Kim Lão Ngũ liên tục bị đả kích, không dám nhắc đến chuyện tặng người nữa, càng nói chẳng phải càng mất mặt xấu hổ sao? Mấy người Hàn Nhạn Khởi nhớ Dương Ý vẫn còn ở khách điếm, bàn nhau nhanh chóng trở về, tránh cho hắn lo lắng.
Xuân Phong Quy đứng ở cửa, mỉm cười nhẹ nhàng thi lễ: “Xin thứ cho ta không tiễn xa được.”
Minh Thịnh Lan có chút ngạc nhiên nhìn nàng, hắn vốn tưởng Xuân Phong Quy sẽ đau lòng muốn chết, đưa tiễn một đoạn dài cơ. Xuân Phong Quy hiểu ý hắn, cười cười: “Kẻ trong chốn phong trần, cần gì phải quá nặng tình. Hôm nay từ biệt, xin công tử giữ gìn sức khỏe.”
Lần từ biệt này, chính là vĩnh biệt, thay vì đau thương, chẳng thà tự bảo trọng.
Hàn Nhạn Khởi còn chưa kịp nói gì, Minh Thịnh Lan đã trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm.”
Xuân Phong Quy cười vui vẻ.
Hàn Nhạn Khởi không hiểu, đây là nói với hắn mà, Minh Thịnh Lan cảm ơn cái gì chứ.
Cuối cùng, Xuân Phong Quy nhìn thoáng qua Hàn Nhạn Khởi, đáy mắt khắc sâu dáng vẻ hắn, tay khẽ chạm tóc mai tinh tế như nhụy hoa, trong gió dương liễu tha thướt xoay người đi.
Ở Vô Nhan Hiên, không biết Hàn Nhạn Khởi đã tiễn đưa bao nhiêu cô nương, có lẽ trong mắt hắn, Xuân Phong Quy là đặc biệt nhất.
Với người trong thành Thanh Châu, nàng cũng rất đặc biệt. Nhưng cái thu hút Hàn Nhạn Khởi là những ngày dạy giường kỹ ở Vô Nhan Hiên, nàng học tương đối tốt, nhưng vì không có danh khí lại khá mờ nhạt, thậm chí ngay từ đầu, Hàn Nhạn Khởi còn không nhớ nàng là ai, vậy nên hiện tại hắn cũng không quá buồn bã.
Tuy trong lòng Xuân Phong Quy hiểu rõ, miệng cũng nói rằng bản thân chắc chắn không có khả năng với Hàn Nhạn Khởi, nhưng nếu Hàn Nhạn Khởi đa tình thêm một chút, e rằng Xuân Phong Quy vẫn sẽ đắm chìm.
Hiện tại nàng có được ân tình của hắn, không lâu sau sẽ có thể hoàn lương, vậy tốt nhất là quên nhau đi trong chốn giang hồ này.
Đôi khi, ngây thơ cũng biểu trưng cho vô tình, Hàn Nhạn Khởi quá không rành thế sự, trong Vô Nhan Hiên hắn đối xử nữ nhân nào cũng tốt, rồi lại hoàn toàn không hiểu tâm ý của các nàng. Vì thế những chuyện Xuân Phong Quy làm vì hắn, hắn càng không biết.
Minh Thịnh Lan nhìn dáng vẻ thoải mái tự nhiên của Hàn Nhạn Khởi, nhịn không được thở dài: “Ngươi… Ngươi đúng là không hiểu gì cả.”
Hàn Nhạn Khởi mờ mịt hỏi: “Hiểu gì?”
Nhất thời Minh Thịnh Lan sinh ra cảm giác mèo khóc chuột, không biết đến lúc nào Hàn Nhạn Khởi mới giác ngộ. Hắn chưa từng yêu đương, cũng không hiểu ái tình là gì. Cho dù tinh thông nhiều loại giường kỹ thì đã sao, chung quy vẫn là kẻ vô tình.
