Dâm Dục Thành Bảo

Chương 16

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ

Hơi thở nóng rực phun vào da thịt ta, hung khí thô to không ngừng quất xuyên vào cơ thể. Không có cảm giác đau đớn, đương nhiên cũng không có khoái cảm, nội bích thi thoảng truyền tới một ít cảm giác tê dại, khiến cho ta co quắp một hồi.

Đây là thời cơ tốt nhất để ta ra tay giết hắn, nhưng thuốc lỏng cơ lại khiến cho ta cảm thấy tê dại toàn thân, cho dù ta muốn bóp cổ hắn, chỉ sợ là lực bất tòng tâm.

Thân thể theo lão gia mà di chuyển, dường như hắn muốn trút giận vào ta, cảm giác như có thâm cừu đại hận gì đó, nếu không phải ta hiểu rõ bản tính của hắn, chỉ sợ ta sẽ tưởng rằng hắn phát hiện thân phận thật sự của ta mà muốn thao ta đến chết.

Tứ chi xụi lơ trên mặt đất, ta cảm giác như mình là một con dã thú không có liêm sỉ, từng đợt ghê tởm nảy lên trong lòng, nhưng trong dạ dày lại trống rỗng…

Nhìn lão gia đang say mê trầm luân vào bể dục, lòng ta quặn đau. Hung thủ hại chết Mel đang ở ngay trước mắt, ta chẳng những không cách nào thay Mel báo thù, mà lại còn bị hắn đặt dưới thân làm chuyện hoan ái…

Bất tri bất giác, nước mắt lướt qua hốc mắt ta, trong miệng cũng không tự chủ được mà nhỏ giọng nghẹn ngào: “Mel… ư … Mel…”

Đang đắm chìm trong cơn say khoái cảm, lão gia bị giọng nói của ta làm thức tỉnh, một cái tát hung hăng bay thẳng vào mặt. Do dược tính của thuốc, ta hoàn toàn vô lực mà ngồi phịch vào trên người lão gia, không thể động đậy, mà lão gia bắt đầu nổi giận đùng đùng mà càng ngày càng mạnh mẽ quất tống.

Một tay nắm lấy cằm ta, bức ta ngẩng lên nhìn hắn: “Nhìn ta… nhìn xem bây giờ ai đang thao ngươi!”

Một bên má sưng đỏ không chịu nổi, khoé miệng còn chậm rãi tràn ra mấy giọt máu tươi,, ta không biết ta có gì tốt mà có thể làm cho thân kinh bách chiến như lão gia trở nên điên cuồng như vậy?

“Mel… Mel…” Thần trí của ta bắt đầu hỗn loạn, hạ thể nổi lên từng trận đau đớn.

Lão gia bị ta chọc giận hoàn toàn, một bên thao ta, một bên điên cuồng mà đánh tới tấp. Bàn tay bổ liên tục xuống mặt ta, cả người vô lực, ta ngay cả khí lực nâng tay chống cự cũng không có.

Đột nhiên, tất cả đều ngừng lại, không còn nắm tay đánh đấm thô bạo, hung khí cũng rút ra khỏi cơ thể. Thân thể lão gia đột nhiên té xuống, không sức chống đỡ làm ta cũng trượt xuống theo. Một đôi bàn tay to lớn vững vàng bắt lấy thân thể ta ôm vào trong lồng ngực.

“Tỉnh… Tỉnh lại…” Mở mắt ra, khuôn mặt  Arthur đầy vẻ lo lắng, còn lão gia thì hôn mê tê liệt ngã xuống dưới chân, máu tươi dần dần từ đầu lão gia chảy xuống.

“Ta… ta không thể động đậy được.” Vất vả không chế đầu lưỡi, bây giờ ta ngay cả xúc giác cũng hoàn toàn chết lặng, lượng thuốc mà lão gia tiêm vào tuyệt đối không phải ít như hắn nói, cộng thêm giao hoan quá kịch liệt làm máu lưu động nhanh hơn, khiến cho thuốc phát huy càng nhanh càng mạnh.

