[Đam Mỹ] Chân Ái

Chương 4

“Nghĩa!”

Nghĩa lập tức đón lấy bóng được chuyển phát nhanh từ Thành Trung, nhanh chóng cùng bóng vượt qua hàng phòng ngự cuối cùng. Với lực chân vừa phải nhưng góc độ cực kì chuẩn xác, 3 giây sau thủ môn đội bạn đã ngậm ngùi vào gôn nhặt bóng.

Tám giờ sáng thứ tư hàng tuần, sân Chảo Lửa số 4 là điểm tụ tập của Nghĩa và các đồng đội. Nghĩa đã đưa ra lời hẹn ước này cùng bá quan văn võ trong chi hội từ năm nhất, cùng nhau nổi loạn trên sân bóng là cách nhanh nhất để các chàng trai hiểu nhau và đoàn kết hơn. Phương pháp này quả thật rất hiệu quả, bá quan đoàn kết thì tự khắc sẽ cùng nhau tham gia các hoạt động của liên chi hội. Hai năm qua, Nghĩa chưa từng tốn công vận động quần hùng cũng không cần xuất hiện ở bất kỳ sự kiện nào khác ngoài những giải bóng đá, vừa giữ được vẻ lạnh lùng, tôn nghiêm của bản thân mà chi hội Toán 3A cũng hiển hách được công nhận là chi hội xuất sắc của khoa.

Nghĩa lắc đầu mấy cái, mồ hôi vương trên tóc sảng khoái bắn ra. Đưa tay quệt những giọt mồ hôi lăn trên gò má tuấn tú, Nghĩa bình thản bước ra ngoài biên uống nước, nhường chỗ luyện tập cho đồng đội.

“Đông Đông”

“ĐM chuyền lẹ đi”

“Đông Đông, không qua được đâu”

“Mày màu mè với ai chứ, bố mày đang ở không này”

Lúc này Chảo Lửa đã nhộn nhịp hơn khi đội Nghĩa mới đến, hầu như sân nào cũng đều có các cậu trai đang tranh nhau quả bóng, cười nói, la hét, chửi rủa các kiểu. Nghĩa nhẹ ngoái đầu ra sau hướng sân số 5, nơi âm thanh í ới phát ra. Nghĩa tích tắc ngưng hoạt động khi nhận ra phía bên kia, Đông đang vùng vẫy giữa một vòng nhốn nháo. Đông liên tục dùng kĩ thuật cá nhân đưa bóng qua lại, lách tới lách lui, không có ý định tấn công hay lui về, rõ là đang màu mè thể hiện bản thân, không cho người khác đoạt bóng dù là ai đi nữa. Đúng vậy, hai năm qua chưa từng có ai đơn phương cướp được bóng từ chân Đông. Đông vui vẻ vùng vẫy uốn lượn giữa vòng vây, mặc cho đội bạn khí thế hừng hực, mặc cho đồng đội chửi réo inh ỏi, lúc này, cậu chỉ quan tâm đến niềm vui của bản thân. Dưới ánh nắng buổi sáng, gương mặt Đông càng toát lên vẻ thanh tú, những giọt nước trong veo từ ngọn tóc lăn dọc theo gò má, dựa vào lực đưa đẩy của cậu mà tung ra xung quanh, ánh mắt cùng nụ cười toát lên vẻ lanh lợi khác hẳn kiểu cười lạnh lùng thường ngày, tỏa sáng như muốn tranh mất phần hào quang của nắng.

Đột ngột vấp phải chân đối phương, Đông mất tự chủ, thân trên đổ về phía trước, Nghĩa bất giác căng thẳng nhỏm người lên. Đông nhanh chóng xoay người, đưa vai và lưng ra tiếp đất, hoàn toàn tránh được cảnh té sml. Nghĩa thở ra một tiếng, cảm giác nhẹ nhõm lạ thường. Cả sân bóng cười vang trước sự thể hiện thất bại của Đông. Cậu nằm ngữa ra sân, tay chân thả lỏng, lồng ngực phập phồng nhanh hơn bình thường đưa không khí ra vào liên tục nơi bờ môi tươi tắn. Trường vừa cười vừa lắc đầu đưa tay ra, Đông khẽ cười nắm lấy thuận thế đưa toàn thân đứng lên, từ từ ra biên mà thở.

“Nhìn gì chăm chú vậy? Đi thôi”

Thành Trung làm Nghĩa chợt tỉnh giấc, cậu không nhận ra mình đã xoay toàn thân về hướng sân số 5 từ lúc nào. Thành Trung theo quán tính, nhìn theo hướng của Nghĩa.

