[Đam Mỹ] Chân Ái

Chương 24

"Chỉ vì một que kem, sao cậu có thể xuống tay độc ác như vậy?", Nghĩa nằm trên giường làm giọng trách móc.

"Tôi đối với cậu như vậy là còn nhẹ đấy. Cậu còn dám ngông cuồng nữa xem", tay Đông đang bôi thuốc trên mặt Nghĩa cố ý hơi nhấn xuống.

Nghĩa không chút tỏ ra đau đớn, trên mặt hoàn toàn là một biểu hiện đau lòng. Đông nhìn cũng có chút thương tâm đành nhẹ giọng:

"Đau không?"

Nghĩa khẽ mỉm cười lắc đầu. Chỉ một lời này cậu đã có thể hoàn toàn bình phục, tâm tình cứ thế mà tốt phơi phới.

"Cậu nghĩ trình độ tôi ở mức nào mà phải lo như vậy?", Đông dùng tay xoa nhẹ vết bầm.

"Tôi thích như vậy"

"Thích ăn đấm?"

"Cậu làm gì tôi cũng thích", Nghĩa đưa ánh mắt đầy tình ý đến Đông.

"Cậu dẹp mấy câu vớ vẫn như vậy được không?"

"Cậu lay động à?", Nghĩa đá lông mày, nở nụ cười gian tà.

Đông trừng mắt, đưa tay lên như muốn làm hai bên mặt Nghĩa cân xứng. Nghĩa nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nắm tay Đông đặt xuống xoa xoa vết bầm, bên trong mắt ánh lên sự hạnh phúc.

"Đống đồ đó cậu kiếm đâu ra?", Đông vô tình cắt ngang giây phút tận hưởng của Nghĩa.

"Tôi mượn của bạn".

"Trên áo vẫn còn mác", Đông không chút thay đổi sắc thái.

Nghĩa nghe qua như sét đánh ngang tai. Tại sao lại có một sơ hở ngốc nghếch như vậy?

"Chắc áo đó mua về nhưng chưa mặc", Nghĩa cố gắng chống chế.

"Thật sao?", âm trầm phát ra nhẹ nhàng nhưng Nghĩa cảm thấy như ngàn cân đang đè lên ngực.

Sau một hồi cân nhắc Nghĩa khẽ đáp: "Thật"

"Chắc chứ?"

Lại thêm một đoạn tĩnh mịch. Từ gáy đến sống lưng Nghĩa như có một làn gió từ bắc cực quét tới.

"Tôi xin lỗi", Nghĩa ngập ngừng, mặt tái không còn giọt máu. "Cậu biết rồi sao?"

"Tôi đã nói tôi biết tất cả mà", Đông vẫn nhẹ nhàng xoa lên vết bầm, mặt không hề có chút biểu hiện khác lạ.

"Sao cậu biết?", người Nghĩa trở nên căng cứng từ bao giờ.

"Lúc trước tuy cậu không chưng diện nhưng trên người toàn đồ mắc tiền, có hôm tài xế đợi cậu trước cổng nữa suy ra cậu rất giàu. Cả khoa toán chỉ có lý lịch đoàn viên của cậu là không minh bạch suy ra gia thế cậu không tầm thường. Tôi chỉ đợi xem cậu diễn sâu được bao lâu"

Nghĩa cố hít một hơi, lấy chút không khí thiếu hụt từ nãy đến giờ, chấp nhận chuyện sắp xảy đến. "Cậu sẽ không..."

"Cậu nghĩ tôi ấu trĩ như cậu sao? Cậu giàu hay nghèo cũng không ảnh hưởng đến tôi. Cậu thấy tôi có thiếu thốn lắm không? Lương tháng của tôi vẫn rất dư giả đấy", Đông nhếch môi, lườm người nằm dưới.

Nhận được cái lườm này, Nghĩa như thoát khỏi cõi chết, sắc mặt nhanh chóng có sức sống trở lại, ánh mắt sáng bừng bật dậy.

"Cậu không giận tôi à?"

"Giận làm gì. Cậu xem tôi là người ngoài, muốn lừa gạt tôi thì chịu thôi"

Nghĩa chồm tới đẩy Đông ngã xuống, đem đầu nhằm vào ngực vào cổ Đông mà cọ liên hồi. "Xem biểu hiện giận dỗi của cậu kìa.Tôi sẽ không bao giờ giấu cậu gì nữa đâu".

