Lực lượng cảnh sát của Hải Cảng phái người đến thành phố Sùng Phong, ở cục cảnh sát thành phố lấy lời khai Thường Tiểu Gia và Thời Hoằng Tinh. Đồng thời họ cũng phái người liên lạc với cảnh sát biên cảnh tây nam, cùng liên hợp phái nhân viên thâm nhập khu vực rừng mưa, dựa theo lời của Thường Tiểu Gia tìm được thi thể của Thường Quan Sơn.
Hiện trường tìm được thi thể rất khốc liệt, thoạt nhìn như phát sinh tranh chấp liệt, bắn giết nhau, ngoại trừ Thường Quan Sơn, còn có bốn bộ thi thể khác, toàn bộ là người Hải Cảng, là thủ hạ của Thường Quan Sơn.
Thường Quan Sơn đã chết thật, hơn nữa chết rất thảm, thi thể bị thú hoang gặm nhấm một phần, nếu như không phải lực lượng cảnh sát tìm được, rất có thể cuối cùng hài cốt cũng không còn.
Đối diện cục cảnh sát thành phố Sùng Phong là một quảng trường nhỏ, thời tiết lạnh nên quảng trường nhỏ không có nhiều người, chỉ có mấy bác gái kiên trì đang nhảy điệu quảng trường.
Thường Tiểu Gia cho lời khai xong đi ra, cùng Thời Hoằng Tinh ngồi trên bật thang ở quảng trường nhỏ. Mong chờ nhìn cửa cục cảnh sát đối diện, chờ Tạ Lệ tan tầm.
Sau khi Thời Hoằng Tinh rời khỏi thành phố Hải Cảng không mặc tây trang đen nữa, cậu ta cũng giống Thường Tiểu Gia mặc áo khoác rộng rãi, phía dưới là quần bò và giày thể thao. Lúc Thường Tiểu Gia nhìn chằm chằm cục cảnh sát thì Thời Hoằng Tinh mặt không thay đổi nhìn cậu.
Thường Tiểu Gia nói: “Đừng nhìn anh.”
Thời Hoằng Tinh quay đầu nhìn về phía các bác gái đang khiêu vũ.
Thường Tiểu Gia ngồi lâu, thẳng lưng chậm rãi xoay người, hai tay ôm trước ngực, cong người ngồi thành một đoàn, cậu nói: “Anh nhìn thấy Tạ Lệ lần đầu tiên là ở đây.”
Thời Hoằng Tinh nhìn cậu.
Thường Tiểu Gia nhìn về phía trước: “Em còn nhớ năm anh trốn nhà đi không?”
“Nhớ.” Thời Hoằng Tinh nói: “Chúng em tìm anh rất lâu, em còn bị Thường tiên sinh phạt quỳ.”
Thường Tiểu Gia nói: “Anh một mình đến thành phố này, khi đó anh mới mười ba tuổi.”
Thời Hoằng Tinh nói: “Em biết, nhưng em không biết khi đó anh gặp Tạ Lệ.”
Thường Tiểu Gia giơ tay nâng mặt: “Tiền của anh mang theo bị người ta đánh cắp. Anh đi tới đây, nhìn thấy cục cảnh sát, anh nghĩ có nên đi vào báo cảnh sát hay không, sau đó lại đụng phải Tạ Lệ.”
“Khi đó anh ta bao nhiêu tuổi?” Thời Hoằng Tinh hỏi.
Thường Tiểu Gia cười cười, ánh mắt vẫn như cũ nhìn về phía trước: “Mười tám tuổi. Anh ấy mới vừa tốt nghiệp trung học, thi đậu trường cảnh sát, anh ấy nói mình là cảnh sát, hỏi anh cần giúp gì hay không? Anh nói, mình bị trộm tiền, anh ấy dẫn anh đi tìm tên trộm, tụi anh ở trên đường tìm một vòng, nhưng không tìm được người.”
Thời Hoằng Tinh nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó bà nội gọi điện thoại bảo anh ấy về ăn cơm, anh ấy cho anh hết hai mươi đồng trong người, mới đi.”
“Anh ta không nhớ anh.”
“Khi đó anh mới mười ba tuổi.”
“Nhưng anh còn nhớ anh ấy.”
“Bởi vì khi đó anh ấy đã mười tám tuổi.”
Thời Hoằng Tinh trầm mặc.
Thường Tiểu Gia tiếp tục nói: “Từ đó anh chỉ nghĩ đến anh cảnh sát đẹp trai này, sau đó anh muốn làm cảnh sát, muốn tự tay bắt ba của mình, muốn đứng ở trên tòa án chỉ chứng ông ấy giết mẹ của anh.”
Nhưng cậu không làm được, cậu không thoát khỏi khống chế của Thường Quan Sơn. Nhưng lớn lên, cậu mới phát hiện kỳ thực không phải cảnh sát nào cũng là người tốt. Hải Cảng có nhiều cảnh sát như vậy anh không biết mình có thể tín nhiệm được ai.
Cho nên cậu trước tiên đem Trần Hải Mạn về nhà, sau đó đem Tạ Lệ về nhà.
Đột nhiên Thường Tiểu Gia ngồi ngay ngắn lại.
Thời Hoằng Tinh nhìn thấy Tạ Lệ từ cục cảnh sát đối diện đi ra.
