Dâm Dục Thành Bảo

Chương 9

Ta rón rén mở cửa phòng, nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ chuẩn bị bò lên giường, đột nhiên một âm thanh hét lên khiến ta giật mình bất động.

“Ngươi đi đâu?” Một bóng đen xông tới trước mặt ta, bàn tay nắm chặt đôi vai gầy yếu.

Ta trừng to mắt ngây ngốc nhìn hắn, kinh ngạc mở to miệng: “Mei?”

Seaman Mei đầy tức giận, nhưng cũng có thể thấy được vài tia lo lắng: “Nói! Ngươi đi đâu?”

Ta cứng đờ từ từ đưa ra một miếng bánh ngọt nát vụn, giơ lên trước mặt hắn…

“Ta… đói bụng…”

Seaman Mei sững sờ nhìn cái thứ bánh ngọt không rõ hình dáng, một lúc lâu mới nói: ” Ngươi… ngươi đi ra ngoài tìm đồ ăn?”

Ta bất đắc dĩ gật đầu, nhờ ơn của hắn, cái bánh ngọt ta vất vả “nhập cư trái phép” đi chôm đã biến thành một cái đống nát vụn.

“Việc nhỏ đó, ngươi sai người hầu đi làm là được rồi… Sao phải tự mình lén lút…”

Seaman Mei cẩn thận lấy miếng bánh nát trong tay ta ra, cầm khăn lau sạch sẽ đôi tay dính đầy mỡ kem trơn dính.

Ta hung hăng liếc cái tên vô lương tâm kia, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải vì nghĩ ngươi sắp đến sao? Sợ người hầu lúc đưa bánh ngọt tới đụng phải ngươi, nên ta mới chính mình chạy đi…”

Thân thể cứng ngắc của Seaman Mei chậm rãi buông lỏng, mở to hai tay ôm ta vào trong lòng: “Ngươi thật là… làm ta sợ muốn chết…”

“Sao vậy?… Gần đây có chuyện gì xảy ra sao? Ngươi khẩn trương như thế làm gì?”

Ta thật vất vả mới giãy ra khỏi lòng hắn, cố gắng hít thở một chút không khí rồi hỏi.

“Không có, không có gì xảy ra hết…” Seaman Mei nhẹ nhàng cọ xát vào cổ ta, mưu toan dùng thân mật để tránh né câu hỏi.

” Tiểu yêu tinh… ta rất nhớ ngươi…”

Nghĩ muốn lừa gạt ta? Không dễ dàng như thế đâu!

Ta tươi cười ngọt ngào mặc hắn sờ loạn lên thân thể, chậm rãi cởi quần hắn, thò tay túm lấy cái thứ đang bừng bừng phấn chấn vươn lên, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Ô…. làm như thế…. tiểu yêu tinh…”

Dục vọng bị ta khống chế, dương khối của Seaman Mei say mê run rẩy trong tay ta.

“Ngươi đúng là tiểu yêu tinh!”

Gầm lên một tiếng, hắn thô bạo kéo quần ta xuống, ngón tay thuần thục mà mò tìm mật huyệt.

Đẩy hắn ra, ta nhẹ nhàng lắc mình đi tới bên giường, lay động thân thể chậm rãi cởi hết tất cả, nụ cười ngọt ngào quyến rũ như gọi mời. Seaman Mei làm sao chịu được kích thích như thế, hai mắt bốc lửa nhìn chằm chằm vào hạ thể của ta, rồi mãnh liệt lao vào.

“Chờ một chút…. đừng lại đây… ta muốn ngươi đứng đó nhìn một chút….” Hai tay ta ngăn hắn lại, ưu nhã nằm xuống cái giường mềm mại, hai chân mở thật to, nơi riêng tư hoàn toàn bày ra trước mắt hắn. Seaman Mei ngây ngốc mà nhìn nhất cử nhất động của ta, phân thân của hắn vì dục vọng mà đứng thẳng lên run rẩy.

