Thẳng đến tối cửa phòng được người giúp việc Thường gia mở ra.
Khi đó Thường Tiểu Gia đã thức rồi, vẫn cứ nằm trong lồng ngực Tạ Lệ không muốn ngồi dậy, chỉ mở to đôi mắt ướt át nhìn Tạ Lệ.
Tạ Lệ hôn một cái vào môi cậu.
Thường Tiểu Gia ngẩn ra, giơ tay ôm cổ Tạ Lệ, cậu gọi: “Tạ Lệ, Tạ Lệ.”
Tạ Lệ nói: “Anh ở đây.”
Lúc này, Thời Hoằng Tinh xuất hiện ở cửa, cậu ta không đi vào, chỉ nhìn vào bên trong nhẹ giọng gọi: “Gia thiếu?”
Thường Tiểu Gia không trả lời.
Tạ Lệ mở miệng nói: “Chuyện gì?”
Thời Hoằng Tinh hỏi: “Có ổn không?”
Tạ Lệ nhìn Thường Tiểu Gia, thấy cậu đã bình tĩnh lại, liền nói: “Rất tốt.”
Lúc này Thường Tiểu Gia nhận ra Tạ Lệ muốn đứng dậy, cậu nhất thời sốt sắng hỏi: “Anh phải đi sao?”
Tạ Lệ vốn muốn ngồi dậy, động tác làm một nửa liền dừng lại, nhìn Thường Tiểu Gia nghiêm túc hỏi: “Em muốn anh ở lại sao?”
Thường Tiểu Gia nói: “Ở lại.”
Vì vậy Tạ Lệ nói: “Được, anh ở lại với em.”
Đêm đó Tạ Lệ ở lại phòng của Thường Tiểu Gia.
Đã lâu không thân mật, cả hai tràn đầy khát vọng, hai người dây dưa đến đêm khuya. Thường Tiểu Gia mồ hôi đầy người, bàn tay Tạ Lệ kề sát áo ba lỗ của cậu, cảm thấy một trận trơn trợt.
Hai người không đóng cửa sổ, buổi tối gió lạnh không ngừng thổi vào, thổi khô mồ hôi trên người cả hai.
Tạ Lệ sợ Thường Tiểu Gia cảm lạnh, muốn Thường Tiểu Gia đi phòng vệ sinh rửa ráy. Hai chân Thường Tiểu Gia kẹp lấy eo anh, ôm cổ của anh như một đứa trẻ, đùa giỡn muốn cắn lỗ tai anh.
Sau khi từ căn phòng bị cấm túc đi ra, Thường Tiểu Gia không nhắc lại đoạn ký ức khi còn nhỏ nữa, Tạ Lệ cũng không hỏi.
Không biết có phải do làm hòa với Tạ Lệ hay không, đêm nay Thường Tiểu Gia rất là phấn khởi, đến lúc này tinh thần vẫn rất sung túc.
Tạ Lệ vỗ mông cậu, phát ra tiếng vang bốp bốp.
Thường Tiểu Gia giãy dụa thân thể, nhảy xuống người Tạ Lệ.
Lúc này, có ánh đèn từ trước cửa sổ chợt lóe lên.
Thường Tiểu Gia quay đầu lại nhìn, cứ như vậy quay người chạy ra ngoài ban công.
Tạ Lệ lấy cái chăn trên giường, theo cậu ra ban công, bao bọc mình và Thường Tiểu Gia lại, bàn tay dán vào vòng eo bóng loáng của cậu, hỏi: “Đang nhìn cái gì?”
Thường Tiểu Gia chuyên chú nhìn về phía trước.
Tạ Lệ chú ý có chiếc xe hơi dừng ở trước biệt thự.
Thường Tiểu Gia đang nhìn chiếc xe kia.
Tuy rằng khoảng cách hơi xa, thế nhưng Tạ Lệ vẫn thấy rõ đây không phải là xe của Thường gia, mà là một chiếc xe lạ.
Đột nhiên Thường Tiểu Gia quay người, muốn lấy một vật để trên ghế bên cạnh.
Bọn họ quấn trong một cái chăn, Tạ Lệ bị cậu lôi kéo làm mình phải cúi người xuống, sau đó tiện tay cầm một ống kính viễn vọng đặt ở trên ghế đưa cho Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia đứng thẳng người, dùng kính viễn vọng nhìn về phía trước.
Một lúc sau, Tạ Lệ nhìn thấy cửa xe mở ra.
Lúc này Thường Tiểu Gia đem kính viễn vọng đưa cho Tạ Lệ.
Tạ Lệ nhận lấy, dùng kính viễn vọng nhìn người xuống xe, người kia mặc áo gió dài, đội mũ, khi bước xuống xe liền cúi đầu, bước đi cũng cúi đầu, từ góc độ này không có cách nào thấy rõ là ai.
Thế nhưng anh nhìn thấy một mình hắn đi vào nơi ở của Thường Quan Sơn.
Tạ Lệ để ống kính viễn vọng xuống, nói: “Không thấy rõ mặt.” Anh hỏi Thường Tiểu Gia: “Em biết là ai không?”
