Đợi đến khi bình minh lên, chưởng quỹ và tiểu nhị quán trọ đen bị Minh Thịnh Lan giải đến huyện nha Đồng thành. Dương Ý ở hậu viện luyện công, chỉ còn Hàn Nhạn Khởi trông giữ Tề Mi.
Hắn mặc dù chưa bao giờ tập võ nhưng thấy thủ đoạn ngày hôm qua của hắn, Minh Thịnh Lan rất yên tâm giao Tề Mi cho hắn trông coi. Hàn Nhạn Khởi cầm roi ngồi xuống, Tề Mi không dám nhúc nhích.
Minh Thịnh Lan trong lòng nghĩ, Hàn Nhạn Khởi có công phu SM cao siêu như vậy, đã có vị khách khẩu vị mặn nào chơi chung chưa?
Minh Thịnh Lan không có hỏi, nếu hắn hỏi Hàn Nhạn Khởi tất nhiên sẽ giải thích cho hắn. Trên đời này người có sở thích kỳ quặc rất nhiều, làm sao biết không ai thích chơi kiểu đó, có đó nha. Huống hồ cách chơi này chỉ đau da thịt, thoạt nhìn khá đáng sợ nhưng rất an toàn, vết thương chẳng cần xức thuốc qua hai ngày sẽ tự hết.
Minh Thịnh Lan vừa đi, chỉ còn Hàn Nhạn Khởi và Tề Mi ở trong phòng, Tề Mi chán đến chết ngồi ngắm nghía chuôi dao găm. Dao găm này của nàng từ trước đến giờ không thấy vỏ, trên mũi nhọn luôn hiện lên tia sắc lạnh, Tề Mi cầm trên tay chơi, tung từ cao xuống thấp, chẳng hề sợ đứt tay.
Hàn Nhạn Khởi nhìn đến ngứa ngáy, nói: “Đại tỷ, cho ta chơi với”
Tề Mi nghe hắn gọi “Đại tỷ”, trong lòng căm hận vô cùng, nhưng ngại roi trên tay hắn nên không dám động thủ, tức giận nói: “Dao găm này sắc bén, sợ làm tay ngươi bị thương.”
Gặp Hàn Nhạn Khởi không thèm để ý, nàng lại nói: “Ngươi có biết ta vì sao không làm vỏ cho dao găm này không?”
Hàn Nhạn Khởi hỏi: “Vì sao?”
Tề Mi nói: “Dao găm này cực kỳ sắc bén, bách luyện tinh cương, trộn với vẫn thiết, thiên hạ làm gì có vỏ nào xứng tầm? Ta mang nó nhiều năm như vậy, cũng không dám khinh thường.”
Hàn Nhạn Khởi cầu xin: “Ta sẽ cẩn thận, ngươi cho ta chơi tý thôi.”
Tề Mi thầm nghĩ, nếu hắn bị thương ta cũng có cơ hội chạy trốn, miễn đừng để hắn bị thương nặng là được. Sau ném dao găm qua, cắm vào tay vịn ghế Hàn Nhạn Khởi đang ngồi, chỉ cách tay hắn nửa phân.
Dao găm này quả nhiên sắc bén, lưỡi dao thẳng nhẹ nhàng lượn một đường.
Hàn Nhạn Khởi kinh ngạc về trình độ sắc bén của nó, hắn rút ra cầm trên tay cảm thấy hàn khí bức người.
Tề Mi nói: “Nhóc à, ngươi cẩn thận chút.”
Hàn Nhạn Khởi giương mắt liếc nàng, không cúi đầu, nhìn cũng không nhìn đem dao găm xoay tròn trên tay. Lúc đầu chậm, sau đó càng lúc càng nhanh, dao găm như cánh bướm xuyên hoa giữa ngón tay Hàn Nhạn Khởi cao thấp xoay vòng, hư ảnh tầng tầng lớp lớp.
Lưỡi dao sắc bén lại chẳng hề thương tổn một sợi lông của Hàn Nhạn Khởi, nhìn tốc độ và động tác mạnh mẽ gấp trăm lần Tề Mi.
Tề Mi trợn mắt há mồm: “Ngươi, ngươi rõ ràng không biết võ…”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Mặc dù không tập võ, nhưng từ nhỏ đã luyện công phu tay.”
Sắc mặt Tề Mi trắng bệch, nàng lúc trước không biết tiểu tử này có thân phận gì, nhưng nhìn kỹ năng kiến thức hắn thể hiện, lại nghe “Từ nhỏ đã luyện công phu tay”, bây giờ nghĩ lại, hắn cùng Minh Thịnh Lan đồng hành, chẳng lẽ… Chẳng lẽ đây là ngươi chăm sóc trọng phạm triều đình ở đại lao – Quan chưởng hình trong truyền thuyết sao?
Tề Mi hành tẩu giang hồ nhiều năm chưa bao giờ ngồi tù, nhưng nghe nói quan chưởng hình rất lợi hại, từ nhỏ được người vô cùng có bản lĩnh dạy dỗ rèn luyện cách tra khảo đánh đập phạm nhân, đủ loại tra tấn. Nghe nói chỉ dùng roi là hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ không hề có võ công nhưng một roi đánh xuống lại có thể đánh chết một người khỏe mạnh.