“Ta cõng ngươi ra ngoài!”  Arthur cầm áo khoác phi lên thân thể xích loã của ta, sau đó hắn xoay người cõng ta lên vai hắn “Ta không yên tâm nên mới quay lại, quả nhiên ngươi xảy ra chuyện…” Nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy,  Arthur thoáng cái đỏ hết cả tai.

“Chờ một chút…” Ta suy yếu ngăn cản Arthur, chỉ vào lão gia đang ngã tê liệt ở một bên, “Giết hắn… ngay bây giờ!”

“Không được!”  Arthur kinh ngạc quay đầu liếc ta một cái, “Nếu hắn chết, cả hắc đạo này sẽ loạn lên! Cấp trên tuyệt đối không đồng ý!”

“Giết hắn đi! Ta van ngươi…. giết hắn đi…”

Ta đương nhiên biết ý của cấp trên, ta ở toà thành này đã ba năm, trong thời gian đó không phải ta không có cơ hội giết hắn, nhưng đều bị cấp trên hạ lệnh ngăn cản.

Ta biết rõ người này đối với kinh tế hắc đạo, thậm chỉ cả kinh tế thế giới đều vô cùng quan trọng, nhưng ta không cam lòng từ bỏ cơ hội cuối cùng này, chỉ cần giết chết hắn… giết chết hắn, tất cả ác mộng của ta sẽ kết thúc.

“Chúng ta phải nhanh rời khỏi đây, nếu không sẽ không kịp nữa…”  Arthur không để ý đến nguyện vọng của ta, cõng ta chạy vào sâu trong rừng rậm.

Khoảng mười phút sau, phía cây đại thụ vang lên tiếng kèn của trạm canh gác, đó là ám hiệu cảnh giới đặc biệt của toà thành này.

“Bọn họ đã phát hiện chúng ta chạy trốn rồi…” Ta suy yếu nói, “Ngươi đi nhanh đi, không cần lo cho ta, ta không động đậy được, sẽ trở thành gánh nặng của ngươi…”

“Không được, ta nhất định phải đem ngươi an toàn rời khỏi đây!”  Arthur quyết tâm nói, nhưng hơi thở của hắn càng lúc càng dồn dập, bước chân cũng chậm lại.

“Ngươi là đồ ngu! Tiếp tục thế này, chúng ta sẽ không ai thoát được hết!”

Ta cố sức giãy dụa muốn rời khỏi lưng Arthur, nhưng toàn thân vô lực, ta giãy dụa nhìn giống hệt như đang co quắp, “Ngươi muốn đem tin tức trở về không, chẳng lẽ người muốn tâm huyết của ta cùng các chiến hữu đã chết trở nên vô nghĩa?”

“Ta đã thả chim bồ câu mang theo tin tức rồi, ngươi không cần lo lắng…”  Arthur nói.

Ta vô lực ngã vào lưng Arthur, nói chuyện với hắn thật đúng là mệt…

“Ta sẽ không thoả hiệp… đừng lãng phí thời gian vào ta!” Ta cố sức lầm bầm, vẻ mặt không chút cam lòng.

“Fei Lanni muốn gặp ngươi…”  Arthur đột nhiên nói làm ta sững sờ, “Chúng ta đều nghĩ ngươi đã chết, ngươi lừa gạt chúng ta đã ba năm rồi…”

“…..”

“Chúng ta vẫn đi tìm ngươi, còn muốn nhờ Edmond trợ giúp, về sau tra ra ngươi đã qua đời, Fei Lanni đau khổ vô cùng, nếu như không phải ta nghe ngươi gọi [Mel] mà nhận ra ngươi, chắc ngươi sẽ còn tiếp tục giấu diếm? Julian Rainier!”

Khí lực cuối cùng như thoáng cái biến mất tăm, ta yếu ớt ngồi phịch trên lưng Arthur.

