[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 55

Kỳ Phong sơn cũng náo nhiệt giống như hai ngày trước.

Tạ Lệ cố ý đến sớm hơn giờ Diệp Thiếu Ân hẹn nửa tiếng đồng hồ, anh chưa xuống xe đã nghe tiếng nhạc náo nhiệt hòa lẫn tiếng la hét không ngừng và tiếng ô tô nổ vang rền.

Khi anh bước xuống xe, toàn bộ những người tụ tập ở Kỳ Phong sơn đều nhìn anh, anh nghe tiếng huýt gió lẫn tiếng hoan hô.

Những người này nhận ra anh lúc anh đua xe với Đại Hào. Đại Hào là người khá nổi tiếng trong giới đua xe ở Kỳ Phong sơn, buổi tối hôm ấy hắn lại thua Tạ Lệ thê thảm. Vì vậy Tạ Lệ ở trước mặt những người này cũng có tên tuổi.

Khi đó Tạ Lệ đi rất vội vàng, bây giờ tiếng huýt sáo và hoan hô anh đều giành cho trận thắng Đại Hào đêm đó.

Sau khi xuống xe Tạ Lệ liền tìm kiếm người bán thuốc trẻ tuổi trong đám đông. Thế nhưng lúc này người ở Kỳ Phong sơn không ít, hơn nữa còn có xe cộ ra vô không ngừng, người đến người đi thêm vào đêm khuya, Tạ Lệ không tìm được người kia.

Thường Tiểu Gia từ phó lái bước xuống, hai tay bỏ vào túi áo khoác chậm rãi đi tới bên cạnh Tạ Lệ.

Tạ Lệ giơ tay chỉnh lại cái mũ trên đầu cậu cho ngay ngắn, nói: “Một lát nữa ở đây chờ tôi.”

Thường Tiểu Gia không chút nghĩ ngợi liền nói: “Không muốn.”

Tạ Lệ vừa định lên tiếng thì nhìn thấy Hoắc Chiếu Ninh đang đi về phía mình, vì vậy dừng lại nhìn Hoắc Chiếu Ninh.

Đợi Hoắc Chiếu Ninh đi tới trước mặt, Tạ Lệ mới nói: “Hoắc tiên sinh.”

Hoắc Chiếu Ninh nhìn hai người cười cười, như chuyện của Đại Hào chưa từng xảy ra.

Nhưng Tạ Lệ chủ động hỏi: “Hào ca vẫn tốt chứ?”

Hoắc Chiếu Ninh nói: “Còn ở bệnh viện, bác sĩ nói đầu xuất huyết nội, nhưng không nguy hiểm tính mạng.”

Tạ Lệ không biết nói gì, tay sờ sờ mũi, nói: “Vậy thì tốt.”

Lúc này, Thường Tiểu Gia ở bên cạnh Tạ Lệ lạnh buốt nói một câu: “Làm sao chưa chết?”

Tạ Lệ dùng sức nắm chặt tay Thường Tiểu Gia, quay đầu nhìn cậu.

May mà Hoắc Chiếu Ninh thoạt nhìn cũng không tức giận, y nói với Thường Tiểu Gia: “Thật không tiện, làm cho cậu thất vọng rồi.”

Thường Tiểu Gia trả lời: “Không sao, lần sau sẽ có cơ hội.”

Tạ Lệ mở miệng nói: “Tiểu Gia!”

Thường Tiểu Gia lạnh lùng quay mặt qua chỗ khác.

Hoắc Chiếu Ninh nở nụ cười, nói với Tạ Lệ: “Không nghĩ tới hôm nay có thể gặp cậu ở đây.”

Tạ Lệ nói: “Hẹn với một người bạn.”

Hoắc Chiếu Ninh trầm mặc nhìn anh, nói: “Cậu đừng nói với tôi, người bạn kia là Diệp Thiếu Ân?”

Tạ Lệ không tỏ rõ ý kiến, chỉ hỏi: “Diệp Thiếu Ân thì làm sao?”

Hoắc Chiếu Ninh không cười nữa: “Đêm nay tôi có một trận cá cược với Diệp Thiếu Ân.”

Lúc bọn họ nói chuyện, có rất nhiều người không ngừng tới chào hỏi. Mặc dù Kỳ Phong sơn thuộc địa bàn của Câu Nghĩa, thế nhưng toàn bộ những cuộc đua xe ở Hải Cảng đều tập trung ở đây. Nơi này không để ý thân phận, ngoài thành viên thuộc xã đoàn, cũng có không ít thiếu gia nhà giàu đến đây chơi, khắp nơi đều là siêu xe và gái đẹp.

Nơi này cũng có quy củ, không quan tâm ai là lão đại xã đoàn, mỗi người chỉ dựa vào thực lực nói chuyện, phương thức khiêu khích chính là lên xe so tài.

Có người đốt lửa, ánh lửa chiếu đỏ gương mặt những người đứng gần đó, còn có người đem lon bia ném vào trong đống lửa, ngọn lửa tối xuống rồi bùng phát, kèm theo tiếng hưng phấn kêu gào.

Tạ Lệ vẫn không nhìn thấy người bán thuốc nhưng anh nhìn thấy Hà Xuyên Vân.