Minh Thịnh Lan lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”
Trên đường, Hàn Nhạn Khởi nhớ tới bảo vật môn phái Úy Thành Bích, hắn hỏi: “Thành Bích, môn phái ngươi mất bảo vật gì vậy?”
Úy Thành Bích khinh miệt cười: “Chính là vật mà cung chủ của chúng ta yêu quý vô cùng, mỗi ngày hắn đều phải dùng, nếu không dùng thì ‘phía sau’ sẽ rất ngứa.”
Giờ vẫn còn đang ở trên đường cái, Hàn Nhạn Khởi ngượng ngùng nói: “Ngươi… cung chủ các ngươi…”
“Hừ, một kẻ dâm đãng.” Úy Thành Bích bĩu môi: “Bảo vật cái gì, chẳng phải chỉ là cái giác tiên sinh cổ ngọc ngàn năm* thôi sao.”
*S*x toy làm bằng cổ ngọc.Há ——” Hàn Nhạn Khởi phì cười: “Ngươi, quý môn phái khẳng khái quá!”
Mắt Úy Thành Bích trợn trắng: “Muốn nói gì thì cứ nói, trên giang hồ thanh danh của Thiên Tiện cung đã thúi lắm rồi.”
Hàn Nhạn Khởi khó hiểu, thắc mắc: “Vậy sao ngươi còn muốn tới Thiên Tiện cung?”
Úy Thành Bích cười lạnh nói: “Sao lại là ta muốn tới đó. Người Thiên Tiện cung thấy đôi mắt của ta kỳ lạ, nhìn rất đặc biệt nên mới lừa ta đi. Khi đó ta còn nhỏ, biết đách gì đâu. Bây giờ cánh cứng cáp rồi, bọn họ cũng không thể trói buộc được ta.”
Hàn Nhạn Khởi “A” một tiếng, vẫn nhịn không được mà cười. Cái bí bảo kia, vậy mà là đồ chơi tình thú, không biết lúc Tề Mi trộm nó có cảm giác gì.
Khi sáu người về khách điếm, chưởng quầy cùng tiểu nhị đều đứng trước cửa, dáng vẻ như đang lau mồ hôi.
Minh Thịnh Lan hỏi: “Chưởng quầy, các ngươi sao đứng ở cửa hết thế?”
Vẻ mặt chưởng quầy như đưa đám, nói: “Khách quan, cuối cùng ngài đã trở lại rồi. Sáng sớm, bạn của ngài đã ngồi đằng kia uống trà, những người tới đây ăn cơm đều bị hắn làm cho rét cóng chạy đi hết. Đến chúng ta cũng không chịu nổi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Minh Thịnh Lan mới nói: “Tuy bạn của ta có phần lạnh nhạt, nhưng đâu đến mức dọa người như ngươi nói?”
Chưởng quầy căm giận đáp: “Quan trọng là ngoài hắn còn một người nữa, cả người lạnh như băng, vừa vào đã ngồi đối diện bạn của ngài. Bọn họ ngồi cạnh nhau có thể dọa khóc đứa bé ba tuổi đấy!”
Tề Tiểu Bạch cười tủm tỉm: “Thật ra lúc trước ta đã từng dọa khóc một phụ nhân đó.”
Chưởng quầy trải nghiệm qua sự đáng sợ của Dương Ý, gã không tin Tề Tiểu Bạch có thể làm hơn thế, nghi ngờ nhìn Tề Tiểu Bạch.
Tề Tiểu Bạch lập tức hếch mắt phượng lên, lé mắt nhìn gã, nhanh như chớp trở nên âm lãnh vô cùng, tựa như một con rắn độc đang há mồm thè lưỡi.
“Úi cha——” mắt chưởng quầy trợn trắng, lùi về sau vài bước, tiểu nhị vội đỡ lấy gã. Chưởng quầy hoảng sợ che ngực lại: “Ngươi, ngươi……”
Tề Tiểu Bạch một lần nữa cười ấm áp dào dạt: “Thế nào, ta không lừa ngươi đúng không?”
