bạch Tuyết đối xử rất tốt với cô nhóc.

Thế nhưng, công chúa Bạch Tuyết muốn giết ba, trong lòng cô gái nhỏ vừa cảm thấy ba thật là lợi hại, thế mà đánh bại chị Bạch Tuyết mạnh như vậy, lại vừa cảm thấy đau lòng vì cái chết của công chúa Bạch Tuyết.

Đường Kỷ Chi bảo Chu Tước nằm úp sấp, sau đó nâng Lam Đồng đặt lên lưng nó.

Lão đại Chu Tước không tình nguyện, nhưng cũng không chống cự nổi ánh mắt của Đường Kỷ Chi.

Nhưng mà nó lặng lẽ tăng nhiệt độ của lông chim, chuẩn bị nướng Lam Đồng.

—— Vừa khéo chó ngáp phải ruồi.

Nhiệt độ cơ thể Lam Đồng quá thấp, đúng là cần phải làm ấm lên.

Khủng long bạo chúa vẫn luôn dùng móng vuốt chơi công chúa Bạch Tuyết, người sau tuy rằng đã không còn hơi thở, nhưng ngoại trừ quần áo và khuôn mặt dính đầy bùn đất ra thì sắc mặt cô vẫn hồng hào, thần sắc an tường, hoàn toàn không có dáng vẻ người chết nên có.

Nhìn qua cô giống như đang ngủ, chứ không phải đã chết.

Biết cô lợi hại nên Đường Kỷ Chi không dám xem thường.

Cậu lấy bản vẽ ra, mở một trang mới, sau đó để bản vẽ nuốt công chúa Bạch Tuyết.

【 Ha ha ha ha, chết rồi cũng không tha.


【 Một phút mặc niệm cho công chúa Bạch Tuyết.


【 Cười chết.


【 Mau nhìn đôi mắt của khủng long bạo chúa kìa, oan ức muốn chết rồi, Đường Kỷ Chi đoạt đồ chơi của nó.


【 Hơn nửa đêm tui cười ra cơ bụng.


【 Công chúa Bạch Tuyết thật thê thảm, bị khủng long bạo chúa đè chết thì thôi đi, còn bị Đường đại lão thu vào bản vẽ, chậc chậc chậc, tui mà là cô ấy, tui sẽ tức đến sống lại! 】
【 Công chúa Bạch Tuyết thế hệ này chết rồi, có phải sẽ có công chúa Bạch Tuyết đời khác phục sinh không? 】
【 Lại thêm một công chúa Bạch Tuyết để bị Đường đại lão ngược tiếp sao?! 】

— Còn tiếp.

Bình Luận (0)
Comment