Những truyền thuyết ly kì hương diễm trong phường gian giống như khúc cong của đoạn cầu, nam tử hoặc nữ tử trên người mang danh khí dị bẩm trời sinh, trong lúc giao hoan thường khiến cho khách nhân không tiếp nhận nổi, hoặc tổn hại tinh khí.
Kỳ thực chuyện này là có thật, chứ không hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ, nhưng truyền thuyết không tránh khỏi nhiều chỗ thêm mắm dặm muối.
Hàn Nhạn Khởi từ nhỏ được sư phụ dạy dỗ, học tập các loại giường kỹ cùng cách phân biệt các loại danh khí. Cha mẹ đều đã mất khi hắn còn rất nhỏ, lớn lên một chút cũng không thèm bước chân ra ngoài, chỉ một lòng đi theo sư phụ học tập. Không biết có phải do hắn trời sinh ngộ tính hơn người, thông minh chăm chỉ mà những năm ở Khi Hoa Lâu, từ lúc hắn mười lăm tuổi thì mỗi thời hoa khôi đều phải đến vấn an hắn, xưng là “Công tử”, hy vọng hắn chỉ điểm một chút.
Tất nhiên, Hàn Nhạn Khởi không phải tiểu quan bán mình trong Khi Hoa Lâu. Chẳng những không phải mà địa vị còn rất cao. Phàm là cô nương hay tiểu quan muốn được vào Khi Hoa Lâu đều phải đưa đến chỗ hắn, học tập kỹ xảo trên giường.
Hàn Nhạn Khởi am hiểu các loại giường kỹ nhưng hắn thật sự chưa từng gặp người mang danh khí.
Đây không phải nói đùa, danh khí trên đời tuy nhiều nhưng người thường sao có thể dễ dàng nhìn thấy, hơn nữa còn phải biết cách phân biệt. Mà Hàn Nhạn Khởi sinh hoạt tại kỹ quán, hoa khôi nhiều như lá rụng nhưng chẳng ai mang danh khí.
Người trong kỹ quán không nhất định sẽ mang danh khí, ngược lại dân gian thì rất nhiều, chính là chưa ai phát hiện mà thôi.
Người có chút danh khí thường được các nhà quyền quý, thậm chí là hoàng tộc nuôi dưỡng.
Ở đây chúng ta nói một chút về danh khí.
Danh khí không phải ám chỉ chỗ tư mật, mà bất kỳ bộ phận nào như môi, tay, chân… đều có thể thành danh khí. Hơn nữa, nếu phân chia tỉ mỉ các thứ hạng, chủng loại, chất lượng… thì vô cùng nhiều.
Trên thực tế, những mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử tất cả đều mang danh khí, nhưng người đời không biết, chỉ thổi phồng sắc đẹp của họ.
Tỷ như có 《Hồ gia thập bát phách》 của Thái Văn Cơ, nàng cả đời lưu luyến bi ai là do chịu đựng quá nhiều, kỳ thực nếu như nàng không có danh khí “Cầm ca”, cho dù xinh đẹp thế nào, đến khi lớn tuổi nhan sắc phai tàn, sao còn khiến nhiều nam nhân nhớ thương nàng như vậy?
Cái gọi là nghe khúc cầm ca hiểu rõ nhã ý, danh khí “Cầm ca” này xét chủng loại thì nó thuộc dạng “Khẩu”, đó là khi mỹ nhân ngâm khúc có thể khiến người trong phút chốc như nghe thấy vũ điệu trên giường, ngày thường cấm dục nhưng ở trên giường lại phong tình vô hạn.
Trừ bỏ Thái Văn Cơ, còn có ví dụ khác tỷ như Ngọc Chân tiên tử, lạc nhạn Chiêu Quân, tỷ muội Phi Yến Hợp Đức, Tiểu Chu Hậu… những người này đều là mỹ nhân lừng lẫy trong lịch sử, nhưng rất ít người biết rằng, các nàng đều là người mang danh khí.
