Dâm Dục Thành Bảo

Chương 13

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ

Phía bắc toà thành là một khu rừng rậm rộng lớn, nơi này chính là khu săn bắn và cũng là địa điểm tổ chức lễ hội săn bắn của gia tộc  Bosparra. Giáp với nơi này là khu biệt thự chuyên dùng để nghỉ ngơi, rộng hơn nghìn thước, bên trong có đầy đủ mọi thứ, vốn là một nơi hưởng thụ tuyệt vời.

Sáng sớm, ta cùng một số nô lệ được tuyển làm con mồi bị đưa đến tầng ngầm của khu săn bắn để hoá trang. Chủ quản của khu săn bắn là một nam nhân béo phệ, hắn nhìn từng nô lệ rồi tiến đến chọn các loại hình.

“Tên này…. giả trang thành thỏ đi.” Chủ quản quan sát một nô lệ vóc dáng nho nhỏ xinh xắn có làn da trắng mịn rồi quay đầu sang nói với thị phó.

Các nô lệ dần dần được dẫn đi hoá trang thành các con mồi, đến lượt ta, chủ quản lắc lư đứng trước mặt, ngắm nhìn một chút rồi cất tiếng hỏi: “Ngươi… chính là 2078?”

Chủ quản híp mắt đánh giá ta: “Gần đây… ngươi rất nổi tiếng a…”

Ta tận lực nhún nhường cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm xuống đất.

“Có lẽ… khổng tước dường như thích hợp với ngươi! Ha ha ha…” Không thèm để ý tới ta, chủ quản bảo người hầu dẫn ta đi xuống.

Ta bị đưa vào phòng hoá trang, thấy nam hài giả trang thành con thỏ đang nằm trên ghế, hoá trang sư đang nhét một cái giang tắc có gắn đuôi thỏ vào cơ thể hắn, mật huyệt hẹp hòi của nam hài không cách nào chịu đựng được đồ vật to như vậy, khuôn mặt trắng nõn mịn màng vì đau đớn mà trở nên nhăn nhúm vặn vẹo.

Thấy có một chỗ trống, thị phó mang ta tới, nói với hoá trang sư trước mặt: “Đây là khổng tước.”

Hoá trang sư nghe xong, hơi chút kinh hãi nhìn thoáng qua ta, rồi rất nhanh hồi phục lại nguyên trạng. Hắn bất đầu bôi dầu ô liu lên da ta, đem tóc ta bó lên, sau đó buộc lên đó rất nhiều vũ mao xinh đẹp cùng một số đồ trang sức khác. Mặt của ta cũng bị trang điểm dày đặc, lông mi bị phun thành màu vàng sáng ngời, còn gắn thêm hai cái lông vũ màu xanh biếc, dưới bàn tay điêu luyện của hắn, chỉ một lúc sau ta đã trở thành một con khổng tước cao quý xinh đẹp.

“Nằm lên đó đi.” Hoá trang sư bĩu môi nói với ta.

Ta ngoan ngoãn nằm trên ghế, hai đùi tách ra để trên tay vịn, nơi riêng tư xích loã hoàn toàn hiện ra trước mặt hoá trang sư. Không có cảm giác xấu hổ, bây giờ ta như một người không có cảm tình, không có suy nghĩ.

Một tia lạnh lẽo từ sau truyền đến, hoá trang sư thuần thục mà thoa dầu bôi trơn vào huyệt khẩu khô khốc của ta. Ta cố gắng buông lỏng, làm cho hắn càng tiến vào sâu hơn. Rất nhanh, mật huyệt đã mềm mại nới lỏng đủ để dung nạp ba ngón tay của hắn, hoá trang sư hài lòng mà gật đầu, từ cái hộp bên cạnh lấy ra một đồ vật.

“Hít vào!” Hoá trang sư ra lệnh, sau đó ta chỉ cảm thấy một thứ đồ vật thật lớn lạnh như băng đang nhét sâu vào mật huyệt. Hạ thể của ta bị mở rộng đến cực điểm, chưa bao giờ ta bị một thứ to như thế nhét vào bên trong.