Đông bị tóc của Nghĩa làm cho nhột, vừa cười vừa lấy tay đẩy đầu Nghĩa ra. "Xem như cậu còn biết tiến bộ".

Bao gánh nặng lâu nay trong phút chốc trút bỏ một cách dễ dàng, khỏi phải nói tâm trạng của Nghĩa hiển nhiên hưng phấn tột độ.

Từ nay sẽ không cần giấu giếm nữa, không mang cảm giác lừa dối cậu ta nữa, có thể thoải mái với cậu ta... chỉ nghĩ thôi đã thấy vui sướng lắm rồi. Đến tận nửa đêm Nghĩa vẫn cứ thế mà cười, cười một mình chán lại kéo Đông nói chuyện, không quan tâm Đông đã buồn ngủ díp mắt chỉ nằm đó ừ hử cho qua chuyện.

"Đông Đông", Nghĩa quay mặt về phía Đông, lay nhẹ thân thể trước mặt.

"Hửm"

"Có chuyện này cậu nhất định phải nói với tôi", sau một hồi đắn đo Nghĩa mới nói đến vấn đề này.

"Ừm", Đông chỉ phát ra âm thanh, không hề quan tâm người bên cạnh đang lảm nhảm gì.

"Cậu rõ là nhớ chuyện đêm ở Long An. Vậy sao còn phớt lờ tôi?"

Không gian rơi vào một khoảng im lặng. Đông đã thở đều.

"Này, tôi đang hỏi cậu đó", Nghĩa giật chiếc gối về phía mình khiến đầu Đông bị lệch khỏi vị trí thoải mái.

"Hỏi gì?", Đông nhăn nhó

"Cậu xem tôi là gì?"

"Tôi muốn ngủ", Đông di chuyển thân mình, đưa đầu tìm vật mềm mịn kê bên dưới.

Gối lúc nãy bị Nghĩa kéo sát vào người, Đông tìm được gối vô tình tựa đầu vào ngực Nghĩa ngủ ngon lành.

Nghĩa làm sao chịu được loại tấn công này, không có cách nào quấy rối nữa. Nghĩa đưa tay vuốt nhẹ lớp tóc ngắn ngắn gần tai Đông, thì thầm trong bóng đêm tĩnh mịch: "Tôi không rõ xem cậu là gì, đối với cậu như thế nào, nhưng chắc chắn rằng một chữ thích không thể diễn tả hết được".

Nghĩa thở dài một tiếng, theo thói quen ôm Đông vào lòng từ từ đợi giấc mơ đến.

---

Ngày Nhà giáo Việt Nam được xem là một trong những sự kiện lớn nhất trong năm của trường sư phạm. Một chuỗi các hoạt động diễn ra liên tục từ sáng đến tối với sự tham gia của cả giảng viên và sinh viên. Đây là cơ hội để người dạy và người học gần gũi hơn, các khoa có thể giao lưu văn hóa với nhau thông qua các hoạt động vui chơi, mua bán các mặt hàng, còn có hội thi văn nghệ mang đậm bản sắc mỗi khoa.

Sau khi đến trường, Nghĩa và Đông trở về khu vực khoa mình. Mỗi khoa phụ trách một khu vực bao gồm trò chơi, bán một số mặt hàng handmade và đặc biệt nhất là gian hàng ẩm thực. Dưới ba tấm dù lớn giăng trên cao, các khoa cùng tất bật dựng địa bàn cho mình và sơ chế thức ăn. Ở phía trước, sân khấu đã trang hoàng lộng lẫy, mở nhạc tưng bừng làm không khí càng thêm rộn ràng.

Đến giờ lành, thầy hiệu trưởng lên sân khấu phát biểu ngắn gọn trong năm phút, lễ hội chính thức bắt đầu. Vì muốn kiếm thêm quỹ hoạt động từ thiện, câu lạc bộ của Đông phụ trách cả quầy hàng handmade và gian hàng ẩm thực. Đông trực tiếp đảm nhiệm món bắp xào khiến hội chị em cứ thế vây kín trước gian hàng, khu vực khoa lý nhờ đó luôn trong tình trạng quá tải.