Làm sao biết được các mỹ nhân đó mang theo danh khí? Đó là căn cứ vào loạt sự tích trong cuộc đời các nàng mà suy đoán. Hàn Nhạn Khởi chưa từng nhìn thấy, đơn giản là chỉ nghe kể lại, tất nhiên không xác định sự tích có bị thêm mắm dặm muối hay không.
Phân biệt danh khí, phải xem xét nhiều khía cạnh mới có thể xác định ra loại chủng loại của nó.
Đó là nguyên nhân vì sao Hàn Nhạn Khởi muốn gặp Mông Ly, nếu không nhìn tận mắt, hắn chưa thể kết luận được Mông Ly có phải người mang danh khí hay không.
Lại nghe nói, chỉ cần là người từng cùng Mông Ly kia giao hoan nếu không chết thì bệnh liệt giường, nên cho dù là danh khí thì đó cũng là loại ác độc nhất, hạ phẩm nhất.
Ngày kế, Minh Thịnh Lan, Hàn Nhạn Khởi và Tề Mi đi tìm Mông Ly.
Mông Ly sống ở một hẻm nhỏ phía bắc Đồng thành, vô cùng yên tĩnh, có nha dịch đưa bọn họ đến phụ cận.
Minh Thịnh Lan tìm một người hỏi thăm nhà Mông Ly.
Người nọ nhìn hắn vài lần, giận dữ nói: “Vị tiểu ca này, ta khuyên ngươi đừng nên đi tìm hắn.”
Minh Thịnh Lan hỏi: “A? Vì sao?”
Người nọ thần thần bí bí nhỏ giọng nói: “Ngươi không biết à, Mông Ly kia là yêu quái! Ngươi tìm hắn, không chết cũng bị lột da. Huống hồ giờ hắn không còn làm nghề đó nữa.”
Minh Thịnh Lan sắc mặt cổ quái nói: “Tại hạ chỉ là nghe danh mà đến, không ngờ còn có nguyên nhân này, cám ơn đã nhắc nhở. Bất quá tại hạ hơi tò mò, Mông Ly có thật tuyệt sắc như lời đồn không?”
Người nọ chép miệng chậc lưỡi nói: “Cái này… Nếu là người không biết, khẳng định sẽ nói Mông Ly đó khuynh quốc khuynh thành quốc sắc thiên tư, nhưng chỉ có đám người từng ư ư với hắn mới biết, diện mạo Mông Ly không phải quá xuất sắc, ít nhất không thể sánh với hoa khôi ta gặp trong kỹ quán. Nói thế nào nhỉ, hắn không hề giống nam nhân?”
Minh Thịnh Lan gật đầu coi như hiểu.
Người nọ lại nói tiếp: “Nhưng thật kỳ quái, người này diện mạo chưa thể nói là đẹp, nhưng trong mi nhãn lại luôn lộ ra một cỗ phong tình, nhìn ánh mắt hắn lập tức muốn nhào vào thân thể hắn, thật sự là khó mà nói cho rõ.”
Minh Thịnh Lan hỏi: “Kiểu như Mông Ly quyến rũ từ trong xương cốt?”
Người nọ gật đầu: “Đâu chỉ quyến rũ, quả thực là lẳng lơ á.”
Minh Thịnh Lan cám ơn người nọ, rồi quay sang nói với Hàn Nhạn Khởi và Tề Mi: “Xem ra Mông Ly này không đơn giản.”
Tề Mi nói: “Nếu đơn giản sao lừa gạt được nhiều nam nhân như vậy?”
Hàn Nhạn Khởi cười cười: “Ta trái lại tò mò về vợ hắn…”
Tề Mi nói: “Hửm?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Vợ hắn phải có bao nhiêu dũng cảm để lấy một người như thế?”
Tề Mi cười ha ha: “Thằng nhóc ngươi độc miệng quá nha.”