Ta giãy dụa nâng thân lên, hai tròng mắt mở to nhìn trừng trừng về phía dưới. Còn chưa kịp ngồi dậy, thị phó vạm vỡ đứng bên cạnh đã ấn ta ngã lại vào trong ghế, nhưng ta cũng kịp liếc mắt một cái, thấy rõ ràng cái thứ đang nhét vào cơ thể ta là chính là một viên đá khổng tước to bằng nắm tay…

“Không, không thể nào…” Ta kinh ngạc hét lớn: “Không!”

Thị phó tay chân lanh lẹ trói ta vào ghế, hai cái đùi cũng bị buộc chặt lại. Đột nhiên cảm giác đè ép ở hạ thể biến mất, nhưng thần kinh ta không vì vậy mà trở nên buông lỏng. Ngón tay cúa hoá trang sư càng dính thêm nhiều dầu trơn hơn, tiếp tục tiến vào khuếch trương thông đạo nhỏ hẹp.

“Thả lỏng!” Hoá trang sư an ủi  “Nó không to như ngươi tưởng đâu, ngươi nhất định có thể mà…”

“Nhanh lên một chút! Chú ý thời gian!” Thị phó nhìn thấy hoá trang sư ôn nhu an ủi ta mà bất mãn, hắn bóp mạnh lấy cổ ta, hung tợn nói: “Nếu phía dưới của ngươi quá chặt, ta sẽ tìm người giúp ngươi nới lỏng ra, đừng ở chỗ này giả bộ xử nữ, đồ tiện hoá!”

Hoá trang sư nhìn ta đồng cảm, nhưng rất nhanh sau lại tiếp tục công việc. Tuy dầu bôi trơncó nhiều hơn nhưng tình hình chẳng cải thiện được chút nào. Mặt ngoài của bảo thạch khắc rất nhiều hoa văn, chỗ lồi chỗ lõm khiến cho tràng bích non nớt bị thương tổn không ít. Ta cảm thấy hạ thể bắt đầu đau rát, nhưng hoá trang sư vẫn an ủi ta rằng nơi đó vẫn không xảy ra bất cứ tình trạng xuất huyết nào.

Công việc của hoá trang sư không hề tiến triển, bộ phận thô nhất của bảo thạch không thể đi qua huyệt khẩu nhỏ hẹp, hoá trang sư lại không dám thô lỗ kéo nó, sợ huyệt khẩu của ta bị xé rách, chỉ có thể nhìn nó tắc ở một chỗ, tiến thoái lưỡng nan. Thị phó bắt đầu không nhịn được mà quất roi vào ghế uy hiếp, mà bên cạnh đó cũng bắt đầu có các nô lệ xếp hàng chờ đợi hoá trang.

“Nào, đừng lo, khi ta đẩy vào trong, ngươi cũng dùng sức, cứ như đi đại tiện vậy…” Hoá trang sư tỉ mỉ dạy, “Đã vào được một nửa rồi, cố chút nữa là được. Nào, dùng sức…”

Ta dựa theo hắn phân phó mà dùng sức mở rộng huyệt khẩu, cuối cùng viên khổng tước thạch cũng chui được vào trong cơ thể ta, ta cảm giác như nó xuyên thủng ruột ta, đè ép đập nát cả xương tủy.

“Hô, vào được rồi…” Hoá trang sư lau mồ hôi, đưa tay luồn vào tiếp tục nhét viên đá vào sâu hơn một chút. Ta khó chịu giãy duạ hạ thể để điều chỉnh, hy vọng có thể làm cho cái loại đau đớn này giảm đi, nhưng chưa được nghỉ ngơi bao lâu, huyệt khẩu lại bị kéo căng một cách thô bạo. Một cái giang tắc có gắn đuôi khổng tước đang tiến vào mật huyệt. Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao lúc nãy nô lệ hoá trang thành thỏ trắng lại có vẻ mặt thống khổ như vậy, quả thật bây giờ ta cũng chẳng khác gì…

“Aaa… đau quá!”

Ta dùng sức cắn chặt môi ngăn không cho tiếng rên rỉ tiếp tục tràn ra ngoài, nhưng cái loại đau đớn thấu tận tâm can này vẫn làm ta toàn thân toát mồ hôi lạnh. Chúng đọng trên da ta, thiếu chút nữa làm trôi đi lớp hoá trang trên người. Hoá trang sư vừa cẩn thẩn cầm khăn nhẹ nhàng lau cho ta, vừa như dỗ trẻ con mà thì thầm: “Nhanh là xong rồi, cố kiên trì chút nữa.”

