Úy Thành Bích thản nhiên đi đến trước bàn Minh Thịnh Lan, đánh giá mọi người một vòng. Quả nhiên như dự đoán, chọn nói chuyện cùng Tề Tiểu Bạch. Hắn lộ ra nụ cười không đứng đắn, nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi có phiền nếu thêm một người ngồi không?”
Sau khi Tề Tiểu Bạch được mười tuổi, đã không còn ai gọi hắn là “tiểu đệ đệ” nữa.
Mặt Tề Tiểu Bạch đen đến không thể đen hơn, tức giận nói: “Đừng có gọi ta là tiểu đệ đệ.”
Úy Thành Bích cười đáp: “Ui, tính cách thật dữ dội, ta thấy tuổi ngươi chắc không đến mười lăm nhỉ? Ca ca lớn hơn ngươi gần gấp đôi đó”
Tề Tiểu Bạch dứt khoát không thèm cãi với hắn nữa, cứng rắn nói: “Chúng ta ăn xong rồi, ngươi tìm người khác đi.”
Úy Thành Bích lười biếng dựa lên tường, nói: “Vậy thì các ngươi bồi ta ăn cơm.”
Úy Thành Bích nói như kiểu địa vị của hắn là cao nhất, có thể sai khiến ai cũng được.
Bởi có khuôn mặt và đôi mắt cực kỳ đẹp, lời này lại thêm mấy phần cuồng vọng.
Tề Tiểu Bạch vốn chẳng phải hạng người thiện lương, hành xử vừa tà đạo lại tàn nhẫn. Lúc trước bị mấy người Minh Thịnh Lan chọc ghẹo, bây giờ tiếp bị Úy Thành Bích kích thích, mắt hắn nhíu lại mũi chân điểm nhẹ, bay tới bên cạnh Úy Thành Bích, nhanh như điện bóp cổ hắn.
Úy Thành Bích bất ngờ không kịp phòng bị, bị bóp đến phải ngửa đầu mặt nghẹn đỏ, cố gắng kéo tay Tề Tiểu Bạch, khóe mắt vương chút nước mắt.
Tư thế Tề Tiểu Bạch rất hung ác, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Minh Thịnh Lan sợ hắn giết người thật, vội quát: “Mau thả ra!”
Tề Tiểu Bạch lạnh lùng buông tay, trở về chỗ ngồi.
Úy Thành Bích ho khan vài tiếng, xoa cổ, không giận mà cười, nói: “Khinh công thật lợi hại, không biết là thần thánh phương nào?”
Tề Tiểu Bạch không đáp.
Minh Thịnh Lan nói: “Úy công tử…”
Úy Thành Bích ngạo nghễ hỏi: “Ngươi biết ta là ai?”
Minh Thịnh Lan mỉm cười nói: “Mắt lam, còn có trường tiên, không phải Úy Thành Bích thì là ai?”
Úy Thành Bích nói: “Vậy ngươi là ai?”
Minh Thịnh Lan chắp tay: “Tại hạ là Minh Thịnh Lan đến từ Đế đô, vị này là Tề Phong công tử Tề Tiểu Bạch, còn đây là biểu huynh ta, Dương Ý. Còn có, Hàn Nhạn Khởi – bằng hữu của ta.”
Úy Thành Bích nhìn quanh một vòng, ánh mắt khóa chặt trên Tề Tiểu Bạch, nói: “Hóa ra là Tề Phong công tử… Khó trách, khó trách, ha ha… ta sơ suất rồi.”
Giống như hắn không để bụng chuyện vừa rồi.
Uý Thành Bích chậm rãi đi qua bên cạnh, bỗng nhiên rút roi từ eo ra, nói: “Trùng hợp quá. Không lừa dối các vị, ta hoạt động ở Thanh Châu, sáng nay nhận được bồ câu của sư môn, trên thư giấy trắng mực đen viết: Tề Tiểu Bạch trộm bí bảo của sư môn ta. Vậy nên Tề công tử, mong ngươi để lại bí bảo cùng một bàn tay của ngươi.”
Tề Tiểu Bạch nhíu mày, sao Tề Mi cái gì cũng trộm vậy, “tiện cung” thì có bảo bối gì chứ?
