Dâm Dục Thành Bảo

Chương 7

au khi được tắm rửa sạch sẽ, ta bị kéo vào đại sảnh phía tây của toà thành.

Vừa tiến vào trong, trái tim ta lập tức co thắt lại vì sợ hãi… Chính tại nơi này, ta đã bị đối xử tàn khốc, mất đi tính năng sinh dục, đau đớn cùng thống khổ, ta không bao giờ nghĩ cơn ác mộng này lại tái diễn lần nữa, nhưng hôm nay, ta lại bị đưa đến đây để tiếp nhận cực hình như lúc đó.

Giữa đại sảnh có hai cây cột sắt thẳng đứng, một trong hai cây đang trói một thanh niên nô lệ.Ta thì bị kéo trói vào một cây còn lại.

Len lén đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, thấy hai bên đại sảnh là hai hàng tính nô có nhiệm vụ làm “công”, một hàng ta biết nhưng hàng kia thì rất lạ mặt.

“Thế nào, ngươi bây giờ nghĩ lại vẫn còn kịp đấy…”

Không biết từ lúc nào lão gia đã đi tới trước mặt ta, vì mắc bệnh sạch sẽ nên hắn cũng đã tắm rửa thơm tho, thay một bộ quần áo mới, ngay cả cái tay nâng cằm ta cũng đã đeo bao tay vào.

Thật không biết cái thứ hung khí chết tiệt vừa chui vào cơ thể dơ bẩn của ta có bị rửa đến rớt một tầng da không nhỉ…? Ta bĩu môi tự giễu, thầm cười chính mình đã đến hoàn cảnh này mà còn có tâm tư suy nghĩ đến những chuyện viễn vông.

“Chỉ cần ngươi tự tay giết chết tên xá giam kia, ta sẽ tạm tha cho ngươi…” Lão gia chậm rãi vuốt ve cằm ta, động tác đầy ưu nhã, nhưng giọng nói lại vô cùng ác độc.

“Ngươi cần phải nghĩ cẩn thận a~… Xem cái lũ tính nô hung hãn bên kia, bọn họ đều là những người mạnh nhất được lựa chọn của gia tộc Diernie đấy… Xem bọn họ to con thế kia…. Còn cả mấy viên ngọc trai này nữa… Ngươi nói ngươi có thể sống qua được mấy người?”

“Được rồi.” Không đợi lão gia uy hiếp xong, ta thoải mái nói ra lựa chọn:

” Cảm ơn lão gia cho ta cơ hội lựa chọn lần nữa… Kỳ thật, ta đã sớm hối hận rồi!” Ta khúm núm nói, cố gắng che đi ánh nhìn trêu tức.

Tại bữa tiệc ở cuối đại sảnh, có một người vô cùng xa lạ mà ta chưa gặp qua bao giờ, nhưng nhìn hắn ngồi nghiêm trang, trong mắt loé ra tia hung ác, ta có thể lý giải tại sao lão gia thay đổi chủ ý tha cho ta một mạng, nguyên do chính là hắn, người đứng thứ hai trong gia tộc Diernie, Ferdinand Van Diernie.

Trước mắt khách nhân, lão gia không thể nào nói không giữ lời, kỳ thật, khi ta bị khoá vào cây cột này thì chắc chắn ta sẽ bị hai mươi nam nhân kia chà đạp, tuyệt không có một lối thoát nào. Lão gia hỏi như thế chẳng qua chỉ muốn chế giễu ta một phen thôi, làm sao có thể thực lòng buông tha cho ta đây?

Đối với sự thay đổi đột ngột trong câu trả lời của ta, quả nhiên lão gia có chút trở tay không kịp… Hắn vốn tưởng rằng ta sẽ khó có thể lựa chọn, hoặc ít nhất sẽ có một chút do dự phân vân… Điều khiến con người thống khổ nhất chính là lựa chọn, có quá nhiều điều trước mắt sẽ làm cho người đó càng thêm hỗn loạn…

Không biết tại sao, sau mấy giây ngạc nhiên ngắn ngủi đó, trong mắt lão gia lại dâng lên một tia tiếc nuối…

“Đáng tiếc… quá muộn rồi, ngươi không còn đường để lựa chọn…”

” Lão gia, sao ngài lại có thể nói mà không giữ lời?” Ta cố ý mở to hai mắt, ra vẻ giật mình ” Ngài nói ta làm sao có thể tin tưởng ngài đây, nếu như ta có thể còn sống qua hai mươi người, ngài có thể thực hiện lời hứa của mình sao?”