“Tiểu yêu tinh….” Không để ý đến ta ngăn cản, Seaman Mei bò lên giường, dùng thân thể to lớn của hắn bao trùm lên ta.

“Cho ta… bảo bối…”  Hắn thô lỗ siết chặt tay chân ta, một phát tiến thẳng vào trong cơ thể.

Cắn răng nhịn xuống những tiếng rên rỉ vì đau đớn, ta dùng sức co rút lại mật huyệt, hung hăng tóm chặt lấy hung khí thô to, làm cho hắn không tiến thêm được chút nào nữa.

“Tiểu yêu tinh…. tiểu bảo bối…. cho ta…. cho ta vào….” Seaman Mei cố gắng di chuyển thắt lưng cường tráng, nhưng không cách nào vào được, nôn nóng đến mức mặt đỏ bừng bừng, đầu đầy mồ hôi.

Khiêu khích mà liếm cắn đầu v* đen hồng của hắn, ta hấp dẫn hừ nhẹ: “Nói cho ta biết… gần đây có chuyện gì…. tại sao vừa nãy ngươi lại khẩn trương như vậy…?”

“Không… không có…. Aaa!”  Hung khí bị ta kẹp mạnh một cái khiến Seaman Mei giọng nói đứt quãng.

Uyển chuyển giãy dụa vòng eo, thân thể không ngừng cọ xát vào hắn, ta như thôi miên mà ghé vào tai hắn thì thầm: “Nói cho ta biết đi… ngươi nói đi…”

“Được rồi…. là lão gia, một văn kiện quan trọng của lão gia bị tiết lộ…. vài mối làm ăn bị phá huỷ, đối với.. ư…. đối với gia tộc tổn thất rất lớn… cho nên… gần đây…. gần đây kiểm tra rất… ư… nghiêm…”

Ý chí bị dục vọng chi phối mà hoàn toàn sụp đổ, Seaman Mei đứt quãng đem hết những chuyện gần đây kể cho ta nghe.

Ta xoay người đè lên hắn, tức giận chất vấn: “Chẳng lẽ… ngươi vừa rồi khẩn trương như thế, là nghi ngờ ta là… nội gian?”

“Sao thế được…”  Seaman Mei nhìn ta.

“Ta…. chỉ là lo lắng… ngươi …. chuyện lần trước… lão gia vẫn canh cánh trong lòng… ta sợ… hắn…”

“Ồ… Mei…” Cúi xuống hôn hắn thật sâu, “Xin lỗi… hiểu lầm ngươi rồi…”

Cố gắng buông lỏng cơ thế, ta chậm rãi ngồi xuống, đem hung khí của Seaman Mei tiến vào trong cơ thể. Cho đến khi cái mông của ta chạm vào bụng hắn, cả hai mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Không đợi ta thích ứng, hắn đã tóm lấy vòng eo của ta, tàn nhẫn mà quất xuyên, trên giường chỉ còn phát ra tiếng ngâm nga dâm mỹ, thi thoảng là tiếng rên rỉ hô đau của ta cùng nụ cười dâm đãng của Seaman Mei.

“Hắc hắc… tiểu yêu tinh…. hôm nay ngươi đừng mong ngủ tiếp…”

Cứ như vậy, cho đến khi làm xong, ta đã mệt đến mức tê liệt nằm trên giường không nhúc nhích. Seaman Mei ôm ta nằm song song, một tay vẫn không ngừng ra vào trong cơ thể, mật huyệt tràn đầy tinh dịch của ta bị ngón tay hắn đùa bỡn phát ra tiếng vang nhớp nháp.

Vì một chút thời gian nghỉ ngơi, ta cố gắng chống đỡ mệt mỏi tán gẫu cùng hắn.

“Gần đây có chuyện gì thú vị không?”