Chưởng quầy ấp úng không nói nên lời, trong lòng suy đoán, đoàn người này có phải bọn cường đạo thổ phỉ hay không?
“Rồi rồi, đừng dọa người ta nữa.”
Minh Thịnh Lan nói: “Đó là người nào?” Hắn chưa từng thấy người nào lạnh băng hơn cả Dương Ý, chẳng lẽ người nọ là người câm?
( Lời tác giả): (Chứng cứ: Dương Ý lạnh lùng đến mức rất ít khi nói chuyện, người kia còn lạnh lùng đến độ không nói lời nào……. Ha ha ~ )
Chưởng quầy mô tả: “Người kia, ừm… trông rất cao lớn, ta không dám nhìn kỹ, nhưng tuấn tú cực kỳ. Có vẻ giống người giang hồ, trên eo còn có một cái roi —— à, đúng rồi, roi giống của vị công tử này như đúc, mọi người quen nhau đúng không?”
Mặt Úy Thành Bích tối sầm, hỏi: “Roi của người nọ có buộc lục lạc không?”
Chưởng quầy nói: “Các ngài biết nhau thật…”
Úy Thành Bích nói với mọi người: “Là cung chủ Triệu Ngu Thành.”
Hàn Nhạn Khởi buột miệng nói: “Là kẻ dâm đãng —— ui … Người Thiên Tiện Cung bắt ngươi đi à?”
Úy Thành Bích nói: “Chính là hắn.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Sao hắn lại đến đây, là vì… bí bảo môn phái các ngươi, hay vì muốn bắt ngươi?”
Úy Thành Bích buông tay nói: “Ta cũng không biết, chỉ sợ là cả hai.”
Hàn Nhạn Khởi nhíu mày: “Ngươi yên tâm, ta dạy cho ngươi mấy chiêu, chắc chắn khiến cung chủ các ngươi ngoan ngoãn.”
Úy Thành Bích cười trả lời: “Tốt quá.”
Bọn họ đi vào quán trọ, quả nhiên bên trong không có một bóng người, không còn sự ồn ào náo nhiệt của ngày hôm qua. Ai không biết còn tưởng quán đang đóng cửa.
Có hai nam nhân ngồi ở một chiếc bàn giữa tầng một.
Người ngồi đối diện cửa là Dương Ý, mặt hắn không chút biểu cảm, ôm cánh tay nhìn kẻ đối diện mình.
Người ngồi đối diện hắn đang đưa lưng về phía cửa, chỉ thấy được một bộ y phục màu đen, mái tóc đen dài, bên hông treo một cái roi, phía cuối buộc một chiếc chuông đồng kêu đinh đang.
Hàn Nhạn Khởi hỏi: “Chính là hắn?”
Úy Thành Bích gật đầu: “Chính là hắn.”
Nghe thấy giọng nói của Úy Thành Bích, nam nhân kia đứng lên, xoay người. Lúc hắn đứng lên, mọi người mới phát hiện hắn có một thân hình rất cao lớn, ngũ quan sắc bén như đao gọt rìu đục, tràn ngập hơi thở của kẻ nằm trên. Chỉ có điều, biểu cảm của hắn lạnh như băng, lạnh đến mức có thể phân cao thấp với Dương Ý. Thậm chí, diện mạo của hắn trông còn có vẻ khủng bố hơn Dương Ý, thật sự có thể dọa sợ bà mẹ, trẻ em và người già.
Thường những người sở hữu diện mạo như vậy, đều có nghề nghiệp uy vũ, ví dụ bộ khoái ——
Hàn Nhạn Khởi nhìn Minh Thịnh Lan, hay lắm, chưa tính việc Dương Ý giống bộ khoái hơn ngươi, hiện tại người trong giới tà đạo, lại còn là một kẻ “dâm đãng”, trông vẫn giống bộ khoái hơn cả ngươi…
Nói tới đây Hàn Nhạn Khởi nghi hoặc nhìn Úy Thành Bích, nhỏ giọng hỏi: “Ê, chẳng phải ngươi nói hắn là một kẻ ‘dâm đãng’ sao?”