Giang tắc đẩy bảo thạch vào tít sâu bên trong, mãi đến khi toàn bộ giang tắc cũng hoàn toàn chìm sâu trong cơ thể, hoá trang sư mới bắt đầu cầm cái trinh tiết mang trói buộc hậu đình ta lại, ngăn không cho giang tắc cùng bảo thạch rơi ra ngoài.

Cuối cùng cũng xong, ta đã thay đổi thành một “con” khổng tước. Xích loã thân thể đầy màu sắc, vô số lông vũ khổng tước từ trong hậu huyệt kéo thành hình quạt xinh đẹp buông xõa xuống mặt đất, mà trong cơ thể ta còn cất giấu một viên bảo thạch quý giá vô cùng.

Ta từ ghế hoá trang bò xuống, gần như không thể nào cử động. Viên bảo thạch cùng giang tắc như đang kéo túm giang tràng ta như muốn lôi tuột chúng ra ngoài, mỗi bước chân đối với ta mà nói đều là cực hình cùng khổ ải, nếu như không có trinh tiết mang đang phong bế huyệt khẩu thì ta nghĩ nội tạng của ta nhất định sẽ bị rớt ra.

Đi theo các nô lệ đã hoá trang xong, thống khổ từng bước từng bước về phía trước, lòng ta âm thầm suy tính làm cách nào có thể di chuyển linh hoạt một chút mà không bị phát hiện. Trinh tiết mang vốn là do một loại da đặc biệt chế thành, rất khó cắt đứt, mà muốn mở khoá của nó thì phải có mật mã, nói cách khác, chỉ có người có mật mã mới có thể mở nó ra được. Vậy thì làm sao ta tới kịp địa điểm ước định đây…

Đi tới đại sảnh, lão gia và các quý tộc tham gia lần săn bắn này cũng đã chờ sẵn, chứng kiến bộ dáng của chúng ta, bọn họ lòng nóng như lửa đốt, còn lộ ra bộ dáng thèm khát không thể kiên nhẫn mà tiếp tục đợi chờ.

Lão gia đi vào giữa trung tâm, nói lớn:

“Các vị khách quý thân ái, cuộc thi săn bắn Adelaide Hills Fort ba năm tổ chức một lần sắp bắt đầu, nhưng trước tiên, ta muốn giải thích với mọi người về quy tắc của trò chơi săn bắn này. Đám nô lệ mà mọi người nhìn thấy trước mặt chính là con mồi, trong cơ thể chúng đều có một bảo vật giá trị liên thành, nếu như ai bắt được con mồi nào, thì con mồi đó cùng bảo bối trong cơ thể sẽ thuộc về người đó, hơn nữa con mồi sẽ mặc cho các vị xử trí…”

Tất cả quý tộc đều phát ra tiếng cười mập mờ, có thể chắc chắn rằng trong đầu bọn họ hiện giờ chẳng có ý nghĩ gì tốt đẹp.

“Mỗi con đều có một mật mã khoá, vì sự công bằng, tất cả mật mã đều giống nhau, lát nữa mọi người sẽ nhận được mật mã cùng các điều mục cần chú ý, mà bây giờ, chúng ta sẽ thả cho các con mồi chạy trốn, sau một tiếng nữa, cuộc thi săn bắn sẽ chính thức bắt đầu.”

Trong phòng vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ, trong khi chúng ta lại bị coi như động vật bắt đầu vội vàng chạy vào rừng rậm để tìm cách thoát thân. Ta cố gắng chạy thật nhanh, hy vọng mau rời khỏi khu biệt thự, nhưng dị vật trong cơ thể lại làm ta nếm không ít đau khổ, ta cố gắng một lúc lâu, cũng chỉ chạy được một đoạn ngắn.

“Ta chưa bao giờ nghĩ ngươi hoá trang lên trông cũng rất đẹp a…”

Giọng nói đầy vẻ trêu tức từ đỉnh đầu vang xuống, ta không cần ngẩng lên cũng biết, còn ai khác ngoài lão gia đại gian đại ác Edmond De Bosparra.
Bình Luận (0)
Comment