Hà Xuyên Vân nhìn thấy hai người kinh ngạc, bước chân ngừng lại, nhưng rồi vẫn đi đến, chào hỏi: “Gia thiếu, Tạ Lệ.”

Thái độ của Thường Tiểu Gia đối với Hà Xuyên Vân cũng không tệ lắm, gật gật đầu.

Tạ Lệ cười bắt tay với y.

Hà Xuyên Vân hỏi: “Sao lại đến đây?”

Tạ Lệ chưa trả lời, Hoắc Chiếu Ninh mở miệng trước nói: “Đêm nay Diệp Thiếu Ân tìm Tạ Lệ giúp hắn đua xe.”

Khi nghe đến tên Diệp Thiếu Ân ngay lập tức Tạ Lệ nhìn thấy trong mắt Hà Xuyên Vân lóe lên sự chán ghét, nhưng rất nhanh che giấu đi, nở nụ cười nói: “Có đúng không?”

Tạ Lệ nghĩ thầm giữa Hà Xuyên Vân và Diệp Thiếu Ân có mâu thuẫn.

Hà Xuyên Vân dừng lại một chút, nói với Tạ Lệ: “Tôi khuyên cậu không nên đến gần Diệp Thiếu Ân.”

Tạ Lệ kinh ngạc nhưng trên mặt không hiện ra, giống như nghe chuyện cười nhìn về phía Thường Tiểu Gia hỏi: “Diệp Thiếu Ân là hạng người gì?”

Thường Tiểu Gia mặt không thay đổi nói cho anh biết: “Cặn bã.”

Bên này vừa dứt lời, Tạ Lệ nghe một trận tiếng động cơ đinh tai nhức óc vang rền, dẫn tới rất nhiều người nhìn về phía đường lên núi. Rất nhanh, anh nhìn thấy một chiếc ô tô thể thao màu đỏ sẫm chạy nhanh chạy về phía phía khu đất trống ở lưng chừng núi. Lúc gần đến nơi đột nhiên đuôi xe xoay một vòng, bánh xe ma sát mặt đường phát ra âm thanh chói tai, dừng ở vách núi lưng đối diện.

Cửa xe mở ra, Diệp Thiếu Ân kiêu ngạo phách lối từ bên trong bước xuống, xa xa nhìn thấy Tạ Lệ đi nhanh tới.

Nhưng ngay sau đó, Tạ Lệ nhìn thấy cửa bên phó lái cũng mở ra, từ bên trong bước ra một bóng người quen thuộc.

Diệp Thiếu Ân mở hai tay, vừa đi tới vừa nói: “Từ nơi Đỗ Thịnh Liên tìm được một món đồ chơi mới!” Hắn nói xong, bừa bãi cười ha hả.

Thời tiết đầu mùa đông, Nguyễn Thu Viện chỉ mặc một cái áo bó sát người và quần bò ngắn, tóc dài xõa ra bị gió núi thổi tung bay, đi theo sau Diệp Thiếu Ân.

Diệp Thiếu Ân mang một bao tay bằng da, dùng hàm răng cắn đầu ngón tay kéo bao tay ra, hắn đi tới trước mặt bọn người Tạ Lệ, hai mắt mang theo ý cười nhìn một vòng, nói: “Đỗ Thịnh Liên hoài nghi tiểu mỹ nhân của hắn bán đứng hắn, nên đem người bán cho tôi.”

Tạ Lệ nhìn thấy Nguyễn Thu Viện từng bước một đến gần, trên cánh tay trần lộ ra những dấu vết màu đỏ, như bị dây thừng trói qua.

Hà Xuyên Vân nhìn thấy Diệp Thiếu Ân ánh mắt liền lạnh xuống, Hoắc Chiếu Ninh thì lại đứng ở bên cạnh không nói gì, bất mãn nhíu mày.

Thường Tiểu Gia liếc mắt nhìn Tạ Lệ.

Tạ Lệ thở dài trong lòng, tầm mắt vẫn luôn nhìn Nguyễn Thu Viện.

Thường Tiểu Gia giơ tay bắt được tay áo Tạ Lệ.

Lúc này, một trận gió lạnh thổi đến, Nguyễn Thu Viện không nhịn được run rẩy.

Tạ Lệ trầm mặc kéo dây kéo áo khoác xuống, ở trước mặt mọi người cởi áo ra ném cho Nguyễn Thu Viện, nói: “Mặc vào.”

Không có người nói chuyện.

Nguyễn Thu Viện theo bản năng giơ tay tiếp nhận áo Tạ Lệ, lại không ngẩng đầu nhìn anh.

Tạ Lệ lập lại một lần: “Mặc vào.”

Diệp Thiếu Ân đánh giá hai người, hứng thú tràn đầy, trong mắt đầy ý cười, lại nhìn thấy Thường Tiểu Gia lạnh mặt, cuối cùng như bừng tỉnh nói: “Xem ra thực sự cô này bán đứng Đỗ Thịnh Liên.” Nói xong, hắn cười ha hả.

Thanh minh hai điều: Tình thế trong truyện sẽ có bước xoay chuyển ngoạn mục, Thường Tiểu Gia không phải người xấu, Tạ Lệ và cậu ấy sẽ HE; điểm thứ hai hãy đọc văn án, câu chuyện kết cục HE.
Bình Luận (0)
Comment