Khi nghe Úy Thành Bích miêu tả, Hàn Nhạn Khởi lập tức cho rằng cung chủ kia là một kẻ cực kỳ dâm dật, thằng chuyên thải dương bổ dương.
Hơn nữa, danh khí của Úy Thành Bích có thể nằm trên hoặc nằm dưới, Hàn Nhạn Khởi hiển nhiên cho rằng Úy Thành Bích nằm trên… Ai ngờ khi nhìn thấy vị cung chủ Thiên Tiện cung này, thân hình cường tráng, dáng vẻ còn nam tính hơn Úy Thành Bích, sao có thể nằm dưới?
Mệt cho Hàn Nhạn Khởi định dạy Úy Thành Bích một hai chiêu đối phó hắn.
Tuy rằng Hàn Nhạn Khởi đã ép âm thanh nhỏ đi, nhưng Triệu Ngu Thành vẫn nghe được, hắn lạnh lùng nói: “Dâm đãng phải là người bên cạnh ngươi mới đúng.”
Úy Thành Bích tức muốn hộc máu: “Đồ dâm đãng chết tiệt, có tin ông đây làm chết ngươi không!”
Triệu Ngu Thành trào phúng nói: “Đợi ngươi khống chế được bản thân đã, đừng có lúc nào cũng phát tình, rồi nói tiếp nhé.”
“Ôi ——” chưởng quầy che trái tim lại, không chịu nổi lời nói không kiêng nể gì của hai người này, lảo đảo bò ra ngoài.
Hàn Nhạn Khởi mở to hai mắt, cực kỳ tò mò hỏi: “Thành Bích, không phải ngươi nói, mỗi ngày hắn đều phải dùng bí bảo của môn phái các ngươi sao?”
Triệu Ngu Thành cười lạnh: “Đúng vậy, dùng bí bảo thọc hắn đó.”
“Khụ khụ… Ngươi!” Úy Thành Bích suýt nữa sặc chết, chửi ầm lên: “Cút mẹ ngươi đi! Ngươi nhanh cút về cho ta! Hiện tại ta có tình nhân rồi, tự trọng đi, cái đồ dâm đãng chết tiệt!”
Lúc đầu Triệu Ngu Thành khinh miệt liếc hắn một cái, rõ ràng không để bụng câu “dâm đãng” kia, vẻ mặt như đang nói chuyện với người say nhưng nói mình không say, dâm đãng lại nói người khác dâm đãng.
Tiếp theo hắn lại hỏi: “Tình nhân? Ai?”
Úy Thành Bích kéo cánh tay Hàn Nhạn Khởi: “Hắn!”
Hàn Nhạn Khởi hoảng sợ: “Thành Bích, ngươi…”
Úy Thành Bích dùng sức lôi kéo tay áo hắn, Hàn Nhạn Khởi đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Triệu Ngu Thành đến gần mấy bước, đánh giá Hàn Nhạn Khởi vài lần: “Loại như này —— ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?”
Úy Thành Bích phẫn nộ: “Ngươi bớt khinh người đi!”
Triệu Ngu Thành chậm rãi rút roi bên hông ra, lạnh lùng nói: “Ta khinh người thì sao nào ——” Roi dài kia độc ác quét về phía Hàn Nhạn Khởi!
Nếu nói roi Úy Thành Bích là rắn lục, thì roi Triệu Ngu Thành chính là mãng xà.
Giống như rắn độc chui khỏi ổ, vừa nhanh vừa mạnh mẽ, lại xảo quyệt tàn nhẫn.
Hàn Nhạn Khởi vừa nhìn là biết đây cũng là cao thủ dùng roi, cái chuông đồng trên roi chưa từng phát ra âm thanh nào.
Triệu Ngu Thành là cao thủ dùng roi, Hàn Nhạn Khởi cũng thế.
Chỉ thấy Hàn Nhạn Khởi nhẹ nhàng vươn tay phải, quay một vòng không nhanh không chậm trên không trung, tay áp sát roi dài—— nắm chặt!