“Ta đã sớm nghe nói về người, nhưng thời gian đó ta vẫn ở Châu Âu, mặc dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng ta cảm giác như đã quen biết từ lâu! Mỗi lần cùng Melson Derenian liên lạc, hắn cũng không ngừng líu lo cho ta nghe chuyện của ngươi, thậm chí tính cách của ngươi Melson Derenian cũng nhắc tới, cả Fei Lanni cũng vậy…”

“Fei Lanni… Nàng có khoẻ không?”

“Khoẻ? Cùng lúc mất đi ngươi cùng Melson Derenian?” Giọng nói của  Arthur trở nên sắc bén hơn rất nhiều, “Khi nào ra khỏi đây, ngươi tự mình hỏi!”

Con đường còn lại chỉ còn là trầm mặc, cuối cùng cũng tới lối vào mật đạo của toà thành,  Arthur đặt ta xuống đất, dựa theo chỉ thị của ta mà mở cửa.

Đem hòn đá dời qua một bên, dưới lớp cỏ nguỵ trang có một cái vòng sắt, giựt cái vòng ra, một pho tượng đá chậm rãi xoay tròn, lộ ra cơ quan ở phía dưới.

Mở cơ quan,  Arthur vỗ vỗ đất trên tay, đang chuẩn bị cõng ta xuống, đột nhiên cách đó không xa xuất hiện một bóng đen..

Arthur nhanh chóng rút khẩu súng lục trong người, hướng về phía bóng đen, hai chúng ta cảnh giác liếc nhau một cái: “Người nào?”

“Là ta…”

Seaman Mei từ chỗ tối đi ra, sắc mặt bình tĩnh.

“Mei…” Ta cố gắng kiềm chế kinh ngạc nhìn hắn, tâm lý không ngừng nói với chính mình, bây giờ… chúng ta vốn là địch nhân…

“Ngươi muốn ngăn cản chúng ta sao?” Nhìn ánh mắt bình tĩnh mà đầy bi thương của Seaman Mei khiến thần kinh ta vô cùng căng thẳng “Chỉ cần kêu to, ngươi sẽ được ban thưởng đấy!” Giọng nói đầy vẻ châm chọc, làm cho chính ta cũng có chút kinh ngạc, phảng phất như mang theo đầy tia ghen tuông.

“Ta vẫn muốn mang ngươi rời đi…” Mei đau thương nhìn ta, “Trong lòng ta luôn cảm thấy bất an, nhưng lại không thể nói với ngươi. Ta cảm giác ngươi đang làm việc gì đó rất nguy hiểm, ngươi dùng tính mạng để đánh đổi, nhưng ta lại không giúp được chút nào.”

Arthur có chút kinh ngạc nhìn ta, nòng súng đang hướng về Seaman Mei có chút do dự.

“Ta sợ hãi ngươi tổn thương chính mình, cũng biết nơi này không thích hợp với ngươi, cho nên ta cố gắng làm việc kiếm tiền, hy vọng có thể đưa ngươi rời khỏi nơi đây, cho ngươi một cuộc sống tốt…”

“Đừng nói nữa!” Ta lớn tiếng hét lên với Seaman Mei, “Bây giờ ngươi muốn như thế nào? Thả chúng ta đi, hay là đi báo cáo, sau đó lập một công lớn?”

“Toà thành đã đề phòng mọi hướng rồi… Ta tới là để cho ngươi cái này…” Vừa nói, Seaman Mei vừa mở lòng bàn tay ra.

Đó là một hộp nho nhỏ, gần bằng quả hạnh đào. Seaman Mei cũng không tới gần, chỉ nhẹ nhàng ném vào lòng ta.

“Đó là cao trừ mùi, trong thành có rất nhiều chó săn…”

Không cần hắn nhiều lời, đương nhiên ta biết hắn có ý gì, cảm giác chua xót tràn đầy ngực ta.

“Ngươi…”

“Ta không sao… ngươi…. đi đi…” Seaman Mei chậm rãi xoay người đi về phía sau, động tác có vẻ vô lực, bóng lưng cao lớn đầy vẻ cô đơn…

“Bảo trọng…”
Bình Luận (0)
Comment