Minh Thịnh Lan nói: “Úy công tử đừng vội nóng nảy, việc này có hiểu lầm, những thứ đó không phải Tề Tiểu Bạch trộm.”
Úy Thành Bích nói: “Minh đại bộ đầu, ngươi nghĩ là ta sẽ tin sao?” Hắn không giống những người khác, không có chút hảo cảm nào với Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan ngạc nhiên, nói: “Này… chuyện này thật sự có hiểu lầm, Úy công tử cứ buông vũ khí trước, từ từ nói chuyện.”
“Dẹp.” Úy Thành Bích quả quyết cự tuyệt, nói: “Hừ, hắn vừa rồi mới bóp cổ ta, thừa dịp ta không phòng bị mà đánh lén. Bây giờ nếu không rửa nhục chẳng phải sẽ bị người trong giang hồ nhạo báng sao?”
Trong mắt Tề Tiểu Bạch lóe lên hàn quang, lướt đến chỗ Úy Thành Bích.
Úy Thành Bích không né tránh, đôi mắt màu ám lam nhìn thẳng Tề Tiểu Bạch…
Tề Tiểu Bạch đột ngột dừng bước, cách người hắn ba bước.
Úy Thành Bích tiếp tục tiến lên hai bước, đối diện gần sát Tề Tiểu Bạch, trong mắt giống như có cái gì đó chuyển động…
Cứ như vậy, biểu cảm của Tề Tiểu Bạch càng ngày càng si ngốc.
Hàn Nhạn Khởi rốt cuộc vẫn mềm lòng, hắn thấy Tề Tiểu Bạch cũng không phạm sai lầm lớn gì, lại còn là con trai độc nhất của Tề Mi. Nghĩ vậy, hắn đứng lên, một tay đẩy Tề Tiểu Bạch ra, tay còn lại ấn nơi nào đó sau lưng Tề Tiểu Bạch, ngay lập tức tỉnh táo lại.
Úy Thành Bích bỗng nhiên bị người khác xen ngang, thấy Hàn Nhạn Khởi chẳng có chút công phu nào, hừ một tiếng, phất tay muốn bắt lấy cổ áo hắn.
Thân hình Hàn Nhạn Khởi rất linh hoạt cúi xuống né tránh, Úy Thành Bích không bắt được, muốn dùng lại trò cũ nhìn chằm chằm hai mắt Hàn Nhạn Khởi.
Hàn Nhạn Khởi không tránh mà còn nhìn lại.
Úy Thành Bích nhìn vào hai mắt Hàn Nhạn Khởi, hắn cảm thấy mắt đối phương như hai hồ nước trong veo, làm thế nào cũng không khuấy đảo được. Bích nhãn mê hoặc lòng người của hắn từ trước đến nay đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi, vậy mà giờ mất đi tác dụng.
Trong lòng Úy Thành Bích cả kinh, theo bản năng đánh một chưởng về phía Hàn Nhạn Khởi.
Hàn Nhạn Khởi cúi thấp người ôm lấy eo Úy Thành Bích nhảy về phía trước, bọn họ cùng ngã trên mặt đất, Hàn Nhạn Khởi cưỡi trên người Úy Thành Bích.
Úy Thành Bích vô cùng tức giận nhưng Hàn Nhạn Khởi vẫn ngồi đó, hai chân khóa chặt hông Úy Thành Bích, chặt cực kỳ, mặc cho Úy Thành Bích cố thế nào cũng không gỡ ra được. Không chỉ thế, Hàn Nhạn Khởi còn nhìn chằm chằm Úy Thành Bích, sau đó hơi mỉm cười.
Xung quanh như có ngàn vạn đóa sơn hoa nở rực rỡ, trong nhất thời Úy Thành Bích ngây ngốc.
Sau đó, Hàn Nhạn Khởi ấn huyệt đạo Úy Thành Bích, “Bích Nhãn Hồ” lập tức mềm mại như một bãi nước.
Hàn Nhạn Khởi buông chân ra đứng dậy sút vào eo Úy Thành Bích một cái, Úy Thành Bích tức khắc tỉnh táo, hắn bò dậy chắp tay với Hàn Nhạn Khởi, thành khẩn nói: “Bái phục. Hóa ra là người đồng đạo, bản lĩnh của các hạ cao hơn ta một bậc, tại hạ bái phục!”