Rắn độc rời khỏi ổ tức khắc biến thành con giun mềm oặt, rũ xuống trong tay Hàn Nhạn Khởi.
Úy Thành Bích sửng sốt hồi lâu, mới tức giận kéo chiếc roi kia ra.
Tiếng *đinh đang* vang lên, lúc này mọi người mới ý thức được, từ khi Triệu Ngu Thành vung roi cho đến lúc bị Hàn Nhạn Khởi bắt được, đều không phát ra âm thanh nào!
Minh Thịnh Lan nhịn không được khen: “Roi pháp tốt!”
Triệu Ngu Thành chậm rãi thu roi lại, hờ hững nói: “Có chút thú vị.”
Mắt hắn nheo lại như sắp có động tác khác, Úy Thành Bích lập tức hiểu biến thái này muốn tiếp tục ra tay với Hàn Nhạn Khởi. May mắn là Hàn Nhạn Khởi là cao thủ dùng roi, nên mới không bị thương. Nhỡ đâu Triệu Ngu Thành dùng đao thương côn bổng hoặc là trực tiếp dùng chưởng pháp nội lực, Hàn Nhạn Khởi khó mà thoát được.
Chờ Minh Thịnh Lan ra tay cứu người, hai người đánh nhau lưỡng bại câu thương. Kết cục hắn là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện, người ngu còn biết huống chi Úy Thành Bích.
“Từ từ!” Úy Thành Bích vội ngăn cản Triệu Ngu Thành: “Ta lừa ngươi đó, tình nhân ta tìm không phải hắn!”
Triệu Ngu Thành thích thú cười hai tiếng.
Đôi mắt Úy Thành Bích đảo qua, chỉ vào Tề Tiểu Bạch: “Là hắn! Đây mới là tình nhân của ta!”
Tề Tiểu Bạch chớp mắt, chỉ vào mũi mình: “Ta?”
“Là ngươi chứ ai!” Úy Thành Bích giữ chặt cánh tay Tề Tiểu Bạch, nói: “Đây là kiểu ta thích nhất, non nớt đáng yêu.”
Tề Tiểu Bạch nói: “Cút con mẹ ngươi đi!”
Triệu Ngu Thành cảm thấy hoang mang, bởi vì tuy rằng “công phu” Hàn Nhạn Khởi không tồi, nhưng Tề Tiểu Bạch mới thật sự là kiểu ngày thường Úy Thành Bích thích.
Không biết Triệu Ngu Thành nghĩ tới cái gì, cảm thấy giết quách Tề Tiểu Bạch thì hơn, hắn lại quăng roi về phía Tề Tiểu Bạch.
Hàn Nhạn Khởi không kịp bắt cái roi đó lại, Tề Tiểu Bạch chưa ra tay, Minh Thịnh Lan càng không định ngăn cản, nhưng roi vẫn dừng lại.
Chuông đồng leng keng leng keng vang lên.
Ừ thì, Hàn Nhạn Khởi không kịp bắt roi, nhưng roi vẫn bị chặn lại.
Đây là lần thứ hai trong ngày Triệu Ngu Thành bị người bắt được roi, trước kia, một năm cũng không có một lần.
Triệu Ngu Thành lạnh lùng nhìn về phía người bắt được roi của mình.
Người kia —— Dương Ý, cũng lạnh lùng nhìn lại Triệu Ngu Thành.
Hai người lạnh như băng giống nhau, “tiếng xấu vang xa” giống nhau. Ánh mắt như hai núi băng, va chạm nhau.
Hồi lâu sau, Triệu Ngu Thành rút roi về, Dương Ý cũng vô cùng ăn ý buông tay.
Không hiểu vì sao, Hàn Nhạn Khởi bỗng gãi đầu, nói: “Đây là…?”
Không ai trả lời.
Một lát sau, Thâu Hương Thiết Ngọc mới sợ hãi than: “Chẳng lẽ đây là ngôn ngữ của đồng loại trong truyền thuyết sao?”
Người ngoài không thể nghe được?