“Là Lý 3A”. Thành Trung lên tiếng

“Mày biết à?”. Nghĩa phủi mông đứng lên, hơi nheo mắt nhìn Thành Trung vì ngược nắng.

“Đội có chiến thuật bài bản nhất khoa lý. Sắp tới nếu không cùng bảng thì cũng sẽ gặp trong trận chung kết thôi”.

“Chắc gì mày vào được chung kết mà gặp người ta”. Nghĩa nhếch môi có ý chế nhạo.

“Mùa giải cuối rồi, đội mình chắc chắn phải thắng mà ha ha”. Thành Trung cười lớn, chợt nhỏ giọng lại, đá mắt về phía Đông: “Thấy thằng kia không? Huấn luyện viên đấy, kĩ thuật rất vượt trội, năm ngoái đội này ẵm hết giải khoa lý đấy”.

“Ừ. Về thôi”. Nghĩa quay lưng bước để mặc Thành Trung nhặt túi xách chạy theo.

---

“Năm vừa rồi, tiếp sức mùa thi, tổ chức chương trình vì trẻ em khó khăn, dạy học miễn phí … Con sống chưa đủ tốt sao? Con đã làm gì sai hả?” Đông oán trách khi người kia chọn vị trí sau lưng mình. “Rõ là môn xác suất thống kê, là xác suất thống kê đấy, khoa cậu không có sao phải sấn qua khoa tôi học như này?” Đông buồn bực, vẫn giữ mặt bình thản không hề quay xuống dưới lấy nửa cái.

“Đông Đông”. Âm thanh từ phía sau phát ra

Vì là lớp của khoa lý, nên mọi người ở đây đều biết Đông, cậu dù có là gì đi nữa cũng không thể phớt lờ khi có người gọi mình đành bất đắc dĩ hơi nghiêng đầu lại.

“Tôi không có nhóm”

“Nói tôi làm gì?”. Đông nghĩ lại lần trước mình cũng hơi không tốt khi xưng hô mày tao với người này, dù gì cũng chưa tính là quen nên gọi mày tao kiểu bạn bè cũng không phải, hắn cũng chỉ là mặt dày kì quái chứ không phải gây gỗ gì nên gọi mày tao kiểu thô lỗ cũng không nên. Dù sao ở hoàn cảnh trăm dân xung quanh như này, cậu điềm đạm vẫn sẽ tốt hơn.

“Tôi chỉ quen mình cậu”

“Chắc quen”, Đông buột miệng. “Nhóm tôi đủ người rồi”

“Còn chưa biết có chia nhóm hay không, cậu sao có thể đủ rồi?”

“Tên này thật sự là có cấu tạo khác thường, mặt bọc bởi da Ngưu Ma Vương chắc. Nói như vậy còn cố ý không hiểu được sao?” Đông chưa hề gặp qua loại quí hiếm này. “Còn chưa biết có chia nhóm không cậu đòi có nhóm gì?”

“Tôi đặt chỗ trước”. Nghĩa vừa cười vừa đưa cho Đông một tờ giấy:

“Danh sách nhóm Nam Thần:

1. Trương Hữu Đông – MSSV: K34102015

2. Trần Trọng Nghĩa – MSSV:......”

Đông đứng hình 1 giây. Tên này đưa Đông từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, hắn quá tỉnh. Suy nghĩ kì lạ tại tiếp tục hiện ra: “Rốt cuộc là đĩa bay cất ở đâu vậy?”

“Sao cậu không ghi mã số sinh viên?”.

“Tôi không nhớ, cũng không mang thẻ sinh viên”. Nghĩa hơi ngượng.

“Sinh viên năm ba?”. Đông nghi hoặc, không thể tin được có người học ba năm không nhớ mã số sinh viên.

“Trước giờ toàn người khác ghi hộ, đi thi thì cầm thẻ chép vào. Cơ bản là không có gì để nhớ”.

“Ừ”, Đông tỏ vẻ không quan tâm, quay lên tiếp tục ký giấy tờ gì đó. Tay làm việc nhưng đầu vẫn không thôi nghĩ “Trần Trọng Nghĩa. Nguy hiểm thật. Mình phải học thêm cơ khí, nhanh chóng sữa đĩa bay cứu lấy hành tinh này”. Cậu chợt nhận ra đã vô thức điền tên người kia vào một tờ kế hoạch. "Mình bị người ngoài hành tinh hút não rồi". Đông thoáng đỏ mặt, theo quán tính đưa mắt liếc nhanh một vòng xung quanh, không ai phát giác, nhanh chóng lật sấp đống giấy nhét vào túi đựng hồ sơ, làm như không có gì xảy ra. Tất cả diễn ra gãy gọn chỉ trong 1 giây, 1 giây cũng đủ khiến Nghĩa thích thú vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment