[Đam Mỹ] Diễm Cốt

Chương 42

Khi Hàn Nhạn Khởi tỉnh lại, Minh Thịnh Lan đang sững sờ ngồi ở mép giường hắn. Hàn Nhạn Khởi xoa xoa mắt, hỏi: “Mấy giờ rồi?” 

Minh Thịnh Lan bừng tỉnh: “Ngươi……” Sau đó im bặt.

Hàn Nhạn Khởi kỳ quái hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Minh Thịnh Lan ngay lập tức nhíu mày: “Ngươi không nhớ gì sao?” 

Đêm qua Minh bộ đầu vất vả lắm mới cẩn thận suy nghĩ về chuyện kia, sau đó bứt rứt mãi trong bóng tối mới dám thổ lộ. Vậy mà qua một đêm, Hàn Nhạn Khởi đã quên mất? Hay là hắn vốn không nghe được?

Hàn Nhạn Khởi ôm chăn ngây người một lúc, tựa như đang nhớ lại: “Đêm qua, hình như ngươi nói với ta cái gì đó… Nhưng ta rất mệt nên ngủ quên mất. Ngươi nói gì vậy?” 

Minh Thịnh Lan thầm than khổ, quả nhiên Hàn Nhạn Khởi không nghe thấy. Nhưng hắn sao mà không biết xấu hổ lặp lại mấy lời đó nữa, đành qua loa lấy lệ nói:

“Không có gì, bảo ngươi ngủ sớm thôi. A, để ta xem cơm sáng thế nào, chắc ngươi cũng đói bụng rồi.” Sau đó vội vàng ra khỏi phòng.

Hàn Nhạn Khởi ngồi trên giường, vô thức sờ sờ môi, lẩm bẩm: “Sao ta lại cảm thấy hắn nói ‘ta thích ngươi’ nhỉ, chẳng lẽ ta đang nằm mơ?” Mặt hắn bỗng đỏ bừng, hai tai nóng lên, vỗ vỗ chán mình, lẩm bẩm nói: “Chắc là mơ rồi, đây là mộng kiểu gì vậy, kì quái.” 

“Minh công tử?”

Minh Thịnh Lan quay đầu lại, thấy Xuân Phong Quy yểu điệu thướt tha đi từ cầu thang tầng ba xuống. Vẻ mặt hắn lãnh đạm, gật đầu nói: “Cơ tiểu thư, chào buổi sáng.”

Xuân Phong Quy cười rực rỡ như hoa xuân, nào có vẻ buồn bã như trong truyền thuyết, nàng đi tới trước mặt Minh Thịnh Lan, cười hỏi: “Công tử ngủ dậy chưa? Để ta giúp ngài ấy thay đồ, rửa mặt.” 

“Không cần.” Theo bản năng, Minh Thịnh Lan cự tuyệt, giọng điệu chậm rãi: “Việc nhỏ như vậy, sao có thể để Cơ tiểu thư làm.” 

Xuân Phong Quy vén tóc mai, trâm cài hoa lụa ở hai bên tóc đung đưa tựa như sắp rơi xuống, vừa tinh xảo vừa thú vị. Nàng mỉm cười liếc nhìn hắn, nói:

“Sao lại thế được. Trước kia Vô Nhan Hiên, phải có bốn đến năm tỷ muội cùng hầu hạ công tử. Công tử thích ngủ nướng nhưng lại sợ lạnh, phải thật khéo léo khi gọi ngài dậy. Ấy mà hiện tại công tử chỉ có hai tiểu nha đầu bên cạnh, thói quen khó mà duy trì được. Tuy ta biết mình không thể đi theo công tử, nhưng để hai nữ tử Phù Tang hầu hạ ngài ấy cũng tốt…”  

Nàng vân vê khăn tay, lải nhải tính toán khiến Minh Thịnh Lan ghen ghét dữ dội. Hắn nâng cổ tay lên, Thấu Cốt Đinh bắn về phía Xuân Phong Quy, cọ tóc mái nàng, xuyên qua những đóa hoa cài, kéo theo cột tóc bằng lụa ghim sâu vào bức tường sau lưng Xuân Phong Quy!

Một đầu tóc đen như thác nước cuồn cuộn rơi xuống vai, Xuân Phong Quy không chút sợ hãi gom tóc lại, cười nhìn Minh Thịnh Lan.