Phàm là phạm nhân rơi vào tay bọn họ không thể không nhận tội, nếu cứng đầu thì có quyền tùy ý đánh chết.
Cũng vì chức vụ đặc thù, khó tránh khỏi thấy nhiều bí mật và sợ bị tiết lộ, cho nên quan chưởng hình cả đời không cưới vợ, chỉ nuôi cô nhi truyền từ đời này sang đời khác.
Vừa nghĩ tới những tin đồn biến thái về quản chưởng hình, Tề Mi liền không rét mà run nhưng không thể lộ ra trước mặt tên nhóc này, nàng run giọng hỏi: “Kỹ thuật của ngươi có phải là lệnh sư truyền dạy?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Không phải sư phụ ta dạy thì còn ai? Ta từ nhỏ cha mẹ đều mất, được sư phụ nuôi dưỡng.”
Tề Mi thầm nghĩ: Quả nhiên!
Tề Mi xoắn xuýt trong lòng, Hàn Nhạn Khởi lại tò mò hỏi: “Đại tỷ, sao ta thấy ngươi rất sợ Minh Thịnh Lan?”
Tề Mi định chửi ầm lên, lại nghĩ tới ngày sau mình có khả năng rơi vào tay thằng nhóc này, đành nén giận nói: “Hắn là quan, ta là ăn trộm, sao có thể không sợ? Hơn nữa Minh bộ đầu uy danh truyền xa, bên người còn có một Dương Ý, ta đâu phải đối thủ.”
Hàn Nhạn Khởi chỉ biết Minh Thịnh Lan là danh bộ nhưng không biết hắn lợi hại như thế nào, Hàn Nhạn Khởi ít đi ra ngoài, mỗi ngày chỉ chuyên tâm luyện “Công phu tay”, tò mò hỏi: “Ồ… Minh Thịnh Lan rất lợi hại sao?”
Tề Mi trừng mắt: “Ngươi không biết?”
Hàn Nhạn Khởi ngượng ngùng: “Không biết.”
Tề Mi sáng tỏ, nàng nhớ tới lời đồn rằng quan chưởng hình ngày ngày đều làm bạn với phạm nhân, làm gì có thời gian ra ngoài hóng chuyện, thở dài nói: “Chứ sao nữa, Minh bộ đầu kế thừa danh gia, nếu không phải xuất thân triều đình thì võ lâm hiện nay sẽ xem hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chính khí lẫm liệt đó ha, danh tiếng trên giang hồ vô cùng cao.”
Hàn Nhạn Khởi nghe nàng nói “Chính khí lẫm liệt”, thì nhớ đến bộ dáng tùy hứng thường ngày của Minh Thịnh Lan, thật sự nhìn sao cũng chả giống danh bộ. Trái lại bằng hữu lạnh như băng bên cạnh hắn thoạt nhìn giống bộ đầu hơn.
Trên đời này con người đều có chung một khuyết điểm, đó là tự cho mình là đúng, trong đầu nổi lên suy nghĩ gì thì cảm thấy đó là chân tướng, chắp vá phụ họa, tự mình hù dọa chính mình.
Hiện tại, Minh Thịnh Lan cùng Tề Mi đều hiểu lầm thân phận của Hàn Nhạn Khởi, buồn cười chính là bọn họ đoán mò theo hai hướng khác nhau, mà Hàn Nhạn Khởi chẳng mảy may biết gì cả.
Tề Mi vô cùng phiền muộn: “Biết vậy ta không thèm tới tìm ngươi, đúng là tự mình tạo nghiệt mà…”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Thay vì than thở không bằng nghĩ coi, ngươi vì sao bị coi là kẻ trộm.”
Nói đến việc này Tề Mi hai mắt tỏa sáng, nói: “Hứ, ngươi thì biết cái gì, làm ăn trộm là việc sướng nhất đời”
Hàn Nhạn Khởi buồn cười: “Sướng hay không thì ta không biết, ta chỉ biết từ trước đến nay kẻ trộm ở chỗ chúng ta bắt được đều bị đánh mềm thây.”
Tề Mi lập tức nghĩ đúng là cao nhân cùng nghề, dù cho trộm cũng không dám trộm trên đầu quan chưởng hình.
Nàng nói: “Aiz… Ta đâu có thiếu tiền, vấn đề là ở cảm giác, sau khi trộm thành công vật nào đó thì cảm thấy vô cùng sung sướng, cực kỳ phiêu. Kiểu như có người thích ăn, có người thích ngủ, còn ta thích trộm, cho nên giang hồ mới bảo ta là “tặc” “
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ngươi trộm đồ rất giỏi phải không?”
Tề Mi nâng tay lên, quơ quơ ngọc bội: “Ngươi nói thử xem?”
Hàn Nhạn Khởi sửng sốt, ngọc bội kia không phải buộc ở thắt lưng mình sao, hắn cười to: “Quả nhiên là siêu trộm.”
Tề Mi bĩu môi: “Nói đến cao siêu thì Dương Ý còn ở đây, ta sao dám nhận.”