Hàn Nhạn Khởi chỉ cười không nói, môn phái Thiên Tiện cung luyện các kỹ xảo trên giường, trên giang hồ có thể coi là lợi hại nhưng ở trước mặt người thực học chân chính như hắn thì chẳng đáng để vào mắt.
Cho dù Úy Thành Bích là danh khí trời sinh, nhưng muốn khoe khoang mị thuật trước mặt Hàn Nhạn Khởi, vậy chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, chơi đao trước mặt Quan Công, làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng Uý Thành Bích thua thật sự tâm phục khẩu phục, không hề tỏ ra khó chịu, đối với Hàn Nhạn Khởi cực kỳ tôn kính.
Minh Thịnh Lan bất đắc dĩ thở dài, hắn đã muốn nhắc nhở nhưng động tác Úy Thành Bích quá nhanh. Hắn nói: “Úy công tử, chuyện của Tề Tiểu Bạch thật sự có ẩn tình, mong ngươi cho ta thời gian, chờ án tử có manh mối, tại hạ nhất định sẽ trả lại bí bảo cho quý phái.”
Chẳng biết Úy Thành Bích có nghe không, hắn thuận miệng ừm ừm vài tiếng, hỏi: “Các ngươi ở đây mấy ngày?”
Minh Thịnh Lan nói: “Chắc tầm hai, ba ngày.”
Úy Thành Bích vỗ tay nói: “Vừa lúc ta ở chỗ này một tháng, ta sẽ dẫn các ngươi đi chơi. Ta còn muốn giao lưu học hỏi với vị cao nhân này nữa.”
Hắn cười cực kỳ vui vẻ, khiến Minh Thịnh Lan trợn mắt há mồm.
Lời của Úy Thành Bích cực kỳ vừa ý Hàn Nhạn Khởi. Đầu tiên, Úy Thành Bích là người mang danh khí “Ba Ngàn Mâu”, có thể suy xét thu vào tay. Thứ hai, hắn đã ở Thanh Châu thành hơn một tháng chắc chắn hiểu rõ kỹ quán Thanh Châu, có người dẫn đường tất nhiên tốt hơn tự đi rồi.
Hàn Nhạn Khởi đồng ý, Minh Thịnh Lan cũng không thể làm gì khác a, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái.
Hàn Nhạn Khởi cực thích Úy Thành Bích, lôi kéo hắn hỏi chuyện.
Úy Thành Bích chỉ vào hướng Như Ý Lâu, chậm rãi nói: “Như Ý Lâu cũng không tồi, bên trong có nữ tử Man tộc, tóc đen mắt xanh, dáng người đầy đặn múa rất đẹp, mỗi mùng một và mười lăm đều lên đài khiêu vũ. Ngày ấy ta nhìn thấy nàng ta mặc lụa mỏng trong suốt, nhảy điệu tiêu hồn, đẹp vô cùng. Xem dáng người lên giường chắc hẳn là cực kỳ lợi hại.”
Hàn Nhạn Khởi tò mò hỏi: “Hửm? Dáng trông thế nào?”
“Thế nào à?” Úy Thành Bích nói: “Thật ra cũng chỉ có hai mắt, một miệng như bao người. Nhưng mắt nàng ta màu xanh lục, mũi rất cao da cực trắng, vô cùng xinh đẹp. Một thân da thịt tuyết trắng giống như sữa dê.”
Hàn Nhạn Khởi ngay lập tức bị gợi lên hứng thú, nói: “Hôm nay là mười lăm nhỉ, Thành Bích mang ta đến đó nhìn được không?”
Úy Thành Bích cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên rồi, còn có người gầy Dương Châu, muốn xem không?”
Hàn Nhạn Khởi mỉm cười cự tuyệt: “Ngựa gầy Dương Châu thì phải xem Dương Châu mới là cực phẩm.”
Gió xuân mười dặm phố Dương Châu, ngựa gầy phải mang đậm khí chất Dương Châu mới là thiên hạ đệ nhất.
Úy Thành Bích lại hiểu sai ý, nói: “Sao lại vậy, người Như Ý Lâu mua đều thuộc dạng thượng phẩm. Ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn viết chữ, đều khiến những văn nhân ở Thanh Châu thành mê chết ngất.”
Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Thành Bích, chắc chắn ngươi chưa từng tới Dương Châu rồi.”
Úy Thành Bích nói: “Đúng vậy, sao ngươi biết?”
“Ta đoán.” Hàn Nhạn Khởi nói: “Nếu ngươi từng ở trong khung cảnh gió xuân ngào ngạt, dưới ánh trăng sáng sau cơn mưa, trong lòng ôm ngựa gầy uống rượu đàm hoa, lúc đó sẽ không còn muốn tới nơi khác nữa.”
Úy Thành Bích cười ha ha nói: “Đúng, đúng vậy. Có mỹ nhân còn phải thêm cảnh đẹp, phong cảnh ở Thanh Châu kém xa Dương Châu. Nghe ngươi nói thế, ta cũng muốn đến Dương Châu chơi thử.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Rồi sẽ có cơ hội.”
Ban đêm.
Minh Thịnh Lan, Tề Tiểu Bạch, Hàn Nhạn Khởi, Úy Thành Bích, cùng với Thâu Hương Thiết Ngọc, cùng nhau đi tới Như Ý Lâu, Dương Ý ở lại quán trọ.
Như Ý Lâu ở phía nam Thanh Châu thành, bên cạnh một hồ nước, xung quanh có mấy chục căn nhà và các kỹ quán lớn nhỏ, trên hồ còn có thuyền hoa trôi nổi. Ban đêm đèn đóm rực rỡ, son phấn phiêu hương, đàn sáo hòa tấu, cười nói du dương, rất say lòng người.
Như Ý Lâu chính là kỹ quán lớn nhất Thanh Châu. Hai gã bảo kê khoanh tay đứng trước cửa, bên cạnh có một tú bà tầm ba mươi tuổi.
Vừa thấy mấy người họ đến, tú ba mặt mày tươi cười tiến lên đón, hành lễ nói: “Đây không phải Úy công tử sao, mấy ngày rồi không gặp ta còn tưởng ngài không còn ở Thanh Châu nữa đó. Mấy vị này là bằng hữu của ngài à? Thật phong độ nha~”
Úy Thành Bích cười nói: “Ha ha, ta chưa đi đâu, chẳng phải giờ đang mang bằng hữu tới ủng hộ ngươi sao? Nhanh một chút, mang chúng ta vào.”
Tú bà cười cười, nhưng không đi vào, nói: “Này… Úy công tử, có một chuyện…”
Úy Thành Bích nói: “Ừ? Làm sao?”
Tú bà chỉ chỉ Thâu Hương Thiết Ngọc, nói: “Như Ý Lâu chúng ta có quy củ, cô nương thì không được vào.”
Úy Thành Bích nhíu mày, nói: “Hai người này là thị nữ của bằng hữu ta, không phải tới bắt gian, ngươi sợ cái gì?”
Tú bà đáp: “Ấy ấy… Ý ta không phải thế, quy củ chính là quy củ. Hơn nữa, hai vị cô nương này thanh tú xinh xắn như vậy, vào bên trong nhỡ đâu bị đùa giỡn trêu ghẹo thì thật không hay. Mong Úy công tử thông cảm cho chúng ta, mời hai vị cô nương này trở về đi.”
Lý do này nghe cũng hợp lý… Nếu Thâu Hương Thiết Ngọc bị người khác sàm sỡ thì không tốt, bọn họ tuy không sợ nhưng nếu ầm ĩ ra chuyện thì rất mất hứng.
Nhưng tú bà cùng Úy Thành Bích đâu biết Thâu Hương Thiết Ngọc cũng xuất thân từ kỹ quán.
Hai nàng liếc nhau một cái, cười tươi nói: “Vị tỷ tỷ này yên tâm, tỷ muội chúng ta xuất thân đâu đàng hoàng gì, vô cùng quen thuộc với mấy chỗ này.” Các nàng muốn vào xem kỹ quán đệ nhất Thanh Châu cùng kỹ quán đệ nhất Thiên gia, ai cao ai thấp?
Tú bà ngạc nhiên.
Úy Thành Bích không kiên nhẫn nói: “Rồi rồi, bây giờ ngươi còn ý kiến gì nữa không?”
Tú bà á khẩu không trả lời, người ta còn không quan tâm mình quan tâm làm gì? Vội xốc lại tinh thần, đón người vào trong.