Minh Thịnh Lan nói: “Vì sao không né tránh?”

Xuân Phong Quy nói: “Bởi vì ta biết ngươi sẽ không làm ta bị thương. Thần bộ đệ nhất thiên hạ, sao có thể lạm thương bá tánh vô tội? Hơn nữa…” Nàng kéo dài giọng, lời đầy ẩn ý nói: “Nếu ngươi làm ta bị thương, nhất định công tử sẽ đau lòng.”

Sắc mặt Minh Thịnh Lan biến đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi đã biết những gì?”

Xuân Phong Quy cong mắt cười: “Những chuyện ta nên biết đều biết hết rồi. Minh công tử đừng nóng vội, thái độ của ngươi rất rõ ràng, chỉ có công tử không biết thôi.”

Sắc mặt Minh Thịnh Lan khó coi, hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Xuân Phong Quy ngừng cười, nói: “Ta chỉ muốn giúp ngươi thôi, ta hy vọng công tử hạnh phúc. Cho dù ngươi là nam hay nữ, ta xin ngươi hãy chăm sóc tốt công tử.”   

Minh Thịnh Lan có chút chua lòm, đáp lời: “Ngươi đúng là rất quan tâm hắn, chẳng phải ngươi thích hắn sao?”

Xuân Phong Quy cười khổ: “Cũng chỉ có thể là thích thôi. Minh công tử, tỷ muội Vô Hiên chúng ta đều thật lòng thích công tử, nhưng chúng ta chưa từng có hy vọng xa vời được gả cho ngài ấy. Có lẽ từng có, nhưng lăn lộn ở chốn phong trần càng lâu, ý nghĩ này càng phai nhạt. Nên ngươi không cần lo chúng ta sẽ…”

Chân mày nàng hiện lên nhàn nhạt đau thương, có lẽ đây mới là Cơ Tương Tư – người khiến cả gió xuân cũng buồn.

Minh Thịnh Lan có chút áy náy, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi.” Xuân Phong Quy lại mỉm cười: “Nói về chuyện của công tử đi. Nếu ngươi không nói rõ ràng với công tử, ngài ấy sẽ vĩnh viễn không biết, cũng không hiểu lòng mình.” 

Minh Thịnh Lan hỏi: “Ta nên làm gì bây giờ?” Lại thổ lộ lần nữa?  

Xuân Phong Quy nói: “Ngươi muốn nói với công tử là ngươi thích ngài sao? Thế thì không ổn, bây giờ công tử vẫn chưa rõ tâm tư của mình với ngươi, nếu ngươi cứ nói bừa như thế, ngược lại khiến công tử tránh mặt ngươi. Không biết ngươi có biết mục tiêu của công tử là thu hết danh khí trong thiên hạ không?”

Minh Thịnh Lan khó ở trả lời: “Biết…”

Xuân Phong Quy nói: “Ha ha, vậy nên không thể thổ lộ, nếu không chắc chắn công tử sẽ trốn tránh ngươi. Ngươi phải khiến ngài ấy chủ động nói thích ngươi.”  

Minh Thịnh Lan nhíu mày, hắn là thần bộ đệ nhất thiên hạ, nhưng tình yêu chắc là đệ nhất từ dưới lên trên: “Ngươi vẫn chưa nói cách cụ thể……” 

Xuân Phong Quy nói: “Chuyện này ta dạy được à? T dạy được một lần, hai lần, nhưng đâu thể dạy suốt đời.” 

Minh Thịnh Lan im lặng.

Xuân Phong Quy bỗng nhiên nói: “Ngươi có để ý không.”

Minh Thịnh Lan hỏi lại: “Để ý gì?”

Xuân Phong Quy nói: “Đương nhiên là thân phận của công tử.” 

Minh Thịnh Lan nhấp môi, một lúc lâu sau mới đáp: “Nếu nói không để ý là ta đang lừa ngươi. Ta rất ghen tị, ghen tị những người đã từng thân mật với hắn.”

Xuân Phong Quy hơi kinh ngạc, sau đó nhướng mày: “Ý ngươi là, công tử có quan hệ với nhiều người, nên ngươi cảm thấy ngài không sạch sẽ?”

Minh Thịnh Lan cười khổ: “Ta không phải chưa từng động vào nữ nhân, nhưng nào có hắn… Hơn nữa, hiện giờ hắn còn không ngừng trêu chọc, đương nhiên nếu hắn muốn ta cũng đâu thể yêu cầu hắn dừng lại, nhưng khi nghĩ đến lòng ta không thoải mái.”

Xuân Phong Quy nhẹ nhàng cười, nói: “Ngày sau ngươi sẽ thoải mái.”

Minh Thịnh Lan khó hiểu: “Ngươi nói gì đấy?”

“Không có gì,” Xuân Phong Quy trả lời: “Ta nói là chỉ cần hai người yêu nhau thật tình, thì sẽ không sao cả.”  

Minh Thịnh Lan lẩm bẩm: “Ý ngươi là hiện tại ta chưa đủ yêu hắn sao…?”  

“Ta không nói thế.” Xuân Phong Quy tháo dải lụa xuống cột tóc lại, nói: “Đi nào, ta giúp ngươi một lần, nhưng chỉ lần này thôi, còn lần sau phải dựa vào bản thân ngươi.” 

“Muốn ta dạy kỹ thuật giường chiếu cho hắn?” Hàn Nhạn Khởi há to miệng, chỉ vào chóp mũi mình hỏi.

Xuân Phong Quy cười tủm tỉm: “Cũng không cần quá cao thâm, ta thấy chuyện này rất bình thường, chỉ cần để hắn biết cách hôn người khác đến mức choáng váng đầu óc là được.”   

Minh Thịnh Lan đứng một bên, cố gắng để da mặt mình không đỏ lên. Không ngờ Xuân Phong Quy lại nghĩ ra phương pháp này, tìm Hàn Nhạn Khởi dạy kỹ thuật giường chiếu cho hắn.

Hàn Nhạn Khởi ngơ ngác: “Thịnh Lan, hóa ra ngươi vẫn còn có chuyện không hiểu? Rõ ràng ngươi không phải xử nam…”   

Xuân Phong Quy xen mồm nói: “Bởi vì khi hắn còn nhỏ, cha mẹ đưa một nha đầu đến dạy dỗ hắn. Nha đầu kia non nớt vậy thì dạy được gì.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Ê, sao ngươi biết rõ thế?” 

Xuân Phong Quy mặt không đỏ tim không đập: “Ta nghe Minh công tử kể, công tử, hai người dù gì cũng là bạn bè, ngài nên giúp Minh công tử chuyện này. Hắn xấu hổ không dám nhờ, nên ta mới phải nói hộ đó. Đã hơn hai mươi tuổi rồi, cũng sắp phải cưới nương tử, công tử, ngài phải giúp hắn không mất mặt trước nương tử tương lai chứ.”  

Minh Thịnh Lan vừa nghe, vừa hung hăng liếc xéo Xuân Phong Quy một cái.

Ý cười của Xuân Phong Quy không thay đổi, nàng nhìn Hàn Nhạn Khởi, Hàn Nhạn Khởi có chút không thoải mái, nhưng vẫn gật đầu nói: “Vậy được rồi, với quan hệ của ta và Thịnh Lan, cứ yên tâm, ta sẽ dạy, dễ lắm.”

Mặt Minh Thịnh Lan tái mét.

Xuân Phong Quy vân vê khăn tay, cười một hồi: “Vậy hai người dạy và học đi. Ta chuẩn bị đồ ăn.”

Xuân Phong Quy vừa đi, chỉ còn lại bọn họ lúng túng ngồi trong phòng. Cuối cùng, Hạn Nhạn Khởi ngượng ngùng mở miệng: “Đầu tiên là dạy hôn môi?”

Minh Thịnh Lan do dự hỏi: “Chuối tiêu…”

Hàn Nhạn Khởi sửng sốt một chút, mới liên tục nói: “Không cần, chuyện này… ngươi không học chuyên sâu nên không cần chuối tiêu.” 

Minh Thịnh Lan nói: “Vậy dùng gì?” 

“Ta nghĩ đã…” Hàn Nhạn Khởi do dự: “Ta cứ thế dạy ngươi đi.” 

Minh Thịnh Lan thắc mắc: “Thế nào cơ?”

Hàn Nhạn Khởi tiến lại gần vài bước, hơi ngẩng đầu, dán sát gần Minh Thịnh Lan, nhẹ giọng nói: “Như này này……” Âm cuối bị nuốt trọn giữa răng và môi, hắn hơi ngửa đầu hôn lên môi Minh Thịnh Lan, mút lấy cánh môi mềm mại của hắn.

Đầu óc Minh Thịnh Lan nhất thời trống rỗng, chỉ còn có thể cảm thấy xúc cảm ấm áp và mỹ diệu trên môi mình.

Đôi mắt Hàn Nhạn Khởi mở lớn, lòng bàn tay Minh Thịnh Lan đầy mồ hôi, hắn vươn tay che đôi mắt Hàn Nhạn Khởi lại, cảm giác được lông mi Hàn Nhạn Khởi chạm vào bàn tay hắn. Minh Thịnh Lan hé môi, đầu lưỡi đi vào giữa môi răng Hàn Nhạn Khởi, lướt qua từng kẽ răng, tiến vào khoang miệng ấm áp, cuối cùng cuốn lên đầu lưỡi Hàn Nhạn Khởi, nhẹ nhàng ngậm lấy.

Hàn Nhạn Khởi chỉ cảm thấy khoái cảm đột nhiên ập tới mạnh mẽ khiến bắp đùi mềm nhũn, hắn siết chặt vai áo Minh Thịnh Lan, niết đến mức vải lụa trở nên nhăn nhúm. Quá nhanh. Hắn vô thức giương môi, mặc cho Minh Thịnh Lan ra vào. 

Những lưỡi kỹ, khẩu kỹ từng học, trong phút chốc ấy, tất cả đều bị vứt lên chín tầng mây, không thể lôi ra dùng được.

Hốc mắt đã ươn ướt, lông mi cũng ướt theo, hô hấp dồn dập, nóng bỏng. Toàn thân, đặc biệt là hai má như bị lửa đốt nóng lên, chỉ còn biết trao đổi nước bọt, liều chết quấn quýt.   

Một tay Minh Thịnh Lan đặt trên mắt Hàn Nhạn Khởi, tay còn lại đỡ bên hông hắn.

Lúc này, tay đặt bên hông di chuyển về phía sau lưng, như hận không thể đem hắn hòa vào trong máu thịt mình, tay đặt trên mắt thì chuyển động ra sau đầu, làm cho nụ hôn càng sâu hơn, càng lúc càng sâu…

Hàn Nhạn Khởi ngửa đầu, yết hầu hơi ngứa, nước bọt dư thừa theo khóe môi kề sát của bọn họ chảy xuống, lưỡi đều bị cọ xát đến đau đớn nhưng vẫn không muốn buông ra. 

Một người là người tập võ, nội lực sâu không lường được, một người là luyện giường kỹ từ nhỏ, biết cách kiểm soát hô hấp. Hai người hôn không biết bao lâu, vẫn chưa từng lấy hơi lần nữa.  

Tình cảnh nóng bỏng này tiếp diễn đến khi Hàn Nhạn Khởi không còn chống đỡ được nữa, không khí trong ngực khô kiệt, hắn cố sức tránh ra một ít, thở hổn hển nói: “Ta, ta không thở nổi…”

Lúc này Minh Thịnh Lan mới buông ra hắn, tròng mắt đen nhánh của Hàn Nhạn Khởi ướt át, vô cùng đáng yêu. Hàn Nhạn Khởi chống đầu gối, cong lưng thở dốc, rồi ngẩng đầu nhìn hắn.   

Minh Thịnh Lan bỗng nhiên hơi mỉm cười: “Ngươi thấy học sinh Minh Thịnh Lan thế nào?”  

Hàn Nhạn Khởi mặt đỏ lên: “Cũng ổn đó.”

Lần đầu tiên thực hành hôn môi với người khác, khi ấy không có kinh nghiệm nhưng vẫn có thể hôn nữ nhân kia đến nhũn người. Nhưng khi hôn Minh Thịnh Lan, vừa không phải lần đầu tiên, vừa không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế mà chỉ chạm môi hắn, Hàn Nhạn Khởi đã quên hết mọi thứ luôn, đầu óc ngốc ngốc, mấy cái hôn kỹ đã từng học đều không nghĩ ra —— hoàn toàn quên mất các kỹ xảo có thể dùng, chỉ dựa vào bản năng dây dưa.  

Kỳ quái, thật sự quá kỳ quái.
Bình Luận (0)
Comment