Minh Thịnh Lan lại ngăn một người hỏi nhà Mông Ly, cuối cùng cũng hỏi ra, ba người sóng vai nhau đi vào ngõ hẻm.
Vừa đi Tề Mi vừa nói: “Hắn chẳng phải không ra khỏi nhà sao, chúng ta xem như thế nào?”
Minh Thịnh Lan nói: “Nhìn lén đi…”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ai lại đi nhìn lén nhà người ta. Cứ để ta.”
Tề Mi hỏi: “Ngươi tới?”
Minh Thịnh Lan cũng biểu tình hoài nghi.
Hàn Nhạn Khởi mỉm cười, bảo bọn họ trốn ở góc nào đó đợi, chính mình thì đi gõ cửa.
*Đốc đốc*
Bên trong truyền đến một thanh âm: “Chờ chút.”
Là giọng của nam nhân nhưng có chút nhu hòa.
Một lát sau có người ra mở cửa.
Hàn Nhạn Khởi nhìn nam nhân này, hẳn là Mông Ly đi.
Mông Ly mặc thanh sam vô cùng đơn giản, tóc bó buộc, xem cách ăn mặc rất sạch sẽ cẩn thận tỉ mỉ. Nếu hắn mặc thế này vào kỹ quán, tất cả mọi người sẽ đều cho rằng hắn bán thân.
Bởi vì dáng vẻ Mông Ly thật sự phóng đãng, thanh sam mỏng manh ôm sát cơ thể, đặc biệt phong tình. Mi nhãn cực kỳ thanh tú còn mang theo quyến rũ đa tình. Hắn sinh ra không phải mắt phượng, nhưng lúc lưu chuyển nhìn quanh lại thanh diễm xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi tuy rằng không đỏ, khóe môi hơi nhếch lại khiến lòng người say mê.
Nếu là người bình thường gặp hắn, không thể không kinh hãi vẻ đẹp đó.
Chính là Hàn Nhạn Khởi đã quen nhìn nhiều mỹ nhân, định lực lại cường, nhìn Mông Ly không hề tỏ vẻ kinh ngạc, trực tiếp nở nụ cười: “Xin hỏi, đây là Trần gia?”
Mông Ly vốn tưởng lại có phiền toái đến tìm hắn, mở cửa lại gặp một nam nhân lạ mặt, hơn nữa chẳng biết người này là ngốc hay mắt có vấn đề, hoàn toàn không thèm để phong tư của hắn vào mắt.
Mông Ly cảm thấy kỳ quái nói: “Không phải, ngươi tìm lầm chỗ rồi.”
Hàn Nhạn Khởi giả vờ kinh ngạc: “Không phải Trần gia? Sao lại vậy, năm năm trước ta từng ghé thăm mà.”
Mông Ly nói: “Hai năm trước ta mới dọn tới đây, cũng không biết nhà này trước kia là ai ở, còn lẽ là Trần gia mà ngươi nói, nhưng họ đã dọn đi chỗ khác rồi.”
Hàn Nhạn Khởi thất vọng nói: “Giờ làm sao đây, vị tiểu ca này, xin hỏi gần đây có quán trọ nào không? Tại hạ vốn định đến nương nhờ thân thích, ai ngờ hắn đã dọn đi.”
Mông Ly duỗi ngón tay tinh tế trắng nõn ra: “Ngươi đi qua chỗ kia, rẽ khúc quanh lại đi tầm chén trà nhỏ sẽ tới.”
Hàn Nhạn Khởi chắp tay nói: “Quấy rầy, đa tạ công tử.”
Đợi hắn đóng cửa, mới chạy đến hội họp cùng Minh Thịnh Lan và Tề Mi.
Tề Mi cảm thán nói: “Ta từ xa đã thấy phong tình mê người, trên đời nào có nam nhân như vậy, thật không cho nữ nhân sống mà.”
Trong lòng Hàn Nhạn Khởi lại không cho là đúng, nói: “Nếu phong tư đó ở trên người nữ nhân thì chẳng có gì hiếm lạ?