Thường Tiểu Gia nâng tay phải lên, ngón tay trỏ để trước môi, nói với Thời Hoằng Tinh: “Xuỵt —— đừng nói cho Tạ Lệ biết.”
Thời Hoằng Tinh nói: “Em biết.”
Thường Tiểu Gia chạy về phía Tạ Lệ.
Tạ Lệ ôm lấy Thường Tiểu Gia, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nói: “Đừng sợ, đã không sao.”
Thường Tiểu Gia gật gật đầu.
Thường Quan Sơn chết rồi, Tạ Lệ xem như tất cả đã kết thúc.
Anh chỉ có chút tiếc nuối, anh hi vọng phải bắt được Thường Quan Sơn ra tòa, ở trên tòa lên án nêu ra những tội lỗi lão đã phạm, phải cho lão nhận sự trừng phạt của pháp luật, mà không phải chết một cách không minh bạch ở biên giới tây nam, chết dưới tay thủ hạ của mình trong một cuộc tranh chấp.
Nhưng tóm lại đã an tâm, dù sao chứng cứ Thường Quan Sơn sản xuất ma túy đã thẩm tra. Thường Tiểu Gia cũng đã thoát khỏi khống chế của Thường Quan Sơn, an toàn về bên cạnh anh. Tạ Lệ không biết mình còn có cái gì bất mãn.
Lúc họ rời đi, Thời Hoằng Tinh nói: “Em phải trở về Hải Cảng.”
Tạ Lệ kinh ngạc: “Tại sao phải trở về?” Anh cho là Thời Hoằng Tinh giống như Thường Tiểu Gia không muốn trở về thành thị kia.
Thời Hoằng Tinh nói: “Hiện tại Gia thiếu có anh chăm sóc, sau này cũng không cần tôi. Tôi không biết mình ở lại chỗ này còn có ý nghĩa gì.”
Tạ Lệ không nói gì, dù sao giữa anh và Thời Hoằng Tinh không quá thân, anh chỉ cúi đầu nhìn về phía Thường Tiểu Gia.
Ánh mắt Thường Tiểu Gia yên tĩnh, cậu nói với Thời Hoằng Tinh: “Em muốn trở về thì cứ trở về đi, giúp anh đến thăm mẹ.”
Thời Hoằng Tinh gật đầu: “Em sẽ, Gia thiếu.”
Ngày thứ hai, Thời Hoằng Tinh thu dọn đồ đạc rời khỏi thành phố Sùng Phong. Kỳ thực cậu ta và Thường Tiểu Gia một đường lưu lạc, cơ bản không hành lý gì nhiều, lúc đi chỉ mang theo một ba lô nhỏ.
Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia lái xe đưa cậu ta ra sân bay.
Lúc chia tay, Thường Tiểu Gia ôm Thời Hoằng Tinh rất lâu, Tạ Lệ đứng xa xa nhìn bọn họ.
Hai người họ vóc dáng giống nhau, lúc ôm hai đầu dính vào nhau, tâm tình đều rất bình tĩnh.
Thường Tiểu Gia dùng tay sờ soạng tóc Thời Hoằng Tinh, nhẹ giọng nói: “Em đi trở về bảo Hà Xuyên Vân đem khoản tiền kia chuyển cho em.”
Thời Hoằng Tinh đáp: “Ừm. Em sẽ chờ anh, Gia thiếu.”
Thường Tiểu Gia nói: “Anh không nhất định sẽ trở về, nếu như anh không trở lại, tiền kia sau này sẽ là của em.”
Thời Hoằng Tinh nhẹ giọng nói: “E rằng bây giờ anh và Tạ Lệ đều cần tiền.”
Thường Tiểu Gia nói: “Không, chúng tôi không cần, như bây giờ là đủ rồi.”
Thời Hoằng Tinh vẫn cứ nói: “Em vẫn luôn chờ anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể trở về.”
Thường Tiểu Gia quay đầu, nhón chân lên hôn vào trán Thời Hoằng Tinh, sau đó mới buông cậu ta ra, vung tay một cái: “Đi thôi.”
Thời Hoằng Tinh nhìn cậu và Tạ Lệ phất phất tay, quay người đi vào khu vực kiểm soát.
Còn lại Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia đứng giữa đại sảnh sân bay.
Thường Tiểu Gia cầm tay Tạ Lệ.
Tạ Lệ cúi đầu nhìn, nắm chặt tay cậu, nói: “Về nhà chưa?”
Thường Tiểu Gia gật gật đầu: “Về nhà đi.”
⚨HOÀN⚨
Lời bạn edit:Lúc LEE bắt đầu edit truyện này thì tác giả chưa viết phiên ngoại. Sau một thời gian dài dây dưa, đến khi edit hoàn mới biết vẫn còn vài phiên ngoại. Thiệt là khổ mà. Tưởng là đã kết thúc rồi chứ.Phiên ngoại nói về cuộc sống ngọt ngào của hai nhân vật chính. Các bạn sẽ biết cuộc sống bình thường của anh chàng cảnh sát và cậu thiếu gia nó sẽ “bình thường” như thế nào.Các bạn có thắc mắc sau này Thường Tiểu Gia sẽ làm nghề gì không?Tất cả sẽ có ở phiên ngoại.Nhớ đón xem tiếp tục nha mấy nàng.