“Thú vị? … hình như không có…” Seaman Mei lơ đãng trả lời, “Vừa mới có thêm 15 nô lệ, trong đó có một người là song tính…Lão gia bây giờ mỗi ngày đều chìm đắm với cái thứ nam không ra nam nữ không ra nữ đó, căn bản mặc kệ mọi chuyện của gia tộc… Các trưởng lão đã có chút bực bội rồi.”

“Ồ… sao nữa…?” Ta nhắm mắt lại, nửa mê nửa tỉnh ứng phó, nhưng ngón tay đang ngọ nguậy trong cơ thể thật khiến người ta khó chịu.

“Còn có… vài ngày nữa, chính là mùa săn bắn rồi, tất cả người hầu đều vội vàng bố trí toà thành cùng khu biệt thự săn bắn, từ mai chắc ta cũng rất bận, phải huấn luyện 50 nô lệ để làm trò vui cho cuộc thi lần này…”

“Ừ…”

“Cho nên…” Seaman Mei đột nhiên xoay người lại đặt ta ở dưới, hung khí thô to thoáng một cái lại đâm vào hạ thể ta, lãnh khốc kéo ta từ trong cơn mê trở về với hiện thực.

“Cho nên… ngươi tốt nhất nên bồi thường cho ta vài ngày… Không có thân thể ngươi, ta biết sống thế nào đây?”

Quất xuyên lại một lần nữa bắt đầu, so với trước kia lại càng thêm kịch liệt. Seaman Mei như kỵ binh rong ruổi trên thân thể ta, bướng bỉnh yêu cầu ta đáp lại. Chuyện mây mưa chưa từng có khoái cảm làm ta vô cùng mệt mỏi, vô lực mà lay động theo tiết tấu của hắn, hạ thể bị quất vào đau đớn, nhưng lại không đành lòng nói ra hai chữ “dừng lại”.

Không lâu sau, ta vì sự mềm lòng của mình mà phải trả một cái giá bi thảm, khi ta không chịu được mà cự tuyệt, Seaman Mei sớm đã biến thân thành dã thú, chỉ biết hùng hục lao đầu vào nhấm nháp thân thể ta, không nghe được bất cứ ngôn ngữ gì.

“Ta…. ta không chịu được… Mei… cầu ngươi…. dừng lại…A…. đừng…”

“Yên tâm, tiểu yêu tinh….. nhất định ngươi có thể mà….” Seaman Mei qua loa hôn ta, rồi lại tiếp tục phóng đãng xông tới.

“Ô….ngươi…. ta sẽ bị ngươi làm chết mất ….” Seaman Mei điên cuồng cắm quất không ngừng, “Nơi này của ngươi quả thực như bôi thuốc mê, làm cho người ta không thể nào dứt ra được.”

Tất cả tiếng rên rỉ khó chịu của ta đều bị che lại trong chiếc gối mềm mại, dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại thân thể của Seaman Mei nặng nề mà áp vào lưng ta… cắm vào thật sâu… rút ra… lại cắm vào.

Sắc trời dần dần sáng lên, lo sợ bị thị phó phát hiện, Seaman Mei không cam lòng mà vội vã đem một cỗ tinh dịch cuối cùng bắn vào trong cơ thể ta, rồi nhanh chóng xoay người mặc quần áo.

Ý thức của ta trở nên hỗn độn, mơ màng nhìn hắn ôm ta sang một bên, đổi lại ga trải giường sạch sẽ, rồi lại ôm ta đặt xuống giường, tách hai chân ta ra, ngón tay thuần thục mà lấy ra những thứ của hắn, sau đó lau khắp người ta. Ta như một con búp bê không còn cảm giác, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Nhẹ nhàng giúp ta kéo chăn, Seaman Mei ôn nhu hôn nhẹ vào trán, “Ngủ đi, bảo bối… nhớ kỹ… trong mộng …phải có ta…”
Bình Luận (0)
Comment