“Vậy thì… ngươi chỉ có thể cầu khẩn rồi!” Vội vã rời đi, lão gia trở về đúng vị trí của hắn.

Chỉ một lát sau, thị phó đi lên tuyên bố: “Trận đầu tính nô của Ferdinand Van Diernie tiên sinh cùng Edmond De Parrabos tiên sinh chính thức bắt đầu, tỷ thí ba trận, bên nào thắng hai sẽ chiến thắng, trận thứ nhất, nô lệ của bên nào lâu bắn hơn thì thắng…”

Nghe được nội dung trận đầu mà ta suýt chút nữa cười ầm lên… Lão gia thật đúng là thông minh!

Hai nô lệ tráng kiện xinh đẹp của đối phương đi về phía ta, giống nhau, ta cũng thấy 1134 và 1190 cũng đang đi tới bên nô lệ kia. Nhắm mắt lại, cố hết sức nghỉ ngơi… Phía sau còn có nhiệm vụ gian nan đang chờ ta.

Không cần hỏi, trận đầu tiên ta thắng, đối phương cũng không phải kẻ ngu, lúc ta lơ đãng ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Diernie tiên sinh hiện lên một tia lĩnh ngộ, mà lão gia thì cười tươi như một con hồ ly mới trộm được con gà.

“Trận thứ nhất, Parrabos tiên sinh chiến thắng!… Trận thứ hai, nô lệ nào bắn tinh trước thì chiến thắng…”

Kết quả chẳng cần băn khoăn, lão gia chỉ lơ đễnh quan sát, hứng thú ngồi chờ trận đấu cuối cùng.

” Trận thứ ba, nô lệ nào còn sống cuối cùng sẽ chiến thắng…”

Mệt mỏi đến cực độ, ta cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ mơ hồ hồ, không phải nói chỉ cần sống qua hai mươi người là được sao? Tại sao bây giờ lại thành ra đến chết mới kết thúc?…

Cái tên khốn kia lại lừa ta lần nữa! Nhìn hắn cùng Diernie tiên sinh đang mỉm cười, khoé miệng của ta cũng không thua kém mà nhếch lên, lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía trước, ta thầm hạ quyết tâm: Ta nhất định phải sống sót, ta muốn bọn chúng muốn cười cũng cười không nổi.

Nhìn các tính nô đang đi tới, ta nở ra một nụ cười quyến rũ.

“Các vị ca ca thân ái… Người ta đã rất mệt rồi… lần này đừng dùng nhiều sức quá… Coi như là muốn ta chết, nhưng cũng làm ta thoải mái một chút được không…”

Tên tính nô cầm đầu nhìn ta, cũng cười một chút rồi nói: “Tin ta, nếu như ngươi thật sự chết  trong tay chúng ta, nhất định đó là hạnh phúc cuối cùng mà ngươi được ban thưởng…”

Không đợi ta mở miệng trì hoãn thời gian, một tính nô đã đem ta kéo xuống, đỡ lấy thắt lưng ta trực tiếp tiến vào, nhanh đến mức ta còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý…

” Cũng không phải không có thời gian… nhanh như thế làm gì?” Ta cố gắng lay động vòng eo, dụ dỗ tên nam nhân cường tráng đang cưỡi trên người, “Chậm một chút… chậm một chút mới đủ vị….”

“Ngươi lầm bầm gì mà lắm thế… che cái miệng hắn lại cho ta!…”

Hoang dâm, hỗn loạn… ta không thể khống chế mà ở dưới thân nam nhân quay cuồng… Ngược lại, đau đớn càng làm cho ta hưng phấn… vì đó chính là minh chứng ta vẫn còn sống trên đời.

Trong miệng, dạ dày cùng hậu đình đều tràn đầy tinh dịch của bọn tính nô… thỉnh thoảng lại tuôn ra, sau đó lại bị tinh dịch mới mạnh mẽ tràn lấp… Nhìn kim đồng hồ trên cửa đại sảnh đang tiến sang vòng quay mới, ta bắt đầu tàn nhẫn mà tính toán xem tên thanh niên kia bao lâu nữa thì chết…

Có cái gì đó đang tung bay trước mắt ta… thiên sứ sao? Đẹp quá…

Chung quanh hình như có tiếng người nói ồn áo, một giọng nói không rõ truyền vào trong tai:

“Lão gia… người của Diernie tiên sinh hình như không ổn …”

“Không được dừng!”