Hàn Nhạn Khởi nghi hoặc, lời này là có ý gì, khó hiểu hỏi: “Dương Ý? Hắn…”
Tề Mi thấy vẻ mặt hắn, kinh ngạc nói: “Đừng nói ngươi không biết nha?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Biết cái gì?”
Tề Mi thoáng im lặng, xem thằng nhóc này bình thường đúng là chưa từng ra khỏi cửa nhà, ngay cả Dương Ý là ai cũng không biết.
Nàng đành nhún vai nói: “Dương Ý là người cùng nghề với ta nhưng mạnh hơn ta nhiều.”
Hàn Nhạn Khởi kinh ngạc: “Cái gì? Dương Ý cũng là tặc?”
Tề Mi sửa lại: “Đúng vậy, là đạo tặc, siêu đạo tặc.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Nhưng… Nhưng Minh Thịnh Lan là bộ đầu mà, bọn họ sao lại…”
Tề Mi buông tay nói: “Không chỉ vậy, hai người này còn là anh em họ nha…”
Hàn Nhạn Khởi thở dài: “Đúng là chuyện lạ, hai huynh đệ một người là bộ đầu một người là đạo tặc, chẳng khác nào Liễu Hạ Huệ đi xưng huynh gọi đệ với đạo chích. Theo như ngươi nói Minh Thịnh Lan chính khí lẫm liệt, vậy tại sao hắn không bắt Dương Ý?”
Tề Mi cười nói: “Sao lại không, ngươi không thấy bọn họ như hình với bóng à, Minh bộ đầu nói hắn sẽ tự mình trông giữ Dương Ý, không cho hắn phạm tội.”
Hàn Nhạn Khởi vỗ tay cười to: “Thật thông minh, nhân tình pháp lý đều trọn vẹn.”
Lúc này, Minh Thịnh Lan đẩy cửa đi vào: “Các ngươi đang cười cái gì?”
Tề Mi lập tức ngồi ngay ngắn, nói: “Không có gì, Minh bộ đầu ngươi về rồi.”
Minh Thịnh Lan đi tới cầm ly trà uống một hơi: “Tề cô nương, ngươi là người thông minh, nào giống như vị kia nói ngươi là siêu trộm.”
Tề Mi cười ngọt ngào: “Minh đại ca, ai mà ác mồm vậy, tiểu nữ từ trước đến nay vô cùng an phận.”
Minh Thịnh Lan “phốc” một tiếng, phun hết trà trong miệng ra, liên tục xua tay: “Không dám nhận, không dám nhận, nếu không phải Nhạn Khởi nhìn ra tuổi thật của ngươi, ta còn cảm thấy tiếng “đại ca” này khá mát tai, nhưng hiện giờ ta tuyệt không dám nhận, thất lễ thất lễ, ta nên gọi ngươi tiếng đại tỷ mới đúng.”
Mặt Tề Mi nhất thời xanh đỏ tím vàng, rất đặc sắc, cuối cùng còn cười lớn hơn: “Đại tỷ hả, cũng được…”
Minh Thịnh Lan liếc mắt nhìn thấy dao găm trong tay Hàn Nhạn Khởi, nói: “Đúng là binh khí tốt, rất sắc bén.”
Minh Thịnh Lan nhìn hắn không tốn chút sức chơi đùa dao găm, trong lòng cả kinh, khẽ cười nói: “Sắc thì có sắc nhưng đáng tiếc quá ngắn, tấc ngắn là tấc hiểm.”
Hàn Nhạn Khởi bỗng nhiên cười ha ha: “Dao găm này còn rất mỏng, không thích hợp làm binh khí.”
Minh Thịnh Lan hỏi: “Vậy là biết nó thích hợp làm gì sao?”
Hàn Nhạn Khởi hơi đỏ mặt nhìn Tề Mi, tiến đến trước mặt Minh Thịnh Lan, đem dao hướng lên cánh tay Minh Thịnh Lan, nhẹ nhàng vẽ…
Minh Thịnh Lan chỉ cảm thấy một trận tê dại, một tia khoái cảm từ miệng vết thương chậm rãi lan ra chạy khắp toàn thân, nhịn không được hưng phấn đến run rẩy, trym lại lặng lẽ dựng lên.
Mà miệng vết thương chỉ là vết máu tinh tế, chẳng hề đau đớn.
Minh Thịnh Lan lần thứ hai bị Hàn Nhạn Khởi làm cho cứng trym, không khỏi xấu hổ buồn bực, có chút quẫn bách xoay người đưa lưng về phía Tề Mi, nhỏ giọng nói: “Ngươi…”
Hàn Nhạn Khởi mở to hai mắt, vô tội cười hì hì: “Thế nào, chơi vui ha?”
Minh Thịnh Lan nhìn hắn biểu tình giống như đứa trẻ nghịch ngợm, dở khóc dở cười, chẳng biết nên nói gì mới tốt.
Aiz…
Không hiểu là hắn ngây thơ thật hay giả vờ ngây thơ, người sống trong kỹ quán lại không rành thế sự vậy sao?