Lê Tuyền hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của Nghĩa, trước giờ cậu chưa bao giờ tham gia các sự kiện ngoài thể thao, vì thế không hề có phân công nhiệm vụ cho Nghĩa. Sau khi giúp Lê Tuyền trang trí gian hàng, Nghĩa ăn không ngồi rồi liền đi tìm Đông. Phải vất vả một lúc mới tiếp cận được quầy bắp xào, nơi Đông và Minh Phương đang tất bật xoay sở.

Đông vẫn vẻ mặt bình thản như mọi khi hướng về chiếc chảo khổng lồ trước mặt, quét một khối bơ to tướng thả vào chảo, đảo một chút rồi tiếp tục đổ một lượng lớn bắp vào, thỉnh thoảng hơi ngước mặt lên nở nụ cười chết người khiến đám fan nữ nghiêng ngã. Đông xào hoàn toàn bằng bơ, bắp là loại bắp Mỹ vàng ươm, thanh ngọt, lại thêm lượng ruốc đổ vào không tiếc tay nhuộm đỏ cả chảo bắp, nếu không phải là Đông đứng bán thì với chất lượng này, món ăn cũng sẽ bán rất chạy. Đông vốn không hứng thú với những việc mang tính con gái nhưng vì sự hưng thịnh của câu lạc bộ, Đông đã thọ giáo Minh Phương để có những thao tác trộn bắp thuần thục trước thiên hạ. Minh Phương hỗ trợ Đông đưa thành phẩm đến tay khách hàng và thu tiền. Dù cả hai phối hợp rất ăn ý nhưng lượng người hâm mộ kéo đến không ngừng, cơ bản là không thể đáp ứng kịp. Đông cho bổ sung hai gian hàng nước uống và khoai tây lắc kế bên để giảm tải nhưng tình hình vẫn không khá hơn là mấy.

Đông mỉm cười khi thấy Nghĩa đặt bếp và chảo xuống bên cạnh. Bộ đồ nghề này Nghĩa vừa lên văn phòng khoa lấy xuống, tuy kích thước không lớn như của Đông nhưng vẫn có thể giúp giảm tải phần nào.

"Cậu bán hay cho vậy?", nụ cười trên môi Đông vụt tắt khi Nghĩa vét một lần nửa hủ bơ.

"Vì bơ cứ dính vào nhau không chịu tách ra", Nghĩa cười trừ rồi quay lại đảo bơ trong chảo như không có chuyện gì.

Được một lát Đông lại quay sang trừng mắt.

"Cậu bán hay làm từ thiện vậy?", lúc nói hết câu, ruốc đã tràn lên trên miệng chảo của Nghĩa.

"Tôi thấy cậu đổ cũng phóng khoáng mà"

Đông nắm xẻng trong chảo lên muốn đâm vào não của tên phá hoại bên cạnh. Nghĩa lại cười trừ, kéo tay Đông trở về nơi làm việc.

Tuy lúc đầu có hơi không thuận lợi nhưng về sau Nghĩa cũng đã thành thục hơn. Có một bất cập mà cả Đông và Nghĩa đều không ngờ tới, việc hai chàng trai cùng xào bắp đã kéo thêm một lượng khách hàng đông hơn lúc nãy, ý định trợ giúp của Nghĩa đã phản tác dụng hoàn toàn.

"Chảo cuối rồi, hết mẻ này chúng ta có thể thảnh thơi rồi", Đông cười vui vẻ khi lượng bắp đã hết veo.

Đứng xào liên tục như vậy, người vây quanh kín như vậy không thể tránh khỏi mệt mỏi. Nghĩa cũng hớn hở ra mặt vì có thể cùng Đông thư thái dạo chơi vòng quanh. Ở đời ai biết được chữ ngờ, nụ cười trên môi hai chàng trai chợt trở nên méo xẹo.

"Hả!!!", cả hai cùng trố mắt nhìn bịch bắp khổng lồ vừa rơi xuống bàn.

Vì bán quá chạy hàng nên Minh Phương vừa cho người mua thêm. Minh Phương đứng đằng sau, vui vẻ đưa tay vỗ vai hai chàng trai: "Cố lên!"
Bình Luận (0)
Comment