Thường Tiểu Gia lắc đầu, chỉ nói: “Biển số xe đâu?”
Tạ Lệ giật mình, cầm lấy kính viễn vọng nhìn biển số xe, im lặng ghi nhớ trong đầu.
Sau đó anh ôm Thường Tiểu Gia đi tắm.
Hai người cùng tắm trong bồn đầy nước nóng, Thường Tiểu Gia lười biếng nằm nhoài trên người Tạ Lệ, thoải mái nhắm mắt lại.
Tạ Lệ giơ tay lên nhẹ nhàng sờ đầu cậu, tâm tư phức tạp. Anh có một cảm giác, thế nhưng không dám trực tiếp hỏi Thường Tiểu Gia, anh vừa mong đợi vừa sợ.
Đến cuối cùng, Tạ Lệ vẫn không hỏi ra miệng.
Ngày thứ hai, Tạ Lệ liên hệ với Du Chính Khôn tìm đường tra xét bảng số xe kia.
Du Chính Khôn nói cho Tạ Lệ, chủ xe là một người làm ăn bình thường, thế nhưng hắn có một người anh rể, là tổng cục hải quan họ Từ.
Vì thế Tạ Lệ đi tìm tư liệu người này, anh thấy chiều cao hình thể người này tương tự như người nhìn thấy ở nhà Thường Quan Sơn.
Lúc này Thường Quan Sơn gặp người bên hải quan để làm cái gì?
Tạ Lệ chỉ có thể nghĩ đến một chuyện, chính là chuyện sẽ di chuyển xưởng chế thuốc ra nước ngoài. Nhà xưởng máy móc và nguyên liệu cũng đã trình báo hải quan. Những vật này Tạ Lệ có xem qua, không có vết tích gì liên quan đến ma túy kiểu mới.
Tại sao Thường Quan Sơn còn muốn gặp người bên hải quan? Chỉ có thể là đám đồ vật này còn có vấn đề gì đó?
Tạ Lệ ở nhà xưởng Hồng Cát Chế Dược gọi điện thoại cho Diêu Vĩ đem đơn từ hải quan kiểm tra đưa tới.
Diêu Vĩ lái xe tới.
Hắn trực tiếp lái xe chạy qua cửa lớn nhà xưởng, dừng xe bên cạnh Tạ Lệ, mở cửa xuống xe, đem một chồng văn kiện đưa cho Tạ Lệ.
Tạ Lệ nhận lấy, nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Diêu Vĩ đeo găng tay da màu đen, hắn vừa tháo găng tay vừa hỏi Tạ Lệ: “Lệ ca, lúc này còn muốn tìm đơn từ này làm gì?”
Tạ Lệ nhìn văn kiện, nói: “Không có gì, tôi đối chiếu số lượng.”
Diêu Vĩ đi theo Tạ Lệ, dáng dấp không nỡ đi: “Lệ ca, đêm nay anh có trở về không?”
Tạ Lệ nhìn hắn, cười một cái nói: “Làm sao? Nhớ tôi à?”
Diêu Vĩ cười theo: “Anh không về, một mình em ở cảm thấy phòng trống trải.”
Tạ Lệ móc ra hộp thuốc lá ném cho hắn, bảo hắn cầm lấy, Diêu Vĩ đốt thuốc cho Tạ Lệ trước.
Đợi đến khi Tạ Lệ hít một hơi thuốc lá, Diêu Vĩ mới hỏi: “Lệ ca, có phải anh và Gia thiếu đã ——” Hắn hỏi đến đây, muốn nói lại thôi.
Tạ Lệ liếc hắn một cái: “Làm sao?”
Diêu Vĩ nói: “Em sợ người khác đâm sau lưng anh, anh biết….”
Tạ Lệ nghe, giơ tay vỗ vỗ lưng Diêu Vĩ: “Không sao.”
Diêu Vĩ cúi đầu hút thuốc, lúc sau hỏi: “Có nhu cầu gì cần em hỗ trợ không?”
Tạ Lệ nói với hắn: “Không cần, cậu đi trước đi, buổi tối không cần chờ tôi.”
Lúc này Diêu Vĩ mới lên xe rời đi.
Tạ Lệ lẳng lặng nhìn Diêu Vĩ chạy xe ra khỏi nhà xưởng.
Anh cầm hóa đơn, chậm rãi đi tới góc nhà xưởng, nơi đó còn chất mấy cái rương chứa hàng chưa kịp lấy đi.
Tạ Lệ nhấc chân, dùng mũi giày đá bay một cái rương.
Anh ngồi xuống, rút thuốc lá ngậm trong miệng, dụi mạnh tàn thuốc xuống đất. Anh biết không đúng ở chỗ nào, trọng lượng hàng hóa không đúng.
Sau khi hải quan kiếm tra niêm phong đã không phải là đồ vật đó nữa, ở giữa đã bị người khác giở trò, anh bị Thường Quan Sơn dùng làm phép che mắt. Có lẽ Thường Quan Sơn đã biết thân phận của anh. Cho nên chưa bao giờ Thường Quan Sơn tín nhiệm anh.