Tề Mi chậc lưỡi: “Ở trên người nữ nhân cũng đủ kinh diễm rồi, ta mấy năm nay gặp qua không ít nam nhân, chưa từng có ai so được với hắn.”
Hàn Nhạn Khởi bật cười nói: “Tất nhiên, nhưng cho dù mang phong tư thì Mông Ly vẫn là nam nhân. Ngươi đừng so sánh hắn với công tử đại hiệp nào đó người từng gặp, bởi vì ngay từ đầu đã khác khía cạnh. Nếu so với về quyến rũ tất nhiên Mông Ly thắng, còn so về anh khí, hắn sao là đối thủ?
Tề Mi lắc đầu thở dài: “Ngươi nói rất đúng, bất quá ta vẫn là… là…”
Cuối cùng là tiếng thở dài thật sâu, Tề đại tỷ bi thương phát hiện, bản thân làm nữ nhân hơn ba mươi năm nhưng cuối cùng lại thua kém một nam nhân.
Minh Thịnh Lan nhìn mà buồn cười, nhưng hắn càng quan tâm đến sự kiện khác hơn.
Hắn nhìn Hàn Nhạn Khởi.
Hàn Nhạn Khởi hiểu ý, bĩu môi: “Không phải…”
Hai chữ này chỉ có Minh Thịnh Lan nghe hiểu, hắn nhíu mày nói: “Không phải?”
Hàn Nhạn Khởi nhỏ giọng: “Phàm là danh khí hạ phẩm âm độc có thể nhìn thấy vài đặc điểm trên mặt, tỷ như mi tâm chu sa, nốt ruồi ở khóe môi… Ta nhìn kỹ tướng mạo hắn, chẳng có dấu hiệu gì.”
Minh Thịnh Lan nói: “Chẳng lẽ manh mối bị chặt đứt…”
Hàn Nhạn Khởi khoát tay: “Không đứt, án tử này có thể phá, ta cũng chắc chắn tám chín phần rồi, hắn không mang danh khí mà là ngụy (giả) danh khí, nhất định là dùng đồ vật hại người.”
Minh Thịnh Lan nói: “Giải thích thế nào?”
Hàn Nhạn Khởi ngại Tề Mi còn bên cạnh, nói nhiều không tốt, chỉ bảo trở về nói tiếp.
Thì ra thế gian có danh khí, có thể trợ hứng nhưng cũng có thể “ngụy tạo”.
Ví dụ thế này, trong tiểu thuyết phong nguyệt, nhân vật chính thường dùng yêu dược khiến phía dưới có thể co giãn tự nhiên, hưng phấn không mệt mỏi, Mông Ly hẳn là dùng phương pháp nào đó, cải tạo lại thể chất bẩm sinh của mình.
Nhưng mà nhân quả báo ứng, nhất trác nhất ẩm*, thường những người này đều chẳng có kết quả tốt.
(*) Nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiền định – Nghĩa là: Một miếng ăn, một miếng uống đều do tiền định. Vận mạng từ đâu đến? Từ nhân đã tạo ở đời trước, đời này nhận lấy quả báo. Nhân duyên quả báo tơ hào chẳng sai. Đây là chân lý.
Nếu không phải mấy năm trước Mông Ly ngừng hành nghề, e rằng sớm đã chết trên giường. Chẳng qua bây giờ cũng không sống thọ hơn bao nhiêu.
Vậy án tử này phải phá như thế nào? Nút thắt vấn đề chỉ ở một điểm. Chỉ cần tìm hiểu xem Mông Ly dùng cách gì thay đổi thể chất, sau đó từng bước ép Mông Ly khai ra vì sao mưu tài hại chết người. Đòi lại công bằng cho người nhà nạn nhân.
Sau đó ở trước mặt dân chúng công bố tội danh của Mông Ly, cùng cách thức gây án. Một khi Mông Ly thú tội phải giải thích rõ ràng với dân chúng, không phải quan phủ đặt điều giá họa.