“A!!!!” Một tiếng kêu đau đớn của tên nô lệ vang lên.

“Chỉ cần còn một hơi thở, cũng phải tiếp tục cho ta!” Diernie tiên sinh nóng nảy gầm lên, thật sự bị thua sẽ mất mặt đến vậy sao?

Lực đạo đang tàn phá bừa bãi trong người dường như càng thêm điên cuồng, quả thực như muốn lấy cái mạng nhỏ của ta vậy… Rõ ràng tính nô của Diernie cũng sẽ bị liên quan, sợ hãi mà cố gắng làm cho ta sớm thấy tử thần.

Thân thể ta đã bị hành hạ thê thảm, mặt cũng sưng to như đầu heo, nếu như ta nói ta là một vận động viên đấm bốc, nhất định sẽ có người tin mà không cần bàn cãi.

Tại sao không trực tiếp bóp cổ ta? Như vậy chẳng phải sẽ càng nhanh hơn sao… Hai nô lệ một trước một sau ôm lấy ta, đồng thời tiến thẳng vào trong cơ thể… Ta có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hậu huyệt bị xé rách… Đây gọi là cái mông nở hoa sao? Ta cư nhiên còn có tâm tình nghĩ tới những chuyện thế này…thật không thể không tự bội phục thần kinh cứng cỏi của bản thân mình… Ta muốn sống sót… nhất định phải sống sót.

Kết quả? Khuôn mặt tươi cười của lão gia đã gián tiếp nói lên điều đó.

Hắn vô cùng vui vẻ đi tới trước mặt ta, rõ ràng mắc bệnh sạch sẽ thế mà lại lấy tay nâng khuôn mặt tràn đầy tinh dịch của ta lên, mặt dù vẫn đeo bao tay, nhưng đây cũng có thể coi là vinh dự to lớn.

“2078… Ngươi đã giúp ta thắng trận này… Nói đi, ngươi có yêu cầu gì, cứ việc nói ra, ta sẽ giúp người hoàn thành tâm nguyện.”

Tay hắn rời khỏi mặt ta, cầm lấy một cái bao tay mới từ trong tay thị phó, đúng là dù hắn vui vẻ nhưng vẫn không cách nào chấp nhận sự dơ bẩn của ta.

Nhìn hắn đắc ý tươi cười, đột nhiên ta lại khát khao muốn trêu đùa hắn.

Lão gia thân thiết nói với Ferdinand Van Diernie:

” Diernie thân ái, ta đã cùng với nô lệ này đánh cuộc, nếu như hắn thắng ta sẽ đáp ứng hắn một yêu cầu, ngươi đến làm chứng, kẻo người ngoài lại bảo ta không giữ lời hứa…”

Thích thú liếc nhìn ta một cái, quả nhiên hắn vẫn nhớ rõ những lời chỉ trích của ta:

” Ngươi muốn cái gì? 2078… Tiền tài? Quyền lực?… Ngươi cũng có thể rời khỏi nơi này… Ta sẽ cho ngươi tự do!”

Tự do? Hai từ này thật sự tràn đầy hấp dẫn, ta cũng tự biết hai tròng mắt của ta cũng đang toả sang chói lọi, mà lão gia đương nhiên cũng nhìn ra. Hắn ung dung đứng dậy, chuẩn bị tuyên bố ta được trả tự do…

“Nói đi, tiểu tử may mắn, ngươi có nguyện vọng gì?”

Dùng tất cả khí lực cuối cùng để ngẩng đầu lên, tinh dịch từ khoé miệng ta chảy xuống, cái miệng bị đánh sưng đến biến hình chậm rãi mở ra, hướng lão gia lộ ra một nụ cười vô cùng xấu xa, ta khẽ bảo:

“Ta muốn ngươi… hôn ta…”

Lão gia trong chớp mắt mặt đen như đáy nồi, đến nỗi Diernie tiên sinh vốn đang tâm tình khó chịu cũng phải bật tiếng cười to.
Bình Luận (0)
Comment